Thoạt Nhìn Em Rất Mlem
Chương 5: Buông em gái tôi ra!

Edit: Xiao Yi.

Hứa Thanh Ca gần như không hề dừng lại bước chân, lập tức xoay người bỏ chạy.

Ánh mắt tìm tòi và điệu cười nửa miệng của gã đàn ông đó thật khiến da đầu của cô tê dại.

Cho nên, phản ứng bản năng đầu tiên của cô chính là chạy.

Nhưng trên tay cầm theo hai túi lớn đồ cũ, trên người lại ăn mặc phong phanh và dép lê, cô không thể chạy nhanh được.

Gã đàn ông kia cũng rất nhanh đuổi theo cô, “Em gái nhỏ, tôi là đang giúp em gái đến nhận quần áo cũ, em đừng sợ a!”

Hứa Thanh Ca không ngừng lại, trong đầu chỉ nghĩ đến chạy vọt trở lại nhà.

Thanh âm của gã đàn ông phía sau nghe đến dị thường ghê rợn, làm cho da đầu của cô tê rần từng cơn. Nhà họ Hứa nằm ở trung tâm tiểu khu, lúc nãy, cô đứng ở cổng lớn, bên trong tiểu khu không có người.

Cầu thang bộ và cửa thang máy có bộ phận quét thẻ từ mới có thể dùng, Hứa Thanh Ca cân nhắc một cái rồi gia tăng tốc độ chạy.

Cô lấy thẻ từ trong túi ra, muốn tra vào chỗ quét, gã đàn ông phía sau đã chạy đến càng ngày càng gần, sắc mặt của cô rất nhanh đã trắng bệch.

Hứa Thanh Ca chạy qua khỏi cửa, giơ tay nắm lấy nắm vặn, bỗng nhiên tay phải và túi đồ bị gã bắt lại, “Em gái nhỏ, em chạy cái gì chứ? Anh trả em tiền.”

Hứa Thanh Ca muốn vứt túi đồ trong tay, nhưng cổ tại bị gã giữ lại rất chặt. Cô co rúm bả vai, dùng sức giãy tay ra, “Tôi không bán nữa! Ông buông tôi ra!”

Nhưng giằng mãi cũng không thoát được, Hứa Thanh Ca hoảng loạn đá gã, tay còn lại điên cuồng xô gã ra, “Ông buông tôi ra!”

Gã đàn ông xảo quyệt vô cùng, “Em gái nhỏ, em đừng sợ nha~ Anh không phải là người xấu, chỉ là tới mua quần áo cũ thôi mà!”

Hứa Thanh Ca buông tay, túi đồ rơi xuống đất, “Tôi bỏ quần áo cho ông, ông buông tôi ra đi!”

Gã đàn ông cười ra tiếng, thanh âm không hoảng không loạn, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của cô, “Em gái nhỏ, anh phải trả tiền cho em chứ!”

Bỗng, thanh âm đẩy cửa vang lên. Hứa Thanh Ca nghe thấy liền vung sức ném túi đồ vào người gã, sau đó vọt tới cửa vào.

Có một người đi ra.

Cô lập tức chui đầu vào trong, thét lên chói tai: “Có biến thái—!!!”

Một tay Tần Tuyển cầm túi, tay còn lại đẩy cửa đi vào, bất ngờ bị một bóng người xông tới, giọng nói của cô hoảng loạn, còn bị một gã đàn ông lạ mặt giữ chặt cổ tay.

Lông mày của Tần Tuyển lập tức nhíu lại. Anh túm Hứa Thanh Ca kéo ra sau lưng, nhưng tay của cô vẫn còn bị gã đàn ông giữ chặt.

Ngữ điệu của anh trở nên nặng nề: “Buông em ấy ra!”

Sắc mặt của gã đàn ông thoáng lộ ra không vui, nhưng trên mặt vẫn đang cười, “Soái ca, cậu đừng khẩn trương, tôi chỉ tới để mua quần áo cũ thôi.”

Lúc này, Hứa Thanh Ca mới thấy rõ người đi vào là anh hàng xóm, trong lòng vừa an tâm vừa sốt ruột nói:

“Anh ơi, em bán quần áo cũ trên mạng. Là ông ta dùng tài khoản nữ để gạt em, còn nói là cùng tỉnh thành nên muốn tiết kiệm phí chuyển phát nhanh mà tự mình tới nhận.”

Gã đàn ông nghe thấy cô kêu hai tiếng ‘anh ơi’, lực siết tay cô liền buông lỏng, nhưng ngay sau đó lại nắm chặt, không cam lòng hỏi: “Soái ca, cậu biết em gái này sao?”

Tần Tuyển không trả lời gã, chỉ lấy điện thoại trong túi ra mở khoá vân tay. Sau đó, anh bấm gọi bảo an rồi đưa cho Hứa Thanh Ca.

Tiếp theo, anh chắn trước mặt gã đàn ông, gắt gao bắt lại cổ tay của gã, lạnh nhạt gằn từng chữ, “Buông em gái tôi ra!”

Hứa Thanh Ca vừa mới gọi điện thoại xong, nghe được bốn chữ ’em gái của tôi’ mà anh trai ôn nhu vừa nói, đôi mắt liền đỏ lên.

Từ nhỏ tới lớn, mỗi khi cô gặp phiền toái, trong lòng đều âm thầm lẩm bẩm câu ‘Nếu mình có anh trai thì tốt rồi!’. Lúc này, câu nói ấy chợt thành sự thật.



Gã đàn ông tới mua quần áo cũ của Hứa Thanh Ca quả thật là một người che giấu rất tốt. Gã dùng một tài khoản nữ trên mạng để mua lại quần áo cũ của những cô gái khác, thậm chí mua lại giày cũ của nữ giới, chính là kiểu biến thái đáng khinh!

Gã thấy Hứa Thanh Ca bán những món đồ cũ này trên mạng nhưng tràn ngập hơi thở thiếu nữ, cho nên nhịn không được trực tiếp đến đây muốn mua.

Kết quả, khi thấy được cô thật xinh đẹp, gã liền không có biện pháp không chế cảm xúc nhưng lại rất bình tĩnh mà bắt lại cổ tay của cô, còn muốn ôm cô.

Tính ra, phản ứng của Hứa Thanh Ca nhanh lẹ, thêm nữa trùng hợp gặp được Tần Tuyển, cho nên không xảy ra thương tổn gì.

Nhưng cô bị doạ không hề nhẹ, thủ đoạn của gã quá biến thái! Hứa Thanh Ca nghĩ đến những quần áo cũ của mình thiếu chút nữa bị gã sử dụng, trên người lập tức ớn lạnh rùng mình. Còn có nếu như không gặp được Tần Tuyển, rất có thể cô sẽ bị gã xâm phạm.

Sau khi trở về từ đồn công an, Tần Tuyển đưa cô về đến tận nhà.

Hứa Thanh Ca đứng trước cửa, ôm lấy bả vai, cúi đầu nói: “Cảm ơn anh ạ.”

Thanh âm của cô gái nhỏ hơi run, Tần Tuyển liền biết cô vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần.

Mẹ Hứa và Lữ Hỉ Doanh đều không có ở nhà, Tần Tuyển rũ mi nhìn cô hai giây, sau đó khom người xuống.

Khi tầm mắt của hai người ngang bằng nhau, anh nói: “Tiểu Thanh Ca, anh nói em có hơi vô tâm đấy!”

Hứa Thanh Ca đỏ mắt nhìn anh, mơ hồ hỏi lại: “Dạ?”

Tần Tuyển cười dịu dàng, thanh âm cũng mềm đi, “Một tuần rồi đó, em không nhớ hai Bảo Bối nhà anh à?”

Hứa Thanh Ca vẫn mê man không hiểu vì sao anh lại nhắc đến chuyện này, nhưng xác thật là cô có nhớ đến hai đứa cún con mèo con kia mà!

Hứa Thanh Ca mở to đôi mắt sưng vù còn hơi ướt, nói: “Anh ơi, em có trồng cây gây rừng cho kiến ở, còn quyên góp chút tiền cho Alipay nữa.”

Lần này đến lượt Tần Tuyển mơ hồ, “Cái gì cơ?”

Hứa Thanh Ca hơi ngượng ngùng gãi đầu, thanh âm dần nhỏ: “Chính là… em có lương tâm.”

Ngoài hành lang yên ắng nhất thời an tĩnh lại, tất cả thanh âm như biến mất. Cho nên tiếng cười khẽ của Tần Tuyển bị phóng đại, nghe qua như nhẹ sa khí băng [1] trong radio, “Đúng vậy, Tiểu Thanh Ca nhà ta đặc biệt có lương tâm luôn.”

Lời anh nói khiến Hứa Thanh Ca cảm thấy anh giống như đang chê cười cô vậy, lỗ tai của cô lập tức đỏ lên.



Hứa Thanh Ca ngồi trên sofa trong phòng khách của nhà Tần Tuyển, trước ngực ôm mèo con ngoan ngoãn. Cô vuốt ve nó từng chút từng chút, cảm xúc sợ hãi dần dần bị một cảm giác an toàn mơ hồ thay thế.

Tần Tuyển bật TV cho cô xem, là một chương trình văn nghệ. Anh mở tủ đồ ăn vặt của Lữ Hỉ Doanh rồi đem ra cho cô rất nhiều đồ ăn vặt và nước uống, coi như là an ủi.

Sau đó, Tần Tuyển đi ra ban công lấy một tấm thảm mỏng đã phơi khô, đưa cho Hứa Thanh Ca dùng. Anh cúi người xoa đầu mèo con, ôn nhu nói với cô:

“Em mệt rồi thì ngủ một lát đi, ở nhà của anh không cần phải sợ.”

Hứa Thanh Ca ngẩng đầu nhìn anh, vô thức bỏ qua ánh mắt ôn nhu đang gần trong gang tấc của anh, cũng bỏ qua ngũ quan cực kỳ điển trai của anh.

Cô hơi nuốt một ngụm nước bọt, “Anh ơi.”

“Ừm?”

“Em hỏi anh một chuyện được không?”

Tần Tuyển thuận thế ngồi xuống chỗ bên cạnh cô, bế cún con đang nằm bò trên mặt đất lên người, cười khẽ đáp:

“Đừng nói là hỏi, em nhờ anh làm gì cũng được.”

“Thật ra em không cần anh làm gì cả…” Hứa Thanh Ca ngượng ngùng mở miệng, nhỏ giọng hỏi: “Anh thấy mẹ của em thế nào?”

Tần Tuyển: “???”

Cổ tay đang đặt trên cún con của anh hơi khựng lại, ý cười ôn nhu trong mắt ngưng tụ một chút, sau đó biến thành không thể tin được.

Những lời này…

Sao lại giống những câu đầu tiên để mai mối một người thế?

Trong TV, mấy minh tinh đang cười nói, nhưng Tần Tuyển lại cảm thấy vô lý!

Ngay sau đó, Hứa Thanh Ca khẽ gãi cún con trong ngực anh, nói nhỏ: “Em cảm thấy mẹ của em không tệ đâu ạ—”

Tần Truyển ra vẻ trấn định, gật đầu trả lời: “Đúng vậy, dì Hứa rất tốt.”

Chỉ trong nháy mắt, Hứa Thanh Ca ngẩng mặt cười thật tươi, “Vậy anh có thể nhận mẹ của em làm mẹ nuôi không?”

Tần Tuyển: “???”

“Chính là…” Hai má của cô đỏ hồng, hưng phấn, khẩn trương xen lẫn chờ mong, nói: “Anh thật tốt quá à, em rất muốn anh làm anh trai của em.”

Tần Tuyển: “…”

Cái hướng đi này làm anh hơi bất ngờ!!!



Hứa Thanh Ca lấy táo đỏ và sữa chua trong túi ra ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Tẩn Tuyển.

Anh hàng xóm này thật không nhàn rỗi: lấy đồ ăn vặt cho cô, lấy thảm mỏng cho cô khoác, còn tưới nước cho hoa, qua một lát lại cho cún con mèo con ăn.

Chân của anh rất dài, lại đặc biệt thẳng, còn có dáng người giống như quân nhân, từ vai đến lưng thực đĩnh đạc.

Khi tưới hoa, động tác của anh tuy ưu nhã mà ôn nhu, không chỉ thích động vật nhỏ, anh còn thích thực vật.

Máy quét rác đang chạy trên sàn nhà, Hứa Thanh Ca cúi người nhấn tắt.

Cô đi tới bên cạnh Tần Tuyển, xem anh tưới hoa, giống như đang ngắm chuyện lạ, lại hơi nhỏ giọng nói:

“Anh ơi, chuyện hôm nay thật sự rất cảm ơn anh ạ. Nếu như vừa rồi anh không xuất hiện, có thể em đã bị gã bắt nạt rồi…”

Tần Tuyển không nghĩ rằng cô vẫn canh cánh chuyện này, cho nên anh không nhắc đi nhắc lại hậu quả của chuyện này nếu như còn lặp lại bên tai cô.

Tần Tuyển chỉ xoa đầu mèo con trong ngực cô, cảm giác hệt như đang xoa đầu cô vậy, ôn nhu nói: “Không cần khách sáo, sau này bán đồ cẩn thận một chút, người xấu trên mạng rất nhiều.”

Hứa Thanh Ca ngoan ngoãn gật đầu, “Em sẽ nhớ kỹ.”

“Còn có… anh ơi,” Cô gãi đầu nói: “Em lại nhờ anh một chuyện được không ạ?”

Tần Tuyển đặt bình nước xuống, nâng mắt nhìn cô hai giây, đùa giỡn nói: “Anh cũng thấy chú Hứa rất tốt, nhưng tình hình trước mắt xem ra, anh không thể nhận thêm ông ấy làm ba nuôi đâu.”

Hứa Thanh Ca: “…”

“Không phải ạ,” Cô hơi nhón mũi chân, lặng lẽ nói gần bên tai Tần Tuyển: “Ừm, anh có thể đừng nói cho mẹ em biết chuyện đã xảy ra vào hôm nay không ạ?”

Tần Tuyển nhìn gương mặt xinh đẹp đang đến gần mình trong gang tấc, hô hấp có hơi khựng lại, “Sao cơ?”

Hứa Thanh Ca lui người về chỗ cũ, rầu rĩ nói: “Mẹ em nếu biết được chuyện này, nhất định sẽ không cho em bán lại đồ cũ nữa. Em còn muốn kiếm tiền a—”

_____

[1] Nhẹ sa khí băng: ngữ điệu lạnh nhạt, nhẹ nhàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương