Trong cái bầu không khí này, không đợi ai lên tiếng, tất cả mọi người có mặt ở đây dường như tương thông với nhau mà rất tự giác tản ra để về vị trí.

Nhưng còn chưa nổi vài bước, giọng nói quyền lực vang lên:
– Thế Vỹ! Lên danh sách những người tự ý rời khỏi vị trí làm việc……TẤT CẢ TRỪ LƯƠNG CHO TÔI!
Những chữ cuối câu quả thực có sức đả thương rất lớn đối với nhân viên ở đây, nhưng tuyệt nhiên không ai dám ho he nửa chữ, ngay cả chút bất mãn cũng không dám thể hiện ra Bởi bọn họ biết, so với bị đuổi việc thì trừ lương vẫn là may mắn.

Có được 1 vị trí trong Tập đoàn Âu Gia là mơ ước của tất cả công dân muốn kiếm việc làm.

Không chỉ lương cao hơn hẳn các công ty khác mà đãi ngộ, mức thưởng, chế độ quyền lợi cũng vượt trội hẳn.

Vậy nên cho dù Giám đốc của họ có trừ lương nửa năm thì họ cũng cam chịu.
Trần Thế Vỹ đứng bên cạnh cũng vã mồ hôi, nhiều năm làm trợ lý cho anh, đây là lần đầu tiên cậu ta chứng kiến được 1 cảnh hiếm có như vậy, thật sự rất thán phục Vũ Thiên Tình, nhưng không dám tỏ rõ ra mà chỉ có thể phục tùng:
– Vâng!
Âu Đình Phong quay người đi, đoạn ngang qua cậu ta, anh lên tiếng:
– Riêng cậu phạt 1 tháng lương!
Trần Thế Vỹ kinh ngạc nhìn lên hỏi:
– Tại sao?
– Cậu không tự rời khỏi vị trí sao?
– Nhưng tôi là……thôi được, vậy thì tôi chỉ bị phạt như mọi người thôi chứ?
– Ai là người đưa tấm séc cho cô ta?
– Ơ….nhưng….
– Có biết con số cô ta ghi lên đấy là bao nhiêu không? Cậu để cô ta xé tấm séc là thất thoát bao nhiêu tiền của tôi?
– Ơ….giám đốc….
Trần Thế Vỹ thật sự không phản kháng lại được anh, cậu ta đành gật đầu:
– Vâng! Giám đốc nói phải, tôi xứng đáng bị phạt 1 tháng lương.
Đình Phong sau đó định bước đi, nhưng tròng mắt có đảo nhẹ 1 cái, nói thêm lời nữa:
– Quan tài hợp với cậu đấy, trong ngày hôm nay không đem toàn bộ thông tin về cô ta cho tôi, thì cậu nằm vào đó luôn đi.
Dứt lời, anh cũng hướng thẳng về phía thang máy, Trần Thế Vỹ đứng chôn chân ở đấy chỉ biết nuốt nước bọt xuống.

Triệu Nghiêm Thành lúc này bước đến vỗ vai cậu ta 1 cái:
– Yên tâm! Có gì tôi sẽ gửi tiền xuống cho cậu!
Nói rồi Nghiêm Thành cũng rời đi, lại thấy Phó Quân Nam còn đứng đấy nhìn ra phía ngoài liền kéo luôn cậu ta:
– Đi thôi! An ủi Phong thiếu gia 1 chút không tôi sợ cậu ấy tự kỷ mất.
Bọn họ rời đi, chỉ còn lại Trần Thế Vỹ đứng bên cạnh chiếc quan tài, chưa bao giờ cậu ta thấy cảm giác gần đất xa trời nó lại đến nhanh tới như vậy.

Tính tình của sếp tổng như thế nào, cậu ta quá rõ.

Người có tiền và có quyền như Âu Đình Phong, tốt nhất là anh nói gì thì tự giác mà làm theo, bằng không nếu để anh phải tự động tay thì e rằng hòm cũng không có mà nằm.

*****
Trở về với Vũ Thiên Tình, cô sau khi tức tối rời khỏi Tập đoàn Âu Gia thì cũng buộc phải đến bệnh viện để hoàn tất thủ tục nhận thi thể của Vũ Thiên Tâm.

Trong lòng cô tuyệt nhiên vẫn không tin em gái mình lại hư hỏng như vậy, cô nhất định phải truy đến cùng chuyện này.

Chỉ là vấn đề trước mắt vẫn phải lo hậu sự cho Thiên Tâm.
Buổi chiều hôm ấy, tại nhà tang lễ thành phố S, trong gian phòng rộng lớn chỉ có âm thanh “Nam Mô A Di Đà” phát ra từ chiếc đài nhỏ, Vũ Thiên Tình đứng trước di ảnh của em gái mình, đôi mắt sưng rộp lên đỏ ngàu, bàn tay cô run rẩy vuốt ve từng đường nét trên gương mặt trong tấm hình, giọng nói đã lạc đi:
– Con bé ngốc này….chẳng phải đã hứa với nhau….cuối năm nay sẽ cùng đi Châu Hạ 1 chuyến sao?…..Em nói em chưa được thấy tuyết….mùa Đông ở Châu Hạ lại có tuyết…..chị đã hứa rồi….tại sao…..
Nói đến đấy, cổ họng cô nghẹn đắng lại, hốc mắt tưởng đã khô cằn lại tiếp tục ứa lệ trào ra.

Thiên Tình cố nuốt xuống những đau lòng, nhưng lại không cản được bờ môi đang còn run lên bần bật:
– Chị xin lỗi….thật ra năm nào….chị cũng hứa với em….nhưng vẫn chưa làm được….có phải em giận chị không? Vậy nên mới tạo ra trò đùa này…..Thiên Tâm…..chị đã hứa với mẹ….phải chăm sóc em thật tốt…..vậy mà…..chị tệ quá đúng không…..em xuống đó…..là muốn mách với mẹ…..đúng không?
Những tiếng nức nở sau đó từ khe khẽ rồi lớn dần, trong cổ họng réo lên từng đợt run rẩy, làm câu chữ không còn rõ nữa:
– Vũ….Thiên….Tâm…..cả đời này….không thể thấy tuyết….ở Châu Hạ nữa rồi!
Khi ấy, từ phía sau vang lên tiếng bước chân vội vã rồi rõ dần mới nghe được giọng nói của 1 cô gái:
– Thiên Tình!
Cô không quay nhìn lại, cả người như muốn khuỵ xuống, trước thời điểm đó, cô gái kia đã nhanh bước đến ôm lấy Thiên Tình, bàn tay vỗ về lên bờ vai đang run rẩy:
– Được rồi…..cố gắng lên….!
Vũ Thiên Tình tìm được chỗ dựa, lập tức vỡ oà lên mà khóc.

Âm thanh nức nở của cô càng nhuốm thêm sự bi tang trong căn phòng này:
– Tịnh Nghi…..tao không còn ai nữa rồi!
Hứa Tịnh Nghi nghe câu nói ấy mà trong lòng cũng đau thắt lại.

Làm bạn với cô đã rất nhiều năm, cũng đã chứng kiến ngày mà mẹ Thiên Tình mất, khi ấy Thiên Tình không suy sụp đến mức này.

Thời điểm ấy, Hứa Tịnh Nghi hiểu rằng cô đang rất cố gắng để tỏ ra mạnh mẽ, bởi vì biết còn có 1 đứa em gái cần mình chăm sóc, hay nói đúng hơn khi ấy Thiên Tình vẫn còn 1 chỗ dựa là Thiên Tâm.

Giờ Thiên Tâm cũng mất rồi, chỗ dựa còn lại duy nhất của cô cũng sụp đổ, để cho bao nhiêu những yếu đuối cất giấu lâu nay liền vỡ oà ra.

Hứa Tịnh Nghi đối với điều này càng trở nên thương sót, nước mắt theo cô ứa ra ngoài:
– Thiên Tình….mày không coi tao là bạn hay là bỏ quên tao ở đâu rồi?!! Không phải là vẫn còn 1 Hứa Tịnh Nghi đây sao?
Sau đó, chỉ còn thấy tiếng khóc thê lương của cô cứ kéo dài mãi, rồi cũng nhỏ dần, nhỏ dần mà nín lặng.

Khi ấy, Tịnh Nghi mới buông cô ra, rồi lên tiếng:
– Mày đã báo với ông ta chưa?
Không cần nhắc đến cái tên nào, Thiên Tình nghe vậy đã liền hiểu được “ông ta” là ai mà chỉ lắc đầu.


Tịnh Nghi thấy vậy lại nói:
– Cũng phải nói để cho ông ta biết, ông ta còn có trách nhiệm.

Dù thế nào thì lão già đấy cũng là ba mày và Thiên Tâm, chẳng nhẽ con gái chết mà ông ta có thể làm ngơ được sao?
Vũ Thiên Tình đưa tay quẹt ngang đi nước mắt còn đọng lại, sau đó xoay người nhìn đến di ảnh của em gái mình mà hời hợt trả lời:
– Ông ta còn đang mong chúng tao chết sớm đi, báo tin cho ông ta chẳng khác gì để ông ta mở tiệc ăn mừng sao?
– Khốn nạn thật.

Trần đời tao thấy lão già đấy đúng có một.

Giờ mày định tính sao đây?
– Chủ nhà không muốn có tang trên đất nhà mình, vậy nên chỉ có thể tổ chức ở nhà tang lễ, sau đó đem tro cốt gửi lên chùa.
– Nhưng mà Thiên Tình, rốt cuộc Thiên Tâm là xảy ra chuyện gì?
Nghe hỏi đến điều đấy, trong ánh mắt cô lại rấy lên những tia căm giận:
– Cảnh sát nói….con bé chơi ma tuý quá liều!
Vừa nghe điều đấy, Hứa Tịnh Nghi cũng không tin vào chính tai của mình:
– CÁI GÌ? Mày đùa sao? Thiên Tâm chơi ma tuý?
– Tịnh Nghi, mày cũng không tin điều này phải không?
– Cho dù tất cả tin thì tao cũng không tin.

Tao thân với mày bao nhiêu năm cũng đồng nghĩa với việc quen biết Thiên Tâm bấy nhiêu năm.

Đừng nói ma tuý, ngay cả rượu con bé còn không dám đụng tới nữa.
– Kết quả giám nghiệm pháp y cho thấy trong người Thiên Tâm chứa hàm lượng cao các thành phần dimethyl (methylenedioxy), phenethylamine – ma tuý tổng hợp.

Nhưng tao phát hiện có vài điểm đáng nghi, chỉ là vụ này cảnh sát xử lý rất qua loa vì hiện trường xảy ra án là Mộng Huyễn Cư thuộc tập đoàn Âu Gia.
Hứa Tịnh Nghi khẽ cau mày 1 cái:
– Âu Gia? Tao cũng có nghe nói cái đám thiếu gia nhà giàu này có lối sống bê tha.

Nhưng mà tại sao Thiên Tâm lại có thể quan hệ được với mấy người đó.

Cho dù không phải ngưỡng mộ gì nhưng thật sự đám công tử đấy không phải ai cũng có thể quan hệ được đâu.
– Tao cũng không rõ nữa, chuyện này tao sẽ tra đến cùng.

Đợi lo xong hậu sự cho Thiên Tâm, tao đến trường thu dọn đồ của con bé tiện gặp luôn mấy đứa bạn nó để hỏi cho rõ.
– Phải rồi, mấy đứa bạn của con bé không đến tiễn sao?
Thiên Tình nhìn di ảnh em gái mình, chỉ càng thương sót mà khẽ lắc đầu.


Thấy vậy Tịnh Nghi lại càng thêm giận:
– Đúng là bè chứ bạn cái gì.

1 đám đi với nhau mà bạn bị như vậy không đứa nào đến thắp 1 nén nhang, mấy con khốn đó rồi có ngày tao cho mấy cái vả.

Mới nứt mắt đã đàn đúm, cái tốt không học toàn rủ rê chơi bời.
– Được rồi! Những chuyện này tạm gác lại, con bé vẫn nghe được đấy, tao không muốn nó đến lúc này rồi vẫn còn đau lòng.
Hứa Tịnh Nghi nghe vậy cũng kiềm chế lại cảm xúc của mình.

Tang lễ của Vũ Thiên Tâm hôm ấy không khí ảm đạm lại heo hút, ngoài vài người hàng xóm sát vách thì dường như cô chẳng có bất cứ mối quan hệ nào khác.
Thời điểm ấy, tại tập đoàn Âu Gia, Trần Thế Vỹ trong trạng thái vô cùng nóng vội đẩy cửa phòng Giám đốc mà bước vào.

Trên tay cậu ta cầm theo tập tài liệu mỏnh đem đến đặt lên bàn làm việc:
– Giám đốc, đây là Thông tin về cô Thiên Tình.
Đình Phong ngồi ở chiếc ghế xoay cao cấp, khẽ đảo tròng mắt nhìn qua hồ sơ vừa được đặt xuống, mà khi ấy Thế Vỹ lại tiếp tục lên tiếng:
– Còn nữa giám đốc, tôi đã kiểm tra 1 lượt rồi, chuyện sáng nay không có bên truyền thông nào đưa tin cả, nội bộ lại càng không có ai dám truyền tin ra ngoài.
Nghe vậy, Đình Phong lại khẽ cựa mình lựa dưng vào thành ghế, vẻ mặt lãnh đạm mà lên tiếng:
– Không có chủ ý tôi, bọn họ dám đưa tin sao?
Thế Vỹ cười gượng 1 cái rồi gật đầu:
– Giám đốc nói đúng, tôi quên mất! Vậy còn đây là hồ sơ của cô Thiên Tình, mời Giám đốc xem.
– Cậu thấy tôi có thời gian để đọc mấy cái đó sao?
Thế Vỹ cảm thấy hôm nay độ trở mặt của anh còn nhanh hơn cả tốc độ lật bánh tráng:
– Vậy…..Giám đốc….anh chẳng phải…..
– Mỗi tháng tôi trả lương cho cậu chỉ để cậu đem đống giấy đó đến để ở đây?
Trần Thế Vỹ trong lòng rõ ràng ấm ức mà kêu thầm: “Tôi cũng mong mỗi tháng đều được nhàn như Giám đốc nói!” Nghĩ là vậy nhưng cậu ta vẫn không dám tỏ rõ, chỉ cười giả lả rồi cầm hồ sơ lên mở ra mà nói:
– Vũ Thiên Tình, hiện tại 23 tuổi.

Số đo 3 vòng: 87-59-88.
Nghe đến đấy, Đình Phong khẽ nhíu mày 1 cái:
– Mấy số liệu này lấy ở đâu?
– À, khi điều tra thông tin về cô Thiên Tình, tôi có phát hiện hồ sơ của cô ấy từng được gửi đến Trung tâm đào tạo Model, nhưng sau đó thì cô ấy lại không đến tham gia khoá học.
Âu Đình Phong xem như hiểu được cũng không để tâm đến thông tin đấy nữa:
– Tiếp tục đi.
– Học vấn không có gì đặc sắc.

Có 1 cô em gái là Vũ Thiên Tâm, 19 tuổi, đang học tại trường Đại học Lâm Thanh – cũng là người đêm qua xảy ra chuyện ở Mộng Huyễn Cư.

Vũ Thiên Tình này có 1 thuê 1 cửa hàng ở phố Kiều Á mở tiệm hoa, doanh thu hàng tháng kiếm được trả tiền thuê mặt bằng, chi phí sinh hoạt, tiền học của em gái còn lại không được bao nhiêu.

Tổng quát về cô Thiên Tình này, ngoài có nhan sắc, hình thể đẹp thì mọi thứ đều bình thường nếu không muốn nói là tầm thường.

Nhưng Giám đốc có biết điều không bình thường ở đây là gì không?
Đình Phong tỏ ra không vừa ý mà cau mày:

– Tôi trả tiền cho cậu để cậu hỏi tôi à?
– Tôi chỉ tạo thêm hiệu ứng để gây sự tò mò thôi.
– Vậy cậu không tò mò tiếp theo đây tôi sẽ làm gì với cậu sao?
Nghe vậy, Trần Vỹ liền vội nói:
– Điều không bình thường ở đây là 1 cô gái không có gì quá đặc biệt, lại là con gái của Vũ Thiên Sơn – Chủ tịch Tập đoàn Phi Á.
– Vũ Thiên Sơn?
– Vâng! Nhưng Thiên Tình hay Thiên Tâm đều là con của ông ta với vợ cả – Dương Cẩm Tú.

15 năm trước Dương Cẩm Tú đã nhảy lầu tự vẫn, sau đó Vũ Thiên Sơn liền đưa tình nhân bên ngoài cùng 2 đứa con riêng về.

7 năm sau Thiên Tình dẫn em gái mình là Thiên Tâm bỏ nhà đi.

Cô ấy và em gái mình mới trở về đây được 3 năm thôi.
– 15 năm trước mẹ tự vẫn thì ba liền dẫn nhân tình cùng con riêng về.

7 năm sau đó đưa em bỏ nhà đi.

Nhưng 5 năm sau lại quay trở về.

Cậu không cảm thấy gia đình này có nhiều bí ẩn sao? Cô ta bỏ đi 5 năm trời sau đó lại quay về, e là không đơn giản chỉ an nhàn sống với tiệm bán hoa.
– Bởi vì anh cần thông tin về cô Thiên Tình trong hôm nay, nên tôi không kịp để đào sâu vào mọi chuyện.

Nếu Giám đốc muốn thì giờ tôi sẽ tiếp tục đi điều tra xem 5 năm qua cô ấy ở đâu, làm gì, trở về đây có mục đích gì.
Âu Đình Phong cười nhếch nửa miệng:
– Khi nãy nghe Vũ Thiên Sơn là ba cô ta, tôi còn nghĩ chuyện này thì dễ rồi, cứ xuống tay từ ba cô ta là xong.

Nhưng nghe cậu nói về tuổi thơ của cô ta, nếu tôi thực sự xuống tay với Vũ Thiên Sơn e là lại để cô ta được lợi rồi.

Tôi không quan tâm trước đây cô ta thế nào, tôi chỉ để tâm đến việc sau những gì hôm nay thì cô ta sống làm sao? Tất nhiên càng bế tắc, tôi càng thích.
Trần Thế Vỹ nghe vậy cũng hiểu được ý định của anh, cậu ta không hiểu sao đối với những gì Vũ Thiên Tình làm hôm nay thì thấy nể phục vô cùng:
– Giám đốc, dù sao cô ấy cũng vừa mất người thân.
– Tôi đã đưa cho cô ta lựa chọn 1 con số, nhưng cô ta không biết điều thì phải chịu lấy hậu quả.
– Cuối cùng thì Giám đốc cũng thừa nhận chuyện tấm séc rồi sao?
Đình Phong nghe thế liếc 1 đường mắt sắc bén nhìn đến cậu ta, Thế Vỹ liền vội vàng đặt hồ sơ của cô xuống bàn rồi nói:
– Tôi biết rồi! Giờ tôi sẽ bắt đầu từ tiệm hoa của cô ấy.
Nói rồi, Thế Vỹ liền quay người đi vội ra ngoài.

Lần này cậu ta cảm nhận anh có chút lạ.

Thường ngày Âu Đình Phong muốn triệt ai thì đều sát phạt rất quyết đoán và dứt khoát, không hiểu sao anh không dùng cách đó đối với cô, mà nhất định cứ phải tác động từ từ như chơi trò vậy.

Cánh cửa khi ấy vừa đóng lại, Âu Đình Phòng đảo mắt nhìn xuống hồ sơ Vũ Thiên Tình để ở trên bàn, ánh mắt nhíu nhẹ lại, thanh âm đều đều vang lên:
– Vũ Thiên Tình, rồi cô sẽ phải đến cầu xin tôi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương