Thời Đại Tăm Tối
2: Tàn Khốc


Tựa hồ ở chỗ này đã từng có một đôi vợ chồng trẻ đang ngồi ở bàn ăn thưởng thức hai phần thức ăn được giao, nhưng đang giữa lúc ăn, đột nhiên gặp phải cái gì, làm bọn họ cực kì hoảng sợ, liều lĩnh xông ra ngoài đi , khiến cho bên trong một phần nước canh hắt vẫy ở trên bàn.
Bởi vì quá mức bối rối, bọn họ đá ngã thùng rác để ở một bên, không lo được thay giày dép bình thường mặc đi ra ngoài là giày da cùng giày cao, mà là mang dép liền liền xông ra ngoài.

Lăng Hồng Quân nhìn phòng khách trước mắt, trong đầu mơ hồ giống hiện lên tình cảnh đôi sinh viên này sợ hãi mà lao ra ngoài như thế nào!
Chỉ là, bọn họ gặp phải cái gì, sẽ làm cho bọn họ sợ hãi như thế liền xông ra ngoài, thậm chí ngay cả tô mì đều hắt vẫy đến trên bàn, đá ngã thùng rác
"Chẳng lẽ.

.

.

Tối hôm qua binh loạn xảy ra, cho nên mới liều lĩnh liền xông ra ngoài, bởi vì chúng đến quá nhanh, cho nên tô mì đều đổ, giày cũng không kịp đổi, thậm chí không kịp khoá cửa sao? ”
Lăng Hồng Quân nắm thật chặt hai tay, hắn dường như không cảm nhận được sự đau đớn khi bàn tay đang chảy máu:
"Mà mình bởi vì uống rượu say, ngủ như chết, hơn nữa chỗ ở lại chỉ là một cái kho chứa cho nên bọn chúng không để ý đến, mình cái gì cũng không biết, chẳng lẽ, toàn bộ khu vực này chỉ còn lại một mình mình thôi sao? Toàn bộ mọi người đều đã đi hoặc bị bắt giết cả rồi ?
Loại ý nghĩ này làm hắn toàn thân hoàn toàn lạnh lẽo, trong lòng lạnh lẽo càng ngày càng sâu.
Lăng Hồng Quân cố gắng hồi tưởng lại đoạn kí ức từ tối hôm qua khi uống rượu say, cuối cùng cũng có một chút ấn tượng.

Chính mình chí ít ăn khuya đến trời vừa rạng sáng, khi đó căn bản trời sấm sét loè loẹt, mưa bắt đầu rơi liền bắt đầu đi về, đến bây giờ cũng cùng lắm là bảy tiếng, tại sao tình hình có thể diễn biến nhanh quá mức như vậy.


— QUẢNG CÁO —
Nhìn theo hướng vào phòng khách, Lăng Hồng Quân cũng không có lập tức xông đi vào, kinh nghiệm của hắn cho thấy nếu tay không tấc sắt một mình tự ý đi vào đó rất có thể có nguy hiểm.

Có thể là cạm bẫy hoặc còn quân phiến loạn trong đó chỉ đợi chính mình đi vào, bọn chúng liền nổ súng tiêu diệt mình.
Bất chợt hắn nhìn thấy một chiếc điện thoại để bàn, như nhớ ra điều gì đó rồi hắn lập tức chạy về phòng mình tìm điện thoại trên tủ đầu giường.

Sau đó lập tức liên hệ với bố mẹ.
“ Làm sao mà lại không thể gọi được! “
Lăng Hồng Quân tiếp tục bấm số điện thoại báo cảnh sát gọi thử, đồng dạng không có phản ứng, chân mày hắn nhíu chặt lại, cảm giác chuyện này dường như xảy ra quá nhanh đến nỗi hắn không thể kịp phản ứng.
Không một thiết bị thông minh nào có tín hiệu, điện thoại di động của hắn ngay cả mạng wireless cũng không có tín hiệu, trong điện thoại di động Fatebook, Kalo tất cả đều là cắt đứt kết nối internet.
Ngay cả khi hắn mở TV lên cùng bất giác phát hiện đã cắt điện rồi.

Mọi phương thức liên lạc đều bị cắt đứt, không thể liên hệ được với bên ngoài.

Dù phương tiện đưa tin truyền thông cũng bị ngăn chặn.

Giờ nghĩ lại có lẽ chỉ có manh mối duy nhất ở phòng của hai sinh viên đại học kia mà thôi! Lăng Hồng Quân lấy khẩu súng lục ngắn giấu ở dưới gầm giường rồi một lần nữa đi về phía cửa phòng của họ.
Cửa chống trộm vẫn mở như cũ, con mắt Lăng Hồng Quân nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bàn nằm trên bàn ở gần phòng ngủ, ở sâu trong nội tâm ẩn ẩn có một loại cảm giác, điện thoại này có khả năng cùng điện thoại của hắn không giống nhau, có thể sẽ liên lạc được nên hắn quyết định đi tới.

— QUẢNG CÁO —
Mặc dù hy vọng là không quá lớn nhưng hắn không thể buông tha bất cứ khả năng nào để liên lạc với bố mẹ ở quê.

Không biết họ có được an toàn không, loạn thế đã lan tới đó chưa ? Hắn vô cùng sốt ruột.
Vào cửa, Lăng Hồng Quân lập tức rút súng ra, kiểm tra lại súng đạn rồi cảnh giác đến gần chiếc điện thoại này.

Nhưng mới đến gần hắn đã ngửi thấy một mùi vị khác thường.

Cái mùi tanh này sao lại nồng đến vậy ?
“ Chẳng lẽ … “
Lăng Hồng Quân trong lòng ẩn ẩn sinh ra cảm giác không ổn, đối với căn phòng ngủ này sinh ra sự nghi ngờ mãnh liệt, nhưng hắn vẫn quyết định trước tiên phải nhìn xem chiếc điện thoại đã, Lăng Hồng Quân cầm lên chiếc điện thoại và bấm số, nhưng quả nhiên trong ống điện thoại không có âm thanh.

Quả nhiên là không có chút phản ứng nào !
Hắn buông chiếc điện thoại ra, quyết định vào căn phòng ngủ xem xét.


Tại đây hắn cảm giác được một mùi tanh nồng, càng đến gần thì mùi tanh càng nặng hơn.

Bất chợt hắn đạp mạnh cửa ra cảnh giác nhìn quanh góc phòng.
Hắn không thấy kẻ địch nào phục kích, không thấy bất cứ ai còn sống ở trong phòng.

Nhưng hắn thấy hai thi thể nằm trong một vũng máu lớn toả ra mùi hôi tanh nồng nặc.

Thi thể của nam giới đã bị trói chặt bằng dây thừng, nửa thân trên để trần lộ ra nhiều vết bầm tím, mặt biến dạng đi vì sự va chạm mạnh của một vật thể nào đó tác động vào.

Đầu anh ta nứt ra một đường và chảy vô số máu, ngoài ra còn bị bắn ba phát đạn vào chân, móng chân móng tay đều bị dứt ra cả.

Có vẻ như anh ta đã bị tra tấn cực kì dã man trong khi miệng bị bịt chặt không nói được.
Còn một thi thể của nữ giới thì lại càng thê thảm hơn, không còn một mảnh vải che thân.

Hai cổ tay bầm tím, khuôn mặt cũng bị biến dạng, tóc tai rối bời mất trật tự.

Trên thân thể cũng có nhiều vết bầm tím nhất là ở ngực, có thể thấy rõ ràng cô gái này đã bị xâm hại và cuối cùng bị sát hại man rợ bằng cách bắn năm phát vào người cô gái.

Đây cũng là nguyên nhân mùi máu tanh lại càng tới gần lại càng nồng như vậy!
— QUẢNG CÁO —
Đúng vậy, đó là thi thể của hai sinh viên trẻ đang thuê căn hộ này, phải thế nào mới có thể sinh ra những con người tàn sát người khác một cách ác độc, tàn bạo và vô nhân tính như vậy chứ! Đúng là lũ súc sinh!
Cuối cùng ngày này cũng đã đến, quay đầu lại nhìn hai thi thể nằm trong vũng máu, Lăng Hồng Quân thờ dài quay đầu bước ra ngoài căn hộ.

“ Hiện tại loạn thế đã diễn ra, đây chỉ là khởi đầu của nó.

Nhất định sau này sẽ còn hung hiểm và tàn bạo hơn rất nhiều.

Xem ra ngoài những người đã bị giết ra thì hầu hết tất cả mọi người đã trốn hoặc bị bắt cả rồi.

Nhưng xem chừng còn có những nơi chưa bị phá huỷ, xem ra vẫn còn một số nhóm còn giữ được nhân tính và sự bình tĩnh cứu người dân đi !”
Nơi này là một toà nhà có ba mươi tầng, nơi hắn ở này là tầng 23, trong tình hình này có lẽ thang máy cùng đã không dùng được nữa rồi.

Nhưng Lăng Hồng Quân vẫn nghĩ một chút rồi đi tới bấm nút thang máy, quả nhiên thang máy đã cắt điện đình chỉ vận hành.
Hắn quay lại chỗ ở của mình lấy đi một số đồ cần thiết và tài liệu nghiên cứu của mình rồi quay ra hành lang bộ đi xuống tầng dưới.
Những tầng hắn đi qua có tầng bị đập phá nghiêm trọng, hầu như mọi thứ đều bị đập qua một lần.

Có tầng thì vẫn nguyên vẹn không sao cả.

Lăng Hồng Quân cảm thấy khó hiểu nhưng không tiếp tục suy nghĩ thêm vấn đề này nữa ! Hắn quyết định rời đi khỏi nơi này tìm cách liên lạc với gia đình và bạn bè trong quân ngũ của hắn.

Nhất định họ phải còn an toàn!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương