Thời Gian Đúng Lại Yêu Em
-
Chương 49: Chương 49: Đại kết cục…
Năm tháng sau, tại một hội trường lớn được thuê tại khách sạn Khải Duyệt, một số cựu sinh viên tốt nghiệp đại học T đã nhiều năm cùng nhau tụ hội. Lần gặp mặt lần này không biết là ai đề xướng, cũng không biết là ai an bài kế họach này, nhưng cuối cùng người trả mọi chi phí là Lam Thành, cũng không ngờ đến anh cũng tham gia.
Giờ phút này, trong phòng có người thì ca hát, có người thì chỉ nhảy theo âm nhạc, cũng có người đang thoải mái chè chén. Còn có một ít vây quanh Đông Hiểu Hi mời rượu, hỏi han.
“Hiểu Hi, cậu là một trong số bạn học của chúng ta có mánh khóe chuẩn nhất, cũng là một người may mắn nhất nha. Người ta nói, thành công lớn nhất của đàn ông là tìm đúng công việc, thành công lớn nhất của phụ nữ là gả đúng đàn ông.”
“Hiểu Hi, ngươi thật đáng khâm phục, ở thành phố T ít nhất hơn phân nửa phụ nữ độc thân đều mộng có một ngày có thể gả cho Lam Thành, còn lại hơn một nửa vẫn còn là vị thành niên…”
“Hiểu Hi, Lam Thành của nhà cậu ở bên ngoài diễu võ dương oai, như thế nào về nhà lại giống mèo con nha?”
“Hiểu Hi a, mới đầu chúng tôi còn thấy đáng tiếc cho cậu, ai biết con các cậu đã 4 tuổi, còn hạnh phúc như vậy…”
“Miễn bàn về con của Lam Thành, nhắc tới mình sẽ tức giận.” Không biết là ai, bắt đầu nổi lên oán giận. “Hai ngày trước mình muốn tìm Lam Thành bàn bạc công chuyện, kết quả điện thoại là thư ký của anh ấy tiếp, nói Lam tổng chỉ có thời gian mười phút. Mình cứ nghĩ mười phút cũng bàn được, kết quả thư ký trì hoãn hết hai phút, đợi cho tới khi Lam Thành đến tiếp điện thoại, anh ấy lại ngớ ngẩn trong điện thoại cùng mình tán gẫu về con của anh ấy, nói chuyện hết bảy phút, mình thực hoài nghi đứa nhỏ có phải hay không là anh ta tự mình mười tháng mang thai sinh ra…”
Gian phòng trào lên một tràng tiếng cười, Đông Hiểu Hi cũng xấu hổ cười cười, tiếp tục gian nan xã giao chuyện này chuyện nọ với tất cả bạn học quen thuộc và không quen. Cô cho tới bây giờ cũng không bị người khác ủng hộ cùng kính yêu quá như thế, cũng là lần đầu tiên nhấm nháp tư vị “Thê bằng phu quý” (vợ được quý trọng nhờ chồng). Bọn họ trong đó đại bộ phận là muốn tìm Lam Thành bàn việc, Lam Thành giờ phút này lại không quen với loại hoàn cảnh náo nhiệt như vậy, lấy đứa nhỏ làm cớ né ra ngoài. Khó trách trước đó đồng ý tham gia tụ hội, anh đã muốn mang con đến lắm, lúc ấy Đông Hiểu Hi chỉ nghĩ anh chỉ muốn khoe khoang, không ngờ cả hai ý đều có, Lam tổng quả nhiên gian xảo, lại liên lụy cô giờ phút này cực khổ nói chuyện ….
Sau khi người vây quanh cô dần dần đi vây qua nhóm người Hầu tử. Đông Hiểu Hi mới được nhẹ nhàng thở ra. Cô đi đến phía trước cửa sổ, muốn nhìn xem Lam Thành cùng con có hay không ở dưới lầu, lại đột nhiên nghe được có âm thanh quen thuộc gọi tên cô. Cô dừng lại, lúc đầu có chút không ngờ, cũng không phải đặc biệt ghi hận gì, chỉ là không biết nên lấy thái độ gì để đối đãi với cô ta, nên cùng cô ta nói cái gì.
Hạ Tuyết dừng lại bên người Đông Hiểu Hi, thật lâu sau mới nói: “Tôi muốn rời thành phố T.”
“Là Lam Thành điều cô đi?” Đông Hiểu Hi trong lòng cả kinh.
“Không, là tôi từ chức.”
“…”
“Trải qua cố gắng nhiều năm, mới phát hiện không phải chính mình muốn, chỉ là vì muốn chứng minh ột người xem, bản thân mình cứng cỏi hơn so với người anh ta yêu. Nhưng cố gắng nhiều năm như vậy, mới biết được là chính mình nếu không thể … Không bỏ xuống được nhưng cũng phải buông…”
“…”
“Tiểu Hi, mình muốn nói với cậu một chuyện. Thật ra năm năm trước mình đã theo dõi Lam Thành cùng người phụ nữ kia, cố ý kêu cậu đến, để cho hai người hiểu lầm nhau…”
“…”
“Không nghĩ tới cậu ra đi năm năm, không hề hối hận, lại còn có thể vẫn yêu đối phương, còn có thể một lần nữa đến với nhau… Hiểu Hi, thực xin lỗi. Về sau không biết khi nào có thể gặp lại…”
“Vậy cậu bảo trọng.”
Hạ Tuyết đi rồi, cô ta thủy chung không có quay đầu liếc nhìn cô một cái. Chính mình hẳn là nên tha thứ cho cô ta, chắc là vậy, cô khuyên chính mình như vậy. Đột nhiên di động vang, một tin nhắn của Lam Thành: “Bà xã, mau tới bãi đỗ xe. Con đang leo lên nóc xe.”
Vẻ mặt Đông Hiểu Hi tối sầm. Lam tổng, đứa nhỏ bốn tuổi có thể tự mình leo lên sao?
—
Đông Hiểu Hi đi ra bên ngoài, xuyên qua đường nhỏ giành cho nhân công, theo khe hở giữa các bức tường, ánh mặt trời loang lổ rơi xuống dưới, trong không khí tràn đầy sự tươi mát và hương thơm. Cái gọi là không khí trong lành tháng mười cuối thu chính là thích ý như vậy. Cô một bên hưởng thụ không khí ẩm ướt, một bên hướng bãi đổ xe đi đến.
Từ xa, đã nhìn thấy chiếc xe Lambougini màu hồng, quả nhiên con đang ở trên nóc xe một bên bám lấy mặt xe một bên hò reo. Ở giữa, Lam Thành mơ hồ hỗn loạn lên tiếng dụ dỗ: “Ngoan… Không được động đậy… Cẩn thận ngã sấp xuống…”
Đông Hiểu Hi cười tới gần bọn họ, chiếc xe này cô nghĩ đến là buồn cười, đây là màu do con của cô chọn, con đang còn nhỏ mà đã có mắt thẩm mĩ, thực tốt. Nhưng bản thân cô là mẹ vẫn chưa nhìn qua vài lần, vậy mà hôm nay con lại cố tình muốn đem chiếc xe không nên này của ba mẹ đi ra ngoài. Thế nên Lam Thành, người luôn luôn nổi tiếng trầm ổn, bất đắc dĩ đành phải mang chiếc xe phong cách như vậy ra ngoài, nhưng mang theo một đứa con phong cách rêu rao trên đường cái, anh lại thấy thích thú.
Đến gần phía sau bọn họ, Đông Hiểu Hi cố gắng tỏ ra giận tái mặt: “Lam Trạm, con lại không nghe lời, đi xuống dưới.” Lam Thành chính là người cha không có nguyên tắc nhất, cho nên cô phải đóng vai người ác ở trước mặt đứa nhỏ, hiện tại trong nhà đã muốn xuất hiện chuyện cha con họ trên một chiến tuyến đối địch với cô.
Quả nhiên, Trạm Trạm nghe được mẹ gọi đại danh của cậu nên có phần khiếp đảm. Cậu ngồi xổm xuống ôm lấy bàn tay to đang hướng về mình, lại bán đứng chủ nhân đôi bàn tay to kia: “Là ba bế con lên, ba nói đứng trên đỉnh xe, mẹ sẽ có thể nhìn thấy con, sẽ nhanh trở về.”
“…”
Lam Thành không buồn con bán đứng anh, mà còn cao hứng con nhỏ như vậy vẫn luôn ý thức được có anh bảo hộ cho con. Anh tránh đi ánh mắt giết người của cô, đem con từ nóc xe ôm xuống, thân thiết hôn: “Đi thôi, mẹ con đã ăn uống no nê, ba thì vẫn đói bụng.”
—
Ngồi ở trong xe, Lam Thành cũng chưa vội đi, mở nhạc trong xe, ôm con trong lòng, lại không chuyển mắt nhìn cô chằm chằm, hưởng thụ không khí nhỏ hẹp ấm áp trong xe. Một tia gió thu ôn nhu từ bên ngoài cửa sổ xe thổi vào, anh vươn tay vén gọn tóc bị gió thổi tung của con. Lúc này, con ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi anh: “Ba, lúc Trạm Trạm còn nhỏ, ba qua nước Mĩ là vì không cần con và mẹ sao?”
Con còn giận sao?
Lam Thành cười xoa xoa mặt con: “Bởi vì ba không biết có Trạm Trạm, nếu biết, ba nhất định trở lại bên người con và mẹ, thế nào cũng đều đi.”
“Vậy ba không cần đi Mĩ nữa?”
Đông Hiểu Hi bật cười, vốn là lời nói cảm động, bị đứa nhỏ làm thay đổi. Nhưng kế tiếp, cô lại nghe thấy Lam Thành chân thành nói: “Không chỉ nước Mĩ, có con và mẹ, ba có thể không cần toàn bộ thế giới. Con và mẹ chính là toàn thế giới của ba.”
Trạm Trạm không biết nghe có hiểu hay không, dùng khuôn mặt nhỏ nhắn dán ở ngực ba, nghe âm thanh tim ba một chút một chút nhảy lên.
Lam Thành cười hỏi con: “Ba chỉ cần mẹ và con, còn con?”
“Dạ…” Trạm Trạm còn thật sự suy nghĩ: “Con muốn ba mẹ, còn có ông bà ngoại… Còn có nhiều thiệt nhiều đồ chơi… Nhiều thiệt nhiều kem…”
Lam Thành cười, cũng không phải vì lòng tham của con, mà là bởi vì con còn nhỏ, còn chưa biết cái gì mới là quý trọng nhất. Mà anh cùng Đông Hiểu Hi cũng là những người trưởng thành về sau mới hiểu được, trên đời này có một số thứ không thể thay thế.
—
Ăn qua cơm chiều, lúc trở lại trong xe, con đã ngủ ở trong lòng Lam Thành. Đông Hiểu Hi cẩn thận tiếp nhận con từ trong lòng anh, nghe được con lúc ngủ mơ, kêu một tiếng ba. Cô vui mừng nở nụ cưồi, đây là con vừa mới học được cách xưng hô, có lẽ lúc con còn nhỏ, trong lòng đã muốn thử kêu lên vô số lần, cho nên lúc cho con gọi chú Lam là ba, con không hề thấy mất tự nhiên lắm, hơn nữa hiện tại đã thành nghiện kêu như thế.
Lam Thành lái xe tốc độ thật thong thả, ngẫu nhiên lại liếc mắt qua bên người nhìn cô một cái, thấy cô vẫn nhìn ngoài cửa sổ xe, ngọn đèn hai bên ngã tư đường lưu lại ánh sáng lúc sáng lúc tối ở trên mặt anh. Lam Thành hiểu ý đem xe đi lòng vòng, cô tưởng anh lại không nhớ sao? Kỷ niệm của cô cũng chính là kỷ niệm của anh, bởi vì bọn họ quen nhau chính tại thời điểm này nhiều năm trước.
Xe đứng ở quảng trường Thế Kỷ, Lam Thành đem quần áo của con sửa lại hoàn chỉnh, sau đó kéo cửa sổ xe xuống, hơi gió đêm thổi vào, còn có cả ánh sáng ngọc của “Thành ánh sáng” cùng nhau dung nhập trong không gian nhỏ hẹp trong xe.
Đông Hiểu Hi ngẩng đầu nhìn ánh mắt có khả năng so với đèn đuốc chói lọi nhất, từ từ nói: “Nó vẫn là tiếc nuối của em, em sau mới biết được ý nghĩa của “Thành ánh sáng”, Lam Thành Tiểu Hi.” Cô cười, lại thở dài: “Thật muốn tòa nhà kia mang tên anh là người kiến tạo ……”
Lam Thành cười nhẹ, vén mái tóc mới dài một nửa của cô: “Thật ra, anh không tiếc nuối. Rất nhiều tác phẩm sở dĩ kéo dài không mất, cũng không phải vì chính bản thân tác phẩm, mà là mọi người đối với sự vật tốt đẹp có một loại khát vọng và phấn đấu. Cho nên hiện tại vô luận nó mang tên ai, đều làm cho người ta đối với bản thân nó có loại cảm giác mơ màng vừa hoa lệ lại thần bí. Mà tên của giáo sư Lâm Khải Cang của anh hòan toàn có thể cho “Thành ánh sáng” càng thêm huy hoàng, danh khí của ông ấy cùng tác phẩm nghệ thuật của ông cũng vốn chính là một loại thương hiệu, cho nên anh nguyện ý đem tác phẩm giao cho ông…. Nhưng…”Anh thật sâu nhìn thoáng qua Đông Hiểu Hi: “Trên đời này chỉ có một thứ không cần vẻ bề ngoài đó, chính là thân tình và tình yêu, nó đáng quý nhất ở chỗ nó chân thật, gạt được người khác lại vĩnh viễn cũng không lừa được chính mình. Đây chính là cái thuộc về mỗi chúng ta, ai cũng không lấy được… Cũng chỉ có chúng ta, hai người cùng nhau cố gắng làm cho nó càng trân quý…”
Đông Hiểu Hi sụt sùi cái mũi, mái đầu đang tựa vào cửa sổ xe quay lại, nhẹ nhàng dựa trên vai Lam Thành: “Đời này cũng không đủ thì làm sao bây giờ? Anh hứa với em tam sinh tam thế (ba đời ba kiếp) đi.”
“Tam sinh tam thế cái gì chứ. Chúng ta một nhà ba người bên nhau đời đời kiếp kiếp.”
“…”
Mặc kệ có phải nói dối hay không, có thể thực hiện được hay không, Đông Hiểu Hi vẫn khóc. Có người nói, ở đúng thời gian gặp được đúng người chính là hạnh phúc. Bọn họ rốt cuộc ở đúng thời gian, cùng bên nhau …
—————————————-
Đôi lời hoàn văn
Vậy là cuối cùng, câu chuyện của Lam Thành, Đông Hiểu Hi và tiểu bảo bối Trạm Trạm đã kết thúc, một kết thúc nhẹ nhàng mà chúng ta thầm tìm kiếm sau bao sóng gió tình cảm của cặp đôi vừa đáng yêu vừa đáng giận này.
Đây là bộ truyện dài đầu tiên của nhà ta, bộ truyện đầu tiên ta hợp tác với nhiều editor như vậy. Xin được đặc biệt cảm ơn Mèo thủy tinh và Eileen, hai người đã cố gắng giúp đỡ ta theo câu chuyện này đến cùng. Ta cũng không quên cảm ơn những tình iu khác đã đóng góp công sức vào câu chuyện này như Pup, Đon Đon, Bồ Công Anh và Xi chum. Cảm ơn mọi người đã hỗ trợ con mều lười Kat hoàn được câu chuyện không hề ngắn này.
Xin cảm ơn tất cả những tình iu khác đã quan tâm và ủng hộ truyện cũng như giàn editor vô cùng nhí nhố nhà ta. Thanks Haery vì tình iu luôn đồng hành cùng chúng ta, cảm ơn Châu nhi vì muội luôn gào khóc hoặc gào thét trong mỗi chương truyện. Và cuối cùng xin cảm ơn bất kỳ tình iu nào đã kiên nhẫn theo dõi câu chuyện mà chúng ta đã edit dù chỉ là trong yên lặng.
—o0 Toàn văn hoàn 0o—
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook