Thời Gian Lạnh Lẽo
-
Chương 36: Chuyện cũ năm năm trước
Edit: V.O
Hạ Hà Vũ bật cười châm chọc.
Liếc cô một cái sau đó nghênh ngang đi vào biệt thự, vừa vặn nhìn thấy Trợ lý ngăn trước cửa, quát: “Chuyển năm trăm nghìn lúc trước Bạc Lương cam kết qua cho tôi, tôi cũng không muốn đến lúc phá sản tịch thu, ngay cả năm trăm nghìn của tôi cũng mất."
Trợ lý lộ vẻ oán giận.
Từ trước tới nay người phụ nữ Hạ Hà Vũ này chỉ muốn tiền, lúc Bạc Lương ngày đêm làm việc không ngừng nghỉ vì Cố Vãn, trong đầu bà ta chỉ toàn là đòi tiền, bây giờ Bạc Lương ngồi tù, bà ta không lo nghĩ cách cứu con trai ruột mình trước, mà là nghĩ làm thế nào thừa dịp vớt vát lần cuối.
Có người mẹ như vậy, thật là ghê tởm!
Vậy mà Cố Vãn dường như bị người hút hồn phách, không quan tâm Hạ Hà Vũ và Trợ lý đang dây dưa chuyện gì, ngay cả Hạ Hà Vũ châm chọc cũng giống như không nghe thấy.
Trong đầu cô chỉ còn lại mấy chữ... luôn luôn tuần hoàn.
"Một nơi đặt xác Cố Vãn!"
Cô nhớ lúc đầu đến căn biệt thự này.
Người giúp việc trong nhà từng dặn mình, trên lầu có một phòng không được phép đi vào, mỗi lần người giúp việc vào biệt thự đều run run rẩy rẩy sợ gì đó, khi đó mình chỉ lo lo lắng con trai và oán hận Bạc Lương, chưa bao giờ nghĩ tới nơi này sẽ có dấu vết năm năm trước.
Bây giờ suy nghĩ lại, thì ra tất cả chỉ là vì mình không thèm để ý mà thôi.
Cố Vãn hoảng hốt quay lại biệt thự, giờ phút này, dường như mới từ biệt năm năm, trở lại lần nữa.
Đã từng không phát hiện, hôm nay xem ra, khắp nơi ở đây đều là bóng dáng đã từng là của mình, rèm cửa sổ cô tự tay sắp đặt, chiếc ghế khắc hoa cô cho người chế tạo, ghế sa lon bằng da thật cô thích, còn cả phòng của cô, dieendaanleequuydoon – V.O, gương cô thích,…đều được cất giữ.
Có lẽ, năm năm, người cố ý bỏ qua thứ đã từng chỉ là chính mình mà thôi, người kia vẫn luôn chưa từng quên?
Thân thể run rẩy chậm rãi lên lầu.
Đẩy cửa ra, mở đèn, vốn tưởng là không gian âm u chật chội, lại được xếp đặt cực kỳ dụng tâm, cho dù là hình dạng linh đường, khắp nơi treo lụa màu trắng, nhưng tất cả đều là hình dạng hoa bách hợp Cố Vãn đã từng thích.
Bên trong căn phòng thật có một quan tài băng.
Xác bên trong đã không còn, nhưng Cố Vãn thật giống như thấy được cảnh suy sụp lúc người nọ nhìn thấy cái xác kia.
"Lúc tiểu thư Cố Vãn đi, Boss nhốt mình ở chỗ này hơn nửa tháng, sau lại nhốt Cố Thanh ở chỗ này, ép cô ta quỳ ở đây xin lỗi Cố Vãn."
Không biết Trợ lý đã đứng ở cửa từ lúc nào, nhìn Cố Vãn bên trong, kể từng chữ từng câu dáng vẻ Bạc Lương năm năm trước sau khi cô đi.
"Bạc Thị phát triển đến mức này trong năm năm, cũng chỉ là bởi vì mỗi ngày Boss thật không biết ngoại trừ công việc thì nên làm gì, có lẽ cô chưa từng thấy dáng vẻ Boss ôm hình tiểu thư Cố Vãn khi còn sống khóc tỉnh, nhưng tôi đã thấy. Một người đàn ông 30 tuổi, ôm một tấm hình vùi ở góc phòng họp khóc. Anh ấy lật lại lật từng tờ nhật ký Cố Vãn viết lúc trước, mỗi lần mở ra đều cẩn thận, mỗi ngày ép mình chỉ được xem ba lần, nếu không anh ấy sợ sẽ lật hư những thứ kia, bởi vì hư, sẽ không còn."
Trợ lý dừng một chút, nhìn Cố Vãn, chậm rãi nói: "Kiều tiểu thư, nếu như cô thật sự là tiểu thư Cố Vãn, tôi hi vọng cô có thể thẳng thắn nói với Boss, đừng lừa gạt anh ấy nữa. Cho dù bây giờ, hay là năm năm trước, thậm chí là từ thật lâu trước kia anh ấy cũng chỉ yêu một mình cô. Những năm gần đây, anh ấy thật sự mệt chết. Nhưng nếu cô không phải, tôi cũng hi vọng cô có thể thẳng thắn, đừng để anh ấy mơ mộng uổng công, lại tự tay hủy diệt nó nữa. Boss không chịu đựng nổi kích thích lần nữa."
"..."
Cố Vãn cứng ngắc tại chỗ, đã sớm lệ rơi đầy mặt.
Hạ Hà Vũ bật cười châm chọc.
Liếc cô một cái sau đó nghênh ngang đi vào biệt thự, vừa vặn nhìn thấy Trợ lý ngăn trước cửa, quát: “Chuyển năm trăm nghìn lúc trước Bạc Lương cam kết qua cho tôi, tôi cũng không muốn đến lúc phá sản tịch thu, ngay cả năm trăm nghìn của tôi cũng mất."
Trợ lý lộ vẻ oán giận.
Từ trước tới nay người phụ nữ Hạ Hà Vũ này chỉ muốn tiền, lúc Bạc Lương ngày đêm làm việc không ngừng nghỉ vì Cố Vãn, trong đầu bà ta chỉ toàn là đòi tiền, bây giờ Bạc Lương ngồi tù, bà ta không lo nghĩ cách cứu con trai ruột mình trước, mà là nghĩ làm thế nào thừa dịp vớt vát lần cuối.
Có người mẹ như vậy, thật là ghê tởm!
Vậy mà Cố Vãn dường như bị người hút hồn phách, không quan tâm Hạ Hà Vũ và Trợ lý đang dây dưa chuyện gì, ngay cả Hạ Hà Vũ châm chọc cũng giống như không nghe thấy.
Trong đầu cô chỉ còn lại mấy chữ... luôn luôn tuần hoàn.
"Một nơi đặt xác Cố Vãn!"
Cô nhớ lúc đầu đến căn biệt thự này.
Người giúp việc trong nhà từng dặn mình, trên lầu có một phòng không được phép đi vào, mỗi lần người giúp việc vào biệt thự đều run run rẩy rẩy sợ gì đó, khi đó mình chỉ lo lo lắng con trai và oán hận Bạc Lương, chưa bao giờ nghĩ tới nơi này sẽ có dấu vết năm năm trước.
Bây giờ suy nghĩ lại, thì ra tất cả chỉ là vì mình không thèm để ý mà thôi.
Cố Vãn hoảng hốt quay lại biệt thự, giờ phút này, dường như mới từ biệt năm năm, trở lại lần nữa.
Đã từng không phát hiện, hôm nay xem ra, khắp nơi ở đây đều là bóng dáng đã từng là của mình, rèm cửa sổ cô tự tay sắp đặt, chiếc ghế khắc hoa cô cho người chế tạo, ghế sa lon bằng da thật cô thích, còn cả phòng của cô, dieendaanleequuydoon – V.O, gương cô thích,…đều được cất giữ.
Có lẽ, năm năm, người cố ý bỏ qua thứ đã từng chỉ là chính mình mà thôi, người kia vẫn luôn chưa từng quên?
Thân thể run rẩy chậm rãi lên lầu.
Đẩy cửa ra, mở đèn, vốn tưởng là không gian âm u chật chội, lại được xếp đặt cực kỳ dụng tâm, cho dù là hình dạng linh đường, khắp nơi treo lụa màu trắng, nhưng tất cả đều là hình dạng hoa bách hợp Cố Vãn đã từng thích.
Bên trong căn phòng thật có một quan tài băng.
Xác bên trong đã không còn, nhưng Cố Vãn thật giống như thấy được cảnh suy sụp lúc người nọ nhìn thấy cái xác kia.
"Lúc tiểu thư Cố Vãn đi, Boss nhốt mình ở chỗ này hơn nửa tháng, sau lại nhốt Cố Thanh ở chỗ này, ép cô ta quỳ ở đây xin lỗi Cố Vãn."
Không biết Trợ lý đã đứng ở cửa từ lúc nào, nhìn Cố Vãn bên trong, kể từng chữ từng câu dáng vẻ Bạc Lương năm năm trước sau khi cô đi.
"Bạc Thị phát triển đến mức này trong năm năm, cũng chỉ là bởi vì mỗi ngày Boss thật không biết ngoại trừ công việc thì nên làm gì, có lẽ cô chưa từng thấy dáng vẻ Boss ôm hình tiểu thư Cố Vãn khi còn sống khóc tỉnh, nhưng tôi đã thấy. Một người đàn ông 30 tuổi, ôm một tấm hình vùi ở góc phòng họp khóc. Anh ấy lật lại lật từng tờ nhật ký Cố Vãn viết lúc trước, mỗi lần mở ra đều cẩn thận, mỗi ngày ép mình chỉ được xem ba lần, nếu không anh ấy sợ sẽ lật hư những thứ kia, bởi vì hư, sẽ không còn."
Trợ lý dừng một chút, nhìn Cố Vãn, chậm rãi nói: "Kiều tiểu thư, nếu như cô thật sự là tiểu thư Cố Vãn, tôi hi vọng cô có thể thẳng thắn nói với Boss, đừng lừa gạt anh ấy nữa. Cho dù bây giờ, hay là năm năm trước, thậm chí là từ thật lâu trước kia anh ấy cũng chỉ yêu một mình cô. Những năm gần đây, anh ấy thật sự mệt chết. Nhưng nếu cô không phải, tôi cũng hi vọng cô có thể thẳng thắn, đừng để anh ấy mơ mộng uổng công, lại tự tay hủy diệt nó nữa. Boss không chịu đựng nổi kích thích lần nữa."
"..."
Cố Vãn cứng ngắc tại chỗ, đã sớm lệ rơi đầy mặt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook