Thoát Xác Lỡ Ngã Vào Lòng Anh
-
Chương 98: Chúng ta gọi nhau là gì em nhỉ?
Lý Cảnh Chiêu vừa nhận được cuộc gọi của Lạc Xích đã tức tốc lái xe đi, hắn cứ ngỡ Tử Di đã được thả ra rồi nên chẳng nghi ngờ gì về địa điểm sắp đến.
Hắn háo hức vì mai này sẽ không còn tiếp tục đắm chìm vào vòng xoáy tranh quyền đoạt lợi, sẽ chẳng phải toan tính sau hôm nay sẽ bày mưu kế hãm hại ai. Những kẻ rắc rối ngáng đường hắn còn chưa kịp ra tay đã thi nhau bại trận, đường danh lợi đã rộng mở cúi mời hắn cũng không cần o ép Lạc Xích tránh để phật lòng Tử Di.
Chỉ chốc lát nữa thôi sẽ được ôm ấp hồng nhan để nàng dựa dẫm trong lòng mình, sẽ tỏ bày cùng cô những nỗi niềm mong nhớ, sẽ bất chấp lời can ngăn dư thừa để rước cô về làm nhị thiếu phu nhân. Nhớ tới đuôi mắt cong cong mà cô hướng ra xa xăm rồi vô tình lướt qua gương mặt hắn, khi khóe môi hé nở nụ cười cũng khiến tim hắn kịch liệt rung lên.
Hắn đã từng gặp qua đủ những loại người, có những cô gái tuổi đôi mươi sẵn sàng ngã vào vòng tay hắn, cũng có những kẻ e ấp ngượng ngùng cầu được hắn liếc mắt nhìn sang. Nhưng tâm hồn hắn luôn cằn cỗi như cỏ cây gặp mùa khô hạn, bởi hắn biết rõ sau lời mời gọi tanh nồng mùi phấn son kia là vọng tưởng địa vị giàu sang.
Chỉ có một người giữa hàng triệu người rãi cho hắn cơn mưa rào giữa hạ, không đòi hỏi bạc vàng chỉ muốn sống cạnh hắn ở nửa đời sau, vì lẽ ấy nên khiến hắn tin rằng tận sâu nơi đáy mắt trong veo kia không chứa nửa phần gian dối, chẳng tầm thường như bao người con gái cầu tiền tài để ngụp lặn trong vinh hoa. Cũng có thể là do hắn chưa từng yêu ai nên mới dễ dàng đem con tim đi bán, nhưng nếu không dại khờ thì lỡ như để người vụt mất rồi hắn sẽ lại mục nát như nhành cây khô.
Sắp rồi! Sắp đến rồi!
Tử Di ở ngay phía trước! Trên chiếc xe hòa lẫn trong biển đen kia có cô đang chờ hắn tới để dỗ dành và lau khô lệ cho cô…
Lý Cảnh Chiêu đạp chân ga hết cỡ, hắn kích động đến mức ngực trái muốn phình to ra. Khi khoảng cách đã thu hẹp thật gần hắn nhanh chóng đạp phanh để mau mau thấy mặt người con gái ấy, nhưng bánh xe còn chưa dừng hẳn lại thì chiếc xe đối diện bất chợt sáng đèn lên.
Hắn nắm chặt vô lăng không kịp nhận định vấn đề, đến khi thấy bánh xe phía trước chuyển động rồi bất chợt tăng tốc lao tới thì hắn muốn tránh cũng không còn kịp nữa.
Một tiếng “rầm” thật lớn xé rách không gian im ắng giữa trời đêm, chiếc Lexus LC màu bạc bị đâm một cú rất mạnh khiến đầu xe móp méo, bánh xe chịu đựng tác động bị đẩy trượt về sau, Lý Cảnh Chiêu không cài dây an toàn nên bị va đập mạnh vào kính xe bị chấn thương rất nặng.
Máu từ đỉnh đầu của hắn chảy xuống ướt cả hai mắt, hắn thở thoi thóp cố ngẩng mặt lên nhìn xem Tử Di ngồi ở đâu trên chiếc xe kia. Chân tay của hắn tê cứng không thể cử động, cổ họng “ê a” những âm thanh ngắt quãng muốn mấp máy vài lời cũng không thể cất được tròn câu.
Lạc Xích bước xuống từ chiếc xe đối diện, khuôn mặt già cỗi cũng bị xay xát không ít. Ông ta mở phăng cửa xe lôi Lý Cảnh Chiêu ra ngoài, đôi mắt trắng dã trợn lên hét vào khuôn mặt nhợt nhạt của hắn:
“Mày và con mẹ của mày đều kinh tởm y như nhau! Con gái của tao đâu? Bọn mày giấu nó ở đâu rồi?”
Lý Cảnh Chiêu ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn sắc mặt hung tợn của người trước mặt rồi sững sờ khi biết Tử Di vẫn biệt tích biệt tăm. Hắn muốn mở miệng hỏi một câu nhưng thanh quản nghẹn cứng, tiếng “ú ớ” tầm thường cũng chẳng thể thoát khỏi kẽ răng.
Không nhận được câu trả lời Lạc Xích càng thêm điên loạn, ông ta giận dữ đá mạnh vào người Lý Cảnh Chiêu, gào lên ầm ĩ:
“Thằng chó! Mày nói đi chứ, mày muốn cưới con gái của tao mà, nó ở đâu rồi? Tao chỉ có một mình nó thôi! Trả nó lại cho tao!”
Ông ta vừa hét vừa đấm đá mất kiểm soát, Lý Cảnh Chiêu ngã gục xuống đường, hơi thở dần yếu ớt, máu đỏ lẫn với nước mắt chảy dài ướt đẫm làn da rách rưới. Hắn không muốn chết, nhưng hắn không thể phản kháng được.
Đối tượng trút giận đã nằm im thinh thít, nhưng cơn giận dữ bên trong Lạc Xích vẫn ngùn ngụt dâng cao. Ông ta móc khẩu súng màu đen lạnh lẽo dí vào giữa trán của hắn, hận thù chất chồng đã điều khiển lí trí biến ông thành một kẻ sát nhân.
“Hai mẹ mày đều cứng đầu y như nhau, để tao bổ ra xem thử trong bộ não cặn bã này chứa thứ gì mà lại thâm độc đến thế. Muốn lợi dụng tao để dọn đường cho mày à, tiếc là tao phải tiễn mày đi xa trước khi chuyện đó xảy ra rồi. Mày yên tâm, mẹ của mày sẽ nhận được xác của mày nhanh thôi, đây là cái giá phải trả khi dám động vào con gái của Lạc Xích này!”
Họng súng lạnh toát ghim sát vào da, tiếng lên đạn vang lên dìm chết linh hồn của Lý Cảnh Chiêu vào hố đen tăm tối. Hắn nhắm chặt hai mắt, gọi tên Tử Di trong những cơn đau quặn thắt, tiếc là lúc khép lại đời người còn chưa từng nếm thử vị ngọt trên cánh môi em…
“Lạc Xích… Dừng lại…”
Tiếng hét từ tận ruột gan theo ánh đèn pha của chiếc xe ô tô lạ vụt nhanh tới khiến Lạc Xích giật mình, ngón tay trỏ chậm chạp nới lỏng khỏi cò súng. Ông ta đứng thẳng người nhìn Trịnh Hà nhoài người ra cửa xe hốt hoảng chạy về hướng này rồi há miệng ngửa cổ cười to như vừa được Thượng đế ban tặng thêm phần quà lớn.
Trịnh Hà mở cửa xe lê lết dưới đường nhựa, bò tới gần Lạc Xích run rẩy van xin:
“Đừng mà… đừng bắn nó.”
“Đã biết khuỵu gối rồi à? Một phu nhân cao quý như bà cũng có ngày hôm nay sao?” Lạc Xích cười khẩy, lại tiếp tục dí súng vào cái đầu máu me của Lý Cảnh Chiêu hăm doạ:
“Thả con gái của tao ra, tao sẽ cho nó sống, bằng không thì cả hai mẹ con mày đều phải chết!”
“Đừng… đừng mà…” Trịnh Hà mọp đầu van lạy, nước mắt chảy ròng ròng bủn rủn nói: “Tôi không có giấu con gái của ông, tôi không biết gì cả.”
“Mẹ kiếp! Đến nước này mà vẫn còn chối sao? Được. Để tao xem thử đầu của bọn bây cứng cỡ nào!”
Lạc Xích đạp gầm giày lên cổ của Lý Cảnh Chiêu, hạ họng súng vào giữa ấn đường của hắn. Trịnh Hà hoảng hốt lao người tới, ruột gan run lên bần bật, điên cuồng hét lớn:
“Đừng giết nó, nó là con trai ruột của ông đó!”
Đầu gối của bà ta đập mạnh xuống đường, dùng hết sức bò lết tới ôm chặt lấy đầu của con trai van khóc:
“Nó là con trai ruột của ông, là máu mủ ruột thịt với ông… Đừng giết nó…”
Hai tay của Lạc Xích buông thõng xuống, ông ta sững sờ nhìn khuôn mặt máu me dưới chân mình rồi cười rộ lên đè họng súng vào đầu Trịnh Hà, gằn giọng: “Lại muốn lừa tao à? Mày vẫn nghĩ tao ngu như ngày xưa nhỉ.”
“Không có. Ông tin tôi đi. Nó là con trai của chúng ta, là tôi đã nói dối để được bước chân vào nhà họ Lý.”
Trịnh Hà lau máu trên mặt Lý Cảnh Chiêu, run rẩy đưa bàn tay sẫm đỏ lên cho Lạc Xích xem rõ, nghẹn ngào nói:
“Máu này… và máu trong người ông là một.”
Lạc Xích đờ người trợn mắt nhìn màu máu tanh ngòm kia, gân xanh cuồn cuộn nổi lên in hằn trên mặt, muốn nói gì đó nhưng câu từ bị đông cứng lại, đứng bất động hồi lâu cũng không thể thốt ra lời.
Dưới vũng máu đỏ đen lẫn lộn, đôi mắt đờ đẫn của Lý Cảnh Chiêu hé mở ra, hắn mấp máy khoé môi mấy lần nhưng câu hỏi đớn đau kia bị ghì sâu trong cổ họng, rồi bỗng trước mặt tối sầm, ý nghĩ kinh hoàng kia bị cuốn vào tận đáy thiên thai.
Nếu máu đỏ trong anh được thừa hưởng từ người đàn ông mà em gọi là cha, thì hai chúng ta gọi nhau là gì em nhỉ…?
Hắn háo hức vì mai này sẽ không còn tiếp tục đắm chìm vào vòng xoáy tranh quyền đoạt lợi, sẽ chẳng phải toan tính sau hôm nay sẽ bày mưu kế hãm hại ai. Những kẻ rắc rối ngáng đường hắn còn chưa kịp ra tay đã thi nhau bại trận, đường danh lợi đã rộng mở cúi mời hắn cũng không cần o ép Lạc Xích tránh để phật lòng Tử Di.
Chỉ chốc lát nữa thôi sẽ được ôm ấp hồng nhan để nàng dựa dẫm trong lòng mình, sẽ tỏ bày cùng cô những nỗi niềm mong nhớ, sẽ bất chấp lời can ngăn dư thừa để rước cô về làm nhị thiếu phu nhân. Nhớ tới đuôi mắt cong cong mà cô hướng ra xa xăm rồi vô tình lướt qua gương mặt hắn, khi khóe môi hé nở nụ cười cũng khiến tim hắn kịch liệt rung lên.
Hắn đã từng gặp qua đủ những loại người, có những cô gái tuổi đôi mươi sẵn sàng ngã vào vòng tay hắn, cũng có những kẻ e ấp ngượng ngùng cầu được hắn liếc mắt nhìn sang. Nhưng tâm hồn hắn luôn cằn cỗi như cỏ cây gặp mùa khô hạn, bởi hắn biết rõ sau lời mời gọi tanh nồng mùi phấn son kia là vọng tưởng địa vị giàu sang.
Chỉ có một người giữa hàng triệu người rãi cho hắn cơn mưa rào giữa hạ, không đòi hỏi bạc vàng chỉ muốn sống cạnh hắn ở nửa đời sau, vì lẽ ấy nên khiến hắn tin rằng tận sâu nơi đáy mắt trong veo kia không chứa nửa phần gian dối, chẳng tầm thường như bao người con gái cầu tiền tài để ngụp lặn trong vinh hoa. Cũng có thể là do hắn chưa từng yêu ai nên mới dễ dàng đem con tim đi bán, nhưng nếu không dại khờ thì lỡ như để người vụt mất rồi hắn sẽ lại mục nát như nhành cây khô.
Sắp rồi! Sắp đến rồi!
Tử Di ở ngay phía trước! Trên chiếc xe hòa lẫn trong biển đen kia có cô đang chờ hắn tới để dỗ dành và lau khô lệ cho cô…
Lý Cảnh Chiêu đạp chân ga hết cỡ, hắn kích động đến mức ngực trái muốn phình to ra. Khi khoảng cách đã thu hẹp thật gần hắn nhanh chóng đạp phanh để mau mau thấy mặt người con gái ấy, nhưng bánh xe còn chưa dừng hẳn lại thì chiếc xe đối diện bất chợt sáng đèn lên.
Hắn nắm chặt vô lăng không kịp nhận định vấn đề, đến khi thấy bánh xe phía trước chuyển động rồi bất chợt tăng tốc lao tới thì hắn muốn tránh cũng không còn kịp nữa.
Một tiếng “rầm” thật lớn xé rách không gian im ắng giữa trời đêm, chiếc Lexus LC màu bạc bị đâm một cú rất mạnh khiến đầu xe móp méo, bánh xe chịu đựng tác động bị đẩy trượt về sau, Lý Cảnh Chiêu không cài dây an toàn nên bị va đập mạnh vào kính xe bị chấn thương rất nặng.
Máu từ đỉnh đầu của hắn chảy xuống ướt cả hai mắt, hắn thở thoi thóp cố ngẩng mặt lên nhìn xem Tử Di ngồi ở đâu trên chiếc xe kia. Chân tay của hắn tê cứng không thể cử động, cổ họng “ê a” những âm thanh ngắt quãng muốn mấp máy vài lời cũng không thể cất được tròn câu.
Lạc Xích bước xuống từ chiếc xe đối diện, khuôn mặt già cỗi cũng bị xay xát không ít. Ông ta mở phăng cửa xe lôi Lý Cảnh Chiêu ra ngoài, đôi mắt trắng dã trợn lên hét vào khuôn mặt nhợt nhạt của hắn:
“Mày và con mẹ của mày đều kinh tởm y như nhau! Con gái của tao đâu? Bọn mày giấu nó ở đâu rồi?”
Lý Cảnh Chiêu ngước đôi mắt đỏ ngầu nhìn sắc mặt hung tợn của người trước mặt rồi sững sờ khi biết Tử Di vẫn biệt tích biệt tăm. Hắn muốn mở miệng hỏi một câu nhưng thanh quản nghẹn cứng, tiếng “ú ớ” tầm thường cũng chẳng thể thoát khỏi kẽ răng.
Không nhận được câu trả lời Lạc Xích càng thêm điên loạn, ông ta giận dữ đá mạnh vào người Lý Cảnh Chiêu, gào lên ầm ĩ:
“Thằng chó! Mày nói đi chứ, mày muốn cưới con gái của tao mà, nó ở đâu rồi? Tao chỉ có một mình nó thôi! Trả nó lại cho tao!”
Ông ta vừa hét vừa đấm đá mất kiểm soát, Lý Cảnh Chiêu ngã gục xuống đường, hơi thở dần yếu ớt, máu đỏ lẫn với nước mắt chảy dài ướt đẫm làn da rách rưới. Hắn không muốn chết, nhưng hắn không thể phản kháng được.
Đối tượng trút giận đã nằm im thinh thít, nhưng cơn giận dữ bên trong Lạc Xích vẫn ngùn ngụt dâng cao. Ông ta móc khẩu súng màu đen lạnh lẽo dí vào giữa trán của hắn, hận thù chất chồng đã điều khiển lí trí biến ông thành một kẻ sát nhân.
“Hai mẹ mày đều cứng đầu y như nhau, để tao bổ ra xem thử trong bộ não cặn bã này chứa thứ gì mà lại thâm độc đến thế. Muốn lợi dụng tao để dọn đường cho mày à, tiếc là tao phải tiễn mày đi xa trước khi chuyện đó xảy ra rồi. Mày yên tâm, mẹ của mày sẽ nhận được xác của mày nhanh thôi, đây là cái giá phải trả khi dám động vào con gái của Lạc Xích này!”
Họng súng lạnh toát ghim sát vào da, tiếng lên đạn vang lên dìm chết linh hồn của Lý Cảnh Chiêu vào hố đen tăm tối. Hắn nhắm chặt hai mắt, gọi tên Tử Di trong những cơn đau quặn thắt, tiếc là lúc khép lại đời người còn chưa từng nếm thử vị ngọt trên cánh môi em…
“Lạc Xích… Dừng lại…”
Tiếng hét từ tận ruột gan theo ánh đèn pha của chiếc xe ô tô lạ vụt nhanh tới khiến Lạc Xích giật mình, ngón tay trỏ chậm chạp nới lỏng khỏi cò súng. Ông ta đứng thẳng người nhìn Trịnh Hà nhoài người ra cửa xe hốt hoảng chạy về hướng này rồi há miệng ngửa cổ cười to như vừa được Thượng đế ban tặng thêm phần quà lớn.
Trịnh Hà mở cửa xe lê lết dưới đường nhựa, bò tới gần Lạc Xích run rẩy van xin:
“Đừng mà… đừng bắn nó.”
“Đã biết khuỵu gối rồi à? Một phu nhân cao quý như bà cũng có ngày hôm nay sao?” Lạc Xích cười khẩy, lại tiếp tục dí súng vào cái đầu máu me của Lý Cảnh Chiêu hăm doạ:
“Thả con gái của tao ra, tao sẽ cho nó sống, bằng không thì cả hai mẹ con mày đều phải chết!”
“Đừng… đừng mà…” Trịnh Hà mọp đầu van lạy, nước mắt chảy ròng ròng bủn rủn nói: “Tôi không có giấu con gái của ông, tôi không biết gì cả.”
“Mẹ kiếp! Đến nước này mà vẫn còn chối sao? Được. Để tao xem thử đầu của bọn bây cứng cỡ nào!”
Lạc Xích đạp gầm giày lên cổ của Lý Cảnh Chiêu, hạ họng súng vào giữa ấn đường của hắn. Trịnh Hà hoảng hốt lao người tới, ruột gan run lên bần bật, điên cuồng hét lớn:
“Đừng giết nó, nó là con trai ruột của ông đó!”
Đầu gối của bà ta đập mạnh xuống đường, dùng hết sức bò lết tới ôm chặt lấy đầu của con trai van khóc:
“Nó là con trai ruột của ông, là máu mủ ruột thịt với ông… Đừng giết nó…”
Hai tay của Lạc Xích buông thõng xuống, ông ta sững sờ nhìn khuôn mặt máu me dưới chân mình rồi cười rộ lên đè họng súng vào đầu Trịnh Hà, gằn giọng: “Lại muốn lừa tao à? Mày vẫn nghĩ tao ngu như ngày xưa nhỉ.”
“Không có. Ông tin tôi đi. Nó là con trai của chúng ta, là tôi đã nói dối để được bước chân vào nhà họ Lý.”
Trịnh Hà lau máu trên mặt Lý Cảnh Chiêu, run rẩy đưa bàn tay sẫm đỏ lên cho Lạc Xích xem rõ, nghẹn ngào nói:
“Máu này… và máu trong người ông là một.”
Lạc Xích đờ người trợn mắt nhìn màu máu tanh ngòm kia, gân xanh cuồn cuộn nổi lên in hằn trên mặt, muốn nói gì đó nhưng câu từ bị đông cứng lại, đứng bất động hồi lâu cũng không thể thốt ra lời.
Dưới vũng máu đỏ đen lẫn lộn, đôi mắt đờ đẫn của Lý Cảnh Chiêu hé mở ra, hắn mấp máy khoé môi mấy lần nhưng câu hỏi đớn đau kia bị ghì sâu trong cổ họng, rồi bỗng trước mặt tối sầm, ý nghĩ kinh hoàng kia bị cuốn vào tận đáy thiên thai.
Nếu máu đỏ trong anh được thừa hưởng từ người đàn ông mà em gọi là cha, thì hai chúng ta gọi nhau là gì em nhỉ…?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook