Thoát Xác Lỡ Ngã Vào Lòng Anh
-
Chương 92: Đừng lo... Anh luôn yêu em mà
Nụ cười ngọt ngào trên môi Lý An Thành dần biến chất, con ngươi đen cũng trở nên thật thâm sâu, nhưng khi bàn tay ấm lần đến bờ ngực mềm mại ẩn sau lớp áo của Ái Nghi thì đáy mắt chỉ còn một vẻ dịu dàng và chứa đầy khát vọng chiếm hữu.
Kéo vạt áo lụa lên cao để dễ dàng xoa nắn, môi mỏng thả rơi cái hôn lên mang tai của Ái Nghi rồi nhẹ nhàng lướt tới sống mũi, khi hơi thở ắp hương tình si quấn lấy đôi môi thơm mọng thì cô vội che miệng lại, nghiêng đầu tránh đi.
“Chúng ta nói cho xong chuyện quan trọng trước đã.”
“Còn có chuyện khác quan trọng hơn nữa sao?”
Lý An Thành cau mày không vui, điểm ngón trỏ lên môi của cô rồi trượt xuống cằm nhỏ nâng nó lên cao, xoáy sâu đôi mắt đen kịch biểu lộ rõ ràng sự bất bình.
“Hiện tại không phải là giờ hành chính, chuyện ngoài lề phiền thiếu phu nhân gác lại đến sáng mai.” Anh chồm tới, phả hơi ấm vào môi cô, khẽ thì thầm: “Cảm ơn.”
Thật khó cho Ái Nghi lúc này bởi trong đầu còn rất nhiều điều tò mò muốn hỏi, nhưng sức hút của một chàng trai mang đậm chất lãng tử và sở hữu khả năng điêu luyện như Lý An Thành khiến cô khó mà thoát khỏi cơn mê loạn. Nghiêng mắt nhìn màn đêm vẫn còn dày đặc sau khung cửa sổ, cô đành nhắm mắt buông mình tự nhủ " thôi thì đợi đến sáng mai".
Vợ yêu đã ngoan ngoãn nghe lời Lý An Thành mới có thể nở nụ cười mãn nguyện, anh cúi đầu hôn lên mi mắt phượng dài, lần tay xuống vùng eo thon thả rồi luồn những đầu ngón tay vào trong lưng váy. Nâng đôi con ngươi đen lay láy lên nhìn gương mặt ửng hồng của Ái Nghi, môi anh khẽ cong, nhẹ miết bên ngoài “cánh hoa” trơn ướt rồi nhẹ nhàng đưa sâu vào trong.
Cốc cốc.
“Thiếu gia, tôi mang đồ ăn tới rồi.”
Giọng của Tiêu Gia lanh lảnh ở bên ngoài khiến cảm giác hưng phấn của hai người trên giường tuột xuống cán đáy. Ái Nghi vội ngồi dậy chỉnh sửa lại trang phục, Lý An Thành bực dọc nhìn đầu những đầu ngón tay của mình rồi quay sang cánh cửa đang đóng, anh đứng phắt dậy nổi giận đùng đùng thô bạo mở cửa ra, giật lấy túi đồ từ tay Tiêu Gia, quát lên:
“Nếu không muốn chết thì trước chiều mai đừng để tôi thấy mặt của cậu.”
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì cánh cửa đã đóng “rầm” một cái thổi bay cả tóc mái của Tiêu Gia. Anh đứng lơ ngơ vò đầu than thân trách phận, mua đồ ăn lúc hai giờ sáng dễ lắm sao, anh phải cào cửa nhà người ta mới có được bát cháo nóng hổi đó đấy! Không khen được câu nào thì thôi đi còn nạt nộ lớn tiếng làm người ta giật bắn cả mình, nếu không phải sáu tháng lương của anh đủ mua một căn nhà thì anh đã viết đơn nghỉ việc từ lâu rồi… Hừ!
Bát cháo thịt băm thơm phức còn nóng hổi được đặt trước mặt Ái Nghi, cô kề mũi “hít hà” liên tục, hai mắt sáng lên chỉ chú tâm đến món ngon mà quên luôn chồng mình đang ở ngay bên cạnh.
Từ tối qua đến giờ cô không nuốt nổi thứ gì vào bụng, lúc nào cũng rầu rĩ khổ sở vét cạn nước mắt khóc thương chồng. Giờ người bình an vô sự rồi thì cô phải lo cho cái dạ dày trước đã, chuyện “riêng tư” gì đó dẹp sang một bên đi.
“Ngon không?”
Hương vị ngon ngọt vừa mới tan trong miệng thì giọng của Lý An Thành vang sát bên tai, lúc này Ái Nghi mới sực nhớ tới sự tồn tại của anh. Cô nghiêng đầu qua liền đụng phải ánh mắt dịu dàng như nước ấy, nhưng không biết tại sao tóc gáy của mình lại dựng đứng hết cả lên. Cô múc một muỗng cháo đưa trước miệng anh, mở rộng khẩu hình như đang đút cho em bé tập ăn dặm.
“A…”
“Anh không thích ăn cháo, anh muốn ăn cái khác.”
Ái Nghi đương nhiên hiểu “cái khác” mà Lý An Thành nhắc tới là gì, để đảm bảo được ăn no ngủ kỹ cô liền chuyển chủ đề đánh lạc hướng làm cho anh quên đi những thước phim ám muội ở trong đầu.
“Sáng nay em có tới nhà anh, nghe người giúp việc ở đó nói ba của anh đang suy sụp lắm. Anh không định cho ông biết tình hình của mình sao?”
“Không. Ông ấy phải đau buồn thì Trịnh Hà mới có cơ hội làm một người vợ “tốt” chứ! Cứ để họ làm lễ tang thật long trọng, chúng ta chỉ việc đứng ở ngoài tiễn từng người vào chiếc hòm rỗng ấy thôi.”
Chợt Lý An Thành dừng lại, nhếch cao đuôi mày nhìn cô, nhẹ hỏi: “Em đến đó làm gì?”
Biết anh đã nghĩ đến trọng tâm rồi Ái Nghi liền lục túi xách lấy giấy chứng nhận sở hữu cổ phần ra cho anh xem, hào hứng nói:
“Lý Cảnh Chiêu tưởng em thật lòng muốn gả cho hắn nên đã chuyển tên Hoàng Phổ sang cho em, lần trước hắn còn tặng cả cổ phần Lâm Thị cho em nữa. Anh thấy em có giỏi không?”
Cô chớp chớp đôi mắt long lanh đợi nghe một câu khen ngợi, nhưng sắc mặt của Lý An Thành không biểu lộ thái độ vui vẻ như cô tưởng, anh trầm mặc nhìn cô rồi chỉ “ờ” một tiếng đầy nhạt nhẽo. Sau đó lại lên tiếng hỏi:
“Em ăn no chưa?”
Ái Nghi buông bát cháo rỗng xuống bàn, chần chừ gật đầu rồi len lén ngước đôi mắt dò xét lên nhìn anh, khẽ nói: “Anh đang giận sao?”
“Không có.”
“Vậy anh có định khen thưởng cho chiến tích vang dội này của em không?”
“Có.” Lý An Thành mỉm cười, kéo cô ngã xuống giường, nhanh chóng lột sạch sẽ váy áo của cô, nâng cao giọng:
“Thưởng cho em một cái bụng to và đứa trẻ mang gen trội của anh để mấy gã đàn ông khác không dám tơ tưởng đến em nữa.”
Anh đứng bật dậy cởi bỏ cúc quần rồi ném hết những thứ vướng víu trên người đi, sau đó lập tức quỳ giữa hai chân của Ái Nghi, vươn tay vuốt gương mặt xinh đẹp đang ngây ngẩn rồi đột ngột đưa vật nóng bỏng dưới hạ thân vào sâu nơi tư mật đã đầy đủ độ trơn ướt.
Có tiếng thở dốc đồng loạt thoát ra từ cổ họng của cả hai người, luồng sóng điện râm ran từ vị trí nhạy cảm chạy dọc lên đỉnh đầu rồi lan rộng khắp cơ thể. Lý An Thành nhấp hông tấn công dồn dập, anh giống như con hổ đói khát bị giam nhốt lâu ngày mang nhiều ức chế, bản năng thống trị trỗi dậy khiến mỗi nhịp ra vào càng lúc càng mạnh mẽ hơn.
Bị “khống chế” hoàn toàn Ái Nghi không còn khả năng xoay sở, chỉ biết bấu chặt vào cánh tay rắn chắc đầy những sợi gân uy mãnh của Lý An Thành. Cơn hoan ái đã kéo cô rời xa thực tại, tiềm thức lúc này đang cùng với những xúc cảm lâng lâng bay trong đám mây bồng bềnh về miền “khoái lạc”.
Giọt mồ hôi nóng bỏng của cuộc giao hoan dùng quá nhiều sức lực xuất hiện trên trán Lý An Thành rồi rơi xuống giữa ngực của Ái Nghi, cô đưa tay lau đi liền bị anh lật úp người lại rồi xâm nhập vào từ đằng sau. Phủ cơ ngực ẩm ướt lên bờ lưng mềm mại, anh day cắn vành tai mỏng của cô rồi kéo nhẹ gương mặt ửng hồng qua một bên để mắt chạm mắt, đôi đồng tử trong vắt thu trọn sắc cạnh nam nhân tuyệt mỹ cùng khoé môi mấp máy câu từ mang đầy uy lực.
“Ở sau lưng chồng dám cả gan hứa hẹn gả cho người khác còn hào hứng khoe khoang sao? Lâm Ái Nghi, em vẫn nghĩ là anh có tấm lòng từ bi không biết ghen hay giận có đúng không? Em bày ra bao nhiêu nét mặt đáng yêu cho hắn xem rồi, thành thật khai báo cho anh biết?”
“Không có.”
Ái Nghi yếu ớt trả lời một mực phủ nhận, Lý An Thành nâng người của cô lên để bàn tay nhỏ khổ sở bám vào đầu giường, ôm lấy đôi gò bồng lắc lư điên đảo, phía sau vẫn đẩy tới không ngừng, giọng điệu càng thêm nguy hiểm:
“Vẫn không thành thật ư? Thiếu phu nhân, em được chiều chuộng đến hư rồi, hôm nay anh sẽ cho em biết calo của một bát cháo không bao giờ đọ được với độ dai dẳng của anh! Thử cảm nhận để biết tay chân là của mình mà không thể hoạt động theo ý mình là như thế nào nhé. Đừng lo… anh luôn yêu em mà.”
Kéo vạt áo lụa lên cao để dễ dàng xoa nắn, môi mỏng thả rơi cái hôn lên mang tai của Ái Nghi rồi nhẹ nhàng lướt tới sống mũi, khi hơi thở ắp hương tình si quấn lấy đôi môi thơm mọng thì cô vội che miệng lại, nghiêng đầu tránh đi.
“Chúng ta nói cho xong chuyện quan trọng trước đã.”
“Còn có chuyện khác quan trọng hơn nữa sao?”
Lý An Thành cau mày không vui, điểm ngón trỏ lên môi của cô rồi trượt xuống cằm nhỏ nâng nó lên cao, xoáy sâu đôi mắt đen kịch biểu lộ rõ ràng sự bất bình.
“Hiện tại không phải là giờ hành chính, chuyện ngoài lề phiền thiếu phu nhân gác lại đến sáng mai.” Anh chồm tới, phả hơi ấm vào môi cô, khẽ thì thầm: “Cảm ơn.”
Thật khó cho Ái Nghi lúc này bởi trong đầu còn rất nhiều điều tò mò muốn hỏi, nhưng sức hút của một chàng trai mang đậm chất lãng tử và sở hữu khả năng điêu luyện như Lý An Thành khiến cô khó mà thoát khỏi cơn mê loạn. Nghiêng mắt nhìn màn đêm vẫn còn dày đặc sau khung cửa sổ, cô đành nhắm mắt buông mình tự nhủ " thôi thì đợi đến sáng mai".
Vợ yêu đã ngoan ngoãn nghe lời Lý An Thành mới có thể nở nụ cười mãn nguyện, anh cúi đầu hôn lên mi mắt phượng dài, lần tay xuống vùng eo thon thả rồi luồn những đầu ngón tay vào trong lưng váy. Nâng đôi con ngươi đen lay láy lên nhìn gương mặt ửng hồng của Ái Nghi, môi anh khẽ cong, nhẹ miết bên ngoài “cánh hoa” trơn ướt rồi nhẹ nhàng đưa sâu vào trong.
Cốc cốc.
“Thiếu gia, tôi mang đồ ăn tới rồi.”
Giọng của Tiêu Gia lanh lảnh ở bên ngoài khiến cảm giác hưng phấn của hai người trên giường tuột xuống cán đáy. Ái Nghi vội ngồi dậy chỉnh sửa lại trang phục, Lý An Thành bực dọc nhìn đầu những đầu ngón tay của mình rồi quay sang cánh cửa đang đóng, anh đứng phắt dậy nổi giận đùng đùng thô bạo mở cửa ra, giật lấy túi đồ từ tay Tiêu Gia, quát lên:
“Nếu không muốn chết thì trước chiều mai đừng để tôi thấy mặt của cậu.”
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì cánh cửa đã đóng “rầm” một cái thổi bay cả tóc mái của Tiêu Gia. Anh đứng lơ ngơ vò đầu than thân trách phận, mua đồ ăn lúc hai giờ sáng dễ lắm sao, anh phải cào cửa nhà người ta mới có được bát cháo nóng hổi đó đấy! Không khen được câu nào thì thôi đi còn nạt nộ lớn tiếng làm người ta giật bắn cả mình, nếu không phải sáu tháng lương của anh đủ mua một căn nhà thì anh đã viết đơn nghỉ việc từ lâu rồi… Hừ!
Bát cháo thịt băm thơm phức còn nóng hổi được đặt trước mặt Ái Nghi, cô kề mũi “hít hà” liên tục, hai mắt sáng lên chỉ chú tâm đến món ngon mà quên luôn chồng mình đang ở ngay bên cạnh.
Từ tối qua đến giờ cô không nuốt nổi thứ gì vào bụng, lúc nào cũng rầu rĩ khổ sở vét cạn nước mắt khóc thương chồng. Giờ người bình an vô sự rồi thì cô phải lo cho cái dạ dày trước đã, chuyện “riêng tư” gì đó dẹp sang một bên đi.
“Ngon không?”
Hương vị ngon ngọt vừa mới tan trong miệng thì giọng của Lý An Thành vang sát bên tai, lúc này Ái Nghi mới sực nhớ tới sự tồn tại của anh. Cô nghiêng đầu qua liền đụng phải ánh mắt dịu dàng như nước ấy, nhưng không biết tại sao tóc gáy của mình lại dựng đứng hết cả lên. Cô múc một muỗng cháo đưa trước miệng anh, mở rộng khẩu hình như đang đút cho em bé tập ăn dặm.
“A…”
“Anh không thích ăn cháo, anh muốn ăn cái khác.”
Ái Nghi đương nhiên hiểu “cái khác” mà Lý An Thành nhắc tới là gì, để đảm bảo được ăn no ngủ kỹ cô liền chuyển chủ đề đánh lạc hướng làm cho anh quên đi những thước phim ám muội ở trong đầu.
“Sáng nay em có tới nhà anh, nghe người giúp việc ở đó nói ba của anh đang suy sụp lắm. Anh không định cho ông biết tình hình của mình sao?”
“Không. Ông ấy phải đau buồn thì Trịnh Hà mới có cơ hội làm một người vợ “tốt” chứ! Cứ để họ làm lễ tang thật long trọng, chúng ta chỉ việc đứng ở ngoài tiễn từng người vào chiếc hòm rỗng ấy thôi.”
Chợt Lý An Thành dừng lại, nhếch cao đuôi mày nhìn cô, nhẹ hỏi: “Em đến đó làm gì?”
Biết anh đã nghĩ đến trọng tâm rồi Ái Nghi liền lục túi xách lấy giấy chứng nhận sở hữu cổ phần ra cho anh xem, hào hứng nói:
“Lý Cảnh Chiêu tưởng em thật lòng muốn gả cho hắn nên đã chuyển tên Hoàng Phổ sang cho em, lần trước hắn còn tặng cả cổ phần Lâm Thị cho em nữa. Anh thấy em có giỏi không?”
Cô chớp chớp đôi mắt long lanh đợi nghe một câu khen ngợi, nhưng sắc mặt của Lý An Thành không biểu lộ thái độ vui vẻ như cô tưởng, anh trầm mặc nhìn cô rồi chỉ “ờ” một tiếng đầy nhạt nhẽo. Sau đó lại lên tiếng hỏi:
“Em ăn no chưa?”
Ái Nghi buông bát cháo rỗng xuống bàn, chần chừ gật đầu rồi len lén ngước đôi mắt dò xét lên nhìn anh, khẽ nói: “Anh đang giận sao?”
“Không có.”
“Vậy anh có định khen thưởng cho chiến tích vang dội này của em không?”
“Có.” Lý An Thành mỉm cười, kéo cô ngã xuống giường, nhanh chóng lột sạch sẽ váy áo của cô, nâng cao giọng:
“Thưởng cho em một cái bụng to và đứa trẻ mang gen trội của anh để mấy gã đàn ông khác không dám tơ tưởng đến em nữa.”
Anh đứng bật dậy cởi bỏ cúc quần rồi ném hết những thứ vướng víu trên người đi, sau đó lập tức quỳ giữa hai chân của Ái Nghi, vươn tay vuốt gương mặt xinh đẹp đang ngây ngẩn rồi đột ngột đưa vật nóng bỏng dưới hạ thân vào sâu nơi tư mật đã đầy đủ độ trơn ướt.
Có tiếng thở dốc đồng loạt thoát ra từ cổ họng của cả hai người, luồng sóng điện râm ran từ vị trí nhạy cảm chạy dọc lên đỉnh đầu rồi lan rộng khắp cơ thể. Lý An Thành nhấp hông tấn công dồn dập, anh giống như con hổ đói khát bị giam nhốt lâu ngày mang nhiều ức chế, bản năng thống trị trỗi dậy khiến mỗi nhịp ra vào càng lúc càng mạnh mẽ hơn.
Bị “khống chế” hoàn toàn Ái Nghi không còn khả năng xoay sở, chỉ biết bấu chặt vào cánh tay rắn chắc đầy những sợi gân uy mãnh của Lý An Thành. Cơn hoan ái đã kéo cô rời xa thực tại, tiềm thức lúc này đang cùng với những xúc cảm lâng lâng bay trong đám mây bồng bềnh về miền “khoái lạc”.
Giọt mồ hôi nóng bỏng của cuộc giao hoan dùng quá nhiều sức lực xuất hiện trên trán Lý An Thành rồi rơi xuống giữa ngực của Ái Nghi, cô đưa tay lau đi liền bị anh lật úp người lại rồi xâm nhập vào từ đằng sau. Phủ cơ ngực ẩm ướt lên bờ lưng mềm mại, anh day cắn vành tai mỏng của cô rồi kéo nhẹ gương mặt ửng hồng qua một bên để mắt chạm mắt, đôi đồng tử trong vắt thu trọn sắc cạnh nam nhân tuyệt mỹ cùng khoé môi mấp máy câu từ mang đầy uy lực.
“Ở sau lưng chồng dám cả gan hứa hẹn gả cho người khác còn hào hứng khoe khoang sao? Lâm Ái Nghi, em vẫn nghĩ là anh có tấm lòng từ bi không biết ghen hay giận có đúng không? Em bày ra bao nhiêu nét mặt đáng yêu cho hắn xem rồi, thành thật khai báo cho anh biết?”
“Không có.”
Ái Nghi yếu ớt trả lời một mực phủ nhận, Lý An Thành nâng người của cô lên để bàn tay nhỏ khổ sở bám vào đầu giường, ôm lấy đôi gò bồng lắc lư điên đảo, phía sau vẫn đẩy tới không ngừng, giọng điệu càng thêm nguy hiểm:
“Vẫn không thành thật ư? Thiếu phu nhân, em được chiều chuộng đến hư rồi, hôm nay anh sẽ cho em biết calo của một bát cháo không bao giờ đọ được với độ dai dẳng của anh! Thử cảm nhận để biết tay chân là của mình mà không thể hoạt động theo ý mình là như thế nào nhé. Đừng lo… anh luôn yêu em mà.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook