Thời Gian Của Chúng Ta
-
Chương 2
Ngồi ở phòng riêng bên trong nhà hàng lớn cực kỳ sa hoa, Tạ Giang mỉm cười cúi đầu nhìn vào màn hình máy tính bảng, gương mặt không chút phòng bị cư nhiên vẫn cứ tỏa ra loại mị lực khó hiểu, khiến người khác mê mẩn.
Nam nhân này thoạt nhìn còn chưa tới 27 nhưng kỳ thực tuổi của hắn nói ra ai cũng không ngờ tới.
Tạ Giang làm chủ tịch tập đoàn thương mại toàn cầu từ năm 23 tuổi, đời sống tình cảm phức tạp, hắn suy cho cùng cũng là phàm nhân, đương nhiên yêu thích cái đẹp, vậy nên đối tượng hẹn hò đa số là mỹ nhân của làng giải trí. Năm nay hắn chính thức bước sang tuổi 36 nhưng vẫn chưa từng công khai quan hệ hẹn hò với bất cứ ai.
Nói trắng ra là lý lịch vô cùng trong sạch, vì lão phật gia nhà hắn mặc dù giao ra toàn bộ cơ nghiệp nhưng vẫn chưa an tâm, còn đang ở nơi nào đó cho người âm thầm quản lý hắn từng giây.
“Nhìn gì chăm chú vậy!” thấy Từ Hi nhìn mình, Tạ Giang cất giọng đùa giỡn, đặt máy tính xuống bàn, dừng lại công việc để bắt đầu ăn điểm tâm muộn.
Y lắc đầu phất phất tay, so với trước đây khi lần đầu cùng hắn ra ngoài lá gan so ra to hơn rất nhiều rồi “Anh đẹp như vậy không để người khác nhìn chẳng phải rất lãng phí sao!”
Tạ Giang vui vẻ lắc lắc đầu thở dài một tiếng như là muốn nói ‘Tài ăn nói của cậu đúng là rất giỏi!’
Chiếc bàn ăn lớn ngăn cách hai người, tuy nhiên từng thanh âm nhỏ nhất của đối phương họ đều nghe thấy rất rõ, thỉnh thoảng còn vô tình mắt chạm mắt rồi cùng lúc cười ám muội nhìn đi hướng khác.
Ăn xong cũng mất hết mấy giờ, lại tới lúc phải rời đi, Tạ Giang lái xe đưa y về công ty rồi mới tới nơi mình cần đến, phải tạm biệt nhưng không ai nói lời nào.
Sở dĩ như vậy cũng phải, quan hệ giữ họ vào thời điểm đó biết nói gì đây? Ngày xưa nam nhân đi phiêu kỹ lúc ra về có nghe câu “Quan nhân, lần sau lại đến!”. Lẽ nào muốn y đối với hắn cũng như vậy?!
Cũng không phải việc gì to tát cả hai tự động không để ý, ai làm việc nấy.
Trong công ty giải trí Thiên Hựu này có rất nhiều những tài năng mới cũ đều là một loại từ xinh đẹp đến cực phẩm, đi lòng vòng trong công ty có nhìn thấy người đẹp đến khuynh thành cũng không có gì là lạ, nhưng những người như vậy gặp phải Từ Hi chỉ dám liếc nhìn rồi âm thầm ganh tị mà thôi.
Cũng như vai chính trong bộ phim lần này, sớm đã định là diễn viên nổi tiếnh Dạ Thức Hiền thủ vai chính, không ngờ thoắt cái lại bị Từ Hi hớt tay trên, gã tránh không khỏi nảy sinh hận ý.
Nghe nói lần này là do y nhờ vào cây đại thụ Tạ Giang mới có thể ‘may mắn’ được nhận vai chính, bản thân Dạ Thức Hiền cũng là nam nhân vô cùng xinh đẹp, mị lực tràn trề thu hút cả hai phái, gã canh cánh trong lòng chờ cơ hội lật ngược ván cờ.
Dạ Thức Hiền tin chắc, chỉ cần gã có cơ hội gặp được Tạ Giang, đừng nói tới một Từ Hi mà mười Từ Hi cũng không đấu lại.
Lại nói về Từ Hi. Bản chất của y thực sự không hề xấu xa, còn có thể nói là y có chút đơn thuần ngốc nghếch, nhưng từ ngày bước vào thế giới giải trí đầy thị phi này, có một số chuyện không dùng đến vài chiêu trò thì không thể giải quyết.
Y miễn cưỡng theo đuổi con đường này là vì đam mê, còn là vì ông nội ở quê còn chưa yên ổn, không dám đưa ông đến sống cùng vì y sợ cuộc sống phóng đãng này sẽ làm kinh động đến ông.
Còn tiền kiếm được lo thuốc thang đã hơn 2/3, vậy nên ngoài làm việc vì đam mê, Từ Hi còn dốc hết sức lực vì kiếm tiền lo cho người thân duy nhất của mình là ông nội.
Thỉnh thoảng có vài ngày phép, Từ Hi đều tranh thủ thời gian về với ông, nhưng năm nay lại khác, dịp lễ quốc khánh năm nay kéo dài tận 9 ngày, đồ đạc đã sắp xếp ổn thỏa, nhưng đêm đó lại vô tình nhận được điện thoại từ trợ lý của Từ Giang.
“Xin chào! Chủ tịch Tạ muốn mời Từ tiên sinh ngày mai tới chỗ của ngài ấy bàn một số việc!”
Y nhếch môi cười không chút vui vẻ, bất đắc dĩ đáp “Được, tôi sẽ đến, tạm biệt!”
Giọng nói người kia máy móc vang lên “Cảm ơn ngài Từ tiên sinh, tạm biệt!”
Từ Hi thở dài ngao ngán, thời gian nghỉ chỉ có vài ngày thế nhưng phải ở lại đây làm việc vô nghĩa, vé tàu cũng đã mua rồi, y không cam lòng cắn cắn môi gọi điện thoại tới trung tâm bán vé tàu dời lại sang chuyến hôm sau.
Y đang cực kỳ mệt mỏi nhưng lại phải miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, bước xuống xe taxi bắt đầu đi bộ vào con đường dẫn tới nhà Tạ Giang.
Đứng trước cổng lớn, nhìn tới máy quan sát bên hông tường đá vĩ đại. Máy quét vang lên tiếng bíp một cái. Thanh âm người nào đó từ loa phát ra “Xin chào Từ tiên sinh, mời vào! Ông chủ đang chờ ngài bên trong!”
Cửa tự động mở ra, Từ Hi tự nhiên như ở nhà tiến vào trong, người ngồi đó cực kỳ quen mắt, chính là cái người mà ngày nào gặp ở công ty cũng dùng ánh mắt mắng chửi y Dạ Thức Hiền.
Hai người ngồi sẵn trong phòng khách, bất quá cái cách mà Dạ Thức Hiền ngồi trong lòng Tạ Giang, đầu tựa hờ vào vai hắn, giọng điệu nũng nịu “Anh à, người ta tới rồi kìa!”
Hắn rời mắt khỏi tạp chí, đối với y khách sáo mỉm cười một cái “Ngồi đi!”
“Tạ tiên sinh, hôm nay gọi tôi tới là có chuyện gì sao?” Từ Hi ngồi xuống ghế đệm dài ở phía đối diện tự nhiên như không có gì xảy ra, giống như là người bị thất sủng không phải là y vậy.
Tạ Giang nhướn mày nhìn y “Dịp lễ này có ý định muốn đi đâu chưa? Nếu không có cùng chúng tôi đi du lịch!”
Ngoài mặt hắn hỏi như vậy chỉ là cho có lệ, thật ra y không có quyền từ chối, không có tư cách từ chối.
Hiểu được ý tứ trong lời nói đó, Từ Hi chỉ giữ im lặng gật đầu nhìn họ rồi tự nhiên nở nụ cười.
Chưa đầy một cái chớp mắt, Dạ Thức Hiền đã bị dựng ngồi lại tư thế đàng hoàng, mất đi chỗ dựa, gã khẽ chau mày trong lòng bất mãn nói không nên lời.
Mà hắn thì lại đứng dậy phân phó người đưa Dạ Thức Hiền về, còn riêng Từ Hi đặc biệt được ông chủ Tạ đích thân bồng lên phòng ngủ, đừng tò mò vì sao có người mới sáng sớm đã động dục, đối với hắn thời gian không phải là vấn đề mà vấn đề là có hứng thú hay không.
Đêm qua cùng với tên Dạ Thức Hiền kia thật sự nhạt nhẽo chết được, gã mặc dù xinh đẹp mê nguời nhưng xét về mức độ tạo cảm hứng cho hắn còn lâu mới có thể sánh bằng y.
Có thể nói từ trước tới nay Từ Hi là người duy nhất hắn nhớ tới mỗi khi buồn chán thiếu vắng thú tiêu khiển.
Cũng có thể nói cảm giác hứng thú đối với y của hắn từ lúc bắt đầu tới bây giờ vẫn chưa vơi bớt, mặc dù đôi khi Tạ Giang hắn cũng có nhắm vào một vài đối tượng khác….
Nam nhân này thoạt nhìn còn chưa tới 27 nhưng kỳ thực tuổi của hắn nói ra ai cũng không ngờ tới.
Tạ Giang làm chủ tịch tập đoàn thương mại toàn cầu từ năm 23 tuổi, đời sống tình cảm phức tạp, hắn suy cho cùng cũng là phàm nhân, đương nhiên yêu thích cái đẹp, vậy nên đối tượng hẹn hò đa số là mỹ nhân của làng giải trí. Năm nay hắn chính thức bước sang tuổi 36 nhưng vẫn chưa từng công khai quan hệ hẹn hò với bất cứ ai.
Nói trắng ra là lý lịch vô cùng trong sạch, vì lão phật gia nhà hắn mặc dù giao ra toàn bộ cơ nghiệp nhưng vẫn chưa an tâm, còn đang ở nơi nào đó cho người âm thầm quản lý hắn từng giây.
“Nhìn gì chăm chú vậy!” thấy Từ Hi nhìn mình, Tạ Giang cất giọng đùa giỡn, đặt máy tính xuống bàn, dừng lại công việc để bắt đầu ăn điểm tâm muộn.
Y lắc đầu phất phất tay, so với trước đây khi lần đầu cùng hắn ra ngoài lá gan so ra to hơn rất nhiều rồi “Anh đẹp như vậy không để người khác nhìn chẳng phải rất lãng phí sao!”
Tạ Giang vui vẻ lắc lắc đầu thở dài một tiếng như là muốn nói ‘Tài ăn nói của cậu đúng là rất giỏi!’
Chiếc bàn ăn lớn ngăn cách hai người, tuy nhiên từng thanh âm nhỏ nhất của đối phương họ đều nghe thấy rất rõ, thỉnh thoảng còn vô tình mắt chạm mắt rồi cùng lúc cười ám muội nhìn đi hướng khác.
Ăn xong cũng mất hết mấy giờ, lại tới lúc phải rời đi, Tạ Giang lái xe đưa y về công ty rồi mới tới nơi mình cần đến, phải tạm biệt nhưng không ai nói lời nào.
Sở dĩ như vậy cũng phải, quan hệ giữ họ vào thời điểm đó biết nói gì đây? Ngày xưa nam nhân đi phiêu kỹ lúc ra về có nghe câu “Quan nhân, lần sau lại đến!”. Lẽ nào muốn y đối với hắn cũng như vậy?!
Cũng không phải việc gì to tát cả hai tự động không để ý, ai làm việc nấy.
Trong công ty giải trí Thiên Hựu này có rất nhiều những tài năng mới cũ đều là một loại từ xinh đẹp đến cực phẩm, đi lòng vòng trong công ty có nhìn thấy người đẹp đến khuynh thành cũng không có gì là lạ, nhưng những người như vậy gặp phải Từ Hi chỉ dám liếc nhìn rồi âm thầm ganh tị mà thôi.
Cũng như vai chính trong bộ phim lần này, sớm đã định là diễn viên nổi tiếnh Dạ Thức Hiền thủ vai chính, không ngờ thoắt cái lại bị Từ Hi hớt tay trên, gã tránh không khỏi nảy sinh hận ý.
Nghe nói lần này là do y nhờ vào cây đại thụ Tạ Giang mới có thể ‘may mắn’ được nhận vai chính, bản thân Dạ Thức Hiền cũng là nam nhân vô cùng xinh đẹp, mị lực tràn trề thu hút cả hai phái, gã canh cánh trong lòng chờ cơ hội lật ngược ván cờ.
Dạ Thức Hiền tin chắc, chỉ cần gã có cơ hội gặp được Tạ Giang, đừng nói tới một Từ Hi mà mười Từ Hi cũng không đấu lại.
Lại nói về Từ Hi. Bản chất của y thực sự không hề xấu xa, còn có thể nói là y có chút đơn thuần ngốc nghếch, nhưng từ ngày bước vào thế giới giải trí đầy thị phi này, có một số chuyện không dùng đến vài chiêu trò thì không thể giải quyết.
Y miễn cưỡng theo đuổi con đường này là vì đam mê, còn là vì ông nội ở quê còn chưa yên ổn, không dám đưa ông đến sống cùng vì y sợ cuộc sống phóng đãng này sẽ làm kinh động đến ông.
Còn tiền kiếm được lo thuốc thang đã hơn 2/3, vậy nên ngoài làm việc vì đam mê, Từ Hi còn dốc hết sức lực vì kiếm tiền lo cho người thân duy nhất của mình là ông nội.
Thỉnh thoảng có vài ngày phép, Từ Hi đều tranh thủ thời gian về với ông, nhưng năm nay lại khác, dịp lễ quốc khánh năm nay kéo dài tận 9 ngày, đồ đạc đã sắp xếp ổn thỏa, nhưng đêm đó lại vô tình nhận được điện thoại từ trợ lý của Từ Giang.
“Xin chào! Chủ tịch Tạ muốn mời Từ tiên sinh ngày mai tới chỗ của ngài ấy bàn một số việc!”
Y nhếch môi cười không chút vui vẻ, bất đắc dĩ đáp “Được, tôi sẽ đến, tạm biệt!”
Giọng nói người kia máy móc vang lên “Cảm ơn ngài Từ tiên sinh, tạm biệt!”
Từ Hi thở dài ngao ngán, thời gian nghỉ chỉ có vài ngày thế nhưng phải ở lại đây làm việc vô nghĩa, vé tàu cũng đã mua rồi, y không cam lòng cắn cắn môi gọi điện thoại tới trung tâm bán vé tàu dời lại sang chuyến hôm sau.
Y đang cực kỳ mệt mỏi nhưng lại phải miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, bước xuống xe taxi bắt đầu đi bộ vào con đường dẫn tới nhà Tạ Giang.
Đứng trước cổng lớn, nhìn tới máy quan sát bên hông tường đá vĩ đại. Máy quét vang lên tiếng bíp một cái. Thanh âm người nào đó từ loa phát ra “Xin chào Từ tiên sinh, mời vào! Ông chủ đang chờ ngài bên trong!”
Cửa tự động mở ra, Từ Hi tự nhiên như ở nhà tiến vào trong, người ngồi đó cực kỳ quen mắt, chính là cái người mà ngày nào gặp ở công ty cũng dùng ánh mắt mắng chửi y Dạ Thức Hiền.
Hai người ngồi sẵn trong phòng khách, bất quá cái cách mà Dạ Thức Hiền ngồi trong lòng Tạ Giang, đầu tựa hờ vào vai hắn, giọng điệu nũng nịu “Anh à, người ta tới rồi kìa!”
Hắn rời mắt khỏi tạp chí, đối với y khách sáo mỉm cười một cái “Ngồi đi!”
“Tạ tiên sinh, hôm nay gọi tôi tới là có chuyện gì sao?” Từ Hi ngồi xuống ghế đệm dài ở phía đối diện tự nhiên như không có gì xảy ra, giống như là người bị thất sủng không phải là y vậy.
Tạ Giang nhướn mày nhìn y “Dịp lễ này có ý định muốn đi đâu chưa? Nếu không có cùng chúng tôi đi du lịch!”
Ngoài mặt hắn hỏi như vậy chỉ là cho có lệ, thật ra y không có quyền từ chối, không có tư cách từ chối.
Hiểu được ý tứ trong lời nói đó, Từ Hi chỉ giữ im lặng gật đầu nhìn họ rồi tự nhiên nở nụ cười.
Chưa đầy một cái chớp mắt, Dạ Thức Hiền đã bị dựng ngồi lại tư thế đàng hoàng, mất đi chỗ dựa, gã khẽ chau mày trong lòng bất mãn nói không nên lời.
Mà hắn thì lại đứng dậy phân phó người đưa Dạ Thức Hiền về, còn riêng Từ Hi đặc biệt được ông chủ Tạ đích thân bồng lên phòng ngủ, đừng tò mò vì sao có người mới sáng sớm đã động dục, đối với hắn thời gian không phải là vấn đề mà vấn đề là có hứng thú hay không.
Đêm qua cùng với tên Dạ Thức Hiền kia thật sự nhạt nhẽo chết được, gã mặc dù xinh đẹp mê nguời nhưng xét về mức độ tạo cảm hứng cho hắn còn lâu mới có thể sánh bằng y.
Có thể nói từ trước tới nay Từ Hi là người duy nhất hắn nhớ tới mỗi khi buồn chán thiếu vắng thú tiêu khiển.
Cũng có thể nói cảm giác hứng thú đối với y của hắn từ lúc bắt đầu tới bây giờ vẫn chưa vơi bớt, mặc dù đôi khi Tạ Giang hắn cũng có nhắm vào một vài đối tượng khác….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook