Thoát Xác Lỡ Ngã Vào Lòng Anh
-
Chương 99: Anh yêu em đến không thở nổi nữa rồi!
Lý Cảnh Chiêu nằm vật vờ mềm nhũn làm Trịnh Hà vô cùng hoảng loạn, bà ta kéo con trai của mình lên khóc la thảm thiết, nhưng sự đau thương cùng cực ấy khiến Lạc Xích nửa tin nửa ngờ. Ông thô bạo xô ngã bà ta rồi điên cuồng chất vấn:
“Bà tưởng nói vậy là tôi sẽ tin à, chẳng phải bà luôn tự hào rằng mình đã sinh được quý tử cho chủ tịch giàu sang sao? Tôi chỉ có một mình Tử Di là máu mủ thôi!”
“Không phải! Là tôi đã nói dối. Đêm đó Lý Chính say đến mất ý thức nên chẳng làm gì tôi cả, trước khi Cảnh Chiêu ra đời tôi chỉ ngủ với một mình ông mà thôi.”
Trịnh Hà lết bằng hai đầu gối ôm lấy chân của Lạc Xích, khản giọng cầu xin: “Tôi không bao giờ lấy tính mạng của con trai mình ra đùa đâu. Tôi thật sự không biết Tử Di đang ở đâu cả. Ông tin tôi đi, cứu con trai của mình đi, nếu còn giằng co thì nó sẽ chết mất…”. Đọc t????????????ệ???? ha????, t???????????? cập ????ga???? || t????????m t????????????e????.V???? ||
Tâm trí của Lạc Xích bị dao động đi ít nhiều, ông ta thở hổn hển ngó xuống đất rồi không suy nghĩ thêm nữa dứt khoát ngồi xổm xuống vác Lý Cảnh Chiêu lên xe.
“Nếu lần này bà dám lừa tôi thì hai mẹ con bà chuẩn bị tinh thần xuống địa ngục đi!”
***
Trăng đã khuất đi đâu mất rồi mà Lý An Thành và Ái Nghi vẫn còn quấn quýt lấy nhau ngoài ban công chẳng chán. Mượn cảnh khuya gió hiu hiu thổi bay hương tình lên tầng tầng lớp lớp, đôi uyên ương trút cạn đáy lòng gửi gắm hết qua vành môi.
Khi thả nhau ra ngơi nghỉ khoé môi ai cũng đều đẫm ướt, mắt còn đọng lại hơi sương mờ si luyến những vấn vương. Ái Nghi cao hứng tuột khỏi hai chân anh chạy xuống nhà tìm rượu, lúc quay trở lại cô ôm hai chiếc ly cùng chai Balvenie màu hổ phách đặt xuống bàn rồi lại nhảy lên giữa chân anh.
“Công tử có muốn say cùng em đêm nay không?”
“Em học ai cái kiểu nói chuyện lả lơi như thế hả?”
Lý An Thành véo cái má đáng yêu của Ái Nghi đanh giọng khiển trách. Nhưng cô nào có sợ ai, lời của chồng thì xem như gió thoảng mây bay, còn bày ra dáng vẻ điêu luyện bật nắp chai rồi đưa tới cho anh, kèm theo lời gọi mời ngọt lịm.
“Anh muốn rót ra ly hay là dốc cạn chai, môi hôn môi gián tiếp?”
Có là thánh nhân chắc cũng khó lòng mà không dao động, huống chi người được mời mọc lại là Lý An Thành - người đàn ông cưng chiều vợ còn hơn cả việc thở của bản thân.
Anh nương theo ý cô cầm chai lên dốc, nhưng khi cô muốn nếm thử một ngụm để biết rượu ngon thế nào thì anh lại ích kỷ không cho. Lý An Thành đỡ lấy cổ và thắt lưng của Ái Nghi ngả về sau rồi cúi đầu hôn xuống, vị cay nhè nhẹ trộn lẫn với hương mật ong ngọt ngào len lỏi vào trong khoang miệng của cô.
“Phụ nữ mang thai không được uống rượu, em đừng có ủ mưu chắn đường bơi lội của các bảo bối nhà anh.”
“Nhưng mà em đâu có thai!” Ái Nghi chu môi cãi lại, cô cầm lấy chai rượu trên bàn muốn nhấp một ngụm nhưng bị anh cướp lại nhất quyết không cho.
“Em muốn uống say thì nếm sạch môi anh là được.”
Nói xong anh lại quấn lấy cánh môi của cô day dưa, lưỡi chạm lưỡi mút giọt tình lai láng. Ái Nghi uống trọn men cay trong hơi thở của Lý An Thành, cái vuốt ve trơn mượt từ sống lưng trượt dài xuống bờ mông tròn làm cô lâng lâng như đang lượn trong mây trong gió.
Anh ngẩng đầu lên từ giữa khe ngực của cô, ngước ánh mắt si mê nhìn cô đắm đuối: “Ái Nghi à, anh yêu em đến không thở nổi nữa rồi.”
Có lẽ do anh biết cô thích nhất là ngọt nên trong lời nói đều tẩm ướp thêm rất nhiều đường, cô uống mật anh rót đến say sưa không tỉnh táo, khiến cho mỗi tế bào bị hưng phấn kích thích đến trương phình lên. Giơ những ngón tay thon ôm lấy gương mặt anh vò nhẹ, cô bị cuốn theo hương tình nên mê luyến mà nói như mơ:
“An Thành, em muốn sinh con cho anh, sinh thật nhiều, muốn tất cả đều giống anh…”
Lý An Thành khẽ chớp mắt, anh đâu có chuốc rượu sao chưa gì vợ mình đã say? Vuốt nhẹ chóp cằm nhỏ của cô, luồn kẽ tay qua làn tóc đen nhung mượt mà như tơ lụa, nhìn sâu vào màng mắt mơ hồ, thủ thỉ như thôi miên.
“Vậy thì sinh mười đứa có được không? Năm giống anh và năm giống em.”
Trời trong thanh không gió lộng vậy mà hương Nữ nhi hồng ở đâu đó bay vào cổ họng của Ái Nghi. Cô thả hồn trôi theo từng cái vuốt ve dưới đùi và ngực, hai mắt nhắm nghiền “ừm” khẽ một tiếng rồi chìm đắm trong vòng tay anh.
Lý An Thành mỉm cười, lướt nụ hôn lên môi cô rồi chậm rãi trượt tới vành tai mỏng, day cắn nhẹ nhàng khẽ thì thầm bằng hơi thở si mê:
“Đừng chỉ nói mà không làm, chúng ta chịu cực một chút cuối năm này nhà cửa sẽ đông vui hơn.”
Hai mắt của Ái Nghi thay ánh trăng đêm nay tròn xoe lấp lánh, cô cười tươi như đóa quỳnh vừa chớm e thẹn nép vào vòng tay anh. Lý An Thành bế cô trở về giường, nằm nghiêng người nhìn dáng dấp tuyệt mỹ của cô hiện lên dưới làn váy lụa, lướt nhẹ từng ngón tay trên tấc da mềm mịn, anh cúi thấp đầu ngậm lấy nhụy hồng ở giữa đồi ngực nhấp nhô.
Ting ting.
Âm thanh đáng ghét vang lên phá vỡ cảnh xuân khiến bàn tay của Lý An Thành hơi khựng lại, anh mặc kệ nó tiếp tục hành trình “thăm dò” nhưng tiếng chuông tin nhắn cứ bám riết quanh tai.
“Chắc là Tiêu Gia đấy, xem thử cậu ấy nhắn gì trước đã.”
“Đừng quan tâm, làm chuyện chính trước rồi tính sau.”
“Chuyện này quan trọng hơn, anh cố nhịn một chút đi.”
Ái Nghi ngồi dậy lấy điện thoại của Lý An Thành mở ra xem, anh thì nằm vật ra giường chán chường đến mức muốn chửi thề một tiếng.
Đúng là Tiêu Gia gửi tin nhắn đến, hình như cậu ấy còn sợ tính mạng của mình bị đe dọa nên dưới đoạn video còn để lại một dòng tin. “Tôi quay được nhiều cảnh đặc sắc lắm nhưng mà không làm phiền thiếu gia đâu. Khi nào rảnh anh từ từ mở ra xem nhé”.
Đọc xong mấy chữ này Lý An Thành muốn vứt luôn điện thoại. Ái Nghi phải vuốt giận một hồi mới yên ổn mở video ra xem.
Nếu không phải những nhân vật xuất hiện trong màn hình đều là người quen biết, thì Ái Nghi đã nghĩ mình đang thưởng thức một bộ phim hành động kịch tính có độ nét cao. Thật không ngờ mọi chuyện lại đúng như những gì Lý An Thành đã nghĩ, nếu lời khai nhận của Trịnh Hà là sự thật, Lý Cảnh Chiêu là con ruột của Lạc Xích thì chẳng phải cô và hắn là "anh em ruột” sao!
Vũng máu đen ngòm kia làm Ái Nghi ám ảnh, cô quay sang nhìn Lý An Thành, vẻ kinh hãi trên mặt vẫn còn vẹn nguyên. Cô đỏ mắt nhìn anh, giọng nói có hơi hoảng:
"Làm sao bây giờ đây, nếu không tìm ra em ông ấy sẽ phát điên mất. Còn Lý Cảnh Chiêu nữa, liệu hắn… có chết không?
“Không đâu.” Lý An Thành ôm Ái Nghi vào lòng vuốt ve, hôn nhẹ lên vầng trán của cô khẽ nói:
“Tiêu Gia luôn theo sát bọn họ nếu có vấn đề sẽ báo lại cho chúng ta ngay. Hiện tại Lạc Xích đã biết em không có trong tay Trịnh Hà, vả lại còn vừa nhận lại con trai, ông ấy sẽ không làm loạn tiếp đâu. Màn kịch này sắp kết thúc rồi, anh nhất định sẽ không để em phải khó xử. Đừng lo nữa nhé.”
Ái Nghi trầm ngâm suy nghĩ rồi dựa vào ngực Lý An Thành “dạ” một tiếng thật nhẹ. Cô ôm lấy thắt lưng của anh, hỏi nhỏ:
“Vậy bây giờ mình sẽ làm gì tiếp theo?”
Lý An Thành mỉm cười, kề trán vào trán của cô, tỏ ra bí hiểm:
“Nhân chứng vật chứng đã có rồi, ta đánh trận cuối thôi. Nhưng trước đó chúng ta phải gánh vác trách nhiệm của nhân loại trước đã.”
“Bà tưởng nói vậy là tôi sẽ tin à, chẳng phải bà luôn tự hào rằng mình đã sinh được quý tử cho chủ tịch giàu sang sao? Tôi chỉ có một mình Tử Di là máu mủ thôi!”
“Không phải! Là tôi đã nói dối. Đêm đó Lý Chính say đến mất ý thức nên chẳng làm gì tôi cả, trước khi Cảnh Chiêu ra đời tôi chỉ ngủ với một mình ông mà thôi.”
Trịnh Hà lết bằng hai đầu gối ôm lấy chân của Lạc Xích, khản giọng cầu xin: “Tôi không bao giờ lấy tính mạng của con trai mình ra đùa đâu. Tôi thật sự không biết Tử Di đang ở đâu cả. Ông tin tôi đi, cứu con trai của mình đi, nếu còn giằng co thì nó sẽ chết mất…”. Đọc t????????????ệ???? ha????, t???????????? cập ????ga???? || t????????m t????????????e????.V???? ||
Tâm trí của Lạc Xích bị dao động đi ít nhiều, ông ta thở hổn hển ngó xuống đất rồi không suy nghĩ thêm nữa dứt khoát ngồi xổm xuống vác Lý Cảnh Chiêu lên xe.
“Nếu lần này bà dám lừa tôi thì hai mẹ con bà chuẩn bị tinh thần xuống địa ngục đi!”
***
Trăng đã khuất đi đâu mất rồi mà Lý An Thành và Ái Nghi vẫn còn quấn quýt lấy nhau ngoài ban công chẳng chán. Mượn cảnh khuya gió hiu hiu thổi bay hương tình lên tầng tầng lớp lớp, đôi uyên ương trút cạn đáy lòng gửi gắm hết qua vành môi.
Khi thả nhau ra ngơi nghỉ khoé môi ai cũng đều đẫm ướt, mắt còn đọng lại hơi sương mờ si luyến những vấn vương. Ái Nghi cao hứng tuột khỏi hai chân anh chạy xuống nhà tìm rượu, lúc quay trở lại cô ôm hai chiếc ly cùng chai Balvenie màu hổ phách đặt xuống bàn rồi lại nhảy lên giữa chân anh.
“Công tử có muốn say cùng em đêm nay không?”
“Em học ai cái kiểu nói chuyện lả lơi như thế hả?”
Lý An Thành véo cái má đáng yêu của Ái Nghi đanh giọng khiển trách. Nhưng cô nào có sợ ai, lời của chồng thì xem như gió thoảng mây bay, còn bày ra dáng vẻ điêu luyện bật nắp chai rồi đưa tới cho anh, kèm theo lời gọi mời ngọt lịm.
“Anh muốn rót ra ly hay là dốc cạn chai, môi hôn môi gián tiếp?”
Có là thánh nhân chắc cũng khó lòng mà không dao động, huống chi người được mời mọc lại là Lý An Thành - người đàn ông cưng chiều vợ còn hơn cả việc thở của bản thân.
Anh nương theo ý cô cầm chai lên dốc, nhưng khi cô muốn nếm thử một ngụm để biết rượu ngon thế nào thì anh lại ích kỷ không cho. Lý An Thành đỡ lấy cổ và thắt lưng của Ái Nghi ngả về sau rồi cúi đầu hôn xuống, vị cay nhè nhẹ trộn lẫn với hương mật ong ngọt ngào len lỏi vào trong khoang miệng của cô.
“Phụ nữ mang thai không được uống rượu, em đừng có ủ mưu chắn đường bơi lội của các bảo bối nhà anh.”
“Nhưng mà em đâu có thai!” Ái Nghi chu môi cãi lại, cô cầm lấy chai rượu trên bàn muốn nhấp một ngụm nhưng bị anh cướp lại nhất quyết không cho.
“Em muốn uống say thì nếm sạch môi anh là được.”
Nói xong anh lại quấn lấy cánh môi của cô day dưa, lưỡi chạm lưỡi mút giọt tình lai láng. Ái Nghi uống trọn men cay trong hơi thở của Lý An Thành, cái vuốt ve trơn mượt từ sống lưng trượt dài xuống bờ mông tròn làm cô lâng lâng như đang lượn trong mây trong gió.
Anh ngẩng đầu lên từ giữa khe ngực của cô, ngước ánh mắt si mê nhìn cô đắm đuối: “Ái Nghi à, anh yêu em đến không thở nổi nữa rồi.”
Có lẽ do anh biết cô thích nhất là ngọt nên trong lời nói đều tẩm ướp thêm rất nhiều đường, cô uống mật anh rót đến say sưa không tỉnh táo, khiến cho mỗi tế bào bị hưng phấn kích thích đến trương phình lên. Giơ những ngón tay thon ôm lấy gương mặt anh vò nhẹ, cô bị cuốn theo hương tình nên mê luyến mà nói như mơ:
“An Thành, em muốn sinh con cho anh, sinh thật nhiều, muốn tất cả đều giống anh…”
Lý An Thành khẽ chớp mắt, anh đâu có chuốc rượu sao chưa gì vợ mình đã say? Vuốt nhẹ chóp cằm nhỏ của cô, luồn kẽ tay qua làn tóc đen nhung mượt mà như tơ lụa, nhìn sâu vào màng mắt mơ hồ, thủ thỉ như thôi miên.
“Vậy thì sinh mười đứa có được không? Năm giống anh và năm giống em.”
Trời trong thanh không gió lộng vậy mà hương Nữ nhi hồng ở đâu đó bay vào cổ họng của Ái Nghi. Cô thả hồn trôi theo từng cái vuốt ve dưới đùi và ngực, hai mắt nhắm nghiền “ừm” khẽ một tiếng rồi chìm đắm trong vòng tay anh.
Lý An Thành mỉm cười, lướt nụ hôn lên môi cô rồi chậm rãi trượt tới vành tai mỏng, day cắn nhẹ nhàng khẽ thì thầm bằng hơi thở si mê:
“Đừng chỉ nói mà không làm, chúng ta chịu cực một chút cuối năm này nhà cửa sẽ đông vui hơn.”
Hai mắt của Ái Nghi thay ánh trăng đêm nay tròn xoe lấp lánh, cô cười tươi như đóa quỳnh vừa chớm e thẹn nép vào vòng tay anh. Lý An Thành bế cô trở về giường, nằm nghiêng người nhìn dáng dấp tuyệt mỹ của cô hiện lên dưới làn váy lụa, lướt nhẹ từng ngón tay trên tấc da mềm mịn, anh cúi thấp đầu ngậm lấy nhụy hồng ở giữa đồi ngực nhấp nhô.
Ting ting.
Âm thanh đáng ghét vang lên phá vỡ cảnh xuân khiến bàn tay của Lý An Thành hơi khựng lại, anh mặc kệ nó tiếp tục hành trình “thăm dò” nhưng tiếng chuông tin nhắn cứ bám riết quanh tai.
“Chắc là Tiêu Gia đấy, xem thử cậu ấy nhắn gì trước đã.”
“Đừng quan tâm, làm chuyện chính trước rồi tính sau.”
“Chuyện này quan trọng hơn, anh cố nhịn một chút đi.”
Ái Nghi ngồi dậy lấy điện thoại của Lý An Thành mở ra xem, anh thì nằm vật ra giường chán chường đến mức muốn chửi thề một tiếng.
Đúng là Tiêu Gia gửi tin nhắn đến, hình như cậu ấy còn sợ tính mạng của mình bị đe dọa nên dưới đoạn video còn để lại một dòng tin. “Tôi quay được nhiều cảnh đặc sắc lắm nhưng mà không làm phiền thiếu gia đâu. Khi nào rảnh anh từ từ mở ra xem nhé”.
Đọc xong mấy chữ này Lý An Thành muốn vứt luôn điện thoại. Ái Nghi phải vuốt giận một hồi mới yên ổn mở video ra xem.
Nếu không phải những nhân vật xuất hiện trong màn hình đều là người quen biết, thì Ái Nghi đã nghĩ mình đang thưởng thức một bộ phim hành động kịch tính có độ nét cao. Thật không ngờ mọi chuyện lại đúng như những gì Lý An Thành đã nghĩ, nếu lời khai nhận của Trịnh Hà là sự thật, Lý Cảnh Chiêu là con ruột của Lạc Xích thì chẳng phải cô và hắn là "anh em ruột” sao!
Vũng máu đen ngòm kia làm Ái Nghi ám ảnh, cô quay sang nhìn Lý An Thành, vẻ kinh hãi trên mặt vẫn còn vẹn nguyên. Cô đỏ mắt nhìn anh, giọng nói có hơi hoảng:
"Làm sao bây giờ đây, nếu không tìm ra em ông ấy sẽ phát điên mất. Còn Lý Cảnh Chiêu nữa, liệu hắn… có chết không?
“Không đâu.” Lý An Thành ôm Ái Nghi vào lòng vuốt ve, hôn nhẹ lên vầng trán của cô khẽ nói:
“Tiêu Gia luôn theo sát bọn họ nếu có vấn đề sẽ báo lại cho chúng ta ngay. Hiện tại Lạc Xích đã biết em không có trong tay Trịnh Hà, vả lại còn vừa nhận lại con trai, ông ấy sẽ không làm loạn tiếp đâu. Màn kịch này sắp kết thúc rồi, anh nhất định sẽ không để em phải khó xử. Đừng lo nữa nhé.”
Ái Nghi trầm ngâm suy nghĩ rồi dựa vào ngực Lý An Thành “dạ” một tiếng thật nhẹ. Cô ôm lấy thắt lưng của anh, hỏi nhỏ:
“Vậy bây giờ mình sẽ làm gì tiếp theo?”
Lý An Thành mỉm cười, kề trán vào trán của cô, tỏ ra bí hiểm:
“Nhân chứng vật chứng đã có rồi, ta đánh trận cuối thôi. Nhưng trước đó chúng ta phải gánh vác trách nhiệm của nhân loại trước đã.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook