Thời Đại Sau Tình Yêu
-
C31: Dây dưa 2
Dịch: Duẩn Duẩn
Buổi biểu diễn kết thúc sau hai giờ đồng hồ. Các diễn viên ra chào cảm ơn mọi người, dưới khán đài khán giả đáp lại bằng những tràng pháo tay nhiệt tình. Phải biết rằng, hát kịch opera ở Trung Quốc vẫn là một thể loại được ít người chú ý tới. Có thể khiến nhiều khán giả đến xem như vậy, còn có thể nhận được những tràng vỗ tay nhiệt liệt như thế đúng là không dễ dàng gì.
Tuy là, phần lớn khán giả đều không chú ý đến sự phát triển của màn kịch đang không ngừng đổi tràng cảnh, nhưng Hạ Nhật vẫn cảm thấy rất vui. Nhà hát Bắc Kinh như vậy giống như những giấc mơ hồi còn trẻ của cô.
Trình Như Thánh nắm tay cô gái bên cạnh, cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Nhật anh đã biết đây là một cô gái rất bướng bỉnh, rồi sau này lại biết được những chuyện xảy ra trên người cô. Từ lúc đầu chỉ là thương tiếc đến sau cùng trở thành người yêu, anh đều không nghĩ tới, cũng không biết bản thân đã yêu từ khi nào, và yêu cô sâu sắc bao nhiêu. Mấy ngày trước, sau khi tỉnh lại trong bệnh viện anh đã lập tức đi thẳng tới sân bay, mua một vé đến Bắc Kinh. Đúng vậy, anh rất muốn tới gặp cô. Lúc tiếng nổ mạnh vang lên phía sau lưng mình, anh cảm thấy vô cùng tiếc nuối, bởi vì anh vẫn chưa được gặp Hạ Nhật lần cuối.
Người bên cạnh kéo kéo áo anh: "Suy nghĩ gì vậy?"
"Ừ..." Anh làm trạng thái suy tư một chút: "Anh đang nghĩ tới cô gái diễn Hồ điệp phu nhân kia, xinh đẹp lại gợi cảm như vậy, câu mất hồn anh rồi."
"Em có số điện thoại của cô ấy đấy, anh có muốn không?" Hạ Nhật liếc anh một cái trắng mắt.
Vừa bước vào bữa tiệc của nhà hát, Hạ Nhật liếc mắt một cái đã nhìn thấy Mông Qua. Anh vận một bộ tây trang màu đen, đeo chiếc nơ màu đỏ thẫm, đứng ở nơi mọi người bao vây. Ngọn đèn chiếu lên người anh rực rỡ như một bậc vương giả.
Trình Như Thánh nhìn người đàn ông chói lòa như vậy, sự mẫn cảm trong nghề nghiệp nói cho anh ấy biết người đàn ông này không hề thân thiện với mình chút nào. Theo bản năng nhìn sang Hạ Nhật, chỉ thấy mắt cô rũ xuống, trong không khí ngoại trừ hương thơm của rượu, mùi nước hoa nhàn nhạt của các cô gái, hình như còn có thứ gì đó như có như không đang âm thầm diễn ra.
Mông Qua ở bữa tiệc được một nửa rồi rời đi, nơi đó làm anh hít thở không thông. Anh nhớ tới những lời Thành Chí Cao nói, "A Nhật là cô gái tốt, cô gái tốt sẽ luôn có người thương yêu."
Đó là người đàn ông rất tự tin, cả người chỉ mặc một bộ quần áo rất bình thường. Trang phục đơn giản đến nỗi chỉ mặc một chiếc quần jean đã giặt đến bạc phết, cầm tay Hạ Nhật đứng giữa một đám tây trang thành công trò chuyện vui vẻ. Khi cười rộ lên con ngươi liền phát sáng, Mông Qua bắt đầu luống cuống, người đàn ông kia có điểm giống với chú Hạ khi còn trẻ.
Hơn nữa, điều làm anh hoảng sợ nhất là Hạ Nhật và hắn vô cùng ăn ý. Tên Trình Như Thánh kia thường nhìn về phía Hạ Nhật khi đang trò chuyện, còn Hạ Nhật ở bên cạnh cũng thường mỉm cười nhẹ nhàng với hắn ta. Điều này hiển nhiên không phải một sớm một chiều mà có được.
Cuối cùng, Mông Qua rời khỏi nơi đó, lái xe lung tung không có mục đích, trong lòng lạnh lẽo tối tăm như dưới đáy biển. Thời gian năm năm trước bỗng ùa về. Năm năm đó, anh luôn xông về phía trước, chỉ vì anh muốn chứng minh cho Hạ Nhật thấy bản thân anh cũng có thể làm một người đàn ông tốt. Vì vậy, anh chọn vứt đi vầng hào quang gia tộc trên đầu mình.
Khi nghe tin Hạ Thiên đã chết, anh mất hết can đảm, cũng không dám... hy vọng xa vời với cô nữa, nhưng anh chỉ có một ý niệm trong đầu, chỉ cần được đứng bên cạnh cô là đủ rồi.
Thế nhưng, hiện tại, bên cạnh cô lại là một người đàn ông khác.
Vậy còn anh, trong năm năm nay không biết mệt mỏi lao về phía trước là vì cái gì? Thì ra, hết thảy mọi thứ đều là một mình mình tự nguyện.
Mệt mỏi, một loại mệt mỏi gần như tuyệt vọng, anh cảm thấy trong lòng mình dường như đã già đi mười tuổi.
Mông Qua đậu xe trước cửa nhà mình.
Trong không gian nhiều màu sắc đó, anh tựa hồ nhìn thấy cô thiếu nữ ấy. Tóc thắt bím mặc chiếc áo lông thật dầy, thở vào hai lòng bàn tay đang chà sát vào nhau, đứng lang thang ở cửa sau, chờ anh mỗi khi anh về trễ. Có lần cô đưa chiếc mũ tự mình đan cho anh, nhưng anh lại thuận tay đưa cho người nào đó anh cũng không nhớ rõ, còn ở trước mặt người đó nói ông đây thưởng cho cô.
Vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi của cô, anh lại đưa Tô Hồng Liên đi gặp bạn của cô ấy. Sau khi trở về thấy cô đang ngủ trong phòng của anh, chiếc bánh ga tô bày bên cạnh chưa một ai động tới, ngọn nến vẫn còn nguyên. Lúc đó anh mới sực nhớ, trước khi ra cửa đã nói cô đến phòng anh chờ, anh sẽ cùng cô trải qua sinh nhật hai mươi tuổi. Thế nhưng đến khi anh trở về thì đã quá mười hai giờ đêm mất rồi.
Trên vai dường như có chút ẩm ướt, đêm đó, Hạ Nhật rõ ràng đã dựa vào vai anh chảy nước mắt. Đêm đó, khi cô nói với anh rằng cô không thích anh ở cùng một chỗ với Tô Hồng Liên, anh đã cự tuyệt ngay lập tức. Cho mãi đến lúc trở về phòng, anh mới phát hiện áo trên bả vai mình ướt đẫm.
Luôn tự cho mình hết sức thông minh, cuối cùng vẫn là một tên ngốc. Mông Qua à, hiện tại ngay cả một nụ cười khổ mày cũng không cười được.
Thư phòng ông nội vẫn sáng đèn, máy phát nhạc đĩa than bên trong phát ra tiếng đàn cầm xưa cũ, tiếng nói hồn hậu quanh quẩn trong phòng, ông cụ từ từ nhắm mắt lại tựa trên ghế nằm, Mông Qua nhẹ nhàng đi tới, dựa đầu lên đùi ông.
Mông lão gia vừa mở mắt ra đã nhìn thấy đỉnh đầu đứa cháu trai mình, cảnh này rất giống với năm mà mẹ thằng bé qua đời. Khi đó thằng bé cũng ôm chân của ông như vậy, thân thể nhỏ bé khẽ run rẩy.
"Làm sao vậy? Tiểu Qua."
"Ông nội." Mông Qua nặn ra từng lời khó nhọc từ trong lồng ngực: "Hạ Nhật trở về rồi, nhưng con lại ước giá như cô ấy chưa từng trở về."
Mông Qua vùi đầu trên đùi của ông. Không trở lại, ít nhất...còn có hy vọng, ít nhất Hạ Nhật còn sống trong lòng anh, như chưa từng rời đi. Không trở lại, ít nhất...sẽ không biết bên cạnh Hạ Nhật lại xuất hiện người đàn ông tên Trình Như Thánh. Không trở lại, ít nhất... trong đầu mỗi ngày đều tưởng tưởng ra tình cảnh gặp lại cô.
Thế nhưng thượng đế lại đem tới cho anh nỗi tuyệt vọng lớn nhất cuộc đời này.
"Ông nội, con cũng không biết phải làm gì bây giờ." Đây là lần đầu tiên Mông Qua để lộ vẻ yếu đuối trước mặt ông sau khi trưởng thành.
Đúng vậy, cả ông cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Sau khi Mông Qua rời đi, ông liền gọi cho Hạ Nhật. Thật ra, Hạ Nhật trở về ông sớm đã biết, cũng đã tra ra số điện thoại của con bé, thế nhưng, ông còn đang nghĩ có nên gọi đến số này hay không.
Hiện tại, xem ra không gọi không được rồi, ông không thể lại để lãng phí năm tháng của hai đứa nó nữa.
Trong khách sạn, Hạ Nhật sau khi cúp điện thoại, hơi híp mắt, nhìn những căn nhà đã sáng đèn bên dưới. Bàn tay cô vuốt ve chiếc điện thoại di động, cái này là Mông Qua cố gắng nhét cho cô. Đêm nay tâm trạng của cô có chút phiền muộn, trước đây khi biết tâm tình Mông Qua không tốt, trong lòng cô cũng tự động sinh ra buồn bã, dường như tâm tình không tốt của người ấy cũng chính là của cô cũng vậy, thói quen này thật kỳ lạ biết bao.
Tối nay Mông Qua nhìn cô với ánh mắt bi thương, mặc dù anh trò chuyện rất vui vẻ, nhưng khi rời khỏi hội trường, bóng lưng ấy trong đêm tối lại cô tịch biết bao, cô chỉ nhìn một thoáng thôi đã cảm thấy trái tim rất đau.
"Vừa rồi ai gọi tới vậy?" Trình Như Thánh vừa mới tắm xong, khi đi ra thì đã nhìn thấy Hạ Nhật đang đứng thừ người trước cửa sổ. Anh đi tới ôm lấy cô, thân thể Hạ Nhật nhỏ nhắn, mỗi lần ôm đều mềm mại không xương, anh thường luyến tiếc không muốn buông tay.
"Như Thánh, ngày mai anh có muốn cùng em đi gặp vài người không?" Người trước mắt này sẽ là người cùng cô trải qua quãng đời còn lại. Thế nên, Hạ Nhật muốn đưa anh tới gặp Mông lão gia để ông nhìn một chút.
"Đương nhiên mà em, hơn nữa anh còn thấy rất vinh hạnh.”
Nói xong, liền cúi đầu xuống, hôn đôi môi mà anh đã nhớ nhung rất lâu rồi.
Hạ Nhật đưa bạn trai đến khiến Mông lão gia vô cùng bất ngờ, hơn nữa trông cử chỉ hai người cũng rất thân mật. Ông cuối cùng cũng biết vì sao cháu trai mình hôm qua lại có biểu hiện khác thường như vậy. Hiện tại, ông cũng không biết rốt cuộc trước đây những điều mình làm là đúng hay sai. Ông nhớ rất rõ lúc Mông Qua rời nhà, chính ông đã nói với nó, "Tiểu Qua, biết tại sao ông lại đặt tên con là Mông Qua không? Qua là khí khái hào hùng của người chiến binh*, và cũng có thể biến chiến tranh thành hòa bình*."
(*) Nguyên văn là: 金戈铁马 kim qua thiết mã: Ngựa sắt giáo vàng, chỉ chiến tranh hay tư thế hào hùng của người chiến binh.
(*) Nguyên văn là 以化戈为玉帛 hóa gươm giáo thành ngọc ngà tơ lụa.
Bởi vì có hy vọng, nên thằng bé kia mới có dũng cảm.
Nhưng bây giờ, tạo hóa lại trêu người.
Tối hôm qua khi trở về căn hộ, Mông Qua nhận được điện thoại của ông nội, nói anh cần phải về nhà một chuyến. Nhưng khi về đến nhà lại thấy được cảnh Hạ Nhật và Trình Như Thánh đang ngồi trong phòng khách, cha của anh cũng ở đấy, bầu không khí rất vui vẻ, hòa thuận.
Không biết Trình Như Thánh đang nói gì, tay chân vẽ vời trong không trung, vì dáng người to cao nên tay chân dài ngoằng như một con đại tinh tinh, trông vô cùng tức cười. Vậy mà Hạ Nhật ngồi bên cạnh tuy đang nhíu mày nhìn anh ta, nhưng khóe môi lại nhếch lên như không đè nén được ý cười.
Thì ra cảm giác này là như vậy, phải chăng thời điểm đó Hạ Nhật cũng từng trải qua vô số cảm giác như anh bây giờ. Khi đó, anh luôn nhìn về phía Tô Hồng Liên, còn trong mắt cô chỉ có một mình anh. Thế nhưng hiện tại dường như mọi thứ đã đảo ngược rồi.
Khi anh bước vào, tên đàn ông cao lớn kia ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt có kinh ngạc.
Hạ Nhật kéo tay anh ấy ngừng lại trước mặt Mông Qua.
"Như Thánh, đây là Mông Qua, là người em quen từ thuở nhỏ."
Chỉ một câu nói, đã biến Mông Qua thành một người khách mới đến.
Vì ông nội năm lần bảy lượt cố giữ lại, nên Hạ Nhật và Trình Như Thánh đành ở lại ăn bữa cơm. Trên bàn ăn đều là những món mà trước đây Hạ Nhật thích nhất. Biết lúc trước cô rất thích ăn cá nên Mông Qua gắp một miếng thịt cá bỏ vào bát cô. Động tác của Hạ Nhật rõ ràng khựng lại, Trình Như Thánh ngồi bên cạnh liền cười nhẹ, cầm đũa lên gắp miếng cá trong bát Hạ Nhật bỏ vào bát của mình.
"À, là thế này, Hạ Nhật trước đây rất thích ăn cá. Thế nhưng hai năm trước khi đang ăn thì bị mắc xương. Lúc đầu phải ở bệnh viện giành co mấy giờ đồng hồ, sau một tuần lễ liền bị nhiễm trùng dây thanh quản. Vậy nên, từ đó trở đi cô bé nhát gan này không dám đụng đến cá nữa." Trình Như Thánh đặt đũa xuống giải thích.
Một khoảng im lặng, Mông lão gia liếc mắt nhìn Mông Qua, cười nói:" Là thế à..."
Mông Hữu Bác trong lòng cũng thấy khó chịu, tâm tư con trai mình thế nào sao ông lại không biết được, nói không chừng, hiện giờ nội tâm nó đang sóng trào mãnh liệt không chừng. Thế nhưng khi liếc mắt nhìn Mông Qua, nó vẫn cố tỏ ra như gió nhẹ mây bay*, chỉ là động tác của nó bây giờ đã bán đứng nó. Từ trước tới giờ nó chưa từng đụng tới một miếng mực nào, thế mà bây giờ lại đang nhai mực như không có chuyện gì. Mông Hữu Bác trong lòng khó chịu một hồi, chẳng lẽ Mông Qua nó cũng không biết bản thân nó đang ăn cái gì sao?!
Bầu không khí trong nháy mắt liền trở nên áp lực, Hạ Nhật đành hắng giọng một cái: "Ông nội ơi, thím đi đâu rồi ạ? Sao từ nãy giờ cháu không thấy thím?"
Hạ Nhật nhớ từ lúc tới đây tới giờ cũng không nhìn thấy thím Mông.
"À, hôm nay thím ấy đưa đứa bé đi chơi với mấy người bạn rồi." Mông Hữu Bác liền nói.
"Đứa bé ạ?" Hạ Nhật chần chờ một chút liền liếc mắt nhìn Mông Qua, hỏi.
"Khụ..." Giọng nói chú Mông có chút mất tự nhiên: "Đứa bé, là chú với thím sau này lại có."
Gương mặt Mông Hữu Bác hồng như quả táo, Hạ Nhật thấy vậy liền cười lớn, quay qua nói với Mông lão gia: "Ông nội ơi, sau khi ăn cơm xong ông có muốn chơi với cháu một ván không ạ, cháu bây giờ đã không còn giống lúc trước đâu nhé."
Trong thư phòng, sau khi chơi hết ván cờ, Mông lão gia liền hỏi Hạ Nhật, lúc nào thì Hạ Nhật sẽ nói cho Mông Qua biết thực ra Hạ Thiên còn sống.
Thật ra, Hạ Nhật cũng định nói sự thật cho Mông Qua biết, nhưng đợi đến lúc đi khỏi đây cô sẽ cho anh biết.
P/s: Một phần trong vở Opera "Hồ điệp phu nhân" đấy^^
Buổi biểu diễn kết thúc sau hai giờ đồng hồ. Các diễn viên ra chào cảm ơn mọi người, dưới khán đài khán giả đáp lại bằng những tràng pháo tay nhiệt tình. Phải biết rằng, hát kịch opera ở Trung Quốc vẫn là một thể loại được ít người chú ý tới. Có thể khiến nhiều khán giả đến xem như vậy, còn có thể nhận được những tràng vỗ tay nhiệt liệt như thế đúng là không dễ dàng gì.
Tuy là, phần lớn khán giả đều không chú ý đến sự phát triển của màn kịch đang không ngừng đổi tràng cảnh, nhưng Hạ Nhật vẫn cảm thấy rất vui. Nhà hát Bắc Kinh như vậy giống như những giấc mơ hồi còn trẻ của cô.
Trình Như Thánh nắm tay cô gái bên cạnh, cảm thấy vô cùng mỹ mãn. Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Nhật anh đã biết đây là một cô gái rất bướng bỉnh, rồi sau này lại biết được những chuyện xảy ra trên người cô. Từ lúc đầu chỉ là thương tiếc đến sau cùng trở thành người yêu, anh đều không nghĩ tới, cũng không biết bản thân đã yêu từ khi nào, và yêu cô sâu sắc bao nhiêu. Mấy ngày trước, sau khi tỉnh lại trong bệnh viện anh đã lập tức đi thẳng tới sân bay, mua một vé đến Bắc Kinh. Đúng vậy, anh rất muốn tới gặp cô. Lúc tiếng nổ mạnh vang lên phía sau lưng mình, anh cảm thấy vô cùng tiếc nuối, bởi vì anh vẫn chưa được gặp Hạ Nhật lần cuối.
Người bên cạnh kéo kéo áo anh: "Suy nghĩ gì vậy?"
"Ừ..." Anh làm trạng thái suy tư một chút: "Anh đang nghĩ tới cô gái diễn Hồ điệp phu nhân kia, xinh đẹp lại gợi cảm như vậy, câu mất hồn anh rồi."
"Em có số điện thoại của cô ấy đấy, anh có muốn không?" Hạ Nhật liếc anh một cái trắng mắt.
Vừa bước vào bữa tiệc của nhà hát, Hạ Nhật liếc mắt một cái đã nhìn thấy Mông Qua. Anh vận một bộ tây trang màu đen, đeo chiếc nơ màu đỏ thẫm, đứng ở nơi mọi người bao vây. Ngọn đèn chiếu lên người anh rực rỡ như một bậc vương giả.
Trình Như Thánh nhìn người đàn ông chói lòa như vậy, sự mẫn cảm trong nghề nghiệp nói cho anh ấy biết người đàn ông này không hề thân thiện với mình chút nào. Theo bản năng nhìn sang Hạ Nhật, chỉ thấy mắt cô rũ xuống, trong không khí ngoại trừ hương thơm của rượu, mùi nước hoa nhàn nhạt của các cô gái, hình như còn có thứ gì đó như có như không đang âm thầm diễn ra.
Mông Qua ở bữa tiệc được một nửa rồi rời đi, nơi đó làm anh hít thở không thông. Anh nhớ tới những lời Thành Chí Cao nói, "A Nhật là cô gái tốt, cô gái tốt sẽ luôn có người thương yêu."
Đó là người đàn ông rất tự tin, cả người chỉ mặc một bộ quần áo rất bình thường. Trang phục đơn giản đến nỗi chỉ mặc một chiếc quần jean đã giặt đến bạc phết, cầm tay Hạ Nhật đứng giữa một đám tây trang thành công trò chuyện vui vẻ. Khi cười rộ lên con ngươi liền phát sáng, Mông Qua bắt đầu luống cuống, người đàn ông kia có điểm giống với chú Hạ khi còn trẻ.
Hơn nữa, điều làm anh hoảng sợ nhất là Hạ Nhật và hắn vô cùng ăn ý. Tên Trình Như Thánh kia thường nhìn về phía Hạ Nhật khi đang trò chuyện, còn Hạ Nhật ở bên cạnh cũng thường mỉm cười nhẹ nhàng với hắn ta. Điều này hiển nhiên không phải một sớm một chiều mà có được.
Cuối cùng, Mông Qua rời khỏi nơi đó, lái xe lung tung không có mục đích, trong lòng lạnh lẽo tối tăm như dưới đáy biển. Thời gian năm năm trước bỗng ùa về. Năm năm đó, anh luôn xông về phía trước, chỉ vì anh muốn chứng minh cho Hạ Nhật thấy bản thân anh cũng có thể làm một người đàn ông tốt. Vì vậy, anh chọn vứt đi vầng hào quang gia tộc trên đầu mình.
Khi nghe tin Hạ Thiên đã chết, anh mất hết can đảm, cũng không dám... hy vọng xa vời với cô nữa, nhưng anh chỉ có một ý niệm trong đầu, chỉ cần được đứng bên cạnh cô là đủ rồi.
Thế nhưng, hiện tại, bên cạnh cô lại là một người đàn ông khác.
Vậy còn anh, trong năm năm nay không biết mệt mỏi lao về phía trước là vì cái gì? Thì ra, hết thảy mọi thứ đều là một mình mình tự nguyện.
Mệt mỏi, một loại mệt mỏi gần như tuyệt vọng, anh cảm thấy trong lòng mình dường như đã già đi mười tuổi.
Mông Qua đậu xe trước cửa nhà mình.
Trong không gian nhiều màu sắc đó, anh tựa hồ nhìn thấy cô thiếu nữ ấy. Tóc thắt bím mặc chiếc áo lông thật dầy, thở vào hai lòng bàn tay đang chà sát vào nhau, đứng lang thang ở cửa sau, chờ anh mỗi khi anh về trễ. Có lần cô đưa chiếc mũ tự mình đan cho anh, nhưng anh lại thuận tay đưa cho người nào đó anh cũng không nhớ rõ, còn ở trước mặt người đó nói ông đây thưởng cho cô.
Vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi của cô, anh lại đưa Tô Hồng Liên đi gặp bạn của cô ấy. Sau khi trở về thấy cô đang ngủ trong phòng của anh, chiếc bánh ga tô bày bên cạnh chưa một ai động tới, ngọn nến vẫn còn nguyên. Lúc đó anh mới sực nhớ, trước khi ra cửa đã nói cô đến phòng anh chờ, anh sẽ cùng cô trải qua sinh nhật hai mươi tuổi. Thế nhưng đến khi anh trở về thì đã quá mười hai giờ đêm mất rồi.
Trên vai dường như có chút ẩm ướt, đêm đó, Hạ Nhật rõ ràng đã dựa vào vai anh chảy nước mắt. Đêm đó, khi cô nói với anh rằng cô không thích anh ở cùng một chỗ với Tô Hồng Liên, anh đã cự tuyệt ngay lập tức. Cho mãi đến lúc trở về phòng, anh mới phát hiện áo trên bả vai mình ướt đẫm.
Luôn tự cho mình hết sức thông minh, cuối cùng vẫn là một tên ngốc. Mông Qua à, hiện tại ngay cả một nụ cười khổ mày cũng không cười được.
Thư phòng ông nội vẫn sáng đèn, máy phát nhạc đĩa than bên trong phát ra tiếng đàn cầm xưa cũ, tiếng nói hồn hậu quanh quẩn trong phòng, ông cụ từ từ nhắm mắt lại tựa trên ghế nằm, Mông Qua nhẹ nhàng đi tới, dựa đầu lên đùi ông.
Mông lão gia vừa mở mắt ra đã nhìn thấy đỉnh đầu đứa cháu trai mình, cảnh này rất giống với năm mà mẹ thằng bé qua đời. Khi đó thằng bé cũng ôm chân của ông như vậy, thân thể nhỏ bé khẽ run rẩy.
"Làm sao vậy? Tiểu Qua."
"Ông nội." Mông Qua nặn ra từng lời khó nhọc từ trong lồng ngực: "Hạ Nhật trở về rồi, nhưng con lại ước giá như cô ấy chưa từng trở về."
Mông Qua vùi đầu trên đùi của ông. Không trở lại, ít nhất...còn có hy vọng, ít nhất Hạ Nhật còn sống trong lòng anh, như chưa từng rời đi. Không trở lại, ít nhất...sẽ không biết bên cạnh Hạ Nhật lại xuất hiện người đàn ông tên Trình Như Thánh. Không trở lại, ít nhất... trong đầu mỗi ngày đều tưởng tưởng ra tình cảnh gặp lại cô.
Thế nhưng thượng đế lại đem tới cho anh nỗi tuyệt vọng lớn nhất cuộc đời này.
"Ông nội, con cũng không biết phải làm gì bây giờ." Đây là lần đầu tiên Mông Qua để lộ vẻ yếu đuối trước mặt ông sau khi trưởng thành.
Đúng vậy, cả ông cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Sau khi Mông Qua rời đi, ông liền gọi cho Hạ Nhật. Thật ra, Hạ Nhật trở về ông sớm đã biết, cũng đã tra ra số điện thoại của con bé, thế nhưng, ông còn đang nghĩ có nên gọi đến số này hay không.
Hiện tại, xem ra không gọi không được rồi, ông không thể lại để lãng phí năm tháng của hai đứa nó nữa.
Trong khách sạn, Hạ Nhật sau khi cúp điện thoại, hơi híp mắt, nhìn những căn nhà đã sáng đèn bên dưới. Bàn tay cô vuốt ve chiếc điện thoại di động, cái này là Mông Qua cố gắng nhét cho cô. Đêm nay tâm trạng của cô có chút phiền muộn, trước đây khi biết tâm tình Mông Qua không tốt, trong lòng cô cũng tự động sinh ra buồn bã, dường như tâm tình không tốt của người ấy cũng chính là của cô cũng vậy, thói quen này thật kỳ lạ biết bao.
Tối nay Mông Qua nhìn cô với ánh mắt bi thương, mặc dù anh trò chuyện rất vui vẻ, nhưng khi rời khỏi hội trường, bóng lưng ấy trong đêm tối lại cô tịch biết bao, cô chỉ nhìn một thoáng thôi đã cảm thấy trái tim rất đau.
"Vừa rồi ai gọi tới vậy?" Trình Như Thánh vừa mới tắm xong, khi đi ra thì đã nhìn thấy Hạ Nhật đang đứng thừ người trước cửa sổ. Anh đi tới ôm lấy cô, thân thể Hạ Nhật nhỏ nhắn, mỗi lần ôm đều mềm mại không xương, anh thường luyến tiếc không muốn buông tay.
"Như Thánh, ngày mai anh có muốn cùng em đi gặp vài người không?" Người trước mắt này sẽ là người cùng cô trải qua quãng đời còn lại. Thế nên, Hạ Nhật muốn đưa anh tới gặp Mông lão gia để ông nhìn một chút.
"Đương nhiên mà em, hơn nữa anh còn thấy rất vinh hạnh.”
Nói xong, liền cúi đầu xuống, hôn đôi môi mà anh đã nhớ nhung rất lâu rồi.
Hạ Nhật đưa bạn trai đến khiến Mông lão gia vô cùng bất ngờ, hơn nữa trông cử chỉ hai người cũng rất thân mật. Ông cuối cùng cũng biết vì sao cháu trai mình hôm qua lại có biểu hiện khác thường như vậy. Hiện tại, ông cũng không biết rốt cuộc trước đây những điều mình làm là đúng hay sai. Ông nhớ rất rõ lúc Mông Qua rời nhà, chính ông đã nói với nó, "Tiểu Qua, biết tại sao ông lại đặt tên con là Mông Qua không? Qua là khí khái hào hùng của người chiến binh*, và cũng có thể biến chiến tranh thành hòa bình*."
(*) Nguyên văn là: 金戈铁马 kim qua thiết mã: Ngựa sắt giáo vàng, chỉ chiến tranh hay tư thế hào hùng của người chiến binh.
(*) Nguyên văn là 以化戈为玉帛 hóa gươm giáo thành ngọc ngà tơ lụa.
Bởi vì có hy vọng, nên thằng bé kia mới có dũng cảm.
Nhưng bây giờ, tạo hóa lại trêu người.
Tối hôm qua khi trở về căn hộ, Mông Qua nhận được điện thoại của ông nội, nói anh cần phải về nhà một chuyến. Nhưng khi về đến nhà lại thấy được cảnh Hạ Nhật và Trình Như Thánh đang ngồi trong phòng khách, cha của anh cũng ở đấy, bầu không khí rất vui vẻ, hòa thuận.
Không biết Trình Như Thánh đang nói gì, tay chân vẽ vời trong không trung, vì dáng người to cao nên tay chân dài ngoằng như một con đại tinh tinh, trông vô cùng tức cười. Vậy mà Hạ Nhật ngồi bên cạnh tuy đang nhíu mày nhìn anh ta, nhưng khóe môi lại nhếch lên như không đè nén được ý cười.
Thì ra cảm giác này là như vậy, phải chăng thời điểm đó Hạ Nhật cũng từng trải qua vô số cảm giác như anh bây giờ. Khi đó, anh luôn nhìn về phía Tô Hồng Liên, còn trong mắt cô chỉ có một mình anh. Thế nhưng hiện tại dường như mọi thứ đã đảo ngược rồi.
Khi anh bước vào, tên đàn ông cao lớn kia ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt có kinh ngạc.
Hạ Nhật kéo tay anh ấy ngừng lại trước mặt Mông Qua.
"Như Thánh, đây là Mông Qua, là người em quen từ thuở nhỏ."
Chỉ một câu nói, đã biến Mông Qua thành một người khách mới đến.
Vì ông nội năm lần bảy lượt cố giữ lại, nên Hạ Nhật và Trình Như Thánh đành ở lại ăn bữa cơm. Trên bàn ăn đều là những món mà trước đây Hạ Nhật thích nhất. Biết lúc trước cô rất thích ăn cá nên Mông Qua gắp một miếng thịt cá bỏ vào bát cô. Động tác của Hạ Nhật rõ ràng khựng lại, Trình Như Thánh ngồi bên cạnh liền cười nhẹ, cầm đũa lên gắp miếng cá trong bát Hạ Nhật bỏ vào bát của mình.
"À, là thế này, Hạ Nhật trước đây rất thích ăn cá. Thế nhưng hai năm trước khi đang ăn thì bị mắc xương. Lúc đầu phải ở bệnh viện giành co mấy giờ đồng hồ, sau một tuần lễ liền bị nhiễm trùng dây thanh quản. Vậy nên, từ đó trở đi cô bé nhát gan này không dám đụng đến cá nữa." Trình Như Thánh đặt đũa xuống giải thích.
Một khoảng im lặng, Mông lão gia liếc mắt nhìn Mông Qua, cười nói:" Là thế à..."
Mông Hữu Bác trong lòng cũng thấy khó chịu, tâm tư con trai mình thế nào sao ông lại không biết được, nói không chừng, hiện giờ nội tâm nó đang sóng trào mãnh liệt không chừng. Thế nhưng khi liếc mắt nhìn Mông Qua, nó vẫn cố tỏ ra như gió nhẹ mây bay*, chỉ là động tác của nó bây giờ đã bán đứng nó. Từ trước tới giờ nó chưa từng đụng tới một miếng mực nào, thế mà bây giờ lại đang nhai mực như không có chuyện gì. Mông Hữu Bác trong lòng khó chịu một hồi, chẳng lẽ Mông Qua nó cũng không biết bản thân nó đang ăn cái gì sao?!
Bầu không khí trong nháy mắt liền trở nên áp lực, Hạ Nhật đành hắng giọng một cái: "Ông nội ơi, thím đi đâu rồi ạ? Sao từ nãy giờ cháu không thấy thím?"
Hạ Nhật nhớ từ lúc tới đây tới giờ cũng không nhìn thấy thím Mông.
"À, hôm nay thím ấy đưa đứa bé đi chơi với mấy người bạn rồi." Mông Hữu Bác liền nói.
"Đứa bé ạ?" Hạ Nhật chần chờ một chút liền liếc mắt nhìn Mông Qua, hỏi.
"Khụ..." Giọng nói chú Mông có chút mất tự nhiên: "Đứa bé, là chú với thím sau này lại có."
Gương mặt Mông Hữu Bác hồng như quả táo, Hạ Nhật thấy vậy liền cười lớn, quay qua nói với Mông lão gia: "Ông nội ơi, sau khi ăn cơm xong ông có muốn chơi với cháu một ván không ạ, cháu bây giờ đã không còn giống lúc trước đâu nhé."
Trong thư phòng, sau khi chơi hết ván cờ, Mông lão gia liền hỏi Hạ Nhật, lúc nào thì Hạ Nhật sẽ nói cho Mông Qua biết thực ra Hạ Thiên còn sống.
Thật ra, Hạ Nhật cũng định nói sự thật cho Mông Qua biết, nhưng đợi đến lúc đi khỏi đây cô sẽ cho anh biết.
P/s: Một phần trong vở Opera "Hồ điệp phu nhân" đấy^^
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook