“Anh ơi! Hôm nay anh tới nơi đó thăm ai vậy?” Nhóc con vừa ăn khoai tây vừa hỏi.

Từ Hi mỉm cười xoa xoa đầu nhóc “Anh tới để thăm cha mẹ!”

“Cả cha và mẹ của anh đều đã mất rồi ạ! Xin lỗi, em rất tiếc! Vậy…”

Thomas vội ngăn đứa nhỏ của mình lại, sợ rằng nó sẽ tiếp tục hỏi mấy chuyện ngốc nghếch “Được rồi! Con mau ăn đi, anh tốt bụng của con còn phải về nữa!”

“Không sao đâu mà, anh cứ để nhóc ăn từ từ đi!”

Harry thè lưỡi nghịch ngợm, vui vẻ nhai nhai tiếp miếng bánh táo nóng hổi “Baba thấy chưa! Anh tốt bụng còn hiểu con hơn baba!”

Anh trợn mắt đe doạ, cũng ngốc theo đứa con trai nhỏ “Chẳng ai hiểu nổi con đâu! Mau ăn đi! Baba còn phải về công ty!”

Từ Hi nhìn hai cha con này tuy là người lạ nhưng tạo cho y cảm giác giống như là đã quen nhau từ rất lâu rồi, rất thoải mái, chợt nghĩ tới người kia, hiện tại không biết hắn đang làm gì nhỉ!

“Harry! Không được cho tương ớt vào salad!”

“Tại sao?”

“Vì không thể được!!!”

“Baba thật vô lý!” Cậu nhóc uỷ khuất hết nhìn cha mình lại nhìn sang y, nhưng biết sao được, y chỉ là một ngừoi lạ, sao có quyền can thiệp, đành nhún vai bất lực.

Thomas tính tình vốn cũng rất trẻ con, chỉ một hai làm theo ý mình, anh không nói hai lời, trực tiếp đem tương ớt cho vào thùng rác “Trẻ con ăn nhiều loại tương này thực sự không tốt!”

“Baba thật vô lý!!!” Harry trề môi ương bướng, tay nghịch nghịch dao ăn và nĩa trong tay.

Từ Hi trở thành cái bóng đèn, chứng kiến một màn kịch thiếu nhi này nhịn không được phải bật cười.

“Anh để giấy ăn ở đâu vậy?”

Tạ Giang ngồi ở thư phòng, chăm chú đọc văn kiện nghe thấy tiếng của người kia chợt trong lòng cảm thấy khó chịu “Anh nói với em bao nhiêu lần rồi, ở ngăn tủ thứ 2 bên trên quầy bar!”

“Ò!” Một tiếng xem như đã biết, Tạ Lăng tiếp tục công việc của mình, chỉ một lát sau mùi khét nồng nặc từ đâu bay tới tận chỗ hắn.

Ngọn lửa không tên trong lòng hắn mấy hôm nay được dịp bùng phát, đứng dậy khỏi ghế, hắn đi tới phòng bếp…

“Em đang làm cái quái gì vậy!”

Tạ Lăng làm ra bộ mặt vô tội lắc lắc đầu “Em cũng không biết! Cái bếp này lửa thực sự rất lớn, em… em em…”

Càng nhìn hắn càng cảm thấy đầu rất đau, tại sao trước kia lúc Từ Hi còn ở đây những chuyện này chưa từng xảy ra, mà bây giờ…

Hắn cố gắng nén lại lửa giận “Được rồi! Không sao đâu! Em ra ngoài đi, chút nữa xong việc chúng ta đi ra ngoài ăn!”

“Em xin lỗi! Em cũng chỉ muốn nấu cho anh một bữa cơm thôi!”

“Anh tốt bụng ơi! Anh tên gì, nãy giờ em quên hỏi, thật bất lịch sự ha!!!” Harry thao thao bất tuyệt, trên đường đi ra gara xe luyên thuyên không dứt.

Từ Hi từ nãy đến giờ cứ tủm tỉm cười vì sự đáng yêu của nhóc con này “Anh tên Từ Hi!”

“Tên anh đẹp quá! Mà nó có ý nghĩa là gì ha?! Em cũng muốn có tên tiếng trung như anh! À à à, hình như mẹ em có tên tiếng trung nè, mẹ tên…”

Thomas bất lực trước sự lanh chanh của con trai, chỉ nhìn nhìn nó rồi lắc đầu “Con nói đủ chưa!”

Y hùa theo anh, nhắc nhở khéo nhóc “Ừm, cũng trễ rồi, tạm biệt, hai người về nhé!”

Lúc y vừa định đi khỏi thì Harry đã dùng đôi tay nhỏ của mình giữ y lại “Anh ơi!”

“Hửm?”

“Vậy là anh định chúng ta không gặp lại nhau nữa hả!” Nói mà nước mắt lưng tròng vô cùng đáng thương, nhóc này không rõ dùng loại năng lực gì mà có thể khiến cho người lạ như y phải thương tâm.

Nhìn cái mũi cao thẳng tắp của nhóc con đang ửng hồng lên, hai má cũng hồng hồng, thực sự y cũng không nỡ. Liếc nhìn sang cha nhóc xin ý kiến, anh chẳng có biểu tình gì, dường như để cho y toàn quyền quyết định.

“Harry muốn thế nào?” Y cúi thấp người xuống bằng với Harry, ôn nhu xoa xoa hai má nhóc.

Thomas cảm thấy vô cùng ngại, cả ngày hôm nay làm phiền người ta rồi, thằng nhóc này còn ngại chưa đủ phiền nhưng mà anh thì rất ngại.

“Anh cho em số điện thoại đi!”

Từ Hi nhìn Thomas, khẽ hỏi “Tôi cho nhóc số điện thoại của tôi được không?”

“Nếu cậu không phiền!”

Giọng trung của anh lai một chút giọng mỹ nghe rất vui tai, y cũng hoan hỉ cho đi số điện thoại của mình, sau đó mới có thể rời khỏi hai cha con đi về phía trạm xe buýt, tới lúc đi rồi còn nghe thấy tiếng hai người ngồi trong xe chí choé nói chuyện như lũ con nít với nhau.

“Hôm nay anh sao vậy?”

“Không có gì, áp lực công việc thôi!”

“Giống như anh không khoẻ!”

Tạ Giang khựng lại một chút, trước đây câu nói này anh cũng đã từng nói với Từ Hi, nhưng mà y khi đó chẳng hỏi nhiều, chỉ âm thầm quan tâm hắn, còn người này thì sao? Rõ ràng trước đây người này chính là con người hiểu rõ anh nhất, nhưng tại sao hiện tại ở gần như vậy rồi hắn mới phát giác ra Tạ Lăng có nhiều khuyết điểm đến như vậy…

“Em cứ ăn đi, anh không sao, còn có…”

“Có phải anh nhớ cậu ta không?”

Tạ Giang chọn cách im lặng vờ như không nghe thấy.

“Không thể trả lời sao!”

“Tại sao em cứ nhắc tới mấy việc này!”

“Không phải đúng như những gì em nghĩ sao!”

“Anh còn có việc, em ăn nhanh một chút!”

“Anh…”

Vết rạn giờ đã trở thành vết nứt, một tình yêu hoàn hảo mà hắn đã dốc sức xây dựng bằng sùng bái say đắm và sự hy vọng suốt mười mấy năm nay sắp sụp đổ rồi, hắn nên làm sao đây khi mà cố gắng hết sức cũng không thể tìm thấy hình bóng của Tạ Lăng trong những giấc mơ, trong trí nhớ và cả trong tim hắn nữa…

Rốt cục là ai có vấn đề?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương