Thoát Khỏi Trái Đất
C36: Rạp chiếu phim thời gian 4

Đến nửa bộ phim, mấy cái “năng lượng cao” dày đặc lần lượt xuất hiện, nhưng không còn vong linh nào đến đưa đồ ăn nữa.

Đường • mới chê bánh bao trắng nhạt nhẽo • Nghiên Tâm ngay lập tức thay đổi thái độ của mình, cô thầm hối hận rằng lẽ ra mình không nên ghét con kiến ít thịt, ít thịt nhưng thịt cũng là thịt mà!

Các nhân vật chính bị truy đuổi trong ngôi nhà ma ám, một trong số đó đã chết thảm. Bốn người sống sót bị dọa đến phát điên, chật vật trốn ra khỏi nhà ma. Khi họ ngã, chiếc ghế mà Đường Nghiên Tâm đang ngồi sẽ lắc lư từ trái sang phải hoặc tự nhiên rơi xuống đột ngột. Khi màn ảnh bị che khuất tầm nhìn, đằng sau chỗ tựa lưng của ghế sẽ phun ra các loại khói đủ màu sắc.

Đường Nghiên Tâm: Có vẻ hoa lệ!

Trong phim, hai cô gái vội vã chạy vào ký túc xá nữ. Khi họ đẩy cửa phòng 404 ra, trên cửa xuất hiện dòng mực đỏ:

[ Bốn người Lâm Lâm, Phương Phương, Nhạc Nhạc, Viên Viên đang thảo luận về nơi cất giấu chiếc thẻ năng lượng bị mất. Đã biết bốn địa điểm cất giấu, ví của siêu anh hùng, mũ cao bồi, giày của Garfield và áo choàng của phù thủy.

Lâm Lâm: Thẻ năng lượng nằm trong mũ cao bồi.

Phương Phương: Thẻ năng lượng nằm trong áo choàng của phù thủy hoặc trong giày của Garfield.

Nhạc Nhạc: Thẻ năng lượng nằm trong ví của siêu anh hùng hoặc trong áo choàng của phù thủy.

Viên Viên: Thẻ năng lượng không có trong ví của siêu anh hùng, cũng không có trong giày của Garfield.

Kết quả chỉ có hai người đoán đúng, rốt cuộc thì thẻ năng lượng đang ở đâu? ]

Đường Nghiên Tâm: Đây là manh mối sao???

Trước khi cô đọc lại lần thứ hai thì bỗng dưng đã nghe thấy một tiếng “bụp”.

Một đám vật chất màu xanh đậm phun ra từ ghế trước, nó biến thành một cái mặt quỷ đáng sợ lơ lửng giữa không trung, đồng thời nhắm ngay hướng Đường Nghiên Tâm mà bay tới: “Cạc cạc cạc cạc”.

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Thơm quá!

Đường Nghiên Tâm ngồi thẳng dậy, không chạy, không tránh né mà trái lại còn hét lớn một tiếng đồng thời há to miệng.

Mặt quỷ:???


Nhận ra có điều gì đó không ổn, nó muốn bỏ chạy nhưng đã quá muộn. Quán tính khiến nó tiếp tục lao về phía trước, tự nhiên lại có một sức hút mạnh mẽ xuất hiện trong miệng của du khách loài người này…

Hai má của Đường Nghiên Tâm phồng lên tựa như một con cóc đang thổi khí.

Cấp độ của thứ này cao hơn nhiều so với bộ xương và bóng ma! Không thể dễ dàng giết nó được, phải giữ nó lại để phỏng vấn. Hương vị nó cũng rất thơm, không dùng kỹ năng đóng gói mà nó đã có hương vị ngọt ngào và cấu trúc mềm mại giống kẹo mềm.

Để không làm nhiễu loạn thông tin mấu chốt trong trí nhớ, trước hết chỉ có thể để nó ở trong miệng thôi!

Bộ phim đã chuyển tới cảnh hai nhân vật chính kể cho những người bạn cùng phòng Lâm Lâm, Phương Phương, Nhạc Nhạc, Viên Viên của họ nghe về trải nghiệm nhìn thấy ma, tuy nhiên những người kia không hề tin.

Mắt thấy nội dung phim chả có năng lượng cao, Đường Nghiên Tâm chỉ có thể làm chút việc vặt.

Đường Nghiên Tâm nhả đồ vật trong miệng ra và hỏi nó

Lúc này, vật thể xanh kia đã thu nhỏ lại còn một nửa so với ban đầu, nhìn cứ như bánh bao vậy.

Đường Nghiên Tâm: “Đều tại mi quá ngọt, chỉ một ngụm là tan chảy mất!.”

Bánh bao xanh đậm: “……”

Đường Nghiên Tâm có khá nhiều kinh nghiệm phỏng vấn vong linh, vừa lừa gạt vừa dụ dỗ, đe dọa, rất nhanh cô đã có thêm điểm.

Sau khi phỏng vấn, cô liền trở mặt không nhận người, nhanh tay đóng gói và xử lý những chiếc bánh bao màu xanh đậm, thu được hơn chục túi kẹo hương trái cây. Đường Nghiên Tâm vui vẻ mở một gói ra nếm thử, cô vui vẻ nói: “Không biết rạp chiếu phim còn cung cấp đồ ăn gì nữa đây, thật là mong chờ mà!”

Vừa dứt lời, hơi thở vong linh phiêu tán trong không khí liền phai nhạt hơn chút.

Nơi này khẳng định còn rất nhiều vong linh đang ẩn núp, trong không khí đều là năng lượng do vong linh tỏa ra. Cũng chính do nguyên nhân khiến Đường Nghiên Tâm không có biện pháp tìm ra nơi chúng nó ẩn thân.

Đã lâu rồi Đường Nghiên Tâm không cảm nhận được sự bảo vệ của quy tắc dành cho con người, cô chỉ cảm thấy mình luôn bị quy tắc hạn chế, nhìn từ góc độ khác quy tắc cũng đang bảo vệ vong linh! Nếu không lúc này Đường Nghiên Tâm chính là con sói lạc trong bầy cừu!

Trong khoảng thời gian tiếp theo, cô đã bắt được hai cái “năng lượng cao” xuất hiện trong phim, đó là hai vong linh đang cố gắng dọa cô. Một tên chui ra từ trong gầm ghế chui ra, một bàn tay mềm mại của phụ nữ đột nhiên nắm lấy bắp chân của cô, lúc cô túm tóc nó lên nhìn thì thấy đó là một người phụ nữ không có khuôn mặt, đầu nhiều tóc nhiều vô cùng.

Rõ ràng là một vong linh có dáng người mảnh khảnh thế nhưng sau khi được đóng gói lại có mùi thịt lợn chiên xù nóng hổi [1]. Bề mặt bánh giòn xốp và được tự động cắt thành từng miếng khi đóng gói. Cắn một cái liền nghe được âm thanh giòn vàng rụm đặc trưng Trong thịt có nhiều mỡ, có những chỗ bị chảy mỡ nhưng không hề ngấy. Nước sốt rất đặc biệt, hơi mặn chút và rất hợp với sườn heo.

[1] 炸猪排: (Tonkatsu) thịt lợn chiên kiểu Nhật.


Con còn lại khá lợi hại nó trực tiếp bò ra khỏi màn chiếu. Khi cốt truyện phát triển đến những hồn ma phát động cuộc tấn công vào ban đêm, lúc này vong linh giống y chang trên phim ảnh trực tiếp bò ra ngoài.

Đường Nghiên Tâm: Điều này có khác gì so với việc đang xem một bộ phim về ẩm thực thì bỗng nhiên đầu bếp xuất hiện trước mắt và muốn trực tiếp trổ tài cho bạn thưởng thức???

Có chút không hài lòng là động tác của tên vong linh rất chậm. Đường Nghiên Tâm không thể rời khỏi chỗ ngồi của mình, vì vậy cô chỉ có thể khuyến khích nó bằng ánh mắt, hy vọng rằng nó có thể leo ra nhanh hơn.

Kết quả là nó bò càng lúc càng chậm, thân thể mềm mại dần trở nên cứng ngắc.

Có vẻ nó không tình nguyện lắm, không hề chuyên nghiệp một tí nào! Mãi cho đến khi bộ phim kết thúc, nó mới bò tới hàng số 7.

Có lẽ sự chờ đợi khiến món ăn ngon hơn, hoặc có lẽ trong thời gian chờ đợi khiến vị giác “tỉnh táo” hoàn toàn. Khi Đường Nghiên Tâm ăn món này, có thể nói là bất ngờ đến ngây người! Thịt dê nướng! Nướng vừa đúng lửa, không những khử được mùi tanh mà còn làm nó chảy bớt mỡ thừa ra. Mỗi xiên có bốn miếng thịt, một mỡ và ba nạc, đều được trộn đều với hoa tiêu, ớt cay và những hương liệu khác.

Cắn một cái đầu tiên sẽ cảm nhận được niềm hạnh phúc khi ăn thịt, sau đó cảm nhận được hương vị độc đáo của món ăn được nướng trên lửa than.

Quả thật lãng phí khi kết hợp nó với coca!

Bất quá Đường Nghiên Tâm cũng không biết nó nên uống kèm chung với cái gì mới phù hợp.

Quả là bội thu! Nếu túi thắt lưng không có không gian thì sẽ không nhét vừa nó!

Đường Nghiên Tâm đang bận ăn cơm nên không vội vã đi

Dù sao bài hát kết thúc còn chưa được phát, cô cũng cảm thấy sẽ không dễ dàng rời khỏi chiếu phim như vậy. Những vong linh xuất hiện khi xem phim có mạnh có yếu nhưng không con nào tỏ ra sát khí ngay từ đầu. Cách thức xuất hiện kỳ quái và nghệ thuật biểu diễn kỳ quặc không nhằm mục đích “dọa chết” du khách, mà chỉ là “dọa ma” bình thường, bọn chúng muốn dùng cách này để khiến du khách “vi phạm”.

Nó còn mang ý nghĩa quấy rối du khách khiến du khách không thể tập trung xem phim. Đã có quấy rối nên sẽ có nguyên nhân để quấy rối.

“Khụ khụ!”

Đó là âm thanh xuất phát từ chiếc ghế bên cạnh Đường Nghiên Tâm, cũng chính là chiếc ghế số sáu, hàng số bảy.

“Ồ!”

Là giọng đàn ông, hình như cũng không già lắm, có hơi ồm ồm. Sau khi phát ra âm thanh, hắn huýt sáo với Đường Nghiên Tâm.


Có phải hắn là boss trong khu vực này không?

Bây giờ Đường Nghiên Tâm không còn cảm nhận được sự tồn tại của lãnh chúa, vì vậy cô muốn quỳ xuống để tỏ lòng tôn kính với nhà vua. Ở khu vực trước, cô có thể cắt đứt một phần cơ thể của đối phương khi boss đàn áp cô theo quy tắc. Khi đó Trái Tim Vong Linh vẫn còn trong cơ thể của nhị tiểu thư.

Trước đây cô không thể làm điều đó!.

Boss khu vực chỉ có thể tạm thời đình chỉ các hoạt động của mình, đợi đồng bọn loài người khoét Trái Tim Vong Linh đi mới có thể động thủ với boss.

Đây là một thay đổi tốt, giống như những gì cô đã hy vọng: trong khu vực vong linh, cô không cần cũng không cần chịu những áp chế cấp bậc của chủ khu vực! Và,cô cũng đã làm được.

Ngoài ra còn có thêm những vấn đề nhỏ, ví dụ như cô không thể dễ dàng phán đoán vị trí của boss dựa trên sự áp chế cấp bậc và cô cũng không thể dựa vào điều này để biết người trước mặt mình có phải là boss vong linh trong khu vực này hay không.

Hmm, nó có vẻ không mạnh bằng boss nhưng nó có khả năng là vong linh tinh anh sao?

Đối phương lẳng lặng chờ cô đánh giá anh ta, anh ta không hề nóng nảy một chút nào

“Loài người có thể ăn luôn vong linh sao?”

Đường Nghiên Tâm: “Mắt thấy thì đó chính là sự thật.”

Một tiếng cười nghèn nghẹn truyền từ trong bóng tối đến, tựa hồ gã muốn cười thành tiếng, nhưng miệng lại bị bịt lại. Ngay cả Đường Nghiên Tâm có thể nhìn thấy trong bóng tối nhưng cũng không thể nhìn rõ diện mạo của gã – gã bị bao phủ trong bóng tối, không tài nào nhìn xuyên qua được.

“Được rồi, bạn nhỏ thú vị ạ. Chúng ta nói chính sự! Nếu cô nghiêm túc xem phim thì nhất định có thể trả lời chính xác câu hỏi nhỏ của tôi.”

Đường Nghiên Tâm xoay người lại và đối mặt với hắn.

“Trong năm vai chính, người thứ hai chết là ai?”

Kết cục của bộ phim là nhóm năm du khách thám hiểm bị xóa sổ, thậm chí bọn họ còn liên quan đến cái chết của người thân, bạn bè, bạn học và một số giáo viên của họ, đồng thời còn giải phóng hoàn toàn những thứ ban đầu bị phong ấn trong ngôi nhà ma. Chỉ cần chạm vào bất cứ thứ gì trong ngôi nhà ma ám, sẽ không bao giờ thoát khỏi tử vong.

Hai bạn nữ cùng lớp bị giết trong cùng một đêm, và họ chết gần như cùng một lúc.

Đường Nghiên Tâm nhớ lại, người chết trước là cô gái mặc váy ngắn nhưng cô lại khó nhớ được diện mạo của cô ấy. Nhưng Đường Nghiên Tâm vẫn nhớ rõ con ma nữ đã giết cô gái ấy. Nó có khuôn mặt dài và mặc bộ quần áo màu đỏ, gương mặt đầy oán hận, thoạt nhìn trông rất tàn ác, lợi hại và ngon miệng.

“Đường Đường, em còn ở bên trong không?”

Là giọng nói của Tiêu Hữu Phàm.

Bài hát kết thúc đã phát xong, đại sảnh rạp phim vô cùng yên tĩnh. Dù cửa rạp số 2 đóng chặt nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy âm thanh từ bên ngoài vọng vào. Thời lượng chiếu của mỗi bộ phim khác nhau cho nên hầu hết khách du lịch đã xem xong và rời đi.


Bộ phim Tiêu Hữu Phàm xem là 《 Trò chơi ghép hình 》, dài 158 phút. Trong số chín bộ phim, nó là bộ dài nhất. Tiêu Hữu Phàm đã đi ra rồi, nhưng Đường Nghiên Tâm vẫn chưa ra ngoài, e rằng lúc này cậu ta và Lộ Tầm Nhất đang lo lắng đấy!

“Tôi ổn!”

…Dường như bên ngoài không thể nghe được âm thanh bên trong này!

Lộ Tầm Nhất: “Đường Đường! Đường Đường!”

Tiêu Hữu Phàm: “Không thể chờ như vậy được.”

Lộ Tầm Nhất: “Trực tiếp tông cửa.”

Cứng rắn xông vào rạp chiếu phim sẽ vi phạm nội quy đúng không?! Hơn phân nửa là sẽ kích phát điều kiện tử vong!

Đường Nghiên Tâm nhanh chóng nói ra câu trả lời.

Đối phương căn bản không có ý làm cô khó xử, lập tức nói: “Đáp án chính xác, cô có thể rời đi.”

Đường Nghiên Tâm kịp thời mở cửa rạp chiếu phim ra.

Sau đó, Tiêu Hữu Phàm va đầu vào người Đường Nghiên Tâm. Cậu ta không đẩy lùi cô dù chỉ một bước, nhưng bản thân mình thì đã ngã xuống đất và hét lên.

“Đau quá đau quá đau quá……tôi sắp chết rồi!”

Lộ Tầm Nhất: “Không có việc gì là tốt!”

Lộ Tầm Nhất bôi thuốc tiêu sưng đặc biệt lên cái trán sưng tấy của Tiêu Hữu Phàm.

Đường Nghiên Tâm chịu đựng tiếng thét quỷ khóc sói gào của đồng đội mà không hề động thủ.

Một lát sau, cô thấy kinh ngạc khi phát hiện: Chín du khách còn còn nguyên vẹn, không ai trong số chín người bị mất tích.

=……=

【 Đợt du khách này mạnh quá! Cho dù có mosaic làm mờ tôi cũng bị vong linh ùn ùn không dứt dọa rồi……thậm chí có một số con đang la hét! Tất cả họ đã rời khỏi rạp hát một cách an toàn – không ai trong số họ bị lạnh cơ thể! 】

【Sau khi xem phim, phải trả lời các câu hỏi. Du khách có thể thực sự hiểu đúng không? 】

【Mong mọi chuyện đều ổn, không có ai gặp điều không may】

【 Tôi không có ác ý, nhưng tôi lại hi vọng du khách chết đi! Chỉ là đơn giản là tôi cảm thấy tình huống không hợp lý lắm】

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương