Thời Gian May Mắn
-
Chương 15
Xem phim xong, Tưởng Kha đưa Đào Tư Trĩ về. Về đến nhà, mẹ hắn đang mặc quần áo ngủ thô đũi ngồi trong phòng khách gọi điện thoại.
Tưởng Kha không muốn quấy rầy, chào hỏi mẹ hắn một cái rồi lên lầu, bà che micro lại, nói với Tưởng Kha: “Từ từ đã, mẹ có chuyện cần hỏi con.” Rồi chỉ sô pha đơn cách đó không xa, bảo: “Ngồi trước đi.”
Tưởng Kha ngồi xuống, chờ một lát.
Nghe có vẻ như mẹ hắn đang nói chuyện với người của quỹ từ thiện về tiến độ bắt đầu của một hiệp hội nào đó vào năm ngoái, còn nói cái gì mà giúp gia đình người bệnh can thiệp trao đổi.
Mẹ Tưởng Kha xuất thân từ dòng dõi thư hương, từng làm giáo viên tình nguyện ở miền núi, yêu thích các công việc từ thiện, mười mấy năm trước đã cùng bạn bè chung chí hướng sáng lập nên một quỹ từ thiện, rất có tiếng tăm trong giới.
Bà không phải người thường trực, không phụ trách quản lí hội hằng ngày, nhưng hằng năm vẫn luôn có vài khoảng thời gian rất bận rộn.
Tưởng Kha cảm thấy hình như mình vừa ngồi xuống thì mẹ nói chuyện bỗng trở nên giấu diếm úp mở hơn, dùng âm tiết vô nghĩa mấy lần. Nhưng hắn không có hứng thú gì với chuyện này nên không nghe kĩ.
Dì giúp việc bưng một ly nước tới cho hắn, hắn vừa nhận lấy thì điện thoại bỗng rung lên, lấy ra xem. Là Dương Nhược Nhược gửi tin nhắn đến, hỏi hắn có thể cho cô phương thức liên lạc của Đào Tư Trĩ không, còn hỏi: “Anh, cậu ấy có bạn gái chưa?”, “Anh cảm thấy em có cơ hội không?”
Tưởng Kha nhìn màn hình di động, hơi thất thần.
“Tưởng Kha, Tưởng Kha.” Không biết mẹ hắn đã cúp điện thoại từ lúc nào, gọi hắn: “Nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ cách giải đề.” Tưởng Kha nói dối không chớp mắt.
“À.” Mẹ hắn sửng sốt, dừng một lát mới hỏi: “Vậy con nghĩ xong chưa?”
Tưởng Kha gật đầu, bà liền cười: “Mẹ hỏi con, hôm nay xem phim thế nào rồi?”
“Thế nào cái gì?” Tưởng Kha không có biểu cảm gì nhìn mẹ hắn.
“Biểu hiện của Tư Trĩ thế nào?” Bà khoát cánh tay lên tay vịn sô pha, nhìn Tưởng Kha: “Có hòa nhập được với bạn bè của con không? Họ có thích Tư Trĩ không?”
Hắn nhìn mẹ, vài giây sau mới nói: “Mẹ hỏi chuyện này để làm gì?”
“Mẹ quan tâm.” Mẹ hắn đáp: “Anh thằng bé bảo từ nhỏ nó chưa kết bạn bao giờ, rất đáng thương. Mẹ thấy thằng bé có duyên với chúng ta, nhất là mẹ.”
“Cứ như vậy thôi.” Tưởng Kha nói: “Với tính cách đó của Đào Tư Trĩ, bạn con làm sao mà thích cậu ấy được?” Lại hỏi: “Mẹ với cậu ấy có duyên phận gì?”
Mẹ hắn không trả lời câu hỏi này, dời mắt đi, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, nói: “Cái gì mà tính cách đó của Đào Tư Trĩ. Mẹ thấy nó giúp con rất nhiều, nếu không có Tư Trĩ dạy con học thì bây giờ con vẫn đang xếp hạng chót ở Minh Đức thôi.”
“…”
“Hơn nữa mẹ cảm thấy con với Tư Trĩ ở chung lâu ngày, tính cách cũng đỡ táo bạo hơn trước, đó đều là Tư Trĩ khiến con thay đổi.” Bà còn nói: “Nhắc đến cái này, tuy rằng mẹ không biết lúc ấy con và Hồ Dĩ mâu thuẫn cái gì nhưng mẹ vẫn luôn tin lời con nói rằng là cậu ta khiêu khích con trước. Mẹ không cùng ba trách mắng con, nhưng đánh người là không đúng. Nửa đêm hôm qua mẹ cậu ta còn gửi cho mẹ kết quả chụp CT, nói xương sườn còn chưa hoàn toàn liền lại.”
“Mẹ.” Tưởng Kha không muốn nghe, ngắt lời bà, đứng dậy: “Con mệt rồi, con ngủ trước.” Rồi đi lên lầu.
Mẹ hắn nói với theo: “Sao con lại như vậy chứ!”
Tưởng Kha học theo Đào Tư Trĩ mà bà rất thích, làm bộ như không nghe thấy gì, đi thẳng, còn đùa cợt nghĩ, nếu bà biết Đào Tư Trĩ là đồng tính, thường xuyên ôm dính lấy con bà, muốn nắm tay, thậm chí hôm nay còn hôn con bà thì không biết còn có thể trìu mến với cậu như vậy nữa không.
Đi lên cầu thang, lúc băng qua hành lang, Tưởng Kha nhận được điện thoại của Đào Tư Trĩ.
Tưởng Kha thấy hơi phiền và giận chó đánh mèo, không muốn nghe, nhìn thoáng qua điện thoại liền cúp, vài giây sau, Đào Tư Trĩ lại gọi tới.
Tên Đào Tư Trĩ sáng lên trên màn hình, dường như Tưởng Kha có thể nhìn thấy biểu cảm của Đào Tư Trĩ. Nếu không nghe, chắc chắn cậu sẽ gọi liên tục. Bởi thế lúc đi đến cửa phòng, Tưởng Kha lại nghe.
“Tưởng Kha.” Đào Tư Trĩ ở bên kia gọi hắn, ngữ điệu kéo dài, giống như hơi đắc ý nói: “Cậu quên chuyện gì rồi sao?”
Tưởng Kha cảm thấy giọng điệu của Đào Tư Trĩ hơi buồn cười, bớt khó chịu, đóng cửa lại hỏi: “Chuyện gì?”
“Cậu không nhắc Dương Kiêu đăng ký trò chơi giúp tôi.” Đào Tư Trĩ nói: “Tôi chuẩn bị mã mời xong rồi, cúp điện thoại đi tôi chia sẻ cho cậu.”
Dứt lời, cậu cúp điện thoại, gửi một chuỗi mã lộn xộn tới cùng với một URL, nói là giáo trình nhập mã cho gà mờ.
Tưởng Kha nhìn màn hình chốc lát, không tìm Dương Kiêu, tự tải trò chơi xuống, đăng ký xong tài khoản dựa theo phương pháp mà Đào Tư Trĩ gửi, nhập mã mời vào, thuận tay ấn vào nội dung trò chơi.
Không thể không nói, nội dung vở kịch dạo đầu trò chơi của Đào Tư Trĩ khiến Tưởng Kha không biết nói gì. Nữ chính kế thừa vườn tường vi đổ nát của tổ tông, dưới sự trợ giúp của sáu nam chính, khiến nghề làm vườn rạng rỡ.
Tưởng Kha nghĩ đến biểu cảm nghiêm túc của Đào Tư Trĩ khi xem nội dung vở kịch, bất giác mỉm cười, xóa trò chơi đi.
Nằm trên giường, có lẽ là bởi vì tối đen khiến Tưởng Kha nhớ lại chuyện xảy ra trong rạp chiếu phim.
Thực tế thì Tưởng Kha cảm thấy đó không thể coi là hôn, cùng lắm thì là phương thức khiến Đào Tư Trĩ im lặng, lúc ấy nếu không trấn an Đào Tư Trĩ, cậu sẽ ồn ào lớn tiếng trong rạp chiếu phim.
Ý nghĩ của Đào Tư Trĩ không giống người bình thường, khiến cho khi Tưởng Kha ở cùng cậu cũng trở nên không bình thường.
Ví dụ như mặc dù Đào Tư Trĩ thích Tưởng Kha, Tưởng Kha nắm tay cậu, ôm, môi dán vào nhau cũng chỉ qua loa, không để ý đến hứa hẹn hay quan hệ có được cho phép không.
Bởi vì tính cách của Đào Tư Trĩ thật sự rất kỳ lạ, không giống bất kỳ bạn bè nào của Tưởng Kha.
Tưởng Kha nghĩ ngợi, cầm lấy điện thoại, lại suy nghĩ tiếp rồi gửi cho Đào Tư Trĩ một tin nhắn, hỏi cậu: “Gom được 30 kim cương chưa?”
Bảy tám phút sau, Đào Tư Trĩ trả lời: “Được rồi.” Lại một lát sau, cậu khó khăn gửi một tin nhắn tới: “Ngày mai cậu giúp tôi dùng hết nhé!”
Chiều hôm sau, Tưởng Kha về trường, trở lại phòng ngủ, Đào Tư Trĩ đã ngồi ở chỗ của cậu.
Cậu không nghịch điện thoại, nhíu chặt đôi mày, Tưởng Kha đẩy cửa ra cậu cũng không phát hiện.
Trương Đông Vân ngồi ở ghế đối diện, thấy Tưởng Kha vào cửa, nhìn hắn, hất cằm chỉ chỉ Đào Tư Trĩ.
“Sao thế?” Tưởng Kha hỏi cậu.
Đào Tư Trĩ còn đang nhìn giấy, không nói lời nào như đã bị đả kích nặng nề.
“Haizz, họa vô đơn chí.” Trương Đông Vân thương hại nhìn Đào Tư Trĩ, nói với Tưởng Kha: “Vừa rồi chủ nhiệm lớp cậu ấy cầm tờ đăng ký du lịch mùa thu tới tìm cậu ấy điền thì thấy cậu ấy đang chơi trò chơi liền thu luôn điện thoại. Trước thu rồi sau đó viết giấy thu điện thoại, còn nói lần du lịch mùa thu này là nhà trường tổ chức riêng để giúp học sinh lớp 12 thả lỏng, hi vọng mọi người đều tham gia, để cậu ấy nhất định phải đi.”
Tưởng Kha đi tới bên cạnh Đào Tư Trĩ, nhìn thoáng qua tờ giấy mà cậu cầm, đại khái là thứ sáu ba mẹ Đào Tư Trĩ dẫn cậu tới văn phòng giáo viên để nhận lại điện thoại.
Tưởng Kha chưa kịp nói gì, cửa phòng ngủ bị gõ vang.
Đồng đội của Trương Đông Vân tới tìm, gọi hắn đi luyện thể năng, Trương Đông Vân lại nhìn Đào Tư Trĩ đang ngẩn ngơ, lắc đầu với Tưởng Kha rồi mang nước đi mất.
Trong phòng chỉ còn Tưởng Kha và Đào Tư Trĩ, Tưởng Kha liền cúi người, đưa tay chạm vào hai má Đào Tư Trĩ, gọi cậu: “Đào Tư Trĩ.”
Cuối cùng Đào Tư Trĩ động đậy, nhìn Tưởng Kha, tức giận nói: “Nhiệm vụ hằng ngày hôm nay tôi còn chưa làm xong.”
Bộ dạng tức giận của cậu rất buồn cười, Tưởng Kha lấy điện thoại di động của mình ra, tải trò chơi một lần nữa, đưa cho cậu, nói: “Dùng của tôi đi.”
Đào Tư Trĩ nhận lấy, nhập tài khoản và mật khẩu vào, bắt đầu chơi. Chơi được một lát, cậu nói: “Có thể rút rồi.” Sau đó giương mắt nhìn Tưởng Kha, khẽ đung đưa điện thoại trong tay.
Tưởng Kha không giúp cậu ngay, ôm cánh tay hỏi: “Cho cậu điện thoại còn giúp cậu rút thẻ, cậu báo đáp tôi thế nào?”
Đào Tư Trĩ nhìn hắn, giống như không nghe hiểu, lại giống như suy nghĩ nên cảm ơn ra sao, một lát sau, đột nhiên sát lại gần, muốn hôn môi Tưởng Kha.
Có lẽ cậu mới ăn kẹo, Tưởng Kha ngửi thấy mùi ngọt.
Tưởng Kha nhanh chóng phản ứng, giữ bờ vai của cậu, đẩy ra trước khi cậu kịp hôn được, không vui nói với cậu: “Cậu có thể bình thường chút không? Đây mà là cảm ơn à?”
“Hả?” Đào Tư Trĩ bị Tưởng Kha mắng, không tỏ ra xấu hổ và giận dữ, chỉ khó hiểu hỏi: “Không phải sao?”
“Tôi rất thích mà.” Bỗng nhiên cậu lại giãi bày như vậy với Tưởng Kha.
Tưởng Kha nhìn cậu, nhất thời nghẹn lời không biết nên nói gì.
Đào Tư Trĩ hồn nhiên không phát hiện, đưa tay sờ tay Tưởng Kha đang giữ vai cậu, rồi lại rũ mắt dùng đầu ngón tay chạm vào cánh tay Tưởng Kha, nói: “Tưởng Kha, người cậu nóng quá.”
Cậu để tay chạm lên da dẻ Tưởng Kha, ngón tay hơi lạnh khẽ ấn xuống khiến Tưởng Kha hơi ngứa, đôi môi vừa mềm vừa mỏng mấp máy, giống như chưa hề làm gì, dáng vẻ không sao cả.
Một lát sau, có lẽ thấy Tưởng Kha không nói gì, cậu lại giơ điện thoại lên lần nữa, mở to mắt hỏi Tưởng Kha: “Có thể rút giúp tôi được không, tôi muốn thẻ mới.”
Tưởng Kha không nhìn màn hình điện thoại, không biết chính mình nghĩ cái gì mà lại kéo Đào Tư Trĩ tới trước mặt, làm chuyện Đào Tư Trĩ thích còn hắn không thích.
Đào Tư Trĩ ăn kẹo vị xoài.
Tưởng Kha không muốn quấy rầy, chào hỏi mẹ hắn một cái rồi lên lầu, bà che micro lại, nói với Tưởng Kha: “Từ từ đã, mẹ có chuyện cần hỏi con.” Rồi chỉ sô pha đơn cách đó không xa, bảo: “Ngồi trước đi.”
Tưởng Kha ngồi xuống, chờ một lát.
Nghe có vẻ như mẹ hắn đang nói chuyện với người của quỹ từ thiện về tiến độ bắt đầu của một hiệp hội nào đó vào năm ngoái, còn nói cái gì mà giúp gia đình người bệnh can thiệp trao đổi.
Mẹ Tưởng Kha xuất thân từ dòng dõi thư hương, từng làm giáo viên tình nguyện ở miền núi, yêu thích các công việc từ thiện, mười mấy năm trước đã cùng bạn bè chung chí hướng sáng lập nên một quỹ từ thiện, rất có tiếng tăm trong giới.
Bà không phải người thường trực, không phụ trách quản lí hội hằng ngày, nhưng hằng năm vẫn luôn có vài khoảng thời gian rất bận rộn.
Tưởng Kha cảm thấy hình như mình vừa ngồi xuống thì mẹ nói chuyện bỗng trở nên giấu diếm úp mở hơn, dùng âm tiết vô nghĩa mấy lần. Nhưng hắn không có hứng thú gì với chuyện này nên không nghe kĩ.
Dì giúp việc bưng một ly nước tới cho hắn, hắn vừa nhận lấy thì điện thoại bỗng rung lên, lấy ra xem. Là Dương Nhược Nhược gửi tin nhắn đến, hỏi hắn có thể cho cô phương thức liên lạc của Đào Tư Trĩ không, còn hỏi: “Anh, cậu ấy có bạn gái chưa?”, “Anh cảm thấy em có cơ hội không?”
Tưởng Kha nhìn màn hình di động, hơi thất thần.
“Tưởng Kha, Tưởng Kha.” Không biết mẹ hắn đã cúp điện thoại từ lúc nào, gọi hắn: “Nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ cách giải đề.” Tưởng Kha nói dối không chớp mắt.
“À.” Mẹ hắn sửng sốt, dừng một lát mới hỏi: “Vậy con nghĩ xong chưa?”
Tưởng Kha gật đầu, bà liền cười: “Mẹ hỏi con, hôm nay xem phim thế nào rồi?”
“Thế nào cái gì?” Tưởng Kha không có biểu cảm gì nhìn mẹ hắn.
“Biểu hiện của Tư Trĩ thế nào?” Bà khoát cánh tay lên tay vịn sô pha, nhìn Tưởng Kha: “Có hòa nhập được với bạn bè của con không? Họ có thích Tư Trĩ không?”
Hắn nhìn mẹ, vài giây sau mới nói: “Mẹ hỏi chuyện này để làm gì?”
“Mẹ quan tâm.” Mẹ hắn đáp: “Anh thằng bé bảo từ nhỏ nó chưa kết bạn bao giờ, rất đáng thương. Mẹ thấy thằng bé có duyên với chúng ta, nhất là mẹ.”
“Cứ như vậy thôi.” Tưởng Kha nói: “Với tính cách đó của Đào Tư Trĩ, bạn con làm sao mà thích cậu ấy được?” Lại hỏi: “Mẹ với cậu ấy có duyên phận gì?”
Mẹ hắn không trả lời câu hỏi này, dời mắt đi, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, nói: “Cái gì mà tính cách đó của Đào Tư Trĩ. Mẹ thấy nó giúp con rất nhiều, nếu không có Tư Trĩ dạy con học thì bây giờ con vẫn đang xếp hạng chót ở Minh Đức thôi.”
“…”
“Hơn nữa mẹ cảm thấy con với Tư Trĩ ở chung lâu ngày, tính cách cũng đỡ táo bạo hơn trước, đó đều là Tư Trĩ khiến con thay đổi.” Bà còn nói: “Nhắc đến cái này, tuy rằng mẹ không biết lúc ấy con và Hồ Dĩ mâu thuẫn cái gì nhưng mẹ vẫn luôn tin lời con nói rằng là cậu ta khiêu khích con trước. Mẹ không cùng ba trách mắng con, nhưng đánh người là không đúng. Nửa đêm hôm qua mẹ cậu ta còn gửi cho mẹ kết quả chụp CT, nói xương sườn còn chưa hoàn toàn liền lại.”
“Mẹ.” Tưởng Kha không muốn nghe, ngắt lời bà, đứng dậy: “Con mệt rồi, con ngủ trước.” Rồi đi lên lầu.
Mẹ hắn nói với theo: “Sao con lại như vậy chứ!”
Tưởng Kha học theo Đào Tư Trĩ mà bà rất thích, làm bộ như không nghe thấy gì, đi thẳng, còn đùa cợt nghĩ, nếu bà biết Đào Tư Trĩ là đồng tính, thường xuyên ôm dính lấy con bà, muốn nắm tay, thậm chí hôm nay còn hôn con bà thì không biết còn có thể trìu mến với cậu như vậy nữa không.
Đi lên cầu thang, lúc băng qua hành lang, Tưởng Kha nhận được điện thoại của Đào Tư Trĩ.
Tưởng Kha thấy hơi phiền và giận chó đánh mèo, không muốn nghe, nhìn thoáng qua điện thoại liền cúp, vài giây sau, Đào Tư Trĩ lại gọi tới.
Tên Đào Tư Trĩ sáng lên trên màn hình, dường như Tưởng Kha có thể nhìn thấy biểu cảm của Đào Tư Trĩ. Nếu không nghe, chắc chắn cậu sẽ gọi liên tục. Bởi thế lúc đi đến cửa phòng, Tưởng Kha lại nghe.
“Tưởng Kha.” Đào Tư Trĩ ở bên kia gọi hắn, ngữ điệu kéo dài, giống như hơi đắc ý nói: “Cậu quên chuyện gì rồi sao?”
Tưởng Kha cảm thấy giọng điệu của Đào Tư Trĩ hơi buồn cười, bớt khó chịu, đóng cửa lại hỏi: “Chuyện gì?”
“Cậu không nhắc Dương Kiêu đăng ký trò chơi giúp tôi.” Đào Tư Trĩ nói: “Tôi chuẩn bị mã mời xong rồi, cúp điện thoại đi tôi chia sẻ cho cậu.”
Dứt lời, cậu cúp điện thoại, gửi một chuỗi mã lộn xộn tới cùng với một URL, nói là giáo trình nhập mã cho gà mờ.
Tưởng Kha nhìn màn hình chốc lát, không tìm Dương Kiêu, tự tải trò chơi xuống, đăng ký xong tài khoản dựa theo phương pháp mà Đào Tư Trĩ gửi, nhập mã mời vào, thuận tay ấn vào nội dung trò chơi.
Không thể không nói, nội dung vở kịch dạo đầu trò chơi của Đào Tư Trĩ khiến Tưởng Kha không biết nói gì. Nữ chính kế thừa vườn tường vi đổ nát của tổ tông, dưới sự trợ giúp của sáu nam chính, khiến nghề làm vườn rạng rỡ.
Tưởng Kha nghĩ đến biểu cảm nghiêm túc của Đào Tư Trĩ khi xem nội dung vở kịch, bất giác mỉm cười, xóa trò chơi đi.
Nằm trên giường, có lẽ là bởi vì tối đen khiến Tưởng Kha nhớ lại chuyện xảy ra trong rạp chiếu phim.
Thực tế thì Tưởng Kha cảm thấy đó không thể coi là hôn, cùng lắm thì là phương thức khiến Đào Tư Trĩ im lặng, lúc ấy nếu không trấn an Đào Tư Trĩ, cậu sẽ ồn ào lớn tiếng trong rạp chiếu phim.
Ý nghĩ của Đào Tư Trĩ không giống người bình thường, khiến cho khi Tưởng Kha ở cùng cậu cũng trở nên không bình thường.
Ví dụ như mặc dù Đào Tư Trĩ thích Tưởng Kha, Tưởng Kha nắm tay cậu, ôm, môi dán vào nhau cũng chỉ qua loa, không để ý đến hứa hẹn hay quan hệ có được cho phép không.
Bởi vì tính cách của Đào Tư Trĩ thật sự rất kỳ lạ, không giống bất kỳ bạn bè nào của Tưởng Kha.
Tưởng Kha nghĩ ngợi, cầm lấy điện thoại, lại suy nghĩ tiếp rồi gửi cho Đào Tư Trĩ một tin nhắn, hỏi cậu: “Gom được 30 kim cương chưa?”
Bảy tám phút sau, Đào Tư Trĩ trả lời: “Được rồi.” Lại một lát sau, cậu khó khăn gửi một tin nhắn tới: “Ngày mai cậu giúp tôi dùng hết nhé!”
Chiều hôm sau, Tưởng Kha về trường, trở lại phòng ngủ, Đào Tư Trĩ đã ngồi ở chỗ của cậu.
Cậu không nghịch điện thoại, nhíu chặt đôi mày, Tưởng Kha đẩy cửa ra cậu cũng không phát hiện.
Trương Đông Vân ngồi ở ghế đối diện, thấy Tưởng Kha vào cửa, nhìn hắn, hất cằm chỉ chỉ Đào Tư Trĩ.
“Sao thế?” Tưởng Kha hỏi cậu.
Đào Tư Trĩ còn đang nhìn giấy, không nói lời nào như đã bị đả kích nặng nề.
“Haizz, họa vô đơn chí.” Trương Đông Vân thương hại nhìn Đào Tư Trĩ, nói với Tưởng Kha: “Vừa rồi chủ nhiệm lớp cậu ấy cầm tờ đăng ký du lịch mùa thu tới tìm cậu ấy điền thì thấy cậu ấy đang chơi trò chơi liền thu luôn điện thoại. Trước thu rồi sau đó viết giấy thu điện thoại, còn nói lần du lịch mùa thu này là nhà trường tổ chức riêng để giúp học sinh lớp 12 thả lỏng, hi vọng mọi người đều tham gia, để cậu ấy nhất định phải đi.”
Tưởng Kha đi tới bên cạnh Đào Tư Trĩ, nhìn thoáng qua tờ giấy mà cậu cầm, đại khái là thứ sáu ba mẹ Đào Tư Trĩ dẫn cậu tới văn phòng giáo viên để nhận lại điện thoại.
Tưởng Kha chưa kịp nói gì, cửa phòng ngủ bị gõ vang.
Đồng đội của Trương Đông Vân tới tìm, gọi hắn đi luyện thể năng, Trương Đông Vân lại nhìn Đào Tư Trĩ đang ngẩn ngơ, lắc đầu với Tưởng Kha rồi mang nước đi mất.
Trong phòng chỉ còn Tưởng Kha và Đào Tư Trĩ, Tưởng Kha liền cúi người, đưa tay chạm vào hai má Đào Tư Trĩ, gọi cậu: “Đào Tư Trĩ.”
Cuối cùng Đào Tư Trĩ động đậy, nhìn Tưởng Kha, tức giận nói: “Nhiệm vụ hằng ngày hôm nay tôi còn chưa làm xong.”
Bộ dạng tức giận của cậu rất buồn cười, Tưởng Kha lấy điện thoại di động của mình ra, tải trò chơi một lần nữa, đưa cho cậu, nói: “Dùng của tôi đi.”
Đào Tư Trĩ nhận lấy, nhập tài khoản và mật khẩu vào, bắt đầu chơi. Chơi được một lát, cậu nói: “Có thể rút rồi.” Sau đó giương mắt nhìn Tưởng Kha, khẽ đung đưa điện thoại trong tay.
Tưởng Kha không giúp cậu ngay, ôm cánh tay hỏi: “Cho cậu điện thoại còn giúp cậu rút thẻ, cậu báo đáp tôi thế nào?”
Đào Tư Trĩ nhìn hắn, giống như không nghe hiểu, lại giống như suy nghĩ nên cảm ơn ra sao, một lát sau, đột nhiên sát lại gần, muốn hôn môi Tưởng Kha.
Có lẽ cậu mới ăn kẹo, Tưởng Kha ngửi thấy mùi ngọt.
Tưởng Kha nhanh chóng phản ứng, giữ bờ vai của cậu, đẩy ra trước khi cậu kịp hôn được, không vui nói với cậu: “Cậu có thể bình thường chút không? Đây mà là cảm ơn à?”
“Hả?” Đào Tư Trĩ bị Tưởng Kha mắng, không tỏ ra xấu hổ và giận dữ, chỉ khó hiểu hỏi: “Không phải sao?”
“Tôi rất thích mà.” Bỗng nhiên cậu lại giãi bày như vậy với Tưởng Kha.
Tưởng Kha nhìn cậu, nhất thời nghẹn lời không biết nên nói gì.
Đào Tư Trĩ hồn nhiên không phát hiện, đưa tay sờ tay Tưởng Kha đang giữ vai cậu, rồi lại rũ mắt dùng đầu ngón tay chạm vào cánh tay Tưởng Kha, nói: “Tưởng Kha, người cậu nóng quá.”
Cậu để tay chạm lên da dẻ Tưởng Kha, ngón tay hơi lạnh khẽ ấn xuống khiến Tưởng Kha hơi ngứa, đôi môi vừa mềm vừa mỏng mấp máy, giống như chưa hề làm gì, dáng vẻ không sao cả.
Một lát sau, có lẽ thấy Tưởng Kha không nói gì, cậu lại giơ điện thoại lên lần nữa, mở to mắt hỏi Tưởng Kha: “Có thể rút giúp tôi được không, tôi muốn thẻ mới.”
Tưởng Kha không nhìn màn hình điện thoại, không biết chính mình nghĩ cái gì mà lại kéo Đào Tư Trĩ tới trước mặt, làm chuyện Đào Tư Trĩ thích còn hắn không thích.
Đào Tư Trĩ ăn kẹo vị xoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook