Thôi! Em Bỏ Cuộc Rồi
-
Chương 18
Hai người cùng nhau đi ăn và đi xem phim, cả buổi Thiên Phong không ngừng chọc cho Bạch Hưng cười.
Cậu thật sự rất vui và thoải mái khi trò chuyện cùng với anh, mọi sự buồn bã của cậu cũng dần tan biến, quả thật Thiên Phong rất khác với Đông Hải.
Nếu Đông Hải là một ác ma lạnh lùng, tàn bạo thì Thiên Phong là một Thiên Thần hòa đồng cởi mở.
Nhưng tró trêu thay người cậu yêu và đâm đầu vào vẫn là tên ác ma kia.
Hai người chơi vui vẻ xong cũng tính đi về nhưng Thiên Phong lại nằn nặc muốn cùng cậu đi dạo
" Hôm nay em có vui không?" Đang đi thì Thiên Phong hỏi cậu.
" dạ rất vui, cảm ơn anh lâu rồi em mới được vui như vậy ạ" cậu mỉm cười đáp lại anh
Hai người cứ thế vừa đi dạo vừa nói chuyện với nhau thì bỗng từ đâu Đông Hải xuất hiện.
Đông Hải bàn công việc lại đối tác xong thì cũng đi về trên đường về chạy ngang qua thì vô tình thấy câu đang đi cùng Thiên Phong, anh nhớ cậu kêu có việc bận thì ra việc bận của cậu là đi chơi lại Thiên Phong, nghĩ tới đây hắn cực kì khó chịu lập tức dừng xe di tới chỗ hai người.
" ủa? Đông Hải cậu làm gì ở đây, cậu mà cũng chịu đi dạo ban đêm nữa à" Thiên Phong ngạc nhiên nhìn Đông Hải.
" À tui vô tìn đi ngang qua thôi" hắn trả lời Thiên Phong nhưng mắt cứ nhìn chằm chằm vào Bạch Hưng.
Bạch Hưng lúc này đây cảm thấy không ổn, không hiểu sao cậu lại đột nhiên sợ hãi nãy giờ cứ cuối gầm mặt không hề ngước lên.
" Tôi thắc mắc tại sao cậu lại đi với người làm nhà tôi dị?" Đông Hải nhẹ nhạng nói như trong câu nói không khác gì đang châm biến cậu.
" Người..người làm gì..ý..ý cậu là em ây" Thiên Phong dường như không tin., tưởng mình nghe nhầm nên vội vàng hỏi lại.
" Phải cậu ta là người làm của tôi., hôm nay xin nghỉ tôi cứ tưởng là cậu ta làm gì., hóa ra là đi với câu , nếu tôi biết cậu ta đi với cậu thì đã cho cậu ta thêm thời gian để cùng cậu tận hưởng rồi" Đông Hải nhìn Bạch Hưng nói.
Không đợi Bạch Hưng phản ứng hắn liền tiếp tục nói" Tôi tưởng cậu chỉ thích tôi thôi chứ, không ngờ cũng thích Thiên Phong chúc mừng hai người nha" Câu nói này làm cậu và cả Thiên Phong đều đứng hình như một đòn chí mạng đặc biệt là với Thiên Phong.
" Cậu nói cái gì..người em ấy thích là cậu" Thiên Phong nóng vội nhìn Đông Hải tiếp tục hỏi.
" Vậy người mà không coi cậu ấy ra dì và đối xử với cậu ấy như vậy là cậu sao, sao..sao cậu có thể làm như vậy được"
"Cậu ta nợ tiền tôi thì phải làm người hầu của tôi để trả thôi" Hắn nói thản nhiên.
" Cậu..cậu ấy thiếu cậu bao nhiêu tôi sẽ trả, hãy tha cho cậu ấy đi" Thiên Phong nói với Hắn.
Nghe đến đây hắn bỗng tức giận nhìn thẳng vào Thiên Phong nói một cách hung tợn.
" Không liên quan tới cậu, tốt nhất là cậu đừng nên xen vào" Nói xong hắn cũng nhào tới kéo cậu đi.
" Mau theo tôi về" Hắn tức điên kéo mạnh bạo cậu đi, sức lực hắn rất lớn nên siết chặt tay cậu làm cậu đau kêu lên.
" A...đau quá bỏ em ra" Bạch Hưng đau đớn nói.
" Cậu đang làm gì vây mau thả em ấy ra" Thiên Phong tính ngăn cẳn nhưng Đông Hải không kịp cho anh giữ lại hắn đã kéo cậu đi rất nhanh bỏ vào phía sao xe sao đó chạy một mạch về nhà.
Về tới nhà Đông Hải hùng hổ lôi cậu vào, giọng tức giận nói
" Cậu nói với tôi cậu bận, bận đi dụ dỗ Thiên Phong hả"
" em thật sự có việc bận...trên đường về gặp anh ấy nên mới đi chung "_cậu giải thích
" Cậu nghĩ tôi sẽ tin cậu sao, quả thực cậu đúng là loại lẳng lơ có phải thiếu thao lắm rồi không" Đông Hải không tin cậu nên đã không kiềm chế được mà xúc phạm cậu.
"em..không..." Cậu định nói không có nhưng nghĩ lại tại sao cậu phải giải thích với hắn chứ dù sao hắn cũng đâu có tin cậu.
" Em làm gì thì đó là việc của em liên quan gì tới anh" Cậu nói.
" Cậu vừa nói cái dì, dám lập lại lần nữa không"Đông Hải điên lên đè cậu xuống tay hắn lần mò đến cổ cậu bóp
"Em nói không liên quan tới anh" cậu cũng rất khó chịu, không hiểu anh đang làm cái quái gì rõ ràng rất ghét cậu tại sao giờ lại hành động y như rằng cậu mới là người sai vậy.
Đông Hải đã điên thêm câu nói của cậu làm hắn càng điên hơn lực tay bắt đầu tăng bóp chặt cổ cậu " Đồ lẳng lơ như cậu dám chống đối tôi sao, được tôi cho câu biết ai mới là chủ nhận của cậu, cậu nên nhớ cậu hiện đang là người hầu cho tôi"
Bạch Hưng khó thở vùng vẫy dùng tay của mình cố gỡ tay hắn ra nhưng sức cậu thì sao bằng hắn được.
Thấy cậu vùng vẫy sắp không thở nổi hắn mới chịu buông ra, Bạch Hưng được thả lập tức ho khan hít lấy hít để không khí.
" Từ giờ tôi cấm cậu gặp Thiên Phong khi cho được tôi cho phép nghe rõ chưa" Đông Hải nắm đầu cậu dựt ngược ra sau bắt cậu phải nhìn trực diện hắn nói.
"còn giờ tôi sẽ trường phạt cậu để cậu biết cái lỗ dưới của cậu người chơi nó không ai khác là tôi"_hắn nói xong kéo cậu lên phòng một cách mạnh mẽ mặc cho cậu phải kháng cũng vô ít.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook