Thời Đại Vợ Đẹp
Chương 49: Là đàn ông của em

Kim Junsu về nước đã hơn mười ngày, cũng chỉ gặp Park Yuchun được có một lần, giống như hắn đang cố ý trốn tránh cậu vậy. Mỗi lần cậu đi tìm hắn, đều bị thư ký Cao chặn ngoài cửa, nói viện trưởng đi họp rồi.

“Chị Cao à, chị cho em vào đi.” Kim Junsu cọ xát vào người thư ký Cao, làm nũng, nhưng “tử lệnh” ban xuống, cô nào dám cho cậu vào.

“Junsu à, không được đâu. Haiz, chuyện này… a… viện trưởng… anh ấy… đi vắng rồi.” Thư ký cao ấp úng trả lời.

“Chị ơi, chị Cao tốt bụng, chị ruột của em. Em biết anh ấy ở bên trong mà. Chị cho em vào đi. Em sẽ cảm ơn tám đời tổ tông nhà chị, à không, là em đại diện tám đời nhà em cảm ơn chị. Đi mà~ Đi mà~” Kim Junsu bây giờ cũng đã hai mươi hai tuổi rồi, làm nũng thế này không thấy nổi da gà sao?

“Haiz, Su Su à, em đừng làm khó chị.” Thật ra thư ký Cao cũng không đành lòng, mười ngày rồi, đứa nhỏ này ngày nào cũng tới, mà ngày nào cũng bị cô chặn ở ngoài cửa không cho vào. Rõ ràng là viện trưởng Park ở bên trong, không hiểu sao lại cứ làm khó như thế. Lúc trước cậu nhóc bỏ đi là không đúng, nhưng giờ về rồi, ai chẳng vui mừng, viện trưởng thiệt là! Bao nhiêu tuổi rồi, còn hờn giận như con nít thế.

“Chị… chị thay đổi rồi. Hồi xưa chị thương em lắm. Bây giờ chị hết thương em rồi. Em ghét chị.” Mấy ngày trước Vật nhỏ đều không khóc không nháo, nghe thư ký Cao nói Park Yuchun đi vắng, cũng không làm khó cô mà rời đi, nhưng xem ra hôm nay đã không chịu nổi rồi. Bây giờ liền kêu nhao nhao lên đòi gặp hắn.

“Su Su à, chị rất thương em, em đừng ghét chị. Nhưng… nhưng… viện trưởng…” Thư ký Cao vội vàng giậm chân mạnh xuống sàn. Không nghe lời viện trưởng mà cho em ấy vào, thì đúng là không muốn kiếm cơm nữa. Nhưng bị phu nhân viện trưởng ghét, thì càng không muốn kiếm cơm. Vợ chồng thôi mà, đầu giường đánh nhau, cuối giường hợp, đợi lúc hòa hợp, không phải viện trưởng lại phải nghe lời phu nhân sao? Nghĩ thế, thư ký Cao liền đưa ra một quyết định trọng đại.

“Hay là như vầy… Su Su à. A, sao tự nhiên chị đau bụng quá… Ai u, đau quá! Chị phải đi WC đây. Chắc là phải đi lâu đó… Ai u… Sao mình lại đau bụng thế này… ưm… Không được rồi, phải đi nhanh thôi.” Thư ký Cao cố ý nói lớn tiếng, để cho viện trưởng Park biết, không phải cô cho Junsu vào. Sau đó liền ôm bụng, cố gắng nháy mắt với Kim Junsu. Ghé vào tai cậu thì thầm “Junsu, phải nắm chắc cơ hội này đó. Có gì nói rõ ràng hết đi. Viện trưởng Park già như vậy rồi mà y như trẻ con ấy, quan trọng là nịnh vài câu là cho qua thôi.” Cuối cùng cô còn làm động tác fighting với Kim Junsu, rồi bay đi.

Trong lòng cậu bạn nhỏ Kim Junsu vui mừng. Chị, chị không phải là chị ruột em, mà là mẹ ruột em đó. Hôm nay em đến đây chính là muốn làm nũng đấy.

Sửa sang lại quần áo một chút, lấy cái gương nhỏ trộm được của Kim Jaejoong, cậu soi mặt “Kim Junsu, đi đi. Mày không phải người bình thường đâu. Fighting!” Sau đó vươn tay ra chuẩn bị gõ cửa. Khoan đã, đột nhiên cậu nhớ tới lời dặn sáng nay của anh Jae Jae: Cửa phòng viện trưởng là cái rắm, cứ đạp thẳng vô là được. Vật nhỏ chìa chân vàng bên trái của mình, nhiều năm không đá banh, không biết sức chân có đủ không.

Rầm một tiếng, cửa phòng viện trưởng thiếu chút nữa là đổ xuống. Hiển nhiên Park Yuchun giật mình, nhưng sau khi thấy người tới, trong mắt hắn lại thoáng qua tia hưng phấn khó ai có thể phát hiện. Sau đó hắn nhấn điện thoại, nói “Thư ký Cao, sao cô lại cho người nhàn rỗi vào đây? Thư ký Cao? Thư ký Cao? Lại biến đâu rồi. Tôi sẽ trừ lương cho biết.” Hắn kêu vài tiếng mà không có ai trả lời, thế là bắt đầu cầm cây viết, cúi đầu giả bộ làm việc.

Ngoài cửa thư ký Cao cầm ly cà phê, nghĩ thầm. Tôi nghe thấy rồi. Mà tôi có thả người vào hả? Đâu có, tôi không biết có người vào à nha. Cái gì? Anh bảo người nhàn rỗi? Vợ anh đấy.

Kim Junsu thấy hắn không để ý tới cậu, liền quyết định mở miệng trước “Yuchun, anh không thấy em sao?”

“Thấy, anh đang viết bệnh án. Không có gì quan trọng thì em về trước đi.” Viện trưởng Park không ngẩng đầu. Trời biết mấy ngày nay, hắn muốn thấy cậu biết bao nhiêu. Mỗi ngày đều không có hình tượng úp sấp vào cửa nghe cậu đến tìm mình, mặc dù hắn bảo thư ký Cao đuổi cậu đi, nhưng mà… Kim Junsu, thằng nhóc không có tình nghĩa. Bảo đi thì đi à? Cũng không biết tự đẩy cửa đi vào hả? Khiến hắn đành bỏ mặc sĩ diện, ngại ngùng đi nói với thư ký Cao bảo cô cố ý thả cho cậu vào. Hừ, cuối cùng hôm nay cũng thông suốt. Thư ký Cao! Công lớn của cô, viện trưởng tôi sẽ nhớ kỹ, về sau sẽ tăng thêm tiền lương cho cô.

“Viết bệnh án mà anh lại cầm ngược viết?” Vật nhỏ đi tới phía trước, cúi người, nhìn bàn làm việc của Park Yuchun. Viết cái gì chứ? Cầm thế này mà viết được, em sẽ cho anh đập em ngay tại chỗ.

“A… khụ khụ… chuyện này không liên quan đến em. Không có gì quan trọng, thì đừng quấy anh làm việc.” Viện trưởng Park bị người ta bắt quả tang tại hiện trường, xấu hổ ho hai tiếng, lại nhẫn tâm đuổi cậu đi.

Trên đời có một loại người rất đặc biệt, thích nói trái lòng mình, trong lòng muốn cái gì, ngoài miệng lại kêu chán ghét. Kim Jaejoong là người như thế, Park Yuchun cũng là người như thế. Haiz, hình như người có chút văn hóa đều vậy. Làm tội tình người khác lại tự tra tấn chính mình, cần gì phải thế chứ.

Park Yuchun tuy bảo Junsu không có gì thì đi đi, đừng có quấy rầy hắn công tác, nhưng trong lòng lại niệm đừng đi, đừng đi. Em đừng có đi, khó khăn lắm mới chờ em trở về, công việc là cái thá gì, hắn đã sớm bỏ từ lâu rồi.

Lúc này lòng bàn tay Park Yuchun ứa mồ hôi, lỡ Kim Junsu thật sự quay đầu bỏ đi, hắn có nên xông tới giữ lại không?

Kim Junsu ban đầu nhíu mày, bĩu môi, giận Park Yuchun đuổi cậu, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cần phải dỗ hắn, lúc này còn lo sĩ diện cái gì. Kim Junsu, tự vấn đi, cần Park Yuchun hay sĩ diện? Ừ, mình cần Yuchun.

Sau đó cậu lập tức lẻn tới phía sau hắn, đưa tay xoa bóp bờ vai hắn, không nhẹ không nặng mà mát xa “Yuchun, anh mệt không? Em đấm bóp cho anh, anh nhắm mắt nghỉ ngơi chút đi.”

“Anh bảo anh cần làm việc mà, em đừng như vậy, về đi.” Nếu có bác sĩ Kim ở đây, chắc phải đập lên cái trán to của hắn. Hừ, Park Yuchun còn giả đò này nọ làm gì chứ. Nhìn mặt hắn bây giờ đã d*m lắm rồi, đã thế còn đầy hưởng thụ nữa chứ.

“Em không đi, em không đi đâu. Em sẽ ở đây với anh, không đi đâu hết. Anh có đuổi em, em cũng không đi. Gọi bảo vệ em cũng không đi. Mẹ em tới em cũng không đi, cảnh sát tới cũng không đi.” Vật nhỏ chuyển tới trước mặt Park Yuchun, đặt mông ngồi trên đùi hắn, rõ ràng là đang giở trò.

“Không đi? Không phải em để lại lá thư bảo đi sao? Sao lúc này bảo lại không chịu đi?” Park Yuchun liếc mắt nhìn cậu. Giở trò với anh hả? Chiêu này vô dụng.

“Không đi, anh đánh em đi, mắng em đi. Lúc này có chết em cũng không đi. Không cho anh đuổi em đi nữa.”

Park Yuchun nghe xong trong lòng liền nở hoa, nhưng mặt vẫn ra vẻ “Này, đứng lên. Ai bảo em ngồi đây? Ra sô pha ngồi đi. Nặng chết.” Kỳ thật trong lòng hắn lại nghĩ. Ngồi đây đi, không cho đi đâu hết. Mai hắn sẽ cho người quăng sô pha đi. Kim Jaejoong chưa cho em ăn cơm à? Sao lại nhẹ thế?

“Em không đi, ngồi trên đùi anh là thoải mái nhất. Em nhìn trúng mảnh đất này rồi, đây là địa bàn của em, em cứ ngồi đó. Với lại sao em lại nặng chứ. Trước kia chưa bao giờ anh chê em nặng hết, bây giờ còn nhẹ hơn hồi trước đó.” Hai tay Vật nhỏ quàng lên cổ Park Yuchun, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ liên tiếp lên ngực hắn. Nhưng ngừng cọ xát, trong lòng viện trưởng Park lại ngưa ngứa. Tiếp tục thế này sẽ xảy ra chuyện lớn đó.

Nói về vấn đề mập ốm, trong lòng hắn liền tức giận. Hóa ra thịt trên người mất hết rồi. Không phải nói sẽ tự chăm sóc chính mình sao? Chính là chăm sóc thành thế này hả? Toàn thân, chỉ còn mỗi cái mông là nguyên vẹn. Thiệt là, thịt trên người là của mình em sao? Cũng có phần của anh đó. Bắt đầu từ ngày mai, một ngày ăn tám lần, không ăn được cũng phải nuốt cho hết. Cho em một tháng để đầy đặn trở lại.

“Đừng cọ nữa, chà khó chịu quá.” Park Yuchun lấy tay ấn đầu Vật nhỏ. Không phải hắn khó chịu đâu, mà là ngứa à.

“Không cọ cũng được. Vậy hôn một cái đi.” Vật nhỏ đúng là lòng tham không đáy, chu môi để Park Yuchun hôn cậu.

“Miệng heo, ai muốn hôn chứ. Anh còn phải viết bệnh án đó, em đừng quấy rối.” Park Yuchun cố gắng không nhìn đôi môi hồng hồng kia.

Nhưng chưa đến bốn giờ chiều, viện trưởng Park đã đầu hàng, ôm Vật nhỏ về nhà tiếp tục ân ái. Lúc chuẩn bị đi còn nói với thư ký Cao “Gọi Yuhwan cho tôi, bảo nó về một chuyến, có việc gấp.”

Thư ký Cao cười đầy mờ ám, nhìn Vật nhỏ trong lòng viện trưởng. Hì hì, phu nhân, đạt được chưa? Nhìn thế này là biết thành công rồi.

“Vâng thưa viện trưởng. Tôi sẽ gọi ngay. Anh đưa phu nhân về sớm nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nay vất vả cho cậu ấy lắm.” Thư ký Cao nháy mắt với Kim Junsu mấy cái, Park Yuchun nghĩ thầm. Thư ký Cao, cô đúng là rảnh rỗi thật đấy. Ba mươi mấy tuổi rồi, sao chưa thấy ai rước nhỉ?

Lúc Vật nhỏ nằm trong lòng viện trưởng Park, đột nhiên cậu có cảm giác, hòa thuận rồi sao, anh Jae Jae nói không sai chút nào, đối phó với người đàn ông thế này, chỉ cần ghé vào lỗ tai hắn, không ngừng nói em yêu anh, hắn liền hết giận ngay. Ha ha, Kim Junsu! Thành công rồi! Kế tiếp chính là đón “nó” về. Ha ha.

Sau khi về đến nhà, hai người ở trên giường ngọt ngào ngủ một lúc. Đến khi Vật nhỏ tỉnh lại, thì không còn Park Yuchun bên cạnh nữa. Cậu vội vàng mặc đồ vào, chạy xuống lầu. Phòng khách thì tối thui, phòng bếp lại lộ ra ánh sáng màu cam ấm áp, người đàn ông của cậu đang nấu cơm trong đó. Nhìn bóng lưng thuần thục kia, Kim Junsu cảm giác hồi nhỏ cậu thật không hiểu chuyện, Park Yuchun là người đàn ông tốt như vậy, sao cậu lại mù mắt, mê muội muốn rời khỏi hắn chứ?

Park Yuchun tựa hồ cảm giác được phía sau có người nhìn hắn. Quay người lại, tìm kiếm, vừa quay đầu hắn thấy người kia đứng trong bóng tối ở phòng khách. Khóe miệng hắn cong lên, tựa lưng vào kệ bếp, mở hai tay ra, chờ Vật nhỏ mà hắn nhung nhớ. Kim Junsu cũng rất phối hợp, chủ động nhào vào lòng hắn. Park Yuchun đỡ lấy mông cậu, để Kim Junsu cưỡi trên người mình.

“Sao không đi dép? Tuy trong nhà không lạnh, nhưng coi chừng bị tiêu chảy đó.” Thói quen xấu nhất, mãi vẫn chưa thay đổi, nhưng mà hắn thích.

“Lúc dậy không thấy anh đâu hết. Anh lại không quan tâm em rồi.” Vật nhỏ mới ngủ dậy, giọng nói còn khàn khàn, giống như đang oán giận, lại như đang làm nũng.

“Không quan tâm em? Không quan tâm em thì anh ở đây nấu cho ai ăn. Cậu bạn nhỏ, lương tâm của em bị chó tha rồi hả?” Park Yuchun thuận tay vỗ lên mông Kim Junsu, nói.

“A~ đau, đau…” Kim Junsu liền không an phận, vặn vẹo vài cái.

“Chính là muốn em đau đấy.” Phải đánh cho một trận, xem lần sau em còn dám bỏ trốn không? Lúc đó anh sẽ cho em không xuống giường được nữa.

“Yuchun, em sai rồi.” Vừa nói xong câu đó, Park Yuchun liền ôm cậu, xoay người, để cậu ngồi trên kệ bếp, vẻ mặt kỳ lạ, chăm chú nhìn cậu.

“Ông xã… em xin lỗi…” Kim Junsu cúi đầu, không dám nhìn Park Yuchun.

Một tay Park Yuchun xoa cằm Vật nhỏ, chậm rãi nâng đầu cậu lên, hỏi “Sai chỗ nào?”

“Sai ở chỗ không tin tưởng anh, sai khi dễ dàng rời anh đi như vậy, sai ở chỗ nhiều năm như vậy, bây giờ mới biết đường quay về.”

Hóa ra em đều biết. Kim Junsu, không thể phủ nhận, em đã tiến bộ. Cái này không phải Kim Jaejoong dạy chứ?

“Biết mình sai rồi?” Park Yuchun nhíu mày, tuy tức giận nhưng thấy bộ dạng nhận sai của cậu,  hắn lại thấy đau lòng. Haiz, ai kêu Vật nhỏ này đã ăn sạch hắn như vậy chứ. Thật ra Kim Jaejoong nói không sai, Kim Junsu chính là nhược điểm của hắn, là tử huyệt của hắn, là kẻ thù của hắn, cả đời này hắn sẽ không chạy thoát khỏi số mệnh.

“Dạ, biết rồi ạ. Yuchun tha thứ cho em được không? Em hứa với anh, sẽ không để anh lo lắng nữa, cũng không làm anh tức giận nữa.” Kim Junsu tựa đầu vào ngực Park Yuchun, rầu rĩ nói.

“Junsu, nghe anh nói. Sau này… em có thể không nghe lời, có thể làm anh lo lắng, có thể chọc giận anh, nhưng nhất định phải trong phạm vi quan sát của anh. Chỉ cần em không rời xa anh, thì em làm gì, anh cũng không trách.” Có thể thấy yêu cầu của Park Yuchun thật sự không cao, ý tứ chính là chỉ cần em không chạy trốn, có đốt nhà, cũng chẳng sao.

“Yuchun, em thấy mình thật xấu. Anh không cần tốt với em như vậy đâu. Anh cứ mắng em đi, như vậy em mới thấy thoải mái hơn chút.” Bổ nhào vào lòng Park Yuchun, cố nhịn thật lâu, nước mắt vẫn không có tiền đồ mà rơi xuống. Cảm giác trên ngực nóng ẩm, Vật nhỏ vẫn thích khóc như vậy, nhưng hắn thích. Ôm cậu khóc, cũng là một loại hạnh phúc của hắn.

“Được rồi, được rồi. Đừng khóc. Chuyện này cho qua, anh sẽ không nhắc tới nữa. Haiz, bảo bối, em biết không? Em vừa mới đi, quả thật anh có chút hận em, nhưng càng nghĩ lại càng không thể trách em hết được. Anh cũng có lỗi, có lẽ là anh chưa thể hiện đủ tình yêu với em, em mới sinh ra cảm giác tự ti như thế. Anh đã tự kiểm điểm, sau này sẽ yêu em nhiều hơn nữa, không cho em chịu thêm bất cứ thiệt thòi nào.”

“Ông xã, anh thật đáng ghét. Anh nói thế, em càng thấy mình xấu xa.”

“Ha ha, vốn em xấu xa mà. Em xấu như thế anh cũng yêu em. Nếu em không xấu xa, thì cuộc sống của anh cũng không sinh động. Nhưng mà bảo bối… em cũng đừng oán hận Ga Hee. Cô ấy cũng đã phải chịu trừng phạt rồi. Nếu cô ấy còn sống, nhất định cũng sẽ hối hận hành động lúc trước của mình. Vì vậy chúng ta đừng hận cô ấy, được không?” Nhớ tới người con gái kia, Park Yuchun cảm thấy cô cũng vì nặng tình mới cực đoan như thế. Tuy rằng cô đã từng vì ham muốn của bản thân mà chia cắt hắn cùng Kim Junsu, nhưng bây giờ người cũng đã đi rồi, Junsu cũng đã trở lại. Nếu cứ tính toán thì đúng là không phải đàn ông.

Hai mắt Kim Junsu ướt đẫm, lắc đầu “Không, em không trách chị ấy. Tuy vì chị ấy, em với anh mới xa nhau bốn năm, nhưng cũng vì chị ấy, hai chúng ta mới biết chúng ta quan trọng với nhau như thế nào, cho nên em không hận chị ấy.”

“Vậy là tốt rồi, sau này chúng ta không được rời xa nhau nữa, vĩnh viễn không rời xa nữa, được không?” Hôn lên môi Vật nhỏ, Park Yuchun thâm tình nhìn cậu.

“Được, không rời xa nữa, anh đuổi em, em cũng không đi.” Kim Junsu hôn đáp lại Park Yuchun.

“Em thật là… biết rõ anh sẽ không bao giờ đuổi em mà. Haiz, làm sao đây. Su Su của anh còn trẻ như vậy, mà anh đã hơn ba mươi tuổi rồi. Bảo bối, sinh cho anh một đứa con đi. Mỗi ngày nhìn gia đình anh Yunho vui vẻ bên nhau, anh đều ghen tị muốn phát điên rồi.”

Nghe Park Yuchun nhắc tới chuyện con cái, trong mắt Kim Junsu liền hiện lên chút hoảng hốt “A… chuyện đó… a, em… em đói, anh bế em đi ăn cơm được không? Buổi trưa em chưa có ăn, tắm xong liền tới bệnh viện tìm anh, bây giờ đói lắm.”

“Hả? Chưa ăn trưa? Kim Jaejonog thiệt là, sao không cho em ăn? Sao em không nói sớm, em xem, bây giờ cũng chín giờ rồi. Em ra bàn ăn ngồi trước đi. Anh hâm lại canh, chúng ta cùng ăn.” Đề tài dễ dàng bị chuyển hướng, Park Yuchun vội vàng mở bếp, xua Vật nhỏ đến bàn ăn ngồi.

“Không, em muốn anh bế em qua cơ. Mông em đau lắm, không muốn tự đi đâu.” Giọng của Kim Junsu càng lúc càng thấp, ôm chặt cổ Park Yuchun, không chịu buông ra.

Viện trưởng Park ôm eo thon của Vật nhỏ nhà hắn, lại thấy đau lòng. Kim Junsu, em đúng là không làm người ta bớt lo mà. Hắn phải bắt đầu thực hiện kế hoạch “vỗ béo” thôi. Lát nữa phải ăn nhiều cho anh đấy.

“Được rồi, sẽ bế qua, bảo bối của anh.” Park Yuchun ôm lấy Vật nhỏ, đưa cậu tới bàn ăn.

“Ỷ lại anh thế này, anh cũng không được chê em phiền đâu.” Cậu bạn nhỏ Kim Junsu bắt đầu lên mặt.

“Anh có muốn cũng không được.” Đặt Kim Junsu xuống ghế, Park Yuchun khẽ hôn lên trán cậu. Xoay người trở lại phòng bếp, bưng thức ăn ra cho Vật nhỏ.

Kim Junsu nâng cằm lên, mỉm cười. Ông xã, niềm vui sum họp gia đình sắp tới rồi. Hì hì, chỉ là hiện tại vẫn là bí mật nha.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương