Hạ Tiểu Bạch tắm rửa xong đi ra, anh vẫn dùng khăn lông Sở Thu Hi thường dùng, lau chùi bọt nước trên khuôn mặt tinh xảo.

Đối phương vô tình để lộ ra nửa bờ vai trắng nõn và thơm ngát của bản thân, cùng với da thịt tuyết trắng dính đầy vết nước hơi nhéo cũng có thể hồng kia.

Sở Thu Hi nhìn dáng vẻ xinh đẹp của anh, quả là mỹ nhân tắm rửa càng nhìn càng thuận mắt.

Cô vốn tưởng rằng cả đời này mình sẽ không yêu con trai, không ngờ ông trời lại cho Tiểu Bạch đến để cô yêu.

Sau khi hai người sấy khô tóc cho nhau, bầu không khí nhất thời có chút mập mờ, thời gian đã là hai giờ sáng.

Đúng lúc này hai người đồng thời mở miệng.

Sở Thu Hi: "Hay là...”

Hạ Tiểu Bạch: "Đêm nay anh…”

Sở Thu Hi xấu hổ đỏ mặt nói: "Anh nói trước đi!”

Hạ Tiểu Bạch đương nhiên muốn ở lại trong phòng ngủ, nhưng mà thế này có khi nào quá nhanh hay không.

Hơn nữa anh rất chột dạ, dù sao bây giờ anh là con gái...

Nếu như đến lúc đó không kiềm chế được, bị Sở Thu Hi phát hiện mình bị lõm.

Chẳng phải là em gái xinh đẹp vất vả lắm mới theo đuổi được đã không cánh mà bay sao?

Vẫn nên từ từ, đợi anh chuẩn bị tâm lý thật tốt, xoát độ hảo cảm nhiều hơn một chút rồi nói sau cũng không muộn.

"Anh vẫn là nên đến phòng khách ngủ vậy." Hạ Tiểu Bạch nắm chặt tay, hôm nay nhất định phải nhẫn nại, vì tương lai! Vì hạnh phúc sau này!

Vừa định đứng dậy thì bị bàn tay ngọc ôn nhuận của Sở Thu Hi kéo lại: "Không cần!”

“Người ta sợ bóng tối, ngủ một mình sợ.” Sở Thu Hi cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cổ tay trắng như tuyết ôm đầu Hạ Tiểu Bạch vùi vào trước bộ ngực mềm mại của mình.

Bây giờ cô đã rất rụt rè, cảm giác của Sở Thu Hi đối với Hạ Tiểu Bạch thiếu chút nữa đã phá vỡ phòng ngự.

Hạ Tiểu Bạch cảm nhận được hương sữa rửa mặt đột nhiên xuất hiện, trên da thịt trắng nõn còn tản ra mùi hương nhàn nhạt.

Anh đương nhiên biết Sở Thu Hi lấy cớ để mình ở lại ngủ với cô.

Sở Thu Hi tiếp tục bổ sung: "Chỉ ngủ thôi, không thể động tay động chân."

Cô biết đám con trai có tính cách như thế nào, nữ sinh dễ dàng có được bọn họ sẽ không quý trọng, bạch nguyệt quang(*) trong mắt bọn họ vĩnh viễn là nhất.

(*) Ánh trăng sáng (bạch nguyệt quang) rất đẹp, rất sáng nhưng chúng ta không chạm đến được, không biến thành của riêng mình được và chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. Đây là từ dùng để chỉ những người mà chúng ta đã từng thích, nhưng lại không có được họ.

Hạ Tiểu Bạch dùng đầu ngón tay ôm mặt, tê dại nằm trên giường.

Sở Thu Hi nhìn dáng vẻ tê dại của anh, cũng đỏ mặt liếc anh một cái.

Cô mặc váy ngủ rộng thùng thình, vẻ mặt buồn ngủ ngáp một cái, cặp đùi trắng như tuyết bởi vì duỗi lưng mà như ẩn như hiện.

Tắt đèn.

Sở Thu Hi trợn tròn mắt nhìn cảnh đêm bên bờ sông ngoài cửa sổ.

Trong lòng lại là suy nghĩ muôn vàn, nhưng vào lúc này Hạ Tiểu Bạch lại luồn tay ôm eo cô từ phía sau.

Lại càng làm cho trái tim thiếu nữ của cô khẩn trương đến cực điểm, nếu như anh tiến hành bước tiếp theo của động tác thì phải làm sao bây giờ?

Thuận theo anh?

Không được không được, tuyệt đối không thể để anh cứ như vậy có được cô được.

Nhưng mà, nhưng mà nếu như mình không nguyện ý cho anh, có khi nào anh sẽ không thích mình nữa, sau đó nản lòng thoái chí, cho rằng mình là tra nữ đùa bỡn tình cảm của anh hay không.

Lịch sử yêu đương của Hạ Tiểu Bạch cô cũng từng nghe Triệu Trình nói qua, bị một tra nữ lừa giúp cô ta nạp thẻ cơm.

Lúc ấy nghe đến đoạn đó Sở Thu Hi thiếu chút nữa không nhịn cười được mà lăn xuống đất, nước mắt chảy ra.

Bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy Hạ Tiểu Bạch rất đáng thương.

Đang lúc Sở Thu Hi còn đang miên man suy nghĩ thì Hạ Tiểu Bạch sau lưng lại đang ôm mỹ nhân ấm áp mềm mại ngủ say.

Sau lưng truyền đến tiếng hít thở trầm ổn khỏe mạnh, Sở Thu Hi sững sờ xoay người mặt đối mặt với anh.

Đầu mũi tinh xảo cũng dán vào cùng một chỗ.

Cảm nhận được hương vị ngọt ngào ấm áp của Hạ Tiểu Bạch từ đôi môi anh đào nhỏ nhắn thở ra, mùi thơm ngào ngạt, trong lòng cô nhộn nhạo.

Thật không hiểu tại sao một nam sinh như anh lại thơm như vậy.

Trên mặt Sở Thu Hi cũng lộ ra một nụ cười ngọt ngào, sau đó cô hôn lên vành tai của Hạ Tiểu Bạch, thân mật ngọt ngào dựa sát vào, hai chân không tự chủ được kẹp chặt.

Cho đến sáng sớm ngày hôm sau, khi tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng.

Vẻ mặt ngủ say của hai mỹ nhân khiến không khí trở nên an tường ấm áp dị thường.

Hạ Tiểu Bạch chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là gương mặt mộc không tì vết kia.

Trong lòng anh có chút không thể tin được đây là sự thật, anh nhéo nhéo khuôn mặt mình "Ai ya" đau.

Đôi mắt to ngập nước suýt chút nữa chảy ra nước mắt.

Chính mình tối hôm qua thật sự ngủ cùng với Sở Thu Hi, tuy rằng không phát sinh bất cứ chuyện gì, nhưng mà đây không phải khởi đầu tốt đẹp sao?

Mọi thứ sẽ chỉ càng ngày càng tốt hơn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương