Thời Gian Bên Em Đều Tuyệt Vời
-
Chương 100: Hắt xì...
Anh đang cố đấu tranh tư tưởng, đang liều mạng chống lại ham muốn của bản thân, qua một lúc lâu, anh mới có thể nghiêng đầu, tránh khỏi môi cô, sau đó cố gắng thở đều, rồi từ từ đứng thẳng người, tắt đèn lớn chỉ để lại một ánh đèn ngủ, xong xuôi mới cất bước rời đi!
Vì cô ngủ, anh mới không dám sấy tóc, sợ làm ồn khiến cô thức giấc.
Cho nên anh tựa lên ghế sofa, cầm điện thoại di động, bấm bậy bạ một lúc, sau đó lại nhìn về phía cô.
Nhìn một chút, anh lại sắp phải đi tắm nước lạnh nữa rồi...
Cảm giác này thật là tàn nhẫn a...
Anh chưa từng chạm qua bất cứ người con gái nào, cho nên mới không kiềm chế được phải không?
Anh đột nhiên cảm thấy không đưa cô về trường, giam mình và cô trong một căn phòng như vầy, chính là đang tự tra tấn bản thân.
Lâm Gia Ca buộc mình thu lại tầm mắt, anh sợ chính mình sẽ làm ra những chuyện... không tôn trọng cô, lại cầm điện thoại đứng dậy đi ra ngoài ban công.
Đêm khuya, bên ngoài yên tĩnh đến rối tinh rối mù.
Anh nằm nhoài lên bàn bên ngoài ban công, nhìn bầu trời đêm một chút, thở dài.
Anh đã cô đơn không biết bao đêm dài đằng đẵng, nhưng hôm nay khi có một người bên cạnh, anh lại càng cảm thấy đêm nay dài hơn bất cứ đêm nào.
- - -
Ngày hôm sau Thời Dao thức dậy theo đồng hồ sinh học của mình.
Cô mở mắt, nhìn thấy mọi vật xung quanh xa lạ, suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ lại mình đang ở trong phòng ngủ của Lâm Gia Ca.
Mà cô lại đang nằm trên giường của Lâm Gia Ca.
Thời Dao trợn tròn mắt, sững sờ nhìn trần nhà mười giây, mới vén chăn lên nhảy xuống giường.
Không, không phải cô ngủ dưới đất sao? Sao lại leo lên giường ngủ rồi?
Thời Dao cúi đầu, nhìn quần áo trên người vẫn hoàn chỉnh, sau đó liền nhìn vòng quanh phòng ngủ.
Trong phòng trống rỗng, không có Lâm Gia Ca.
Bên gối còn có một chiếc váy, trên váy còn có bàn chải đánh răng và khăn mặt mới, đều là dành cho cô.
Chắc là Lâm Gia Ca đã ra ngoài được rồi, cho nên mới không thấy đâu.
Thời Dao làm rõ tình hình xong, liền ôm đồ bên gối vào nhà vệ sinh.
Cô đánh răng rửa mặt được một lúc, đột nhiên nhìn mình trong gương, trợn tròn mắt.
Tối qua chỉ có một mình Lâm Gia Ca trong phòng, chắc chắn là anh đã bế cô lên giường.
Mặt Thời Dao đột nhiên đỏ lên, tim đập thình thịch.
Thời Dao rửa mặt xong, không dám tiếp tục ở trong phòng ngủ của Lâm Gia Ca nữa, cẩn thận cầm đồ của mình nhanh chóng đi xuống lầu.
Cô vừa đi xuống phòng khách, đã thấy Lâm Gia Ca ngồi trên ghế salon.
Nhất thời, cô lại hình dung đến cảnh hôm qua anh bế cô lên giường, mặt lại đỏ, sau đó cũng không tự nhiên dừng bước chân:
- Chào buổi sáng.
- Chào...
Lâm Gia Ca chỉ nói một chữ, sau đó lại hắt xì một tiếng thật lớn.
Thời Dao giật mình liếc mắt nhìn anh, lúc này mới phát hiện trước ngực anh đang ôm một hộp khăn giấy, trên bàn để đầy khăn giấy đã dùng rồi.
Anh... bị cảm rồi?
Thời Dao còn chưa nói, Lâm Gia Ca liền ném một cục giấy lên bàn, đứng lên nói:
- Đi thôi, tài xế đang chờ ở bên ngoài.
Anh nói xong, lại hắt xì một cái.
Lâm Gia Ca đi trước, Thời Dao đi sau, giống như tối hôm qua khi cô vào nhà vậy.
Có điều, dọc đường đi lại có mấy tiếng hắt xì khác tối qua.
Vì cô ngủ, anh mới không dám sấy tóc, sợ làm ồn khiến cô thức giấc.
Cho nên anh tựa lên ghế sofa, cầm điện thoại di động, bấm bậy bạ một lúc, sau đó lại nhìn về phía cô.
Nhìn một chút, anh lại sắp phải đi tắm nước lạnh nữa rồi...
Cảm giác này thật là tàn nhẫn a...
Anh chưa từng chạm qua bất cứ người con gái nào, cho nên mới không kiềm chế được phải không?
Anh đột nhiên cảm thấy không đưa cô về trường, giam mình và cô trong một căn phòng như vầy, chính là đang tự tra tấn bản thân.
Lâm Gia Ca buộc mình thu lại tầm mắt, anh sợ chính mình sẽ làm ra những chuyện... không tôn trọng cô, lại cầm điện thoại đứng dậy đi ra ngoài ban công.
Đêm khuya, bên ngoài yên tĩnh đến rối tinh rối mù.
Anh nằm nhoài lên bàn bên ngoài ban công, nhìn bầu trời đêm một chút, thở dài.
Anh đã cô đơn không biết bao đêm dài đằng đẵng, nhưng hôm nay khi có một người bên cạnh, anh lại càng cảm thấy đêm nay dài hơn bất cứ đêm nào.
- - -
Ngày hôm sau Thời Dao thức dậy theo đồng hồ sinh học của mình.
Cô mở mắt, nhìn thấy mọi vật xung quanh xa lạ, suy nghĩ một lúc lâu mới nhớ lại mình đang ở trong phòng ngủ của Lâm Gia Ca.
Mà cô lại đang nằm trên giường của Lâm Gia Ca.
Thời Dao trợn tròn mắt, sững sờ nhìn trần nhà mười giây, mới vén chăn lên nhảy xuống giường.
Không, không phải cô ngủ dưới đất sao? Sao lại leo lên giường ngủ rồi?
Thời Dao cúi đầu, nhìn quần áo trên người vẫn hoàn chỉnh, sau đó liền nhìn vòng quanh phòng ngủ.
Trong phòng trống rỗng, không có Lâm Gia Ca.
Bên gối còn có một chiếc váy, trên váy còn có bàn chải đánh răng và khăn mặt mới, đều là dành cho cô.
Chắc là Lâm Gia Ca đã ra ngoài được rồi, cho nên mới không thấy đâu.
Thời Dao làm rõ tình hình xong, liền ôm đồ bên gối vào nhà vệ sinh.
Cô đánh răng rửa mặt được một lúc, đột nhiên nhìn mình trong gương, trợn tròn mắt.
Tối qua chỉ có một mình Lâm Gia Ca trong phòng, chắc chắn là anh đã bế cô lên giường.
Mặt Thời Dao đột nhiên đỏ lên, tim đập thình thịch.
Thời Dao rửa mặt xong, không dám tiếp tục ở trong phòng ngủ của Lâm Gia Ca nữa, cẩn thận cầm đồ của mình nhanh chóng đi xuống lầu.
Cô vừa đi xuống phòng khách, đã thấy Lâm Gia Ca ngồi trên ghế salon.
Nhất thời, cô lại hình dung đến cảnh hôm qua anh bế cô lên giường, mặt lại đỏ, sau đó cũng không tự nhiên dừng bước chân:
- Chào buổi sáng.
- Chào...
Lâm Gia Ca chỉ nói một chữ, sau đó lại hắt xì một tiếng thật lớn.
Thời Dao giật mình liếc mắt nhìn anh, lúc này mới phát hiện trước ngực anh đang ôm một hộp khăn giấy, trên bàn để đầy khăn giấy đã dùng rồi.
Anh... bị cảm rồi?
Thời Dao còn chưa nói, Lâm Gia Ca liền ném một cục giấy lên bàn, đứng lên nói:
- Đi thôi, tài xế đang chờ ở bên ngoài.
Anh nói xong, lại hắt xì một cái.
Lâm Gia Ca đi trước, Thời Dao đi sau, giống như tối hôm qua khi cô vào nhà vậy.
Có điều, dọc đường đi lại có mấy tiếng hắt xì khác tối qua.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook