Thời Gian Lạnh Lẽo
Chương 44: Không dám sâu nặng, sợ chỉ là một giấc mơ (1)

Edit: V.O

"Bệnh nhân thở dồn dập, tỷ số nhịp tim đã nhảy đến 170, nhanh thông báo bác sĩ chuẩn bị cấp cứu."

Y tá vẫn luôn nhìn máy giám sát bên giường bệnh, chợt nhìn thấy điện tâm đồ trên máy giám sát nhảy số, bị dọa sợ đến xoay người hô to.

Một bóng dáng gầy bên ngoài phòng bệnh nghe tiếng lập tức chạy tới, lúc nhìn thấy người trên giường, dọa sợ đến bình thuỷ trong tay rơi xuống đất.

"Mẹ ~ mẹ, mẹ sao rồi? Mẹ sao rồi? Mẹ, mẹ đừng làm con sợ. . ."

"Mẹ. . ."

Cố Sâm bị dọa sợ đến tay chân luống cuống đứng bên giường bệnh, xung quanh tất cả đều là nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đi tới đi lui, rất nhanh đã mang dụng cụ cấp cứu tới chờ tiến hành cấp cứu.

"Cố thiếu gia, xin cậu đi ra ngoài trước đi, tình huống Cố phu nhân bây giờ rất không ổn định, chúng tôi cần nhanh chóng cấp cứu." Bác sĩ không dám dừng lại, trực tiếp nói.

Cố Sâm bị dọa sợ, vội vàng gật đầu, lui ra sau nhưng vẫn cắn chặt môi nhìn người nằm trên giường bệnh kia, chợt sau lưng xuất hiện một đôi tay vỗ vỗ bờ vai cậu.

Cố Sâm vừa quay đầu, lúc nhìn thấy người tới, nước mắt vẫn kiềm nén ào ào rơi xuống.

"Chú Tần, mẹ con có sao không? Con không muốn mẹ xảy ra chuyện."

Tần Nghị không đành lòng vỗ vỗ vai Cố Sâm, thiếu niên mười bốn tuổi trước mặt này lại quá kiên cường, sự cố này đã cách mười năm, nhưng đứa bé này chưa từng mềm yếu như vậy.

"Không sao, mẹ con. . .là một người kiên cường, cô ấy sẽ gắng gượng được, con phải tin tưởng cô ấy."

"Vậy ba thì sao? Có phải cũng không tìm được ba. . ."

Cố Sâm cúi đầu, tay nắm chặt, bởi vì dùng sức quá mức, thân thể hơi run rẩy, cúi đầu kiềm chế, hỏi.

Lời của cậu bé giống như một cây gai nhọn ghim vào trái tim Tần Nghị.

Tần Nghị không nhịn được nhìn người phụ nữ nằm ở trên giường cấp cứu, trong mắt có thở dài, có lẽ ai cũng không nghĩ tới hai người vốn nên có cuộc sống hạnh phúc cuối cùng lại kết thúc bằng kết cục này.

Hôn lễ mỹ mãn mười năm trước kia vốn nên hạnh phúc lại thành tai nạn trong lòng mọi người!

"Bạc tổng. . .chú sẽ tìm kiếm hết toàn lực, chỉ cần một ngày không tìm thấy xác thì chú sẽ không từ bỏ."

Giọng Tần Nghị không lớn, nhưng trong phòng chỉ có tiếng ghi chép và máy móc lại có vẻ dị thường chói tai.

Mà bây giờ trên giường cấp cứu vẫn còn đang kéo dài điện giật kia, từng dòng điện vòng qua thân thể thẳng đến thần kinh não bộ, dieendaanleequuydoon – V.O, kích thích thần kinh người trên giường.

Thật ra thì ai cũng biết, người phụ nữ trên giường lúc này sớm đã không có khả năng sống sót.

Cho nên mười năm nay còn có thể sống được cũng chỉ dựa vào máy móc duy trì sinh mạng bệnh tật.

Bây giờ thời gian vừa đến, giống như là máy móc đã hết hạn.

Cho dù là chuyên gia, bây giờ cũng bó tay.

Nhưng lúc từng dòng điện giật kích thích não bộ người trên giường, ai cũng không chú ý tới bởi vì câu nói mới vừa rồi, cặp mắt đóng chặt của người trên giường lại giật giật, thậm chí có chất lỏng chảy ra.

Mười năm trước ——

"Tiểu Sâm, hôm nay mẹ mặc cái này nhìn có được không?"

"Đẹp!"

"Quần áo của con đâu cho mẹ xem một chút có vừa người không, con đứng cao chút, mẹ xem xem."

Cố Vãn cười nhìn con trai trong video, kể từ sau khi sống cùng Bạc Lương lần nữa, tính tình cậu bé càng ngày càng hoạt bát, cô nhìn thấy trong lòng lại vui vẻ. Cố Sâm trước kia quá hiểu chuyện, hiểu chuyện làm lòng người đau, bây giờ có một người ba yêu thương, mới lộ ra bản tính của trẻ con.

Mà hôm nay cũng là ngày Cố Vãn và Bạc Lương kết hôn, Tiểu Sâm là báu vật của hai người, tham dự với tư cách em bé cầm hoa, cũng là cách chính thức tuyên bố với tất cả khách cả nhà ba người bọn họ.

Quả nhiên, Tiểu Sâm nghe lời đứng dậy soi camera lên chính mình, để cho Cố Vãn có thể thấy rõ toàn thân mình.

Bô vest màu trắng trông giống như thiên sứ nhỏ, Cố Vãn hài lòng gật đầu: "Trông rất đẹp."

Chợt ——

Cố Vãn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở đầu kia camera!

Là Cố Thanh!

Mà cô ta đang đi thẳng tới Cố Sâm!

"Tiểu Sâm chạy mau!"

Cố Vãn nhanh chóng la lên, nhưng đã không còn kịp, không biết Cố Thanh đã đi tới từ lúc nào, tay cầm một cái khăn tay màu trắng che miệng mũi Cố Sâm, không qua mấy giây Cố Sâm đã ngất đi.

Lúc này Cố Vãn sợ choáng váng, nhưng Cố Thanh giống như đã thỏa mong muốn, cười lạnh với camera: "Cố Vãn, cô thật cho là cô có thể sống hạnh phúc cùng Bạc Lương được sao? Cô dựa vào cái gì mà suy nghĩ tốt như vậy? Bây giờ con trai cô đang ở trong tay tôi, trong vòng mười phút, hủy hôn cho tôi! Tôi muốn nhìn thấy hôn lễ này không làm được! Còn nữa, đừng nói với Bạc Lương, nếu không, con trai của cô sẽ xảy ra chuyện, tôi sẽ canh chừng cô!"

Cô ta nói xong hung hăng tát Cố Sâm một cái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bị đánh ra một dấu đỏ tươi trong nháy mắt.

Lúc này Cố Vãn bị hù đến che miệng lại, vội vàng kêu: "Cố Thanh, cô đừng như vậy, cô không nên như vậy, tôi cầu xin cô!"

"Ha ha ~ bây giờ biết cầu xin tôi rồi sao? Sao lúc cô trở về không suy nghĩ thử xem bây giờ sẽ có kết quả như thế! Cố Vãn, cô không nên trở về! Tôi thật vất vả cùng Trình Phi bắt cô đi, tại sao cô còn trở lại!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương