An Văn Hoa vừa cầm khăn giấy lau mồ hôi trên mặt, vừa lấy lòng hỏi :

"Đúng rồi, học muội, em biết anh sao ? Anh còn chưa biết tên của em nữa."

Hạ Tiểu Bạch chỉ có thể dựa vào tâm tĩnh tự nhiên mát để điều hòa huyết áp, khuôn mặt xinh đẹp miễn cưỡng phải tỏ ra tao nhã.

“Vẻ đẹp trai của học trưởng An, có ai trong trường mà không biết chứ !”

"Thật ra em sớm đã nghe nói học trưởng An rất đẹp trai, không ngờ thật sự còn đẹp trai hơn cả lời đồn."

"Em tên là Hạ Bạch Hạc, Hạ trong thịnh hạ (giữa hè), Bạch trong bạch tuyết (tuyết trắng), Hạc trong tiên hạc."

An Văn Hoa hai mắt sáng lên, hóa ra là học muội ái mộ mình, như vậy thì ra tay sẽ dễ dàng hơn nhiều.

"Thì ra là học muội Bạch Hạc, thật sự là quá khen rồi. Vẻ đẹp trai của anh còn kém xa vẻ xinh đẹp của em."

"Tất nhiên, anh cảm thấy chúng ta rất xứng đôi."

Hạ Tiểu Bạch trong lòng khinh bỉ cái gã này đến cả vạn lần, đúng là không biết xấu hổ.

Khuôn mặt anh đỏ bừng cười : “Học trưởng, anh thật là biết khen người khác, em làm gì mà xinh đẹp như vậy được chứ.”

Trong lòng anh thầm thắc mắc tại sao Phùng Hiểu Lan lại trang điểm lâu như vậy, còn không nhanh ra ngoài để anh có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Cũng may, lúc này trà sữa đã được đưa tới, Hạ Tiểu Bạch muốn nhanh chóng uống một ngụm thật lớn.

Một lát sau anh mới nhớ ra là mình đang giả làm trà xanh, sao có thể lộ ra những động tác thô tục như vậy được.

Khuôn miệng nhỏ nhắn anh đào mềm mại tinh tế tỉ mỉ ngậm ống trà sữa, nhẹ nhàng nuốt từng ngụm trà sữa mát lạnh.

Khiến tâm trạng anh cũng mát mẻ sảng khoái, thỉnh thoảng cô lại thè lưỡi liếm hương trà còn sót lại trên môi.

An Văn Hoa bị dáng vẻ uống trà sữa của anh thu hút, cái miệng anh đào mềm mại nhỏ nhắn hơi cong lên, óng ánh trơn bóng. Đôi môi lúc mở lúc đóng, hơi để lộ hàm răng đều đặn trắng như tuyết, đang nhai trân châu.

Nó mang đến cho người ta sự mơ màng vô tận, thậm chí còn khiến người ta muốn dùng môi mình để chặn lại, giúp anh uống đi sự dịu dàng trong cái miệng nhỏ bé tội nghiệp.

Tục ngữ nói : Sắc đẹp của mỹ nhân chỉ nhìn thôi cũng đã thấy no rồi. Người đẹp đối diện có đôi môi như hoa anh đào nở rộ, hàm răng như từng hạt lựu ngào ngạt hương thơm.

Học muội Bạch Hạc thật sự là đẹp quá đi !

Lúc này, đầu ngón tay của Hạ Tiểu Bạch quấn quanh mái tóc đen dài xõa xuống ngực anh, mỉm cười ngọt ngào với anh ta như gió xuân ấm áp, vạn vật sinh sôi.

"Học trưởng, sao anh không uống trà sữa mà chỉ nhìn mặt của người ta vậy ? Chẳng lẽ trên mặt em có gì sao ?"

An Văn Hoa say đắm lắc đầu : “So với trà sữa thì anh càng muốn ăn em hơn.”

Khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp đỏ bừng, lông mày rũ xuống : "Em có gì để mà ăn chứ ?"

Trong lòng anh đã ngàn vạn lần kêu lên đ* mẹ mày, hận không thể đi qua bóp chết gã này.

An Văn Hoa cũng nhìn thấy cặp sách xách tay của thiếu nữ đặt ở một bên, lập tức nhân cơ hội hỏi :

"Học muội Bạch Hạc là vừa mới đi học về sao ?"

Chóp mũi thanh tú của Hạ Tiểu Bạch cũng chỉ có thể nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

“Bởi vì bình thường cơ thể em hay đau ốm, không hoạt động gì nhiều nên thường ở nhà đọc sách một mình, cũng vừa mới ra khỏi thư viện.”

An Văn Hoa càng động lòng hơn, cô còn là một thiếu nữ tri thức.

Đúng lúc này, cửa nhà vệ sinh cách đó không xa mở ra.

Một cô gái xinh đẹp mặc đồ mát mẻ lộ ra thân hình yểu điệu bước ra.

Hạ Tiểu Bạch ngước mắt nhìn cô ta, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, người phụ nữ này quả thực rất xinh đẹp.

Chẳng trách lão tử bị cô ta cuốn hút suốt một tháng, hơn nữa còn nạp thẻ ăn cơm cho cô ta.

Đối phương không ai khác chính là mối tình đầu của Hạ Tiểu Bạch... Có lẽ có thể gọi là mối tình đầu hoặc là bạn gái cũ.

Hôm nay Phùng Hiểu Lam câu được một phú nhị đại cho nên là trang điểm rất xinh đẹp.

Chiếc váy hàng hiệu cũng là cô ta nhịn ăn nhịn uống để mua (bao gồm lấy miễn phí tiền cơm một tháng của Hạ Tiểu Bạch), khoe ra vóc dáng thon thả của cô ta.

Hình dáng đôi chân của cô ta kém hơn Hạ Tiểu Bạch nhiều, dù cô ta mang giày cao gót lên cũng chỉ có 1,6 mét.

Nếu nói cô ta có một điểm đẹp hơn Hạ Tiểu Bạch, thì đó chính là bộ ngực tương đối đầy đặn.

Phùng Hiểu Lam dặm lại lớp trang điểm xong đi ra khỏi toilet, lẽ ra phải mát mẻ, nhưng mà bên ngoài đại sảnh cũng khá là nóng.

Sao lại không có điều hòa? Nếu như ra mồ hôi sẽ lại trôi mất lớp trang điểm mà cô ta đã mất hơn nửa tiếng để dặm lại.

Cô ta nói với người phục vụ ở bên cạnh, “Sao chỗ các người lại không mở điều hòa, muốn khách hàng nóng chết hay sao.”

Vẻ mặt của cô phục vụ nhỏ cũng khổ sở, cô cũng bị nóng đến sắp không chịu nổi, may mà bên cạnh còn có máy quạt.

“Thật xin lỗi cô, hôm nay điều hòa của chúng tôi bị hư rồi.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương