Thoát Khỏi Trái Đất
C29: Dương trạch 12

Bên trong túi tiền là một mặt trăng bằng giấy to bằng lòng bàn tay. Đường Nghiên Tâm mở bức vẽ ra, bỏ mặt trăng vào chỗ bị khuyết.

Bức vẽ không trọn vẹn kia lập tức được sửa chữa! Hiệu quả thần kỳ như thế chứng minh phương hướng bọn họ nỗ lực tìm kiếm hoàn toàn chính xác. Rất nhanh, nét vẽ trong bức vẽ cuộn tròn dần trở nên mơ hồ, ánh sáng xanh dần sắng hơn: bức vẽ cuộn tròn kia chính là lối ra.

Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy lối ra di động. Đường Nghiên Tâm tò mò sờ sờ bức vẽ, còn thử cuộn tròn nó lại. Nếu hoàn toàn cuộn tròn nó lại thì ánh sáng xanh biến mất, còn khi mở ra thì ánh sáng xanh lại xuất hiện trở lại.

Tai Lộ Tầm Nhất giật giật, dùng thân thể ngăn cản Đường Nghiên Tâm.

“Không cần trốn nữa mau ra đây đi!”

…… Là hai người Hách Hoành Văn và Chu Diệp. Bọn họ không để ý chuyện xấu hổ khi bị bắt gặp, lúc cả hai nhìn bức vẽ cuộn tròn kia thì đôi mắt cũng phát ra “ánh sáng xanh” thèm thuồng. Giống như cả hai là kẻ háo sắc nhìn thấy mỹ nhân tuyệt thế, giống kẻ hám tài nhìn thấy vàng bạc châu báu, cổng ra chính là đan dược tục mệnh của các du khách không đảm bảo được thọ mệnh của mình.

Cũng chỉ có Hách Hoành Văn cảm thấy chỉ nhìn thấy ánh sáng cũng không ổn, bọn họ không có biện pháp chui đầu vào cổng ra để ra khỏi khu vực. Châm chước một lúc rồi trao đổi ánh mắt với đồng bọn, anh ta to gan nói: “Nhìn dáng vẻ của ba vị thì chắc không vội rời khỏi khu vực đâu nhỉ? Hai người chúng tôi không hề hứng thú với boss khu vực, ở lại cũng không tiện cho các người, không ấy các người tiện tay cho chúng tôi…?”

“Không tiện tay, không hề tiện tay tý nào.”

Đường Nghiên Tâm: “Tôi tìm được cổng ra, dựa vào đâu lại cho các người sử dụng?”

Nếu tâm trạng cô tốt thì không nói, đằng này tâm trạng cô không hề tốt chút nào.

Bản thân mình đang đói meo, lại thả cho lũ người kia ra khỏi khu vực đến khu phục vụ cơm ngon rượu say, cô không làm!

Chu Diệp đỏ hết cả mặt, rất rõ ràng là bị thái độ này chọc tức, Hách Hoành Văn tương đối bình tĩnh, giữ chặt lấy đồng bọn đang tức giận.

Cổng ra vốn dành cho tất cả du khách, nếu người nào đó muốn chiếm làm của riêng thì Hách Hoành Văn sẽ “bật” lại. Nhưng không ngờ cổng ra của khu vực này lại có hơi khác, là cổng di động. Hơn nữa cô gái này có hơi hung dữ, tên quái vật lột da kia cũng bị cô thu phục.

Hai người đàn ông không có phần thắng nào khi đối diện với cô, huống hồ chi đối phương lại có ba người.

Hách Hoành Văn lựa lời giảng đạo lý: “Để chúng tôi ra ngoài, sẽ không có hại với các người đâu. Còn không để chúng tôi ra, ừm, chúng tôi cũng chẳng sốt ruột, suy cho cùng thì mức độ nguy hiểm của khu vực này không cao, hiện tại cũng còn lâu lắm mới tới thời hạn cuối cùng… Nhưng nếu để chúng tôi lại, chắc chắn sẽ gây thêm phiền phức cho mấy vị.’’

Đường Nghiên Tâm lạnh lùng nhìn bọn họ: “Anh uy hiếp tôi đấy à?”

“Sao có thể!”

Hách Hoành Văn vừa thay đổi thái độ, láy một cái túi tiền màu đen trong balo ra, đưa cho Lộ Tầm Nhất.

“Cổng ra là các người tìm thấy, chúng tôi chỉ ăn theo, nếu không có tý thành ý gì thành ra chúng tôi chiếm lời của các người. Đây là chút lòng thành, túi tiền này mới nhìn chỉ là cái túi bình thường nhưng thật ra bên trong đó có một khoảng không gian rộng ba mét.’’


Bên ngoài anh ta chỉ dạy đối phương cách sử dụng túi tiền nhưng trong lòng lại thầm thở dài… Haiz, có khu vực vong linh nào không có nguy hiểm đâu cơ chứ.

Những vong linh đến chọc phá vào mỗi tối không nguy hiểm à? Nếu là người mới, chỉ hơi sơ sẩy tý là có thể kích hoạt điều kiện tử vong mất.

Một ngày đều lặp lại cảnh tới hôn kỳ không đáng sợ à? Hai người họ đến giờ vẫn không có đầu mối, cho dù có nhìn thấy đáp án cũng không thể nào đẩy nhanh tiến độ giải câu đố. Ai biết sau đó có thể xuất hiện cốt truyện phải bỏ mạng hay không cơ chứ? Đáng sợ nhất là đại lão muốn triệu hồi boss, hai người họ run sợ, rất sợ bị ngộ thương.

Tiền đi mua lại sự an toàn, một món đồ nhỏ đổi lấy hai mạng người.

Lộ Tầm Nhất khuyên Đường Nghiên Tâm vài câu, đơn giản nói túi tiền có tác dụng, có thể để cô ăn. Hơn nữa Đường Nghiên Tâm cũng không muốn lãng phí thời gian cho hai tên loài người không thể ăn được, thế nên đồng ý cho họ đi.

Tiêu Hữu Phàm: “Đường Đường, em có biện pháp thu phục boss không?”

Đường Nghiên Tâm: “Không có!”

Tiêu Hữu Phàm còn tưởng rằng mình nghe lầm…… “A, hiện tại chúng ta đi đâu đây?”

Đường Nghiên Tâm: “Đi tìm boss.”

Tiêu Hữu Phàm: “Ai là boss? Đại tiểu thư à?”

Đường Nghiên Tâm: “Sao anh nghĩ là cô ta?”

Tiêu Hữu Phàm còn tưởng rằng mình đoán đúng rồi.

“Đoán đại thôi, rốt cuộc thì cô ta có liên quan đến cốt truyện nhiều nhất, anh đóán đúng rồi hả?”

Đường Nghiên Tâm: “Tôi có biết đâu!”

Tiêu Hữu Phàm: “……”

Ê, không phải đâu, cái gì cũng không biết vậy sao tìm boss được, không có kế hoạch A hay B gì hả, cứ lỗ m ãng đi tìm vậy thôi à? Điều quan trọng là phải tìm bằng cách nào?

Nếu cậu ta đặt câu hỏi thì Đường Nghiên Tâm sẽ trả lời: Ừ đúng rồi, không sai, cứ lỗ m ãng như vậy đấy.

Boss khu vực không phải đại tiểu thư thì cũng là nhị tiểu thư, hai người này đều quan tâm đ ến đối phương. Cho dù đây chỉ là mộng cảnh đi chăng nữa thì cũng không đồng ý để tỷ tỷ/muội muội bị thương, cũng sẽ không để mình bị thương chết. Tiêu Hữu Phàm đã từng nói, người đang ở trong giấc mơ thì sẽ sợ nhất những thứ đáng sợ, bản thân sẽ bị những thứ này dọa tỉnh.

…Trùng hợp, cô cảm thấy mình cũng đủ đáng sợ.


Rất nhanh, bọn họ đã tìm thấy đại tiểu thư không có trong cốt truyện. Cô ta mang theo nha hoàn đi ngắm hoa thì bị sự xuất hiện của bọn họ dọa sợ.

Nha hoàn che trước mặt đại tiểu thư, hô lên: “Các người là người phương nào, sao lại tự tiện xông vào hậu viện vây?”

Đại tiểu thư không sợ nhưng lại cảnh giác nhìn bọn họ.

Hai con nggười bình thường mà thôi, còn là hai cô gái trói gà không chặt. Đường Nghiên Tâm đặt hai thanh cốt đao trên cổ đại tiểu thư, không cần tốn nhiều sức là có thể chém đứt cần cổ trắng nõn tinh tế của cô ta.

“Dừng tay!”

Giọng nói vang lên từ bốn phương tám hướng, không biết chính xác là vang lên từ đâu. Chỉ xác định được một chuyện là giọng này là giọng nữ nhưng lại khàn quá trời, không thể phân biệt là nhị tiểu thư hay đại tiểu thư.

Không quan trọng, giọng nói này chắc chắn là của boss khu vực!

Đường Nghiên Tâm không dừng tay, động tác chém cổ chỉ chậm hơn ban nãy.

“Cô muốn gì mới chịu dừng tay lại?”

Trong giọng nói gấp gáp ấy càng có cảm giác mạnh mẽ hơn.

Đường Nghiên Tâm lập tức có cảm giác ừm cô khá may mắn trong việc tìm người.

“Tao muốn thân thể của mày.’’

Boss: “……”

???

Lúc nói chuyện đồng thời tay của Đường Nghiên Tâm tay cũng ngừng. Cốt đao sắc bén đến nỗi không cần dùng sức cũng làm đứt da đại tiểu thư. Máu chảy ra từ miệng vết thương, đại tiểu thư đau tới nhíu mày.

“Không cần Trái Tim Vong Linh à?”

Đường Nghiên Tâm: “Đừng nói lời vô nghĩa, có cho hay không?”

“Phân nửa thôi!”


Đường Nghiên Tâm: “Thành giao, nhưng phải kèm thêm mấy điều kiện phụ nữa, mày phải trả lời mấy câu hỏi của tao.”

“Để đao cách xa tỷ ấy ra.”

Đường Nghiên Tâm không muốn bức người nóng nảy nên làm theo.

“Câu hỏi thứ nhất, người mày hận nhất là ai”

“…… Đạo sĩ thúi.”

Những lời này mang theo sát khí, tuy không biết Đường Nghiên Tâm hỏi cái này làm gì nhưng boss vẫn nghiêm túc trả lời.”

Đường Nghiên Tâm: “Vấn đề thứ hai, khu vực vong linh này chỉ có một vong linh duy nhất, không có vong linh thứ hai. Tại sao mày không tìm thêm vài vong linh nữa, để chúng làm bạn với mày?’’

Lĩnh chủ: “Tôi không cần có người làm bạn.”

Đường Nghiên Tâm nghĩ: Mày không cần tỉnh lại đâu, trong giấc mơ thì cái gì cũng có.

Đồng thời cô cũng có hơi nghi ngờ, bởi vì hai câu hỏi được đặt ra không tính là tổn thương, đó không phải là tính cách của kỹ năng “phỏng vấn”. Nhiều chuyện như “phỏng vấn vấn đề” hận không thể đâm chọt trái tim người khác. Nhất định phải hỏi những gì vong linh không muốn nhớ tới nhất. Đó mới Là thú vui đặc biệt, thường xuyên đào sâu vào vấn đề cá nhân, muốn lôi bí mật của người khác ra ngoài ánh sáng cho mọi người cùng thấy.

“Vấn đề thứ ba, người quan trọng nhất trong sinh mệnh mày là ai?”

Bất ngờ trong hoa viên bỗng nhiên xuất hiện gió, gió không ngừng rít gào, thổi lá rụng bay tới chỗ Đường Nghiên Tâm. Mây đen kéo tới nghìn nghịt trên bầu trời Tạ phủ, ba người đều cảm giác được sự giận dữ của boss khu vực.

Quả nhiên vẫn là “phỏng vấn vấn đề” như cũ, tuy vừa mới chơi trò “tình cảm” nhưng lại giấu chiêu lớn đằng sau.

Đường Nghiên Tâm nhàn nhạt nhắc nhở: “Chớ quên, đại tiểu thư còn ở trong tay tao.”

Bốn bề đều Im lặng, giọng nói kia cũng chẳng nói nữa. Tuy vậy mây đen trên bầu trời đã tản ra bớt, chỉ còn gió thổi, có hơi lạnh.

Im lặng nửa ngày, giọng nói kia mới vang lên.

“Cầm đồ của mày rồi cút đi nhanh đi. Nếu còn dám động vào tỷ ấy thì lũ chúng bây chuẩn bị tinh thần ở lại nơi này đi.”

Đường Nghiên Tâm không chịu bỏ qua: “Là tỷ tỷ mày hả?”

Đối phương không có trả lời

Trước mặt Đường Nghiên Tâm xuất hiện một cái lốc xoáy đen ngòm, bên trong lốc xoáy phun ra một thân thể phụ nữ.

Lúc cô nhìn thoáng vào thì thấy bên trong lốc xoáy là một Tạ phủ hoang vắng. Bảng hiệu trên cổng lớn lung lay sắp đổ, đã lâu rồi không có người dọn dẹp nên cỏ dại mọc cao nửa người khắp đầy viện. Chính sảnh còn treo lụa đỏ đã phai màu, bàn ghế rách nát bày biện lung tung rối loạn, thứ duy nhất chỉnh tề sạch sẽ là bài vị bên trên kia, là bài vị của hai vị tiểu thư, Tạ lão gia và rất nhiều người Tạ gia.

Nơi này không một bóng người, quả thật xứng danh với tên gọi “quỷ trạch”.


Trước khi lốc xoáy biến mất, cô đã đưa tay mình vào trong nó.

Lộ Tầm Nhất: “Đường Đường!”

Cô ta hừ lạnh một tiếng: “Tham lam, nơi đó của tao không có cổng ra. Ha, mi thích vào thì cứ việc vào”.

Đường Nghiên Tâm quay đầu lại ném cuộn tranh vẽ cho Lộ Tầm Nhất: “Mọi người ra trước đi!”

Lộ Tầm Nhất xanh cả mặt, không có ý định đi, nhanh tay thêm cho cô “buff bình tĩnh”, sau đó kéo nữa cổ thi thể này ra. Đây là điều kiện trao đổi đã được hai bên thông qua, nếu để boss lấy lại thì không tốt lắm.

Tiêu Hữu Phàm cũng không đi.

Lốc xoáy xoay tròn càng lúc càng nhanh, mang theo gió thổi điên cuồng, tựa như có thiên quân vạn mã nhào tới trước, không chút lưu tình xé rách hết cả mọi thứ. Tiêu Hữu Phàm bước vào trong cơn gió thổi điên cuồng, bước đến bên cạnh Đường Nghiên Tâm, trong miệng cậu ta có cả một nắm bùn.

“Anh cũng muốn với tay vào thử xem sao?”

Cậu ta biết, một mình Đường Đường không thể bào đối phó với boss được, trước khi móc tim boss ra thì không thể đụng vào ả.

“Nếu với tay vào đó anh sẽ chết đấy”.

Đường Nghiên Tâm đe dọa cậu ta.

Do cô cột cốt đao lên tay, cơ thể cô không tự chủ được mà đị về phía trước, một cánh tay cô đã bị hút vào lốc xoáy.

=……=

【Bỗng nhiên mất âm thanh rồi? 】

【Đường Đường rốt cuộc đã giao dịch gì với boss vậy? Là giao dịch trẻ con không thể nghe à? Rõ ràng người làm giao dịch đều là trẻ con nhưng sao không cho người lớn nghe cơ chứ?】

【Người quan trọng nhất là “đại tiểu thư”, cho nên boss sẽ là “nhị tiểu thư”. Tôi đoán trúng rồi!】

【Tôi nghĩ anh đúng, vốn dĩ có hai đối tượng bị tình nghi thôi, mà đoán đúng rồi lại đáng để kiêu ngạo vậy à?】

【Cũng chưa xác định là nhị tiểu thư thì Đường Đường đã cảm giác đó là cô ta. Boss vẫn chưa lộ ra diện mạo thật… Có tiền hành so sánh giọng nói thử chưa?】

【 So sánh không có hiệu quả!!! 】

【Người lớn cũng không hẳn là cá mặn nhỉ, thời khắc mấu chốt cũng có dáng vẻ của người lớn nên có.】

【Có lẽ biểu hiện lúc trước của họ quá low thế cho nên nãy Đường Đường kêu bọn họ chạy, nhưng bọn họ lại ở lại…… Tôi rất hài lòng, muốn cho một chuỗi 6666 và nói một câu rằng: Anh à, các anh vẫn có tâm đấy ~】

【Là cá mặn, không sai, nhưng nó chưa được ướp muối và sấy khô nên vẫn còn khả năng cứu được.】

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương