Thời Gian May Mắn
-
Chương 27
Tháng ba trôi qua thật nhanh.
Có lẽ là vì kỳ thi đại học của Đào Tư Trĩ đang đến rất gần, Đào Tư Viễn đã bớt chút thời gian làm việc của mình, vào mỗi tối khi Đào Tư Trĩ được nghỉ ở nhà anh không tăng ca nữa mà cố gắng ở nhà cùng em trai.
Cũng vì vậy mà số lần Đào Tư Trĩ và Tưởng Kha gặp mặt nhau trở nên rất ít. Hầu hết lần nào gặp nhau cũng bị ngăn cách giữa những chắn song sắt của Minh Đức, vào giữa trưa hoặc chạng vạng.
Vào giữa tháng, Trương Đông Vân thành công vượt qua kỳ thi đề cử, hoàn thành những môn văn hóa, chỉ thỉnh thoảng đến trường nghe tọa đàm định hướng chuyên môn. Trong phòng ngủ chỉ còn lại Đào Tư Trĩ.
Đào Tư Trĩ độc chiếm một gian phòng.
Tưởng Kha gọi video cho Đào Tư Trĩ, Đào Tư Trĩ sẽ nhận không thiếu cuộc nào. Nhưng trong quá trình gọi, cậu luôn len lén mở trò chơi, đắm chìm trong nhiệm vụ hằng ngày, để Tưởng Kha ngắm khuôn mặt không biểu cảm của cậu suốt 5 phút. Tưởng Kha gọi cậu, có lúc cậu đáp lại, có lúc cậu không phản ứng gì luôn. Khi tần suất bị bơ ngày càng nhiều, Tưởng Kha ít nhiều gì cũng sẽ không vui, cao giọng gọi cậu: “Đào Tư Trĩ”.
Những lúc kiểu này, Đào Tư Trĩ ý thức được rằng mình sai rồi. Cậu nghe Tưởng Kha nói vậy sẽ lập tức tắt trò chơi, mở lại video, cười cười lấy lòng Tưởng Kha.
“Tưởng Kha”, cậu sẽ nói, “Cậu quan trọng”.
Thường thì đến đoạn này, Tưởng Kha sẽ không so đo với cậu nữa.
Nhưng cũng có ít lần sắc mặt Tưởng Kha vẫn rất xấu, cậu sẽ nói vài lời đường mật vừa kỳ quái vừa lộn xộn với Tưởng Kha.
Ví dụ như là “nhớ” hay là “thích”, hoặc đơn giản là gọi tên Tưởng Kha, chủ động hỏi hắn ngày mai có muốn gặp nhau hay không, hỏi mãi cho đến khi Tưởng Kha chịu trả lời.
Vào lúc hẹn thời gian đến rào sắt gặp nhau với Tưởng Kha, không phải lần nào Đào Tư Trĩ cũng mang theo điện thoại di động.
Trước một ngày làm Tưởng Kha không vui, Đào Tư Trĩ chủ động đưa tay ra ngoài song sắt trước, kéo lòng bàn tay của Tưởng Kha. Nếu như Tưởng Kha cười rồi, Đào Tư Trĩ sẽ đưa mặt lại gần những thanh sắt, nhắm mắt lại chờ Tưởng Kha hôn cậu, giống như cảm giác được Tưởng Kha đã hôn cậu, mấy chuyện giận dỗi này cũng liền xí xóa hết không còn gì.
Tuy là nói rằng Đào Tư Trĩ ít khi có thể hiểu được ý nghĩ của người khác nhưng ít nhất là trong vấn đề này cậu đã phán đoán đúng rồi. Chờ đến lúc Tưởng Kha hôn cậu xong, Đào Tư Trĩ sẽ ngay lập tức đắc ý, lại không rõ ràng mà nói với Tưởng Kha: “Tưởng Kha, cậu thật là”, giống như lời thoại học được từ một bộ phim tình cảm nào đó.
Có khi Tưởng Kha nhìn bộ dạng này của Đào Tư Trĩ, trong lòng sẽ không ngừng nghĩ đến những ý niệm rất gay go đối với Đào Tư Trĩ.
Hắn tưởng tượng rằng Đào Tư Trĩ bị buộc phải đi học cùng hắn, phải học cùng một trường và sống trong cùng một căn hộ với hắn.
Đào Tư Trĩ đứng ở đầu đường của một đất nước xa lạ, vùi mặt vào lòng Tưởng Kha, yêu cầu Tưởng Kha cùng cậu đi làm quen từng con hẻm trong thành phố, có lẽ cuối cùng cũng sẽ quen với việc mỗi sáng thức dậy trong vòng tay Tưởng Kha, ngồi trên xe của Tưởng Kha đi học và mua kem hương vani, năm nay làm chiến lược du lịch cho năm sau, năm sau làm cho năm sau nữa.
Tưởng Kha nghĩ mãi, nếu như hắn hỏi Đào Tư Trĩ, Đào Tư Trĩ liệu có đồng ý không.
Nhưng sau khi tưởng tượng xong, Tưởng Kha liền tự ép buộc bản thân dời đi sự chú ý.
Vào giữa tháng 4, Tưởng Kha cùng cha mẹ về quê nội, ở qua tết Thanh Minh.
Lần này cha Tưởng Kha vẫn đưa Hồ Dĩ Truy theo nhưng không để Tưởng Kha và hắn gặp nhau, chỉ khi mọi người quét mộ xong mới một mình đưa Hồ Dĩ Truy đến quét lại một lần.
Có thể là lo rằng Tưởng Kha sẽ giận, mẹ Tưởng Kha nói chuyện với hắn rất lựa lời cẩn thận, nhưng bởi vì bản thân Tưởng Kha không có quá nhiều hy vọng với hành động của cha nên cũng không cảm thấy việc Hồ Dĩ Truy đi theo tảo mộ là chuyện lớn gì.
So với Hồ Dĩ Truy, Tưởng Kha còn quan tâm đến tình hình của lễ bốc thăm trúng thưởng trong bữa tiệc tổng động viên cuối năm tối nay hơn.
Từ sau sinh nhật, Đào Tư Trĩ đã làm chuẩn bị cho phần thưởng trong tiệc tối của bản thân, gần đây còn ngày nào cũng phải đoán một lần xem phần thưởng là gì.
Sau bữa ăn, Tưởng Kha ngồi lại với mẹ trong phòng khách một lúc, lúc trở về phòng phát hiện vài phút trước Đào Tư Trĩ gửi một tin nhắn cho hắn: “Người khác rút trúng rồi”.
Tưởng Kha bị chọc cười, gọi điện lại cho Đào Tư Trĩ, thế nhưng bên kia lại máy bận. Hắn đợi một lúc mới kết nối được.
“Tưởng Kha”, Đào Tư Trĩ vừa tiếp điện thoại liền nói với hắn, “Tin xấu, ngày mai anh tôi đi công tác nên sai cấp dưới đưa tôi đi. Tin tốt, cậu có thể đến đón tôi đi hiệu sách”.
“Còn có thể xem phim cùng tôi nữa”, cậu vui vẻ nói, “Anh trai không có nhà, tôi lại có thể xem phim mà tôi muốn xem rồi.”
Tưởng Kha hỏi: “Không phải cậu sợ anh cậu quản sao?”
“Nhưng anh ấy không ở nhà”, Đào Tư Trĩ nói một cách rất hợp tình hợp lý, làm Tưởng Kha cảm thấy cậu học cái xấu thì nhanh lắm.
Tưởng Kha nghĩ một lát rồi nói với Đào Tư Trĩ: “Để tôi đến đón cậu đi, bảo cấp dưới của anh cậu đừng tới.”
“Nhưng nếu sau bữa trưa cậu mới đi thì không kịp đón tôi”, Đào Tư Trĩ nói.
Tưởng Kha ngừng một chút, nói: “Hôm qua cậu có nghe à?”. Hắn còn tưởng hôm qua lúc gọi điện với Đào Tư Trĩ, Đào Tư Trĩ không chú tâm nghe hắn nói chuyện.
Đào Tư Trĩ “Ừ” một tiếng, bỗng nhiên nói: “Hơn nữa tôi tra rồi, chỉ đường cho thấy cậu phải mất 4 giờ 56 phút để lái xe từ vị trí hiện tại của cậu đến Minh Đức, lúc chập tối còn tắc đường”.
Tưởng Kha không hiểu như thế nào, sững sờ vài giây, mới nói với Đào Tư Trĩ: “Tôi sẽ xuất phát sớm hơn một chút”.
“Ồ”, Đào Tư Trĩ ngoan ngoãn nói, “Vậy được rồi”. Cũng không dặn dò Tưởng Kha đừng đến trễ.
Sáng sớm hôm sau, Tưởng Kha nói phải đi trước.
Có lẽ cha hắn hiểu lầm hắn là vì Hồ Dĩ Truy mà không vui, thế nên cũng không trách gì hắn, liền gật đầu.
Tưởng Kha đến cổng của Minh Đức đúng 5 giờ, đứng dưới tàng cây đợi. Đợi đến khi đám học sinh tan học đã về gần hết, Đào Tư Trĩ mới bước ra ngoài.
Một mình Đào Tư Trĩ, đeo cặp sách trên vai, tay còn nắm sợi dây quai rũ xuống tới thắt lưng của cái cặp, lúc bước đi ánh mắt vô thần, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, thoạt nhìn có hơi lập dị.
Cậu rất gầy, cho nên bộ đồng phục mùa đông mặc lên người cậu rộng thùng thình. Cậu còn đội một cái mũ len mới màu đen, có thể là người nhà đã mua cho cậu bởi vì cậu sợ lạnh.
Tưởng Kha gọi Đào Tư Trĩ một tiếng. Bước chân của Đào Tư Trĩ dừng lại, nhìn về phía Tưởng Kha. Khuôn mặt vốn không có biểu cảm gì thoáng lên một chút nét cười. Cậu mở miệng nói rất khẽ hai chữ, Tưởng Kha không nghe thấy tiếng nhưng hắn biết Đào Tư Trĩ đang gọi tên hắn.
Đào Tư Trĩ tới bên cạnh Tưởng Kha, dùng giọng điệu vui sướng chia sẻ với hắn: “Tin vui, người trúng giải hôm qua đã chuyển lại cho tôi”.
“Phần thưởng là gì thế?”, Tưởng Kha cầm lấy cặp sách của cậu, xách trên tay.
Đào Tư Trĩ dựa lại gần Tưởng Kha, vừa thần bí vừa vui mừng nói: “Trong hai tháng tới, mỗi tối đều được tự học trong văn phòng giáo viên”.
Tưởng Kha thiếu chút nữa bật cười, nhưng mà nhịn xuống được. Hắn mở cửa xe giúp Đào Tư Trĩ, bảo tài xế lái xe về nhà cậu.
Đào Tư Trĩ vừa mở cửa ra đã chạy ngay đến phòng khách, bật máy chiếu.
Tưởng Kha đặt cặp sách của cậu sang một bên, đi qua xem cậu chọn phim, hỏi cậu: “Bao lâu rồi cậu chưa xem loạt phim này?”
“Nửa năm”, Đào Tư Trĩ quý trọng nói, “Mỗi năm tôi chỉ có bốn lần có cơ hội được xem bộ phim này, lúc đã làm xong bản tổng kết phim mỗi quý”.
“Cậu làm bản tổng kết làm gì?”, Tưởng Kha hỏi cậu.
Cậu không nói gì, chọn xong phim, đi ra tắt đèn, lại ngồi về bên cạnh Tưởng Kha, cùng Tưởng Kha làm ổ ở sô pha xem phim.
Rèm ở phòng khách kéo kín mít, ngoại trừ màn chiếu, trong phòng không còn một nguồn sáng nào khác.
Đào Tư Trĩ cởi áo khoác, dựa vào lòng Tưởng Kha. Xem một lúc, sau khi nhân vật yêu thích của cậu kết thúc cảnh quay, cậu quay đầu nhìn Tưởng Kha, vươn người lại gần, cậu và Tưởng Kha hôn nhau.
Môi Đào Tư Trĩ rất mềm, ẩm ướt ấm áp, tay đặt trên vai Tưởng Kha, đôi mắt nhắm chặt. Áo khoác của cậu đã được cởi ra, thân thể dán lên người Tưởng Kha, nhẹ nhàng di chuyển.
Đã lâu rồi Tưởng Kha không có tiếp xúc thân thể với Đào Tư Trĩ, rất nhanh đã cứng lên. Đào Tư Trĩ cởi quần hắn ra, tay cách lớp quần lót chạm vào hắn. Tưởng Kha cũng cởi quần của Đào Tư Trĩ, men theo eo cậu sờ xuống, lúc hắn chạm vào bắp đùi Đào Tư Trĩ, Đào Tư Trĩ run rẩy rất khẽ, nhỏ giọng gọi tên Tưởng Kha.
Tưởng Kha không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì nữa, có thể là bởi vì họ gặp nhau quá ít, cũng có thể là bởi vì Đào Tư Trĩ luôn “tưởng vậy mà lại không phải vậy” làm hắn cảm thấy áp lực, đầu óc nóng lên, hắn tách hai chân của Đào Tư Trĩ ra một chút, hỏi cậu: “Tư Trĩ, có thể không?”
Có lẽ là vì kỳ thi đại học của Đào Tư Trĩ đang đến rất gần, Đào Tư Viễn đã bớt chút thời gian làm việc của mình, vào mỗi tối khi Đào Tư Trĩ được nghỉ ở nhà anh không tăng ca nữa mà cố gắng ở nhà cùng em trai.
Cũng vì vậy mà số lần Đào Tư Trĩ và Tưởng Kha gặp mặt nhau trở nên rất ít. Hầu hết lần nào gặp nhau cũng bị ngăn cách giữa những chắn song sắt của Minh Đức, vào giữa trưa hoặc chạng vạng.
Vào giữa tháng, Trương Đông Vân thành công vượt qua kỳ thi đề cử, hoàn thành những môn văn hóa, chỉ thỉnh thoảng đến trường nghe tọa đàm định hướng chuyên môn. Trong phòng ngủ chỉ còn lại Đào Tư Trĩ.
Đào Tư Trĩ độc chiếm một gian phòng.
Tưởng Kha gọi video cho Đào Tư Trĩ, Đào Tư Trĩ sẽ nhận không thiếu cuộc nào. Nhưng trong quá trình gọi, cậu luôn len lén mở trò chơi, đắm chìm trong nhiệm vụ hằng ngày, để Tưởng Kha ngắm khuôn mặt không biểu cảm của cậu suốt 5 phút. Tưởng Kha gọi cậu, có lúc cậu đáp lại, có lúc cậu không phản ứng gì luôn. Khi tần suất bị bơ ngày càng nhiều, Tưởng Kha ít nhiều gì cũng sẽ không vui, cao giọng gọi cậu: “Đào Tư Trĩ”.
Những lúc kiểu này, Đào Tư Trĩ ý thức được rằng mình sai rồi. Cậu nghe Tưởng Kha nói vậy sẽ lập tức tắt trò chơi, mở lại video, cười cười lấy lòng Tưởng Kha.
“Tưởng Kha”, cậu sẽ nói, “Cậu quan trọng”.
Thường thì đến đoạn này, Tưởng Kha sẽ không so đo với cậu nữa.
Nhưng cũng có ít lần sắc mặt Tưởng Kha vẫn rất xấu, cậu sẽ nói vài lời đường mật vừa kỳ quái vừa lộn xộn với Tưởng Kha.
Ví dụ như là “nhớ” hay là “thích”, hoặc đơn giản là gọi tên Tưởng Kha, chủ động hỏi hắn ngày mai có muốn gặp nhau hay không, hỏi mãi cho đến khi Tưởng Kha chịu trả lời.
Vào lúc hẹn thời gian đến rào sắt gặp nhau với Tưởng Kha, không phải lần nào Đào Tư Trĩ cũng mang theo điện thoại di động.
Trước một ngày làm Tưởng Kha không vui, Đào Tư Trĩ chủ động đưa tay ra ngoài song sắt trước, kéo lòng bàn tay của Tưởng Kha. Nếu như Tưởng Kha cười rồi, Đào Tư Trĩ sẽ đưa mặt lại gần những thanh sắt, nhắm mắt lại chờ Tưởng Kha hôn cậu, giống như cảm giác được Tưởng Kha đã hôn cậu, mấy chuyện giận dỗi này cũng liền xí xóa hết không còn gì.
Tuy là nói rằng Đào Tư Trĩ ít khi có thể hiểu được ý nghĩ của người khác nhưng ít nhất là trong vấn đề này cậu đã phán đoán đúng rồi. Chờ đến lúc Tưởng Kha hôn cậu xong, Đào Tư Trĩ sẽ ngay lập tức đắc ý, lại không rõ ràng mà nói với Tưởng Kha: “Tưởng Kha, cậu thật là”, giống như lời thoại học được từ một bộ phim tình cảm nào đó.
Có khi Tưởng Kha nhìn bộ dạng này của Đào Tư Trĩ, trong lòng sẽ không ngừng nghĩ đến những ý niệm rất gay go đối với Đào Tư Trĩ.
Hắn tưởng tượng rằng Đào Tư Trĩ bị buộc phải đi học cùng hắn, phải học cùng một trường và sống trong cùng một căn hộ với hắn.
Đào Tư Trĩ đứng ở đầu đường của một đất nước xa lạ, vùi mặt vào lòng Tưởng Kha, yêu cầu Tưởng Kha cùng cậu đi làm quen từng con hẻm trong thành phố, có lẽ cuối cùng cũng sẽ quen với việc mỗi sáng thức dậy trong vòng tay Tưởng Kha, ngồi trên xe của Tưởng Kha đi học và mua kem hương vani, năm nay làm chiến lược du lịch cho năm sau, năm sau làm cho năm sau nữa.
Tưởng Kha nghĩ mãi, nếu như hắn hỏi Đào Tư Trĩ, Đào Tư Trĩ liệu có đồng ý không.
Nhưng sau khi tưởng tượng xong, Tưởng Kha liền tự ép buộc bản thân dời đi sự chú ý.
Vào giữa tháng 4, Tưởng Kha cùng cha mẹ về quê nội, ở qua tết Thanh Minh.
Lần này cha Tưởng Kha vẫn đưa Hồ Dĩ Truy theo nhưng không để Tưởng Kha và hắn gặp nhau, chỉ khi mọi người quét mộ xong mới một mình đưa Hồ Dĩ Truy đến quét lại một lần.
Có thể là lo rằng Tưởng Kha sẽ giận, mẹ Tưởng Kha nói chuyện với hắn rất lựa lời cẩn thận, nhưng bởi vì bản thân Tưởng Kha không có quá nhiều hy vọng với hành động của cha nên cũng không cảm thấy việc Hồ Dĩ Truy đi theo tảo mộ là chuyện lớn gì.
So với Hồ Dĩ Truy, Tưởng Kha còn quan tâm đến tình hình của lễ bốc thăm trúng thưởng trong bữa tiệc tổng động viên cuối năm tối nay hơn.
Từ sau sinh nhật, Đào Tư Trĩ đã làm chuẩn bị cho phần thưởng trong tiệc tối của bản thân, gần đây còn ngày nào cũng phải đoán một lần xem phần thưởng là gì.
Sau bữa ăn, Tưởng Kha ngồi lại với mẹ trong phòng khách một lúc, lúc trở về phòng phát hiện vài phút trước Đào Tư Trĩ gửi một tin nhắn cho hắn: “Người khác rút trúng rồi”.
Tưởng Kha bị chọc cười, gọi điện lại cho Đào Tư Trĩ, thế nhưng bên kia lại máy bận. Hắn đợi một lúc mới kết nối được.
“Tưởng Kha”, Đào Tư Trĩ vừa tiếp điện thoại liền nói với hắn, “Tin xấu, ngày mai anh tôi đi công tác nên sai cấp dưới đưa tôi đi. Tin tốt, cậu có thể đến đón tôi đi hiệu sách”.
“Còn có thể xem phim cùng tôi nữa”, cậu vui vẻ nói, “Anh trai không có nhà, tôi lại có thể xem phim mà tôi muốn xem rồi.”
Tưởng Kha hỏi: “Không phải cậu sợ anh cậu quản sao?”
“Nhưng anh ấy không ở nhà”, Đào Tư Trĩ nói một cách rất hợp tình hợp lý, làm Tưởng Kha cảm thấy cậu học cái xấu thì nhanh lắm.
Tưởng Kha nghĩ một lát rồi nói với Đào Tư Trĩ: “Để tôi đến đón cậu đi, bảo cấp dưới của anh cậu đừng tới.”
“Nhưng nếu sau bữa trưa cậu mới đi thì không kịp đón tôi”, Đào Tư Trĩ nói.
Tưởng Kha ngừng một chút, nói: “Hôm qua cậu có nghe à?”. Hắn còn tưởng hôm qua lúc gọi điện với Đào Tư Trĩ, Đào Tư Trĩ không chú tâm nghe hắn nói chuyện.
Đào Tư Trĩ “Ừ” một tiếng, bỗng nhiên nói: “Hơn nữa tôi tra rồi, chỉ đường cho thấy cậu phải mất 4 giờ 56 phút để lái xe từ vị trí hiện tại của cậu đến Minh Đức, lúc chập tối còn tắc đường”.
Tưởng Kha không hiểu như thế nào, sững sờ vài giây, mới nói với Đào Tư Trĩ: “Tôi sẽ xuất phát sớm hơn một chút”.
“Ồ”, Đào Tư Trĩ ngoan ngoãn nói, “Vậy được rồi”. Cũng không dặn dò Tưởng Kha đừng đến trễ.
Sáng sớm hôm sau, Tưởng Kha nói phải đi trước.
Có lẽ cha hắn hiểu lầm hắn là vì Hồ Dĩ Truy mà không vui, thế nên cũng không trách gì hắn, liền gật đầu.
Tưởng Kha đến cổng của Minh Đức đúng 5 giờ, đứng dưới tàng cây đợi. Đợi đến khi đám học sinh tan học đã về gần hết, Đào Tư Trĩ mới bước ra ngoài.
Một mình Đào Tư Trĩ, đeo cặp sách trên vai, tay còn nắm sợi dây quai rũ xuống tới thắt lưng của cái cặp, lúc bước đi ánh mắt vô thần, tốc độ lúc nhanh lúc chậm, thoạt nhìn có hơi lập dị.
Cậu rất gầy, cho nên bộ đồng phục mùa đông mặc lên người cậu rộng thùng thình. Cậu còn đội một cái mũ len mới màu đen, có thể là người nhà đã mua cho cậu bởi vì cậu sợ lạnh.
Tưởng Kha gọi Đào Tư Trĩ một tiếng. Bước chân của Đào Tư Trĩ dừng lại, nhìn về phía Tưởng Kha. Khuôn mặt vốn không có biểu cảm gì thoáng lên một chút nét cười. Cậu mở miệng nói rất khẽ hai chữ, Tưởng Kha không nghe thấy tiếng nhưng hắn biết Đào Tư Trĩ đang gọi tên hắn.
Đào Tư Trĩ tới bên cạnh Tưởng Kha, dùng giọng điệu vui sướng chia sẻ với hắn: “Tin vui, người trúng giải hôm qua đã chuyển lại cho tôi”.
“Phần thưởng là gì thế?”, Tưởng Kha cầm lấy cặp sách của cậu, xách trên tay.
Đào Tư Trĩ dựa lại gần Tưởng Kha, vừa thần bí vừa vui mừng nói: “Trong hai tháng tới, mỗi tối đều được tự học trong văn phòng giáo viên”.
Tưởng Kha thiếu chút nữa bật cười, nhưng mà nhịn xuống được. Hắn mở cửa xe giúp Đào Tư Trĩ, bảo tài xế lái xe về nhà cậu.
Đào Tư Trĩ vừa mở cửa ra đã chạy ngay đến phòng khách, bật máy chiếu.
Tưởng Kha đặt cặp sách của cậu sang một bên, đi qua xem cậu chọn phim, hỏi cậu: “Bao lâu rồi cậu chưa xem loạt phim này?”
“Nửa năm”, Đào Tư Trĩ quý trọng nói, “Mỗi năm tôi chỉ có bốn lần có cơ hội được xem bộ phim này, lúc đã làm xong bản tổng kết phim mỗi quý”.
“Cậu làm bản tổng kết làm gì?”, Tưởng Kha hỏi cậu.
Cậu không nói gì, chọn xong phim, đi ra tắt đèn, lại ngồi về bên cạnh Tưởng Kha, cùng Tưởng Kha làm ổ ở sô pha xem phim.
Rèm ở phòng khách kéo kín mít, ngoại trừ màn chiếu, trong phòng không còn một nguồn sáng nào khác.
Đào Tư Trĩ cởi áo khoác, dựa vào lòng Tưởng Kha. Xem một lúc, sau khi nhân vật yêu thích của cậu kết thúc cảnh quay, cậu quay đầu nhìn Tưởng Kha, vươn người lại gần, cậu và Tưởng Kha hôn nhau.
Môi Đào Tư Trĩ rất mềm, ẩm ướt ấm áp, tay đặt trên vai Tưởng Kha, đôi mắt nhắm chặt. Áo khoác của cậu đã được cởi ra, thân thể dán lên người Tưởng Kha, nhẹ nhàng di chuyển.
Đã lâu rồi Tưởng Kha không có tiếp xúc thân thể với Đào Tư Trĩ, rất nhanh đã cứng lên. Đào Tư Trĩ cởi quần hắn ra, tay cách lớp quần lót chạm vào hắn. Tưởng Kha cũng cởi quần của Đào Tư Trĩ, men theo eo cậu sờ xuống, lúc hắn chạm vào bắp đùi Đào Tư Trĩ, Đào Tư Trĩ run rẩy rất khẽ, nhỏ giọng gọi tên Tưởng Kha.
Tưởng Kha không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì nữa, có thể là bởi vì họ gặp nhau quá ít, cũng có thể là bởi vì Đào Tư Trĩ luôn “tưởng vậy mà lại không phải vậy” làm hắn cảm thấy áp lực, đầu óc nóng lên, hắn tách hai chân của Đào Tư Trĩ ra một chút, hỏi cậu: “Tư Trĩ, có thể không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook