Thời Đại Sau Tình Yêu
-
Chương 19: Giữa hạ (1)
Vào năm mới, sau khi Hạ Nhật và cụ ông Mông đến miếu tự ở lại một đêm trở về, Mông Qua đã nhập viện.
Sau khi nghe quản gia Lý kể nguyên nhân, cụ ông Mông tức đến xì khói trợn mắt, mắng: “Thằng nhóc ranh cũng học người ta đánh nhau vì ghen!”
Theo như lời quản gia Lý nói, đêm qua Mông Qua đánh nhau với mấy tên thanh niên trẻ ở khách sạn, nguyên nhân là vì một cô gái tên Hồng Liên. Mông Qua bị thương, lại sốt cao dẫn đến ngất đi, đưa đến bệnh viện phải mấy tiếng sau mới tỉnh lại.
Cụ ông Mông lập tức bảo tài xế chở ông đến bệnh viện, ông hỏi Hạ Nhật có muốn đi cùng ông không, Hạ Nhật nói qua loa rằng lát nữa sẽ đi sau, Hạ Nhật cũng không biết cái ‘lát nữa’ này là tới bao giờ.
Gọi vào di động của Thành Chí Cao, gã nói cho Hạ Nhật biết rằng Mông Qua hiện tại đã ổn, sau khi uống thuốc và truyền dịch xong thì giờ đang ngủ.
“Có chuyện gì vậy?” Chần chừ một lát, Hạ Nhật hỏi.
“Cụ thể anh cũng không rõ, lúc Mông Qua tỉnh lại cũng không nói gì, chỉ bảo Hồng Liên đi vì cậu ấy không muốn gặp con bé. Giờ thì Hồng Liên đang khóc thút thít bên ngoài kìa.”
Hạ Nhật không dám xác định rằng Mông Qua đã biết chuyện kia hay chưa, nhưng cô biết hiện tại mình đang ghen tị. Mông Qua là một người rất biết tự kiềm chế, nhưng cậu lại vì Tô Hồng Liên mà đánh nhau với mấy tên con trai khác. Trước đây cậu vẫn luôn xem thường hành vi này, giờ thì...
Mông Qua bị chất giọng oang oang của ông nội mình làm tỉnh, trong mơ màng nghe thấy tiếng của ông nội làm lòng Mông Qua chợt mừng, thế có phải Hạ Nhật cũng đã về rồi không? Sau khi mở mắt ra, Mông Qua theo bản năng nhìn sang bên trái, trước đây mỗi khi cậu bệnh Hạ Nhật đều sẽ ngồi canh ở vị trí đó, không nói nhiều, cậu muốn ăn táo thì cô sẽ gọt táo cho cậu, cậu muốn ăn lê thì cô sẽ gọt lê cho cậu, những lúc đó, cũng không phải rất muốn ăn, nhưng cậu lại thích sai bảo cô, nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của cô tất bật vì mình thì trong lòng thấy rất vui.
Cô không ở đó. Cậu đã cho rằng cô sẽ ở đó, Mông Qua cho rằng Hạ Nhật vừa nghe thấy tin mình bị bệnh nhập viện thì sẽ chạy ngay tới, giống như lúc trước vậy. Cô không có ở đó, phát hiện này khiến Mông Qua cảm thấy giọng nói oang oang của ông nội mình phiền nhiễu hệt như tiếng quạ kêu vậy.
“Ông nội, ông có thể im lặng lát không ạ?” Mông Qua không nhịn được mà quát lên.
Ông cụ bỗng chốc sững người, thằng cháu nhà ông làm sao vậy, trước đây mỗi lần ông nói chuyện với nó nó đều nghiêm chỉnh lắng nghe, mà giờ thì lại khó chịu. Quả nhiên, hồng nhan họa thủy mà.
Suy nghĩ một lát, Mông Qua lại có hơi không cam tâm, bực tức hỏi: “Ông nội, ông về từ khi nào?”
“Về lúc trưa, vừa về là nghe được tin thằng nhóc ranh nhà con thế mà lại quậy ra màn này cho ông, nên ông liền chạy vào đây.”
Mông Qua liếc nhìn sắc trời, lúc này đã đã khoảng chiều tối. Buổi trưa cách hiện tại cũng được 6-7 tiếng rồi.
“Hạ Nhật biết con nằm viện chưa?” Vẫn không nhịn nổi, Mông Qua vờ như lơ đễnh hỏi.
“Sao lại không biết chứ, kể cả việc con với tên kia đánh nhau vì ghen ở khách sạn nào nó cũng biết cả rồi.”
Đánh nhau vì ghen? Mông Qua chợt thấy đau đầu. Đánh nhau vì ghen, cũng xem là vậy đi, tối hôm đó, bạn của Mông Qua nói cho cậu biết rằng cậu ta nhìn thấy Tô Hồng Liên cùng đến khách sạn với một người đàn ông trung niên. Cậu men theo địa chỉ cậu bạn cho để đi tìm, kết quả thật sự nhìn thấy Tô Hồng Liên và người đàn ông trung niên kia cử chỉ thân mật ở sảnh khách sạn.
Lúc đó, trong đầu cậu xẹt qua hai chữ “lẳng lơ”. Cậu thật sự thích Tô Hồng Liên, thích đến mức cứ vờ không biết đến tình cảm của người anh em, sau khi quen nhau, sợ cô nàng hiểu lầm nên chưa từng mập mờ với bất cứ cô gái nào thích mình, đối với những cô gái theo đuổi mình cũng không hề dây dưa không từ chối. Cậu nhân nhượng cô, cùng cô đi xem bộ phim mình không thích, thậm chí cả những vở kịch kéo dài đến mấy tiếng đồng hồ mà đến cả cậu cũng không biết họ đang hát những gì. Thỉnh thoảng cũng sẽ chiều theo ý thích của cô, mang một số món đồ mà cô mua cho cậu dù cậu thấy rất không tự nhiên. Cậu tự công nhận mình đã là một người bạn trai chuẩn mực rồi.
Căm giận, đó là ý nghĩ đầu tiên khi Mông Qua nhìn thấy Tô Hồng Liên và người đàn ông kia cặp kè bên nhau, cậu liền quay đầu đi.
Nhưng Tô Hồng Liên lại trông thấy cậu, biểu cảm khi cô nàng vừa nhác thấy cậu là kinh hoảng, sau đó kéo cậu lại.
“Mông Qua, không phải như anh đã thấy đâu. Mông Qua, anh nghe em nói, anh nhất định phải nghe em nói, anh cho em chút thời gian để giải thích với anh đi.” Tô Hồng Liên giữ chặt lấy tay Mông Qua.
Người qua lại ở sảnh khách sạn không nhịn được mà nhìn ngó đánh giá họ.
Tô Hồng Liên dùng khoảng chừng mười phút để giải thích với cậu rằng vì sao cô lại xuất hiện ở khách sạn với người đàn ông đó. Người đàn ông đó là bạn làm ăn với công ty bố cô, vì Tô Hồng Liên trông rất giống mối tình đầu của ông ta nên đã nảy sinh hảo cảm với cô. Cô vì công ty của bố mình mà thỉnh thoảng sẽ đi cùng ông ta, nghe ông ta kể về một số chuyện cũ với mối tình đầu, quan hệ của bọn họ không liên quan đến tình yêu, đơn thuần chỉ là một loại kí gửi. Còn việc tối nay xuất hiện ở khách sạn này là vì khách hàng của ông ta ở đây, cô nàng lúc đó nhất thời bị kéo đi làm phiên dịch.
“Xin lỗi, Mông Qua, em chỉ đang giúp bố em mà thôi, anh phải tin em, em chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với anh.”
Mặt Tô Hồng Liên rưng rưng muốn khóc.
“Hồng Liên, em nên biết rằng bố của anh là tổng tài của tập đoàn Quốc Uy, anh có thể giúp được em, nhưng tại sao em lại không nói với anh?”
“Nhưng... Mông Qua, đó là công ty của bố anh.” Tô Hồng Liên lí nhí nói.
Nghe xong câu nói của Tô Hồng Liên, Mông Qua đột nhiên nhớ đến lời hôm nọ của Hạ Nhật, cô nói: “Cậu luôn chỉ là một đứa trẻ bướng bỉnh!” Mông Qua chợt cảm thấy bi ai, đúng thế, thời khắc mấu chốt chỉ sẽ lôi tên của bố mình ra, cậu nhớ đến thần tình lúc Hạ Nhật nói câu đó, có phải cô đã sớm nhìn thấu cậu rồi không?
Còn Hồng Liên, cô nàng là bạn gái cậu mà cũng không tin tưởng cậu, thật ra, ngay cả chính cậu cũng không tin tưởng bản thân.
Mang theo tâm trạng phức tạp, Mông Qua hất tay Tô Hồng Liên ra. Lúc này, mấy thằng con trai ở sảnh rất không hiểu chuyện mà muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, bèn đụng họng súng Mông Qua đang chực chờ sắp nổ, thế nên liền có một màn đánh nhau vì ghen như vậy.
Cụ ông Mông trước khi đi bèn nói với cháu mình, “À, Hạ Nhật ấy, nó nói lát nữa sẽ đến thăm con.”
‘Lát nữa’ là lúc nào? Mông Qua đợi không thấy Hạ Nhật, trái lại đợi được một đống bạn bè thân quen, bọn họ như cưỡi ngựa xem hoa mà tốp đến tốp đi trước mặt cậu.
Chiều tối, mấy người Thành Chí Cao và Giang Hạo Thiên đến. Sau lưng bọn họ là Tô Hồng Liên.
Mông Qua nhìn Tô Hồng Liên một cái, thấy gương mặt rõ ràng đã khóc đó, trong lòng Mông Qua chợt xìu đi. Thật ra, cậu cũng tin rằng Tô Hồng Liên sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với cậu, con bé yêu cậu, điều này cậu biết.
Mấy người họ trêu chọc Mông Qua một phen, nói rằng hoa ở trong phòng và ngoài hành lang đẹp đủ so với mấy ngôi sao diễn viên rồi.
Trò chuyện một lát, điện thoại của Giang Hạo Thiên reo lên. Giang Hạo Thiên liếc nhìn điện thoại, cười híp mắt mà đi ra ngoài nghe, người có thể khiến Giang Hạo Thiên lộ ra biểu cảm như thế không cần đoán cũng biết là ai.
Nghe điện thoại xong quay lại, Giang Hạo Thiên lộ vẻ xin lỗi, nói “Có hẹn với người đẹp, tôi chuồn trước đây.”
Đợi cậu đi đến cửa bèn nghe thấy giọng nói u ám của Mông Qua: “Giang Hạo Thiên, nếu hôm nay cậu bước ra khỏi căn phòng này thì từ nay về sau không còn là anh em nữa.”
Giang Hạo Thiên vô cùng đau đầu, cậu biết lần này Mông Qua và Hạ Nhật đã xung đột đến không thèm nhìn mặt nhau, trận hỏa chiến Mông Qua tự nhóm lên cuối cùng cũng lan đến chỗ con cá nhỏ cậu đây rồi. Cậu bất lực, chỉ đành rút điện thoại ra.
“Mẹ nó, thằng nhóc Mông Qua này điên rồi”, sau khi Giang Hạo Thiên nói lại với Hạ Nhật xong thì thầm mắng trong lòng như vậy.
Mông Qua cũng không rõ vì sao lại nói ra lời như thế, cậu cảm thấy khó chịu, nhìn thấy Giang Hạo Thiên cười tươi như vậy, nụ cười nịnh nọt đó quả thật giống hệt với Hạ Nhật, thế nên lời bèn vụt ra khỏi miệng.
Dì Châu làm bếp đang than thở không ngừng về việc Mông Qua chỉ đích danh tối nay phải ăn được món cháo hải sản, bà là người phương Bắc nên thấy phiền nhất là nấu mấy thứ cháo này, không ngừng càm ràm với Hạ Nhật đang loay hoay phụ giúp bên cạnh.
“Tiểu Qua cái gì cũng tốt, chỉ có lúc bệnh là rất khoái đày đọa người ta.”
Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, Mông Qua cũng chỉ lộ bản tính trẻ con vào lúc bệnh thôi. Nhớ lúc Mông Qua mười hai tuổi cũng đổ bệnh, lúc đó, cậu chẳng muốn ăn gì cả, người trong nhà hết cách với cậu. Sau đó, Hạ Nhật đã nấu cháo hào biển cho cậu, trước đây khi cô thấy nhạt miệng, bà nội luôn nấu cháo hào biển cho cô. Từ đó về sau, mỗi lần Mông Qua bệnh Hạ Nhật đều sẽ nấu cháo hào biển cho cậu.
“Dì à, để cháu làm cho.” Hạ Nhật đón lấy phần việc trong tay của dì Châu.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình cậu, Mông Qua ngây ngốc nhìn vị trí bên trái mình. Cậu thừa nhận, lúc này, cậu nhớ Hạ Nhật. Một người trong lúc bệnh sẽ vô cùng yếu ớt, không nhịn được mà luôn kiếm tìm một chỗ dựa, mà Hạ Nhật đã bất tri bất giác trở thành chỗ dựa của cậu rồi.
Có người đẩy cửa vào, cậu vùi đầu vào trong chăn.
Người nọ đến trước giường bệnh của cậu, Mông Qua biết Hạ Nhật cuối cùng cũng đến rồi, còn mang theo món cháo hải sản cậu thích nữa.
Cả người đều thả lỏng, Mông Qua nhoài đầu ra khỏi chăn. Hạ Nhật đứng ngay trước giường cậu, vừa nhìn thấy cậu liền nở một nụ cười gượng gạo.
“Thật tệ quá, bị cậu phát hiện rồi, vốn dĩ tôi định len lén đặt nó xuống rồi đi cơ.” Hạ Nhật huơ huơ hộp cháo trong tay.
“Bởi vì không muốn gặp tôi?” Mông Qua bực bội hỏi.
“Có chút.” Hạ Nhật đặt cháo xuống: “Tôi giận mà, hôm đó ai bảo cậu chưa thèm hỏi han gì thì đã mắng cho tôi một trận rồi.”
“Xin lỗi.”Mông Qua cũng thấy mình đã quá đáng. Cô là Hạ Nhật, là A Nhật mà cậu đã quen biết từ lúc mười tuổi, cậu làm sao lại không rõ cô chứ.
“Sau này, tôi sẽ không như vậy nữa đâu, A Nhật à.”
‘Sau này’, Mông Qua trước giờ vẫn luôn hứa với Hạ Nhật rất nhiều cái ‘sau này’, nhưng về sau khi cậu nhớ lại, bèn thấy rằng những cái ‘sau này’ mà mình đã nói dường như chưa có lần nào thực hiện được, lại còn vào giữa mùa hạ năm ấy làm hại người Hạ Nhật quý trọng nhất – Hạ Thiên.
Sau khi nghe quản gia Lý kể nguyên nhân, cụ ông Mông tức đến xì khói trợn mắt, mắng: “Thằng nhóc ranh cũng học người ta đánh nhau vì ghen!”
Theo như lời quản gia Lý nói, đêm qua Mông Qua đánh nhau với mấy tên thanh niên trẻ ở khách sạn, nguyên nhân là vì một cô gái tên Hồng Liên. Mông Qua bị thương, lại sốt cao dẫn đến ngất đi, đưa đến bệnh viện phải mấy tiếng sau mới tỉnh lại.
Cụ ông Mông lập tức bảo tài xế chở ông đến bệnh viện, ông hỏi Hạ Nhật có muốn đi cùng ông không, Hạ Nhật nói qua loa rằng lát nữa sẽ đi sau, Hạ Nhật cũng không biết cái ‘lát nữa’ này là tới bao giờ.
Gọi vào di động của Thành Chí Cao, gã nói cho Hạ Nhật biết rằng Mông Qua hiện tại đã ổn, sau khi uống thuốc và truyền dịch xong thì giờ đang ngủ.
“Có chuyện gì vậy?” Chần chừ một lát, Hạ Nhật hỏi.
“Cụ thể anh cũng không rõ, lúc Mông Qua tỉnh lại cũng không nói gì, chỉ bảo Hồng Liên đi vì cậu ấy không muốn gặp con bé. Giờ thì Hồng Liên đang khóc thút thít bên ngoài kìa.”
Hạ Nhật không dám xác định rằng Mông Qua đã biết chuyện kia hay chưa, nhưng cô biết hiện tại mình đang ghen tị. Mông Qua là một người rất biết tự kiềm chế, nhưng cậu lại vì Tô Hồng Liên mà đánh nhau với mấy tên con trai khác. Trước đây cậu vẫn luôn xem thường hành vi này, giờ thì...
Mông Qua bị chất giọng oang oang của ông nội mình làm tỉnh, trong mơ màng nghe thấy tiếng của ông nội làm lòng Mông Qua chợt mừng, thế có phải Hạ Nhật cũng đã về rồi không? Sau khi mở mắt ra, Mông Qua theo bản năng nhìn sang bên trái, trước đây mỗi khi cậu bệnh Hạ Nhật đều sẽ ngồi canh ở vị trí đó, không nói nhiều, cậu muốn ăn táo thì cô sẽ gọt táo cho cậu, cậu muốn ăn lê thì cô sẽ gọt lê cho cậu, những lúc đó, cũng không phải rất muốn ăn, nhưng cậu lại thích sai bảo cô, nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của cô tất bật vì mình thì trong lòng thấy rất vui.
Cô không ở đó. Cậu đã cho rằng cô sẽ ở đó, Mông Qua cho rằng Hạ Nhật vừa nghe thấy tin mình bị bệnh nhập viện thì sẽ chạy ngay tới, giống như lúc trước vậy. Cô không có ở đó, phát hiện này khiến Mông Qua cảm thấy giọng nói oang oang của ông nội mình phiền nhiễu hệt như tiếng quạ kêu vậy.
“Ông nội, ông có thể im lặng lát không ạ?” Mông Qua không nhịn được mà quát lên.
Ông cụ bỗng chốc sững người, thằng cháu nhà ông làm sao vậy, trước đây mỗi lần ông nói chuyện với nó nó đều nghiêm chỉnh lắng nghe, mà giờ thì lại khó chịu. Quả nhiên, hồng nhan họa thủy mà.
Suy nghĩ một lát, Mông Qua lại có hơi không cam tâm, bực tức hỏi: “Ông nội, ông về từ khi nào?”
“Về lúc trưa, vừa về là nghe được tin thằng nhóc ranh nhà con thế mà lại quậy ra màn này cho ông, nên ông liền chạy vào đây.”
Mông Qua liếc nhìn sắc trời, lúc này đã đã khoảng chiều tối. Buổi trưa cách hiện tại cũng được 6-7 tiếng rồi.
“Hạ Nhật biết con nằm viện chưa?” Vẫn không nhịn nổi, Mông Qua vờ như lơ đễnh hỏi.
“Sao lại không biết chứ, kể cả việc con với tên kia đánh nhau vì ghen ở khách sạn nào nó cũng biết cả rồi.”
Đánh nhau vì ghen? Mông Qua chợt thấy đau đầu. Đánh nhau vì ghen, cũng xem là vậy đi, tối hôm đó, bạn của Mông Qua nói cho cậu biết rằng cậu ta nhìn thấy Tô Hồng Liên cùng đến khách sạn với một người đàn ông trung niên. Cậu men theo địa chỉ cậu bạn cho để đi tìm, kết quả thật sự nhìn thấy Tô Hồng Liên và người đàn ông trung niên kia cử chỉ thân mật ở sảnh khách sạn.
Lúc đó, trong đầu cậu xẹt qua hai chữ “lẳng lơ”. Cậu thật sự thích Tô Hồng Liên, thích đến mức cứ vờ không biết đến tình cảm của người anh em, sau khi quen nhau, sợ cô nàng hiểu lầm nên chưa từng mập mờ với bất cứ cô gái nào thích mình, đối với những cô gái theo đuổi mình cũng không hề dây dưa không từ chối. Cậu nhân nhượng cô, cùng cô đi xem bộ phim mình không thích, thậm chí cả những vở kịch kéo dài đến mấy tiếng đồng hồ mà đến cả cậu cũng không biết họ đang hát những gì. Thỉnh thoảng cũng sẽ chiều theo ý thích của cô, mang một số món đồ mà cô mua cho cậu dù cậu thấy rất không tự nhiên. Cậu tự công nhận mình đã là một người bạn trai chuẩn mực rồi.
Căm giận, đó là ý nghĩ đầu tiên khi Mông Qua nhìn thấy Tô Hồng Liên và người đàn ông kia cặp kè bên nhau, cậu liền quay đầu đi.
Nhưng Tô Hồng Liên lại trông thấy cậu, biểu cảm khi cô nàng vừa nhác thấy cậu là kinh hoảng, sau đó kéo cậu lại.
“Mông Qua, không phải như anh đã thấy đâu. Mông Qua, anh nghe em nói, anh nhất định phải nghe em nói, anh cho em chút thời gian để giải thích với anh đi.” Tô Hồng Liên giữ chặt lấy tay Mông Qua.
Người qua lại ở sảnh khách sạn không nhịn được mà nhìn ngó đánh giá họ.
Tô Hồng Liên dùng khoảng chừng mười phút để giải thích với cậu rằng vì sao cô lại xuất hiện ở khách sạn với người đàn ông đó. Người đàn ông đó là bạn làm ăn với công ty bố cô, vì Tô Hồng Liên trông rất giống mối tình đầu của ông ta nên đã nảy sinh hảo cảm với cô. Cô vì công ty của bố mình mà thỉnh thoảng sẽ đi cùng ông ta, nghe ông ta kể về một số chuyện cũ với mối tình đầu, quan hệ của bọn họ không liên quan đến tình yêu, đơn thuần chỉ là một loại kí gửi. Còn việc tối nay xuất hiện ở khách sạn này là vì khách hàng của ông ta ở đây, cô nàng lúc đó nhất thời bị kéo đi làm phiên dịch.
“Xin lỗi, Mông Qua, em chỉ đang giúp bố em mà thôi, anh phải tin em, em chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với anh.”
Mặt Tô Hồng Liên rưng rưng muốn khóc.
“Hồng Liên, em nên biết rằng bố của anh là tổng tài của tập đoàn Quốc Uy, anh có thể giúp được em, nhưng tại sao em lại không nói với anh?”
“Nhưng... Mông Qua, đó là công ty của bố anh.” Tô Hồng Liên lí nhí nói.
Nghe xong câu nói của Tô Hồng Liên, Mông Qua đột nhiên nhớ đến lời hôm nọ của Hạ Nhật, cô nói: “Cậu luôn chỉ là một đứa trẻ bướng bỉnh!” Mông Qua chợt cảm thấy bi ai, đúng thế, thời khắc mấu chốt chỉ sẽ lôi tên của bố mình ra, cậu nhớ đến thần tình lúc Hạ Nhật nói câu đó, có phải cô đã sớm nhìn thấu cậu rồi không?
Còn Hồng Liên, cô nàng là bạn gái cậu mà cũng không tin tưởng cậu, thật ra, ngay cả chính cậu cũng không tin tưởng bản thân.
Mang theo tâm trạng phức tạp, Mông Qua hất tay Tô Hồng Liên ra. Lúc này, mấy thằng con trai ở sảnh rất không hiểu chuyện mà muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, bèn đụng họng súng Mông Qua đang chực chờ sắp nổ, thế nên liền có một màn đánh nhau vì ghen như vậy.
Cụ ông Mông trước khi đi bèn nói với cháu mình, “À, Hạ Nhật ấy, nó nói lát nữa sẽ đến thăm con.”
‘Lát nữa’ là lúc nào? Mông Qua đợi không thấy Hạ Nhật, trái lại đợi được một đống bạn bè thân quen, bọn họ như cưỡi ngựa xem hoa mà tốp đến tốp đi trước mặt cậu.
Chiều tối, mấy người Thành Chí Cao và Giang Hạo Thiên đến. Sau lưng bọn họ là Tô Hồng Liên.
Mông Qua nhìn Tô Hồng Liên một cái, thấy gương mặt rõ ràng đã khóc đó, trong lòng Mông Qua chợt xìu đi. Thật ra, cậu cũng tin rằng Tô Hồng Liên sẽ không làm ra chuyện gì có lỗi với cậu, con bé yêu cậu, điều này cậu biết.
Mấy người họ trêu chọc Mông Qua một phen, nói rằng hoa ở trong phòng và ngoài hành lang đẹp đủ so với mấy ngôi sao diễn viên rồi.
Trò chuyện một lát, điện thoại của Giang Hạo Thiên reo lên. Giang Hạo Thiên liếc nhìn điện thoại, cười híp mắt mà đi ra ngoài nghe, người có thể khiến Giang Hạo Thiên lộ ra biểu cảm như thế không cần đoán cũng biết là ai.
Nghe điện thoại xong quay lại, Giang Hạo Thiên lộ vẻ xin lỗi, nói “Có hẹn với người đẹp, tôi chuồn trước đây.”
Đợi cậu đi đến cửa bèn nghe thấy giọng nói u ám của Mông Qua: “Giang Hạo Thiên, nếu hôm nay cậu bước ra khỏi căn phòng này thì từ nay về sau không còn là anh em nữa.”
Giang Hạo Thiên vô cùng đau đầu, cậu biết lần này Mông Qua và Hạ Nhật đã xung đột đến không thèm nhìn mặt nhau, trận hỏa chiến Mông Qua tự nhóm lên cuối cùng cũng lan đến chỗ con cá nhỏ cậu đây rồi. Cậu bất lực, chỉ đành rút điện thoại ra.
“Mẹ nó, thằng nhóc Mông Qua này điên rồi”, sau khi Giang Hạo Thiên nói lại với Hạ Nhật xong thì thầm mắng trong lòng như vậy.
Mông Qua cũng không rõ vì sao lại nói ra lời như thế, cậu cảm thấy khó chịu, nhìn thấy Giang Hạo Thiên cười tươi như vậy, nụ cười nịnh nọt đó quả thật giống hệt với Hạ Nhật, thế nên lời bèn vụt ra khỏi miệng.
Dì Châu làm bếp đang than thở không ngừng về việc Mông Qua chỉ đích danh tối nay phải ăn được món cháo hải sản, bà là người phương Bắc nên thấy phiền nhất là nấu mấy thứ cháo này, không ngừng càm ràm với Hạ Nhật đang loay hoay phụ giúp bên cạnh.
“Tiểu Qua cái gì cũng tốt, chỉ có lúc bệnh là rất khoái đày đọa người ta.”
Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, Mông Qua cũng chỉ lộ bản tính trẻ con vào lúc bệnh thôi. Nhớ lúc Mông Qua mười hai tuổi cũng đổ bệnh, lúc đó, cậu chẳng muốn ăn gì cả, người trong nhà hết cách với cậu. Sau đó, Hạ Nhật đã nấu cháo hào biển cho cậu, trước đây khi cô thấy nhạt miệng, bà nội luôn nấu cháo hào biển cho cô. Từ đó về sau, mỗi lần Mông Qua bệnh Hạ Nhật đều sẽ nấu cháo hào biển cho cậu.
“Dì à, để cháu làm cho.” Hạ Nhật đón lấy phần việc trong tay của dì Châu.
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình cậu, Mông Qua ngây ngốc nhìn vị trí bên trái mình. Cậu thừa nhận, lúc này, cậu nhớ Hạ Nhật. Một người trong lúc bệnh sẽ vô cùng yếu ớt, không nhịn được mà luôn kiếm tìm một chỗ dựa, mà Hạ Nhật đã bất tri bất giác trở thành chỗ dựa của cậu rồi.
Có người đẩy cửa vào, cậu vùi đầu vào trong chăn.
Người nọ đến trước giường bệnh của cậu, Mông Qua biết Hạ Nhật cuối cùng cũng đến rồi, còn mang theo món cháo hải sản cậu thích nữa.
Cả người đều thả lỏng, Mông Qua nhoài đầu ra khỏi chăn. Hạ Nhật đứng ngay trước giường cậu, vừa nhìn thấy cậu liền nở một nụ cười gượng gạo.
“Thật tệ quá, bị cậu phát hiện rồi, vốn dĩ tôi định len lén đặt nó xuống rồi đi cơ.” Hạ Nhật huơ huơ hộp cháo trong tay.
“Bởi vì không muốn gặp tôi?” Mông Qua bực bội hỏi.
“Có chút.” Hạ Nhật đặt cháo xuống: “Tôi giận mà, hôm đó ai bảo cậu chưa thèm hỏi han gì thì đã mắng cho tôi một trận rồi.”
“Xin lỗi.”Mông Qua cũng thấy mình đã quá đáng. Cô là Hạ Nhật, là A Nhật mà cậu đã quen biết từ lúc mười tuổi, cậu làm sao lại không rõ cô chứ.
“Sau này, tôi sẽ không như vậy nữa đâu, A Nhật à.”
‘Sau này’, Mông Qua trước giờ vẫn luôn hứa với Hạ Nhật rất nhiều cái ‘sau này’, nhưng về sau khi cậu nhớ lại, bèn thấy rằng những cái ‘sau này’ mà mình đã nói dường như chưa có lần nào thực hiện được, lại còn vào giữa mùa hạ năm ấy làm hại người Hạ Nhật quý trọng nhất – Hạ Thiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook