Thoát Không Khỏi Ôn Nhu Của Anh
-
Chương 15: Gần gũi thân mật
*******
Tiểu Úc tại Nhật Bản không quen biết ai ngoại trừ Lăng Lăng nên chỉ có thể cố mà chịu đựng sự nồng nhiệt của Âu Dương Y Phàm.
Tại khách sạn sắp xếp đồ đạc, Lăng Lăng và Dương Lam Hàng hẹn cô ra chỗ ăn tối đã đặt trước, để tên phiền toái Âu Dương Y Phàm kia một mình ở lại trong phòng cô.
Cô ngồi trên sô pha, bày ra nét mặt lý trí: “Âu Dương Y Phàm, nếu em nhớ không lầm, vài ngày trước chúng ta đã chia tay .”
“Pháp luật quy định, ly hôn cũng có thể tái hôn.”
“Anh”
Anh từng chút tiến gần lại, một bàn tay khoát lên trên tay vịn sô pha, tay kia thì khoát lên trên đệm dựa, giam cô đang muốn tránh né vào trong không gian nhỏ hẹp.
Cảm giác ngột ngạt này khiến cô có chút bối rối, hoàn toàn bỏ ý định nói chuyện lý trí với anh.
Cô cố giả vờ bình tĩnh:“Em kính nhờ anh cách em ra xa một chút.”
“Tiểu Úc… Vì sao em càng vứt bỏ anh, anh lại càng muốn chinh phục em? Anh cứ tin tưởng một ngày nào đó, anh sẽ khiến cho em chủ động ôm anh, nói với anh rằng: Em yêu anh!”
Nếu những lời này đến từ miệng của những người đàn ông khác toàn bộ tinh thần sẽ rối loạn. Từ miệng của người như Âu Dương Y Phàm nói ra, lại kết hợp chút tà khí và quyết đoán càng khiến trái tim cô nhảy loạn nhịp.
“Xét thấy em không hài lòng nhẫn đính hôn nên anh đổi cái khác cho em!” Anh thâm tình quỳ xuống trước mặt cô, lấy cái hộp nhỏ màu vàng mở ra trước mặt cô: “Chúng ta kết hôn đi!”
Tiểu Úc choáng váng thật lâu, tâm tình kích động mới bình tĩnh lại, lạnh lùng trả lời: “Việc này… Đợi kiếp sau rồi hãy nói.”
Vẻ mặt anh vặn vẹo không thể tả. Tóm lại rất đáng yêu, khiến mỗi lần cô nhớ tới, đều muốn cười!
Cô len lén nhìn thoáng qua chiếc nhẫn kim cương trong tay anh. Viên kim cương lớn trên chiếc nhẫn đính hôn đã có chút thô tục, vậy mà chiếc nhẫn cưới này còn thô tục hơn…
Người này cái gì cũng tốt, chỉ mắt thẩm mỹ là kém không chịu được.
……
Buổi tối ăn cơm xong, không biết là ai đề nghị nói đi khách sạn PUB uống một ly, đúng là không có tính xây dựng. Tiểu Úc phản đối liền bị cự tuyệt thô lỗ.
Tửu lượng của Lăng Lăng thì khỏi phải bàn, Dương Lam Hàng và Âu Dương Y Phàm đều là đàn ông trải qua trăm trận trong xã giao. Chỉ mỗi Tiểu Úc là thảm, vốn đã không thắng được rượu, hơn nữa lúc tâm tình cực kỳ kém mới uống vài ly đã có cảm giác say, đầu cũng có chút choáng váng.
Nhớ tới đêm mưa kia, nhớ tới Âu Dương Y Phàm dịu dàng lau đi nước mắt Lâm Nhĩ Tích, còn ôm cô ta lên lầu, Tiểu Úc uống một hơi cạn ly, ly lửa cay nóng rót vào tận tim. Cô lại nhớ tới Âu Dương Y Phàm lúc xúc động, nhớ tới nét mặt lúc anh nhìn chiếc nhẫn kim cương…
Cô nâng ly, dùng rượu sưởi ấm lạnh lẽo trong lòng một chút.
Khi Tiểu Úc còn muốn uống tiếp, Âu Dương Y bắt lấy tay cô, lấy đi ly rượu trong tay.
“Uống rượu thế này có hại cho sức khỏe, ăn chút gì trước đi.”
Cô ngước lên nhìn Âu Dương Y Phàm, mới một tuần không gặp mà anh tiều tụy nhiều quá, dưới ánh đèn đỏ thẫm dường như anh rất thất vọng và đau buồn khiến tim cô co thắt.
Cô nhìn gương mặt anh, nhất thời ý chí không kiên định, không nhịn được kéo tay áo anh hỏi một câu thiếu chất: “Ivan, rốt cuộc người anh yêu là ai?”
“Là em!” Âu Dương Y Phàm thu lại vẻ bất cần đời thường ngày, cúi mặt xuống, kề sát vào mặt cô nói: “Anh yêu em.”
“Vậy còn Lâm Nhĩ Tích thì sao?”
“Nếu người anh yêu là cô ấy, anh cần gì phải hạ mình cầu xin em?”
Nói rất có lý. Nếu anh có gì với Lâm Nhĩ Tích, anh hẳn đã sớm chia tay với cô, cần gì phải cố hết sức xoay chuyển lòng cô.
Anh nói: “Anh không phải loại người nhu nhược, càng không phải người thích chân đạp hai thuyền, nếu anh thật lòng yêu Lâm Nhĩ Tích, anh sẽ nói rõ ràng với em, tránh cho em càng lún càng sâu.” .
“Em xin lỗi!” Cô sờ sờ mặt anh, nói: “Là do em quá thất thường, không tin tưởng anh.”
Âu Dương Y Phàm cầm lấy tay cô, đặt bên môi, nhẹ nhàng hôn: “Ngày đó anh cũng có chút nóng nảy. Sau khi trở về, anh bình tĩnh ngẫm lại em tức giận là đúng. Nếu đổi lại anh thấy một người đàn ông ôm em lên lầu, hai tiếng còn chưa xuống, nói không chừng anh sẽ đánh gãy chân hắn!”
“Có phải không?”
“Thật ra anh nên vui mừng, vì em càng tức giận càng chứng tỏ em quan tâm nhiều đến anh!”
“Xứng đáng là bậc thầy của tình yêu, rất sâu sắc!”
“Quá khen, quá khen!”
Cô nở nụ cười, mấy ngày nay cô mới cười lần đầu tiên, hơn nữa còn cười rất vui vẻ!
Chợt nghĩ ngợi, nụ cười cô vụt tắt: “Tuy nhiên, nếu anh còn dám quấn quít người phụ nữ nào khác, để xem em xử lý anh thế nào!”
“Lần này bị em hành hạ mấy đêm khó ngủ….. Anh nào dám quấn quít không rõ cùng người phụ nữ khác chứ!”
Một luồng ánh sáng đỏ sậm chiếu từ sau lưng Âu Dương Y Phàm, nhuộm áo sơ mi màu đen của anh thành màu tím, làm đường nét trên mặt anh nổi bật càng thêm phần mỹ cảm, nhất là ý cười bên môi anh, gợi lên trí nhớ quen thuộc của cô…
“Anh?” Tiểu Úc ngạc nhiên nhìn khuôn mặt trước mắt này, một loại ảo giác đan xen thời gian.
Âu Dương Y Phàm nhìn về phía cô, “Em làm sao vậy?
“Anh trông…rất giống một người”
“Ai chứ?”
Tiểu Úc vì kinh ngạc mà suy nghĩ bối rối, thử thăm dò hỏi: “Trước kia anh từng đến Bule Pub chưa?”
“Thường xuyên đi. Rồi sao?”
“Năm năm trước thì sao?” Cô kéo tay áo anh, khẩn trương đến mức quên cả hô hấp: “Năm năm trước ngày mười lăm tháng năm, anh có đến không?”
Sau khi Âu Dương Y Phàm nghĩ ngợi, nhanh chóng giật mình. “Úc! Em là cô gái ăn ba cái kem thuyền chuối* ngày đó sao?”
“Người ngồi ở đối diện anh chính là em?”
“Ừh.”
Tiểu Úc ngực đột nhiên cứng lại, đối mặt với mối tình đầu, với người đầu tiên khiến tim mình đập rộn lên thật lâu khó quên, cô không rõ là vui sướng, hay là thương cảm. Thật lâu sau, cô vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve đường cong trên mặt anh, nhìn kỹ hình dáng của anh — đây là chuyện năm năm trước cô muốn làm nhất.
Hiện tại, cô rốt cục đã tin: Tình yêu của bọn họ, đúng là duyên trời định !
“Ivan……” Cô trìu mến gọi tên anh, sau đó giọng lập tức trầm xuống: “Ngày đó cô gái tới tìm anh là ai?!
Âu Dương Y Phàm lập tức ngẩng đầu nhìn về phía người phục vụ. “Phiền anh mang đến một bình rượu Sake**.”
“Nói nhanh lên!” Cô trừng mắt anh
“Anh cũng không nhớ rõ ……” Anh nghĩ nghĩ, tựa hồ nhớ tới cái gì: “Chắc là Phi Phi***? Là Hàng bảo cô ấy đến PUB tìm anh trở về, thương lượng một chút chuyện đi Mỹ ngày hôm sau, không tin em có thể hỏi Hàng…”
Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Dương Lam Hàng thì giọng anh im bặt, quay đầu nói với người phục vụ: “Phiền anh, hai bình rượu Sake.”
Cô không hỏi tiếp, bởi vì cô lựa chọn tin tưởng anh.
Nếu hai người bên nhau, còn gì quan trọng hơn niềm tin dành cho nhau chứ.
Tiểu Úc tại Nhật Bản không quen biết ai ngoại trừ Lăng Lăng nên chỉ có thể cố mà chịu đựng sự nồng nhiệt của Âu Dương Y Phàm.
Tại khách sạn sắp xếp đồ đạc, Lăng Lăng và Dương Lam Hàng hẹn cô ra chỗ ăn tối đã đặt trước, để tên phiền toái Âu Dương Y Phàm kia một mình ở lại trong phòng cô.
Cô ngồi trên sô pha, bày ra nét mặt lý trí: “Âu Dương Y Phàm, nếu em nhớ không lầm, vài ngày trước chúng ta đã chia tay .”
“Pháp luật quy định, ly hôn cũng có thể tái hôn.”
“Anh”
Anh từng chút tiến gần lại, một bàn tay khoát lên trên tay vịn sô pha, tay kia thì khoát lên trên đệm dựa, giam cô đang muốn tránh né vào trong không gian nhỏ hẹp.
Cảm giác ngột ngạt này khiến cô có chút bối rối, hoàn toàn bỏ ý định nói chuyện lý trí với anh.
Cô cố giả vờ bình tĩnh:“Em kính nhờ anh cách em ra xa một chút.”
“Tiểu Úc… Vì sao em càng vứt bỏ anh, anh lại càng muốn chinh phục em? Anh cứ tin tưởng một ngày nào đó, anh sẽ khiến cho em chủ động ôm anh, nói với anh rằng: Em yêu anh!”
Nếu những lời này đến từ miệng của những người đàn ông khác toàn bộ tinh thần sẽ rối loạn. Từ miệng của người như Âu Dương Y Phàm nói ra, lại kết hợp chút tà khí và quyết đoán càng khiến trái tim cô nhảy loạn nhịp.
“Xét thấy em không hài lòng nhẫn đính hôn nên anh đổi cái khác cho em!” Anh thâm tình quỳ xuống trước mặt cô, lấy cái hộp nhỏ màu vàng mở ra trước mặt cô: “Chúng ta kết hôn đi!”
Tiểu Úc choáng váng thật lâu, tâm tình kích động mới bình tĩnh lại, lạnh lùng trả lời: “Việc này… Đợi kiếp sau rồi hãy nói.”
Vẻ mặt anh vặn vẹo không thể tả. Tóm lại rất đáng yêu, khiến mỗi lần cô nhớ tới, đều muốn cười!
Cô len lén nhìn thoáng qua chiếc nhẫn kim cương trong tay anh. Viên kim cương lớn trên chiếc nhẫn đính hôn đã có chút thô tục, vậy mà chiếc nhẫn cưới này còn thô tục hơn…
Người này cái gì cũng tốt, chỉ mắt thẩm mỹ là kém không chịu được.
……
Buổi tối ăn cơm xong, không biết là ai đề nghị nói đi khách sạn PUB uống một ly, đúng là không có tính xây dựng. Tiểu Úc phản đối liền bị cự tuyệt thô lỗ.
Tửu lượng của Lăng Lăng thì khỏi phải bàn, Dương Lam Hàng và Âu Dương Y Phàm đều là đàn ông trải qua trăm trận trong xã giao. Chỉ mỗi Tiểu Úc là thảm, vốn đã không thắng được rượu, hơn nữa lúc tâm tình cực kỳ kém mới uống vài ly đã có cảm giác say, đầu cũng có chút choáng váng.
Nhớ tới đêm mưa kia, nhớ tới Âu Dương Y Phàm dịu dàng lau đi nước mắt Lâm Nhĩ Tích, còn ôm cô ta lên lầu, Tiểu Úc uống một hơi cạn ly, ly lửa cay nóng rót vào tận tim. Cô lại nhớ tới Âu Dương Y Phàm lúc xúc động, nhớ tới nét mặt lúc anh nhìn chiếc nhẫn kim cương…
Cô nâng ly, dùng rượu sưởi ấm lạnh lẽo trong lòng một chút.
Khi Tiểu Úc còn muốn uống tiếp, Âu Dương Y bắt lấy tay cô, lấy đi ly rượu trong tay.
“Uống rượu thế này có hại cho sức khỏe, ăn chút gì trước đi.”
Cô ngước lên nhìn Âu Dương Y Phàm, mới một tuần không gặp mà anh tiều tụy nhiều quá, dưới ánh đèn đỏ thẫm dường như anh rất thất vọng và đau buồn khiến tim cô co thắt.
Cô nhìn gương mặt anh, nhất thời ý chí không kiên định, không nhịn được kéo tay áo anh hỏi một câu thiếu chất: “Ivan, rốt cuộc người anh yêu là ai?”
“Là em!” Âu Dương Y Phàm thu lại vẻ bất cần đời thường ngày, cúi mặt xuống, kề sát vào mặt cô nói: “Anh yêu em.”
“Vậy còn Lâm Nhĩ Tích thì sao?”
“Nếu người anh yêu là cô ấy, anh cần gì phải hạ mình cầu xin em?”
Nói rất có lý. Nếu anh có gì với Lâm Nhĩ Tích, anh hẳn đã sớm chia tay với cô, cần gì phải cố hết sức xoay chuyển lòng cô.
Anh nói: “Anh không phải loại người nhu nhược, càng không phải người thích chân đạp hai thuyền, nếu anh thật lòng yêu Lâm Nhĩ Tích, anh sẽ nói rõ ràng với em, tránh cho em càng lún càng sâu.” .
“Em xin lỗi!” Cô sờ sờ mặt anh, nói: “Là do em quá thất thường, không tin tưởng anh.”
Âu Dương Y Phàm cầm lấy tay cô, đặt bên môi, nhẹ nhàng hôn: “Ngày đó anh cũng có chút nóng nảy. Sau khi trở về, anh bình tĩnh ngẫm lại em tức giận là đúng. Nếu đổi lại anh thấy một người đàn ông ôm em lên lầu, hai tiếng còn chưa xuống, nói không chừng anh sẽ đánh gãy chân hắn!”
“Có phải không?”
“Thật ra anh nên vui mừng, vì em càng tức giận càng chứng tỏ em quan tâm nhiều đến anh!”
“Xứng đáng là bậc thầy của tình yêu, rất sâu sắc!”
“Quá khen, quá khen!”
Cô nở nụ cười, mấy ngày nay cô mới cười lần đầu tiên, hơn nữa còn cười rất vui vẻ!
Chợt nghĩ ngợi, nụ cười cô vụt tắt: “Tuy nhiên, nếu anh còn dám quấn quít người phụ nữ nào khác, để xem em xử lý anh thế nào!”
“Lần này bị em hành hạ mấy đêm khó ngủ….. Anh nào dám quấn quít không rõ cùng người phụ nữ khác chứ!”
Một luồng ánh sáng đỏ sậm chiếu từ sau lưng Âu Dương Y Phàm, nhuộm áo sơ mi màu đen của anh thành màu tím, làm đường nét trên mặt anh nổi bật càng thêm phần mỹ cảm, nhất là ý cười bên môi anh, gợi lên trí nhớ quen thuộc của cô…
“Anh?” Tiểu Úc ngạc nhiên nhìn khuôn mặt trước mắt này, một loại ảo giác đan xen thời gian.
Âu Dương Y Phàm nhìn về phía cô, “Em làm sao vậy?
“Anh trông…rất giống một người”
“Ai chứ?”
Tiểu Úc vì kinh ngạc mà suy nghĩ bối rối, thử thăm dò hỏi: “Trước kia anh từng đến Bule Pub chưa?”
“Thường xuyên đi. Rồi sao?”
“Năm năm trước thì sao?” Cô kéo tay áo anh, khẩn trương đến mức quên cả hô hấp: “Năm năm trước ngày mười lăm tháng năm, anh có đến không?”
Sau khi Âu Dương Y Phàm nghĩ ngợi, nhanh chóng giật mình. “Úc! Em là cô gái ăn ba cái kem thuyền chuối* ngày đó sao?”
“Người ngồi ở đối diện anh chính là em?”
“Ừh.”
Tiểu Úc ngực đột nhiên cứng lại, đối mặt với mối tình đầu, với người đầu tiên khiến tim mình đập rộn lên thật lâu khó quên, cô không rõ là vui sướng, hay là thương cảm. Thật lâu sau, cô vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve đường cong trên mặt anh, nhìn kỹ hình dáng của anh — đây là chuyện năm năm trước cô muốn làm nhất.
Hiện tại, cô rốt cục đã tin: Tình yêu của bọn họ, đúng là duyên trời định !
“Ivan……” Cô trìu mến gọi tên anh, sau đó giọng lập tức trầm xuống: “Ngày đó cô gái tới tìm anh là ai?!
Âu Dương Y Phàm lập tức ngẩng đầu nhìn về phía người phục vụ. “Phiền anh mang đến một bình rượu Sake**.”
“Nói nhanh lên!” Cô trừng mắt anh
“Anh cũng không nhớ rõ ……” Anh nghĩ nghĩ, tựa hồ nhớ tới cái gì: “Chắc là Phi Phi***? Là Hàng bảo cô ấy đến PUB tìm anh trở về, thương lượng một chút chuyện đi Mỹ ngày hôm sau, không tin em có thể hỏi Hàng…”
Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Dương Lam Hàng thì giọng anh im bặt, quay đầu nói với người phục vụ: “Phiền anh, hai bình rượu Sake.”
Cô không hỏi tiếp, bởi vì cô lựa chọn tin tưởng anh.
Nếu hai người bên nhau, còn gì quan trọng hơn niềm tin dành cho nhau chứ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook