Thoạt Nhìn Em Ăn Rất Ngon
Chương 24: Cô ấy là bạn gái nhỏ dễ thương của tôi

Edit: Xiao Yi.

"Cậu muốn làm gì?" Nguyên Xi đoán được Tần Tuyển muốn giở trò, nhưng lại không đoán được hôm nay anh đã nhìn thấy ai, muốn giở trò với ai.

Tần Tuyển nâng mắt kính, "Vừa nãy tôi thấy bạn gái nhỏ của mình."

"Cậu có bạn gái hồi nào thế?"

"Chính xác mà nói phải là bạn bè là con gái giả làm bạn gái của tôi." Tần Tuyển ấn bàn đứng dậy, "Em ấy đang ăn cơm với một người đàn ông, tôi đi xem đây."

"Bạn bè là con gái?" Nguyên Xi bỗng nhiên nhớ đến cô họ của mình từng nói qua sau khi chuyển nhà, Tần Tuyển có một em gái hàng xóm đặc biệt xinh đẹp, "Là hàng xóm mới của cậy đấy à? Tân sinh viên năm nhất?"

"Ừ." Tần Tuyển mở cửa đi ra ngoài, âm cuối không hề che giấu yêu thích của mình với vị bạn bè là con gái này, "Chính là em gái nhỏ hàng xóm đặc biệt đáng yêu kia đấy."

Lúc đi tới trước cửa phòng ăn của Hứa Thanh Ca, anh lại gặp phải người phụ nữ trẻ tuổi ban nãy.

Là cô gái mà anh từng biết qua một buổi tụ tập nhỏ. Rất nhiều bạn bè của anh cũng tới, mấy người bạn bè đó lại mang theo bạn gái tới.

Cô gái này là bạn gái của bạn anh. Lúc ấy có thể là cô ta uống say nên nhân lúc không ai để ý mà sấn sang chỗ Tần Tuyển, muốn động tay động chân câu dẫn anh.

Tần Tuyển thân sĩ [1] lui ra xa cô ta, cô ta lại đuổi theo anh đến tận nhà vệ sinh. Sau đó, bạn trai của cô ta phát hiện, kế đó đã xảy ra một hồi xấu hổ không thoải mái.

Đến tận bây giờ, Tần Tuyển chỉ nhớ mặt cô ta, không nhớ nổi tên.

Anh không rằng sẽ gặp lại cô ta nên xoay người muốn đi, nhưng lại nghe thấy giọng của cô ta vui sướng kêu mình, "Tần Tuyển? Anh cũng ở đây sao? Lâu rồi không gặp anh đó."

Tần Tuyển hơi nhíu mày, giọng của cô ta quá lớn, đoán rằng Tiểu Thanh Ca trong phòng ăn sẽ nghe được.

Hứa Thanh Ca thật sự nghe thấy. Đang nói chuyện với chú nhỏ trong phòng ăn, cô bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có người kêu Tần Tuyển, vẫn là giọng của phụ nữ. Cô liền nói với Hứa Nhàn Nguyệt là đi vệ sinh, sau đó ra ngoài xem náo nhiệt.

Cô nghĩ rằng Tần Tuyển bị người ta lớn giọng gọi nên đi xem thử anh có cần cô giúp đỡ hay không. Ngày đó, ở buổi tiệc giao lưu cũng có rất nhiều sinh viên nữ và cô gái tiếp cận Tần Tuyển.

Anh có ưu tú, có tài hoa, lại đẹp trai và hấp dẫn, khó tránh được loại chuyện bị người khác theo đuổi như thế này.

Hứa Thanh Ca thăm dò đi ra ngoài, đập vào đôi mắt của cô là một cô gái có dáng người cực ngon, chân đi giày cao gót, hơi không vững mà chạy tới trước mặt Tần Tuyển.

Mà dáng vẻ của Tần Tuyển lại thật đĩnh đạc, áo sơ mi cùng quần tây đen, khi bước đi cũng thật đĩnh đạc, giống như minh tinh đi trên thảm đỏ vậy.

Hứa Thanh Ca rất nhanh liền hiểu ra tình cảnh này: cô gái kia ở đây muốn quấn lấy Tần Tuyển, còn anh thì cần sự hỗ trợ.

Hứa Thanh Ca phóng tới như một trận gió, lúc ngang qua người cô gái kia cũng không hề ngừng lại. Cô trực tiếp chạy đến bên cạnh Tần Tuyển, thân mật ôm lấy cánh tay của anh.

Cả người của Tần Tuyển rõ ràng cứng đờ, nhưng chỉ trong nháy mắt, anh liền cảm nhận được người đang ôm lấy cánh tay của mình là ai. Anh cười khẽ hai tiếng, nghiêng đầu rũ mắt nhìn cô, "Cảm ơn Tiểu Thanh Ca nhé."

Hứa Thanh Ca ngẩng đầu cười, "Không cần khách sáo, em bây giờ có giống anh hùng cứu mỹ nhân không ạ?"

"Không giống," Tần Tuyển tự nhiên đổi thành nắm tay cô, "Vẫn là giống mỹ nhân cứu anh hùng hơn."

Tần Tuyển và Hứa Thanh Ca nói chuyện một lát, cô gái phía sau cũng đuổi tới. Giày cao gót ngừng lại trước mặt hai người, cô ta nghi hoặc hỏi: "Tần Tuyển, cô đây là?"

Tần Tuyển và Hứa Thanh Ca liếc nhìn nhau, sau đó anh cười giới thiệu, "Bạn gái của tôi, Hứa Thanh Ca."

Hứa Thanh Ca không thấy anh giới thiệu tên của cô ta, tuy rằng không hiểu vì sao nhưng cô vẫn mỉm cười, "Chị gái nhỏ, xin chào ạ."

Vừa rồi mới gọi Tần Tuyển, bây giờ Tưởng Na mới bản năng phản ứng lại.

Lần trước tụ tập, lần đầu tiên nhìn thấy Tần Tuyển, cô ta liền nảy sinh hảo cảm với anh. Tần Tuyển đẹp trai, ưu nhã, còn rất thân sĩ, dáng vẻ ôn hoà, so với bạn trai của cô ta thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần, cho nên cô ta liền nổi tâm tư.

Sau lần tụ tập đó, tuy Tưởng Na chia tay bạn trai nhưng chưa từng từ bỏ ý định hỏi thăm về Tần Tuyển. Nhưng từ đầu chí cuối, cô ta đều không hỏi ra được cái gì.

Hôm nay trùng hợp gặp được Tần Tuyển, cô ta tự nhiên nghĩ đến vài chiêu tán tỉnh, tốt nhất là xin được số điện thoại của anh. Nhưng Tưởng Na lại không nghĩ rằng anh lại có bạn gái, cô bạn gái này là một nữ sinh, rất nhỏ con, cũng rất xinh đẹp, giống như ngôi sao nhí vừa mới thành niên vậy. Nếu như Hứa Thanh Ca đi chụp quảng cáo, khi cười rộ lên sẽ khiến rất nhiều người cam tâm tình nguyện bỏ tiền túi để mua sản phẩm ấy.

Nhưng từ trước đến giờ, Tưởng Na chỉ tin tưởng rằng trên đời này, không có người đàn ông nào là không thể cưa được. Bằng tam quan của cô ta, đàn ông chân đạp hai thuyền không thành vấn đề, cho nên có bạn gái thì đã sao?

Tưởng Na vén tóc, cười với Hứa Thanh Ca, "Em gái nhỏ, xin chào nha. Nếu đã gặp ở nhà hàng thì chúng ta cùng nhau ăn một bữa đi? Nhiều người càng vui mà."

Hứa Thanh Ca vừa muốn từ chối khéo, chợt nghe thấy Tần Tuyển mỉm cười, "Cảm ơn, hôm nay là ngày kỷ niệm của tôi và bạn gái."

Tưởng Na cũng không ngoài ý muốn mình sẽ bị từ chối. Cô ta cười đáp, "Vậy em không quấy rầy hai người nữa, chúc phúc nha."

Tưởng Na đi vòng qua người Hứa Thanh Ca, một bàn tay của cô ta như có như không cọ qua quần của Tần Tuyển. Anh lạnh lùng muốn đẩy cô ta ra, nhưng cô ta đã đi trước rồi.

Hứa Thanh Ca cũng nhận ra được cái tay không thành thật của cô ta, "Anh ơi?"

Tần Tuyển đút tay vào túi, lấy ra một tấm danh thiếp, là của Tưởng Na vừa nhanh chóng nhét vào khi nãy.

Hứa Thanh Ca kinh ngạc cảm thán, "Woah!"

"Em "woah" cái gì?" Tần Tuyển buồn cười.

"Cô ta lợi hại ghê," Hứa Thanh Ca chỉ vào tấm danh thiếp trong tay anh, "Là cô ta thường xuyên làm thế sao ạ? Cứ như vậy nhét danh thiếp vào túi quần của anh?"

Tần Tuyển không ngờ cô lại chú ý điểm này. Anh bật cười thật khẽ, sau đó đưa tấm danh thiếp cho cô, "Đây, bạn gái nhỏ à, có người giở trò trước mặt em để đưa danh thiếp cho bạn trai em đấy, tuỳ ý em mà xử đi."

Lúc này, Hứa Thanh Ca đột nhiên cảm thấy không tốt lắm. Hành vi vừa rồi của Tưởng Na cũng không thèm kiềm chế đi, trên danh thiếp là công ty nổi danh, vậy mà lại đi sử dụng như vậy.

Tần Tuyển quá sức hấp dẫn rồi, thật nhiều người như thế thích anh.

Hứa Thanh Ca chỉ xem danh thiếp một lần, liền lắc đầu nói: "Vẫn là anh giải quyết đi ạ, em là bạn gái giả thôi mà."

Hành vi vừa rồi của Tưởng Na quả thật đã chọc đến Tần Tuyển. Từ trước đến nay, Tần Tuyển không phải là một người hay nhẫn nhịn. Anh nắm lấy tay của Hứa Thanh Ca, dựa theo trực giác mà tìm được phòng ăn mà Tưởng Na ngồi.

Tần Tuyển kéo cửa gỗ ra, nhìn thấy cô ta đang ngồi đùa giỡn với đám bạn, có nam lẫn nữ, còn có người mà anh biết.

Tần Tuyển ho nhẹ một tiếng khiến họ chú ý, vào lúc Tưởng Na kinh ngạc nhìn về phía mình, anh kẹp tấm danh thiếp, nói: "Cô Tưởng này, tôi có bạn gái rồi, cho nên lúc nãy cô nhân lúc bạn gái tôi không chú ý đã để lại danh thiếp, tôi trả cho cô."

Tần Tuyển không chút khách khí mà nói, cũng không để lại cho Tưởng Na nửa phần mặt mũi, "Hi vọng lần sau cô đừng làm như vậy nữa, cảm ơn."

Tưởng Na nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ, cả người cứng đờ, vừa mất mặt. Cô ta muốn mắng người nhưng miệng lại không nói được, phản bác cũng nói không ra lời, chỉ có thể phẫn nộ ngồi đó mà trừng mắt.

Tần Tuyển ném tấm danh thiếp lên bàn trà, sau đó dẫn Hứa Thanh Ca rời đi, từ trong phòng ăn lập tức truyền ra tiếng dạy dỗ Tưởng Na, "Cô điên rồi hay sao lại đi câu dẫn Tần Tuyển vậy hả?"

Hứa Thanh Ca không nghĩ rằng anh sẽ không cho cô ta mặt mũi như vậy. Cô hơi kinh ngạc, lại nhìn dáng vẻ đeo kính văn nhã của Tần Tuyển, bỗng nhiên cô nhớ đến Hứa Nhàn Nguyệt, cảm giác như Tần Tuyển rất giống y.

Sau đó, Hứa Thanh Ca chợt nhớ ra một chuyện, "À, anh ơi, em vừa mới nhớ rằng mình phải trở lại phòng ăn ạ."

Tần Tuyển vẫn luôn muốn hỏi: "Em là đang ăn cùng..."

Vừa nói được một nửa, điện thoại của Hứa Thanh Ca đã đổ chuông, là chú nhỏ gọi tới. Cô lập tức nhận máy, "Cháu vẫn chưa dùng bữa xong đâu, chú đừng để nhân viên phục vụ dọn hết đồ ăn của cháu đó."

"Cháu đang ở đâu?" Thanh âm của Hứa Nhàn Nguyệt hơi trầm.

Hứa Thanh Ca run lập cập, không dám nói rằng mình trích thời gian chạy đi giả làm bạn gái của người ta. Cô liền nói dối, "Cháu đang ở toilet ạ."

Toilet? Tần Tuyển nghe thấy cô nói dối, ánh mắt lộ ra không vui.

"Phải không?" Những lời này của Hứa Nhàn Nguyệt không hề truyền ra từ microphone điện thoại của Hứa Thanh Ca, mà là sau lưng cô, "Tiểu Thanh Ca, giới thiệu một chút đi hử?"

Hứa Thanh Ca bị doạ đến mức la một tiếng, sao chú nhỏ lại ra đây?

Cô rất sợ Hứa Nhàn Nguyệt hiểu lầm, nhanh chóng chạy tới trước mặt y, giải thích: "Chú nhỏ, anh ấy là anh trai hàng xóm của cháu, cháu không có yêu sớm!"

Còn tốt, một câu này của Hứa Thanh Ca đã giải thích rõ ràng quan hệ của họ, Tần Tuyển nhẹ thở ra một hơi, rất khiêm tốn và lễ phép nói: "Chào chú ạ."

"Chú?" Hứa Nhàn Nguyệt chậm rì rì đi tới trước mặt Tần Tuyển, "Từ này rất già, cậu cũng nói vậy thật sao?"

"Chú nhỏ," Hứa Thanh Ca nhíu mày, "Chúng ta quay lại ăn cơm tiếp đi."

"Không," Trên tay Hứa Nhàn Nguyệt còn cầm ly rượu gạo, chưa thấy rõ sắc mặt của cô.

Y chỉ chăm chú nhìn chằm chằm tiểu tử trẻ tuổi trước mặt, buồn bã hỏi: "Tôi chỉ hỏi cậu một lần thôi, cũng mong cậu sẽ nói thật lòng. Có phải cậu không thích Tiểu Thanh Ca không?"

Ngữ khí của Hứa Nhàn Nguyệt hơi ngà say, nói tiếp: "Tôi không thích người không thành thật. Cho nên cậu hãy suy nghĩ kỹ trước khi trả lời."

_____

[1] Thân sĩ: miêu tả người có học thức, trang nhã, thanh cao.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương