Thoạt Nhìn Em Ăn Rất Ngon
-
Chương 26: Hứa Thanh Ca từng được bày tỏ rất nhiều lần, nhưng lần bày tỏ này của Tần Tuyển là trực tiếp và đặc biệt nh�
Edit: Xiao Yi.
Đêm hè rất nóng, Hứa Thanh Ca lại không bật máy lạnh. Sau khi vừa mới tắm xong, trên người cô rất nhanh đổ mồ hôi ướt đẫm. Cả lòng bàn tay và đầu ngón tay cầm điện thoại cũng ướt đẫm.
Nhiệt độ trên mặt rất nóng, tâm tình cũng tỉnh táo theo.
Hứa Thanh Ca hơi do dự, không biết anh muốn nói gì, cũng không biết cô phải phản ứng như thế nào. Nhưng là ba mẹ Hứa đã dạy cô phải lễ phép, cho nên cô thuận theo lý tình mà xuống lầu.
Trước khi đi, Hứa Thanh Ca mặc nội y vào rồi thay một cái váy khác, trộm ngó ra ban công nhìn một cái.
Dưới ánh đèn đường mỏng manh có một thân ảnh cao gầy. Tần Tuyển cúi đầu cầm điện thoại, đèn điện thoại ngược sáng cũng thật mỏng manh, một tay còn lại của anh xách một bịch đồ mua sắm, bị gió hạ thổi khẽ.
Ánh đèn đường ấy phủ xuống đỉnh đầu của anh giống như đèn của sân khấu kịch chiếu xuống diễn viên. Lúc này, toàn bộ diễn viên và người xem đã ra về, chỉ còn lại mỗi anh, thoáng cảm thấy cô đơn tịch liêu.
Hứa Thanh Ca vội vàng lắc đầu, anh có nhiều bạn bè họ hàng như vậy sao có thể cô đơn được? Có cô đơn cũng là bởi vì anh đã bắt nạt người ta thôi.
Hứa Thanh Ca lấy bình xịt đuổi muỗi phun lên người một cái, sau đó rót ra rón rén đi ra cửa nhà. Phòng ngủ của ba mẹ Hứa cách âm hẳn sẽ không nghe thấy cô ra khỏi cửa, nhưng cô vẫn chậm rãi, muốn đi sớm về sớm.
Chạy đến trước mặt Tần Tuyển, cô dừng lại. Nếu là bình thường, cô sẽ ngẩng đầu cười nói: "Anh tìm em có chuyện gì thế ạ?", nhưng lúc này Hứa Thanh Ca rất xấu hổ, cô cúi đầu xoa cái mũi, không biết nói gì.
Tần Tuyển lại trấn định như thường, giống như buổi sáng chưa từng có chuyện gì xảy ra. Anh lấy một cây kem trong bịch đồ ra đưa cho cô, "Anh đi ngang siêu thị nên mua, kem chưa tan đâu."
Hứa Thanh Ca đưa tay nhận lấy, "Cảm ơn anh ạ."
Tần Tuyển rũ mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Hẳn là cô vừa mới tắm xong, chuẩn bị đi ngủ, tóc sau khi hong khô thật mềm mại, thoáng có mùi hương của gió.
Cô mặc một cái váy dài tựa như tiên nữ, cổ tay đeo một sợi dây gân màu đen. Tuy cô còn nhỏ tuổi nhưng lại tựa như tiên nữ sinh đẹp từ trên trời giáng trần.
Hứa Thanh Ca cúi đầu nhìn cây kem, không dám ngẩng đầu nhìn anh. Cô chậm rãi tháo bao giấy xung quanh cây kem ra, sau đó ăn chậm rì.
Tần Tuyển cười khẽ, "Chúng ta đi đình hóng gió bên kia ngồi chút nhé?"
Hứa Thanh Ca không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ đi theo phía sau anh tới chỗ đình hóng gió.
Tần Tuyển có mua một túi khoai tây cắt lát trong bịch đồ, mở ra rồi đưa cho cô. Sau đó, anh không nhắc tới chuyện buổi sáng, chỉ như lãnh đạo tâm sự với nhân viên mà thôi, "Cảm thấy đến công ty học hỏi thế nào?"
Hứa Thanh Ca cúi đầu, chớp chớp hai mắt. Đây là kịch bản gì thế? Sao anh lại đột nhiên hỏi mấy câu này? Là đang muốn làm cô nơi lỏng cảnh giác sao?
Hứa Thanh Ca ăn một chút kem rồi thản nhiên nói thật, "Cũng khá tốt ạ."
"Còn gì nữa không?"
"Không ạ."
Tần Tuyển rũ lông mi, cười khẽ: "Em nói ít vậy à?"
Hứa Thanh Ca thật sự không biết nói gì bây giờ. Chuyện buổi sáng, cô đã xem như anh là gián tiếp bày tỏ, là một nửa bày tỏ. Cô không biết phải chung đụng với người đã từng bày tỏ với mình như thế này đây?
Nếu như cười nói với Tần Tuyển vậy giống như ám chỉ cô cũng thích anh rồi, nhưng mà cô không có cảm giác này, chỉ xem anh là anh trai thôi.
Hứa Thanh Ca do dự, đơn giản nói theo ý mình, "Là em không biết phải nói gì ạ..."
"Vậy à?"
"Dạ."
Tần Tuyển cũng không nói chuyện, chỉ cầm lát khoai tây trên bàn đá rồi đưa tới trước mặt cô. Hứa Thanh Ca thấy anh đã cầm lát khoai đưa tới tận mặt mình rồi cũng không thể từ chối. Cô duỗi tay nhận lấy hai miếng rồi đưa lên miệng nhai rộp rộp.
Mười giờ rưỡi mùa hạ còn có người tản bộ và nói chuyện phiếm trong tiểu khu. Không khí không yên tĩnh, còn có muỗi đốt.
Hứa Thanh Ca cảm thấy không khí xấu hổ lúc này sắp đen như quạ rồi. Cô lấy bình xịt đuổi muỗi từ trong túi ẩn của bộ váy ra, "Anh ơi, muỗi có cắn anh không ạ?"
Tần Tuyển ngoài ý muốn nhìn bình xịt muỗi nhỏ nhắn trong tay cô. Anh thật không nghĩ tới Hứa Thanh Ca xuống lầu còn nhớ đem theo cái này.
Có đôi khi, cô gái nhỏ này sẽ đột nhiên làm gì đó liền, cho anh niềm vui sướng kinh hỉ bất ngờ.
Từ nhỏ, Tần Tuyển đã không dụ muỗi, cũng chẳng sợ đi rừng cây để chơi cùng đám bạn học. Tụi nó bị muỗi cắn từng cái từng cái, còn anh đến tiếng muỗi kêu còn không nghe thấy.
Nhưng bây giờ, Tần Tuyển lại cười gật đầu, "Có bị. Vừa rồi cánh tay hình như bị muỗi cắn, cảm ơn Tiểu Thanh Ca nhé."
Hứa Thanh Ca liền mở bình xịt ra, quơ quơ xịt quanh người anh một vòng, sau đó hỏi: "Nhà anh có thuốc mỡ thảo dược không ạ? Nhà em có vài bình, hay là tặng anh và dì Lữ một lọ nhé?
Lời nói của cô hoàn toàn xuất phát từ bản năng. Cô nói xong liền hơi ngẩn người, cảm giác sao lời nói không được tự nhiên, còn quái lạ chỗ nào ấy.
Tần Tuyển gật đầu đồng ý, cười đáp: "Được, cảm ơn Tiểu Thanh Ca nhé."
Không khí lại trở về an tĩnh.
Tần Tuyển đánh giá cô một hồi lâu. Thanh Ca là cô gái đẹp nhất mà anh từng gặp, giống như Lữ Hỉ Doanh đã rất hưng phấn khi thấy cô lần đầu, trở về nói với anh vậy: Cô giống hệt như kem bơ.
Làn da của cô trắng nõn mọng nước, lúc cô xấu hổ thì hai má sẽ ửng hồng, giống như trên lớp bơ kem điểm thêm một chút dâu tây vậy.
Từ lúc xuống lầu tới bây giờ, cô vẫn không hề phản cảm anh, chỉ là không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Như vậy thì vấn đề không lớn!
Nhưng anh còn có một khúc mắt khác, "Tiểu Thanh Ca này."
Hứa Thanh Ca bất an, từ trong cổ họng phát ra một tiếng thật nhẹ, "Dạ."
"Em có yêu thích bạn trong lớp hay bạn bè nào bên ngoài không? Hoặc là tiền bối nào đó?" Tần Tuyển chậm rãi hỏi ra lo lắng trong lòng mình.
Hứa Thanh Ca ngoài dự đoán rằng anh lại đột nhiên hỏi một câu như vậy. Như vậy cũng thẳng thắn quá rồi, muốn cô trả lời sao đây hả? Cô vẫn chưa muốn tâm sự thế giới tình cảm của mình với anh đâu.
Chỉ là con người cô luôn thành thật thôi nhé...
"Không có ạ..." Hứa Thanh Ca nói xong, bỗng nhiên trước mắt hiện lên hai bức ảnh, lập tức sửa miệng, "Cũng có nửa thích ạ."
Cô thầm nghĩ: tuy bản thân đối với nhiếp ảnh gia Ngộ Khanh là sùng bái nhưng mơ hồ lại hơn vậy. Nếu cô biết Ngộ Khanh ở ngoài đời, hẳn là cô sẽ thích anh ấy.
Tần Tuyển lại một lần nữa không đoán được rằng cô gái nhỏ này lại trả lời là có nửa phần thích.
Đây là ý gì? Nửa yêu thầm sao?
"Em có để ý nếu nói cho anh biết là ai không?" Anh chậm rãi dẫn dắt.
Hứa Thanh Ca vẫn rất trung thực, "Rất để ý ạ."
"..."
Vốn dĩ Tần Tuyển định nấu ếch bằng nước ấm [1], nhưng nước ấm bỗng nhiên bị người ta làm sôi, ếch xanh bị phỏng nên nhảy ra rồi. Cô muốn chạy trốn, không những thế còn muốn nửa thích bị nấu bằng nồi nước khác.
Anh không hề muốn khiến cô bỏ chạy...
Tần Tuyển nghiêng người nhìn cô. Ánh trăng ngoài đình tựa như dừng lại trên mặt của Hứa Thanh Ca, khiến cho sườn má của cô toả ra vầng sáng nhu hoà.
Anh thích nhất là cô gái an tĩnh ngoan ngoãn này, rất nhiều thời điểm, Hứa Thanh Ca thật sự đáng yêu, có lúc cũng rất thông minh, còn có những khi bị anh trêu đến đỏ mặt nữa.
Tần Tuyển đè cổ áo, nhẹ vuốt hầu kết của mình như muốn thanh giọng. Sau đó, anh không nhanh không chậm gọi, "Thanh Ca này."
Hứa Thanh Ca hơi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt lại lộ ra vẻ mê man.
"Anh thật sự thích em."
"..."
Hứa Thanh Ca bỗng nhiên nhớ lại một câu kia mà lần đó, Tần Tuyển đã nói với Hàn Dĩ Tâm — Nhất kiến chung tình là duyên phận cao nhất.
Thanh âm của Tần Tuyển rất ôn nhu, "Nhưng anh không muốn theo đuổi em. Vốn là muốn đợi cho em vào Đại học, sau khi huấn luyện quân sự xong thì anh mới theo đuổi."
Hứa Thanh Ca lại hoang mang khiếp sợ, "Vì sao ạ?"
"Bởi vì anh không muốn em trốn tránh anh," Giọng của anh ôn nhu mà thành khẩn, ánh mắt cũng thành khẩn, sau đó thành thật nói ra tiếng lòng, "Anh định chờ em đến hôm khai giảng, chung đụng với em càng nhiều, để em từ từ thích anh."
Hứa Thanh Ca từng được bày tỏ rất nhiều lần, nhưng lần bày tỏ này của Tần Tuyển là trực tiếp và đặc biệt nhất trong lòng cô.
Câu tỏ tình mà cô nghe nhiều nhất đều là: Thanh Ca, anh rất thích em. Em có thể làm bạn gái của anh không?
Nhưng còn Tần Tuyển thì hi vọng rằng cô từ từ thích anh.
Vừa thẳng thắn vừa thành khẩn như vậy, làm cho Hứa Thanh Ca không biết nên trả lời như thế nào.
Tần Tuyển cũng không trông mong cô sẽ trả lời, chỉ cười khẽ xoa đầu cô, "Được rồi, em về nhà đi, mơ đẹp nhé."
"Dạ."
Hứa Thanh Ca chập chà chập chững theo lời Tần Tuyển xuống lầu. Cô bị anh gọi xuống dưới, nghe anh rành mạch bày tỏ, sau đó anh không cần cô trả lời đã nói cô trở về ngủ đi.
Cái tiết tấu này làm cô có hơi không thăm dò ra nổi ý của Tần Tuyển.
Hứa Thanh Ca cũng không biết tiếp theo anh muốn làm gì.
_____
[1] Nấu ếch bằng nước ấm: ếch sẽ không nhảy ra khỏi nồi, ý chỉ Tuyển ca đang từ từ dụ dỗ Tiểu Thanh Ca.
Đêm hè rất nóng, Hứa Thanh Ca lại không bật máy lạnh. Sau khi vừa mới tắm xong, trên người cô rất nhanh đổ mồ hôi ướt đẫm. Cả lòng bàn tay và đầu ngón tay cầm điện thoại cũng ướt đẫm.
Nhiệt độ trên mặt rất nóng, tâm tình cũng tỉnh táo theo.
Hứa Thanh Ca hơi do dự, không biết anh muốn nói gì, cũng không biết cô phải phản ứng như thế nào. Nhưng là ba mẹ Hứa đã dạy cô phải lễ phép, cho nên cô thuận theo lý tình mà xuống lầu.
Trước khi đi, Hứa Thanh Ca mặc nội y vào rồi thay một cái váy khác, trộm ngó ra ban công nhìn một cái.
Dưới ánh đèn đường mỏng manh có một thân ảnh cao gầy. Tần Tuyển cúi đầu cầm điện thoại, đèn điện thoại ngược sáng cũng thật mỏng manh, một tay còn lại của anh xách một bịch đồ mua sắm, bị gió hạ thổi khẽ.
Ánh đèn đường ấy phủ xuống đỉnh đầu của anh giống như đèn của sân khấu kịch chiếu xuống diễn viên. Lúc này, toàn bộ diễn viên và người xem đã ra về, chỉ còn lại mỗi anh, thoáng cảm thấy cô đơn tịch liêu.
Hứa Thanh Ca vội vàng lắc đầu, anh có nhiều bạn bè họ hàng như vậy sao có thể cô đơn được? Có cô đơn cũng là bởi vì anh đã bắt nạt người ta thôi.
Hứa Thanh Ca lấy bình xịt đuổi muỗi phun lên người một cái, sau đó rót ra rón rén đi ra cửa nhà. Phòng ngủ của ba mẹ Hứa cách âm hẳn sẽ không nghe thấy cô ra khỏi cửa, nhưng cô vẫn chậm rãi, muốn đi sớm về sớm.
Chạy đến trước mặt Tần Tuyển, cô dừng lại. Nếu là bình thường, cô sẽ ngẩng đầu cười nói: "Anh tìm em có chuyện gì thế ạ?", nhưng lúc này Hứa Thanh Ca rất xấu hổ, cô cúi đầu xoa cái mũi, không biết nói gì.
Tần Tuyển lại trấn định như thường, giống như buổi sáng chưa từng có chuyện gì xảy ra. Anh lấy một cây kem trong bịch đồ ra đưa cho cô, "Anh đi ngang siêu thị nên mua, kem chưa tan đâu."
Hứa Thanh Ca đưa tay nhận lấy, "Cảm ơn anh ạ."
Tần Tuyển rũ mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Hẳn là cô vừa mới tắm xong, chuẩn bị đi ngủ, tóc sau khi hong khô thật mềm mại, thoáng có mùi hương của gió.
Cô mặc một cái váy dài tựa như tiên nữ, cổ tay đeo một sợi dây gân màu đen. Tuy cô còn nhỏ tuổi nhưng lại tựa như tiên nữ sinh đẹp từ trên trời giáng trần.
Hứa Thanh Ca cúi đầu nhìn cây kem, không dám ngẩng đầu nhìn anh. Cô chậm rãi tháo bao giấy xung quanh cây kem ra, sau đó ăn chậm rì.
Tần Tuyển cười khẽ, "Chúng ta đi đình hóng gió bên kia ngồi chút nhé?"
Hứa Thanh Ca không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ đi theo phía sau anh tới chỗ đình hóng gió.
Tần Tuyển có mua một túi khoai tây cắt lát trong bịch đồ, mở ra rồi đưa cho cô. Sau đó, anh không nhắc tới chuyện buổi sáng, chỉ như lãnh đạo tâm sự với nhân viên mà thôi, "Cảm thấy đến công ty học hỏi thế nào?"
Hứa Thanh Ca cúi đầu, chớp chớp hai mắt. Đây là kịch bản gì thế? Sao anh lại đột nhiên hỏi mấy câu này? Là đang muốn làm cô nơi lỏng cảnh giác sao?
Hứa Thanh Ca ăn một chút kem rồi thản nhiên nói thật, "Cũng khá tốt ạ."
"Còn gì nữa không?"
"Không ạ."
Tần Tuyển rũ lông mi, cười khẽ: "Em nói ít vậy à?"
Hứa Thanh Ca thật sự không biết nói gì bây giờ. Chuyện buổi sáng, cô đã xem như anh là gián tiếp bày tỏ, là một nửa bày tỏ. Cô không biết phải chung đụng với người đã từng bày tỏ với mình như thế này đây?
Nếu như cười nói với Tần Tuyển vậy giống như ám chỉ cô cũng thích anh rồi, nhưng mà cô không có cảm giác này, chỉ xem anh là anh trai thôi.
Hứa Thanh Ca do dự, đơn giản nói theo ý mình, "Là em không biết phải nói gì ạ..."
"Vậy à?"
"Dạ."
Tần Tuyển cũng không nói chuyện, chỉ cầm lát khoai tây trên bàn đá rồi đưa tới trước mặt cô. Hứa Thanh Ca thấy anh đã cầm lát khoai đưa tới tận mặt mình rồi cũng không thể từ chối. Cô duỗi tay nhận lấy hai miếng rồi đưa lên miệng nhai rộp rộp.
Mười giờ rưỡi mùa hạ còn có người tản bộ và nói chuyện phiếm trong tiểu khu. Không khí không yên tĩnh, còn có muỗi đốt.
Hứa Thanh Ca cảm thấy không khí xấu hổ lúc này sắp đen như quạ rồi. Cô lấy bình xịt đuổi muỗi từ trong túi ẩn của bộ váy ra, "Anh ơi, muỗi có cắn anh không ạ?"
Tần Tuyển ngoài ý muốn nhìn bình xịt muỗi nhỏ nhắn trong tay cô. Anh thật không nghĩ tới Hứa Thanh Ca xuống lầu còn nhớ đem theo cái này.
Có đôi khi, cô gái nhỏ này sẽ đột nhiên làm gì đó liền, cho anh niềm vui sướng kinh hỉ bất ngờ.
Từ nhỏ, Tần Tuyển đã không dụ muỗi, cũng chẳng sợ đi rừng cây để chơi cùng đám bạn học. Tụi nó bị muỗi cắn từng cái từng cái, còn anh đến tiếng muỗi kêu còn không nghe thấy.
Nhưng bây giờ, Tần Tuyển lại cười gật đầu, "Có bị. Vừa rồi cánh tay hình như bị muỗi cắn, cảm ơn Tiểu Thanh Ca nhé."
Hứa Thanh Ca liền mở bình xịt ra, quơ quơ xịt quanh người anh một vòng, sau đó hỏi: "Nhà anh có thuốc mỡ thảo dược không ạ? Nhà em có vài bình, hay là tặng anh và dì Lữ một lọ nhé?
Lời nói của cô hoàn toàn xuất phát từ bản năng. Cô nói xong liền hơi ngẩn người, cảm giác sao lời nói không được tự nhiên, còn quái lạ chỗ nào ấy.
Tần Tuyển gật đầu đồng ý, cười đáp: "Được, cảm ơn Tiểu Thanh Ca nhé."
Không khí lại trở về an tĩnh.
Tần Tuyển đánh giá cô một hồi lâu. Thanh Ca là cô gái đẹp nhất mà anh từng gặp, giống như Lữ Hỉ Doanh đã rất hưng phấn khi thấy cô lần đầu, trở về nói với anh vậy: Cô giống hệt như kem bơ.
Làn da của cô trắng nõn mọng nước, lúc cô xấu hổ thì hai má sẽ ửng hồng, giống như trên lớp bơ kem điểm thêm một chút dâu tây vậy.
Từ lúc xuống lầu tới bây giờ, cô vẫn không hề phản cảm anh, chỉ là không biết nên đối mặt với anh như thế nào.
Như vậy thì vấn đề không lớn!
Nhưng anh còn có một khúc mắt khác, "Tiểu Thanh Ca này."
Hứa Thanh Ca bất an, từ trong cổ họng phát ra một tiếng thật nhẹ, "Dạ."
"Em có yêu thích bạn trong lớp hay bạn bè nào bên ngoài không? Hoặc là tiền bối nào đó?" Tần Tuyển chậm rãi hỏi ra lo lắng trong lòng mình.
Hứa Thanh Ca ngoài dự đoán rằng anh lại đột nhiên hỏi một câu như vậy. Như vậy cũng thẳng thắn quá rồi, muốn cô trả lời sao đây hả? Cô vẫn chưa muốn tâm sự thế giới tình cảm của mình với anh đâu.
Chỉ là con người cô luôn thành thật thôi nhé...
"Không có ạ..." Hứa Thanh Ca nói xong, bỗng nhiên trước mắt hiện lên hai bức ảnh, lập tức sửa miệng, "Cũng có nửa thích ạ."
Cô thầm nghĩ: tuy bản thân đối với nhiếp ảnh gia Ngộ Khanh là sùng bái nhưng mơ hồ lại hơn vậy. Nếu cô biết Ngộ Khanh ở ngoài đời, hẳn là cô sẽ thích anh ấy.
Tần Tuyển lại một lần nữa không đoán được rằng cô gái nhỏ này lại trả lời là có nửa phần thích.
Đây là ý gì? Nửa yêu thầm sao?
"Em có để ý nếu nói cho anh biết là ai không?" Anh chậm rãi dẫn dắt.
Hứa Thanh Ca vẫn rất trung thực, "Rất để ý ạ."
"..."
Vốn dĩ Tần Tuyển định nấu ếch bằng nước ấm [1], nhưng nước ấm bỗng nhiên bị người ta làm sôi, ếch xanh bị phỏng nên nhảy ra rồi. Cô muốn chạy trốn, không những thế còn muốn nửa thích bị nấu bằng nồi nước khác.
Anh không hề muốn khiến cô bỏ chạy...
Tần Tuyển nghiêng người nhìn cô. Ánh trăng ngoài đình tựa như dừng lại trên mặt của Hứa Thanh Ca, khiến cho sườn má của cô toả ra vầng sáng nhu hoà.
Anh thích nhất là cô gái an tĩnh ngoan ngoãn này, rất nhiều thời điểm, Hứa Thanh Ca thật sự đáng yêu, có lúc cũng rất thông minh, còn có những khi bị anh trêu đến đỏ mặt nữa.
Tần Tuyển đè cổ áo, nhẹ vuốt hầu kết của mình như muốn thanh giọng. Sau đó, anh không nhanh không chậm gọi, "Thanh Ca này."
Hứa Thanh Ca hơi ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt lại lộ ra vẻ mê man.
"Anh thật sự thích em."
"..."
Hứa Thanh Ca bỗng nhiên nhớ lại một câu kia mà lần đó, Tần Tuyển đã nói với Hàn Dĩ Tâm — Nhất kiến chung tình là duyên phận cao nhất.
Thanh âm của Tần Tuyển rất ôn nhu, "Nhưng anh không muốn theo đuổi em. Vốn là muốn đợi cho em vào Đại học, sau khi huấn luyện quân sự xong thì anh mới theo đuổi."
Hứa Thanh Ca lại hoang mang khiếp sợ, "Vì sao ạ?"
"Bởi vì anh không muốn em trốn tránh anh," Giọng của anh ôn nhu mà thành khẩn, ánh mắt cũng thành khẩn, sau đó thành thật nói ra tiếng lòng, "Anh định chờ em đến hôm khai giảng, chung đụng với em càng nhiều, để em từ từ thích anh."
Hứa Thanh Ca từng được bày tỏ rất nhiều lần, nhưng lần bày tỏ này của Tần Tuyển là trực tiếp và đặc biệt nhất trong lòng cô.
Câu tỏ tình mà cô nghe nhiều nhất đều là: Thanh Ca, anh rất thích em. Em có thể làm bạn gái của anh không?
Nhưng còn Tần Tuyển thì hi vọng rằng cô từ từ thích anh.
Vừa thẳng thắn vừa thành khẩn như vậy, làm cho Hứa Thanh Ca không biết nên trả lời như thế nào.
Tần Tuyển cũng không trông mong cô sẽ trả lời, chỉ cười khẽ xoa đầu cô, "Được rồi, em về nhà đi, mơ đẹp nhé."
"Dạ."
Hứa Thanh Ca chập chà chập chững theo lời Tần Tuyển xuống lầu. Cô bị anh gọi xuống dưới, nghe anh rành mạch bày tỏ, sau đó anh không cần cô trả lời đã nói cô trở về ngủ đi.
Cái tiết tấu này làm cô có hơi không thăm dò ra nổi ý của Tần Tuyển.
Hứa Thanh Ca cũng không biết tiếp theo anh muốn làm gì.
_____
[1] Nấu ếch bằng nước ấm: ếch sẽ không nhảy ra khỏi nồi, ý chỉ Tuyển ca đang từ từ dụ dỗ Tiểu Thanh Ca.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook