Thời Đại Tăm Tối
11: Chiến Đấu


Chờ đến lúc có thêm hai người mới đi vào, Lăng Hồng Quân mới nhấn chiếc nút kim loại duy nhất chỉ hướng đi xuống, ngay lập tức cây cột sắt liền khép lại, trở thành một cây cột sắt bình thường như trước, chỉ còn lại sự thấp thỏm của mọi người ở bên trong.
Trong lòng Lăng Hồng Quân biết rõ, khi ở trong thang máy thì không hề có nguy hiểm, bởi xét theo số lượng các thi thể ở trong đại sảnh cùng bên ngoài căn cứ, rõ ràng vẫn chưa đủ số lượng các thành viên trong tiểu đội Long Hưng, nhất định đã có thành viên chết trong căn cứ, sau đó mười mấy người còn lại sử dụng thang máy thoát lên trên, nhưng rất có thể các người máy bảo vệ, chính là các vật cơ khí hình cầu đã theo các con đường khác tiến vào đại sảnh, tiếp tục truy sát bọn họ, nếu xét theo tử trạng của các thi thể thì lúc đó bọn chúng hẳn đã bị tấn công từ bốn phương tám hướng…
Lăng Hồng Quân cảm thấy có chút đau đầu, cố gắng trấn định lại, im lặng quan sát xem đã xuống độ sâu bao nhiêu mét rồi, một trăm mét, hai trăm, ba trăm…Cho đến độ sâu gần tám trăm mét, cánh cửa thang máy mới mở ra, đập vào mắt hắn chính là hơn bảy tám thi thể bị bắn thành mảnh vụn nằm rải rác trên đường đi.
Nhìn qua dấu vết còn lại của tám thi thể này có thể phỏng đoán rằng họ bị bắn chết bởi một loại vũ khí có sức công phá lan toả và diện rộng, không biết đám người máy kia được trang bị loại vũ khí gì mà lại kinh khủng như vậy.

Lăng Hồng Quân chỉ có thể lắc đầu gạt đi suy nghĩ đó và tiếp tục tập trung tiến về phía trước.
Căn cứ dưới lòng đất này chỉ có một lối đi nhỏ, hướng thẳng về trước, mà phía sau lối đi này trừ cái thang máy còn có một huyệt động khổng lồ, tuy không thấy rõ huyệt động này ra sao nhưng có thể đoán nó là huyệt động nhân tạo, bởi dưới huyệt động chính là một con đường từ từ hướng lên trên, tựa hồ chính là một con đường lớn cho xe cộ trên mặt đất trực tiếp đi xuống căn cứ này.
Lăng Hồng Quân cẩn thận xem xét xung quanh, bốn người còn lại thì nắm chặt vũ khí tiến hành cảnh giới, một phút sau Lăng Hồng Quân mới gọi một người tới, nói:

“Cậu trở lên gọi bọn họ xuống, thời gian đã quá năm phút rồi, không biết bọn họ có làm việc gì ngu ngốc không nữa, nhanh lên.”
Người này lập tức thực hiện động tác chào, sau đó vội vàng dùng thang máy trở lên đại sảnh, còn Lăng Hồng Quân cũng không có hành động thiếu suy nghĩ mà tiếp tục kiểm tra cánh cổng kim loại đằng xa.
— QUẢNG CÁO —
Cánh cổng kim loại này rất lớn, cao tới chừng năm mươi mét, chiều rộng thì có tới hơn trăm mét.

Con người khi đứng trước cánh cổng này quả thực cứ như một con kiến nhỏ bé, hơn nữa cánh cổng này lại là loại cổng dùng mật mã điện tử, không nói tới nó dày bao nhiêu, chỉ nhìn chất liệu cùng kết cấu của nó thì đã biết đây là cánh cổng được chế tạo để bảo vệ căn cứ trước nguy cơ nổ ra chiến tranh hạt nhân, cho dù dùng cả tên lửa hạt nhân bắn thẳng vào cũng chưa chắc có thể phá được nó, cho dù có thể phá được nhưng con mẹ nó, bây giờ hắn ngay cả chất nổ dẻo C4 (1) cũng không có thì kiếm đâu ra tên lửa hạt nhân đây.

Cho nên muốn phá nó xông vào cơ hồ là bất khả thi.
Như vậy cơ hội duy nhất là…

Lăng Hồng Quân nhìn về vật nổi lên duy nhất trên cánh cửa kim loại, đó là một thiết bị điện tử bảo mật, là thiết bị dùng mật mã nhập vào để mở khóa cánh cửa, chỉ cần nhập đúng mật mã thì có thể tiến vào, nếu như nhập sai thì…Có thể bọn hắn sẽ gặp phải kết cục như đoàn Cửu Sát trước đó.
Lăng Hồng Quân cứ lẳng lặng quan sát, thật lâu sau, tất cả thành viên trong đội đã đến đông đủ phía sau, hắn mới đem tất cả tình huống cùng phân tích mà hắn quan sát được nói ra, sau đó im lặng nhìn Thiệu Huy.
Lúc này Thiệu Huy đã bị dọa đến mức đầu óc mê muội, vội vàng lắc đầu nói:
“Tôi chỉ là một tên hacker nhỏ nhoi thôi, không, không, bố tôi không có lừa anh, tôi quả thực rất giỏi về máy vi tính, bất quá chỉ giỏi về các thứ như game, chat…Tôi mặc dù có thể điều khiển nhiều máy tính đồng loạt tấn công nhưng cũng không phải là hacker giỏi nhất cả nước, bảng xếp hạng hacker trên thế giới cũng không có tên tôi…” Thiệu Huy thấy hắn vừa nói ra câu đầu tiên đã khiến sắc mặt mọi người xung quanh tối sầm lại, lúc này mới vội vàng giải thích.
Lăng Hồng Quân đi tới trước mặt Thiệu Huy, gắt gao nhìn vào mắt của hắn, nói:
“Cậu đứng hạng thứ mấy trong số toàn bộ hacker ở nước ta? Nghiêm chỉnh trả lời tôi!” — QUẢNG CÁO —
Thiệu Huy không chịu nổi khí thế bức nhân này, hoảng sợ quay đầu đi nói: “Thứ, thứ ba…”
Trong lòng Lăng Hồng Quân mừng thầm, nhưng vẫn giữ nét mặt nghiêm túc, nói:

“Vậy là được rồi! Nghe đây, lát nữa khi phá giải mật mã có thể bị tấn công, nhưng cậu hãy nhìn kỹ, ở trước cánh cửa này không hề có dấu máu cùng thi thể nào, hiển nhiên công kích không phải đến từ cánh cổng mà đến từ hai bên lối đi.

Bọn tôi sẽ bảo vệ trước mặt cậu, trừ phi toàn bộ chúng tôi chết hết, nếu không thì cậu chắc chắn sẽ còn sống! Chúng tôi chỉ cần cậu tìm ra mật mã mở cánh cổng này! Đó là yêu cầu duy nhất!”
Thiệu Huy ngây ngốc nhìn thiết bị điện tử trước mắt, khuôn mặt xám như tro tàn, muốn òa khóc, Lăng Hồng Quân không đợi hắn lên tiếng đã nghiêm mặt nói: “Tôi sẽ không uy hiếp gì cậu, bởi chúng ta cũng sẽ thập tử vô sinh (không có cơ hội sống sót nào), tôi chỉ nói một câu…cha của cậu rất yêu cậu, vì sống sót của cậu mà dám can đảm đứng lên trong số hàng nghìn người, gây sự chú ý với hàng nghìn người khác thì ông ta còn nguy hiểm hơn cậu rất nhiều, cậu phải hoàn thành nhiệm vụ này, chỉ cần chúng ta vào được bên trong…Được rồi, tôi cho cậu biết, ở bên trong có một chiếc phi thuyền vũ trụ, chỉ cần có thể vào trong thì bọn tôi nhất định sẽ giải cứu cha của cậu, mang theo các người rời khỏi Địa Cầu! Nói cho tôi biết, cậu có muốn cứu người thân của mình không?”
Nước mắt Thiệu Huy không ngừng tuôn rơi, cật lực gật đầu, bất quá hắn vẫn nói: “Tôi…có thuốc không? Cho tôi một viên, để tôi có thể tập trung hơn một chút.”
Lăng Hồng Quân khẽ sửng sốt, hắn cũng không lộ ra vẻ mặt khinh bỉ mà hướng về đội viên tiểu bạch kiểm bên cạnh gật đầu.

Người đó liền lấy một gói morphine (2) từ trong balô ra, sau đó nói với Thiệu Huy: “Tôi sẽ tiêm cho anh một liều morphine, thuốc này sẽ giúp anh bình tĩnh lại một chút, hơn nữa cũng sẽ tăng sự tập trung trong một khoảng thời gian ngắn, bất quá anh phải cẩn thận bởi hiệu lực không kéo dài đâu, biết không?”
Thiệu Huy vội vàng gật đầu giơ cánh tay ra, công tử bột kia liền tiêm hơn nửa liều morphine vào tay hắn.
— QUẢNG CÁO —

Sau đó, Lăng Hồng Quân mới mang Thiệu Huy cùng các đồng đội đi đến trước thiết bị bảo mật, mọi người đều bận rộn chuẩn bị, trước tiên đem những thi thể nằm rải rác xung quanh chất lại thành đống trước mặt, tạo thành một lô cốt đơn giản, sau đó kiểm tra lại vũ khí của mình cùng với bố trí lại các hướng phòng thủ.
Sau khi làm xong tất cả, Lăng Hồng Quân mới gật đầu với Thiệu Huy, lúc này Thiệu Huy đã gắn dụng cụ phá giải mật mã lên trên thiết bị điện tử, khi hắn thấy Lăng Hồng Quân gật đầu liền hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng lướt tay trên laptop, màn hình laptop đã được bật.

Cùng lúc đó thanh âm chói tai đột nhiên vang lên khắp thông đạo, trên các vách tường chung quanh hiện lên vô số vật cơ khí hình cầu.
“Tấn công! “
*Chú thích:
1/Thuốc nổ dẻo C4: là một loại thuốc nổ có hỗn hợp có thành phần 85% hexogen, 15% xăng crep, có dạng dẻo dễ nhào nặn.
2/Morphine: là một loại thuốc giảm đau gây nghiện (opiat), là một alcaloid có hàm lượng cao nhất (10%) trong nhựa khô quả cây thuốc phiện, về mặt cấu tạo có chứa nhân piperridin-phenanthren..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương