Thoát Kén
-
Chương 2
3. Tối hôm đó về nhà.
Tôi đã cãi nhau kịch liệt với Tư Yến.
"Chúng ta không phải anh em ruột, tại sao em không thể thích anh?"
Giọng tôi chứa đầy đau khổ, đôi mắt đỏ hoe.
"Anh, anh có cần phải dẫn Diệp Di đến để k1ch thích em không?"
Anh dựa lưng vào tủ, xa cách nhìn tôi phát điên mà không chút cảm xúc.
"Nói xong chưa?"
Khi chạm vào ánh mắt tôi, anh nhíu mày và dời đi.
Dường như nhìn vào mắt tôi sẽ khiến anh khó chịu.
Tư Yến châm một điếu thuốc.
Đây là thói quen của anh khi buồn bã.
"Sầm Phồn Ngữ, lần sau nếu làm Diệp Di mất mặt trước mặt mọi người nữa, thì cút khỏi nhà này."
"Anh đang nghĩ..."
Anh gạt tàn thuốc, giọng điệu tùy ý nhưng khiến tôi run rẩy.
"Có nên đưa em đến bệnh viện tâm thần điều trị một thời gian không?"
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Vừa định nói gì đó, thì căn phòng đột nhiên tối sầm lại.
Là mất điện.
Ngoài ánh trăng yếu ớt chiếu vào từ cửa sổ, thì hầu như toàn bộ đều bị bóng tối nuốt chửng.
Ám ảnh thời thơ ấu bị mẹ nhốt trong căn phòng tối nhỏ ùa về như thác đổ.
Từ nhỏ tôi đã sợ bóng tối, Tư Yến biết điều đó.
"Anh..."
Tôi nhìn anh lùi lại, lập tức tiến tới.
Hoảng loạn lẩm bẩm:
"Đừng bỏ em lại một mình..."
Tôi bất lực nắm lấy tay áo anh.
Nhưng lần này, anh hất tay tôi ra.
Lạnh lùng nhìn tôi "phát bệnh".
"A Ngữ."
Ánh mắt từ trên cao của anh không chút gợn sóng.
"Em bị chiều hư rồi."
"Nhận một bài học cũng tốt, biết cái nào nên động vào, cái nào không nên động vào."
4. Tôi bị Tư Yến nhốt trong căn phòng này.
Lấy điện thoại, ipad, máy tính bảng ra, chỉnh độ sáng lên mức tối đa.
Tôi cuộn mình bên rìa ánh sáng đang dần yếu đi.
Mặc cho nước mắt rơi vô thanh xuống đầu gối.
Trong nỗi sợ hãi đan xen với mệt mỏi, tôi đột nhiên nhớ đến một cuộc tranh luận mà tôi đã xem cách đây không lâu.
Về việc có nên sử dụng siêu năng lực để khiến người mình yêu cũng yêu mình hay không.
Tôi có xem hết mà không lướt nhanh, nhưng chỉ nhớ mỗi một câu.
"Bản chất của tình yêu là sự sa ngã của ý chí tự do."
Tôi lặng lẽ tự hỏi mình trong ranh giới giữa ánh sáng yếu ớt và bóng đêm vô tận.
"Tôi có thực sự sai không."
Cho đến khi bình minh ló dạng, tôi vẫn không nghĩ ra câu trả lời chính xác.
Nhưng tôi...
Đã quyết định không thích Tư Yến nữa.
5. Tư Yến trở về lúc sáu giờ rưỡi sáng.
Tiếng mở cửa kéo tôi trở về thực tại, im lặng đứng dậy khỏi ghế sofa, xoa bóp đôi chân tê cứng.
"A Ngữ."
"Chuyện tối qua, em nên xin lỗi Diệp Di."
"Tối nay cùng nhau ăn tối, em nhớ chào."
Anh cố tình nhấn mạnh, có vẻ như sợ tôi phản kháng và chống đối anh.
Tôi khẽ ừ một tiếng, đi qua anh về phòng.
Nhưng khi đi ngang qua anh, tôi bị anh nắm lấy cổ tay.
Tư Yến có lẽ không ngờ đến phản ứng này của tôi, nhìn tôi hai giây.
Giọng điệu đột nhiên dịu dàng.
"Tối qua, có sợ không?"
"Anh chỉ là…”
"Không sao."
Tôi bình tĩnh gỡ tay anh ra, bình tĩnh ngắt lời anh.
"Anh, sau này em sẽ không sợ bóng tối nữa."
Anh hơi nhíu mày, nhìn tôi.
Tôi chỉ ngáp một cái, trở về phòng ngủ bù.
6. Buổi tối, tôi đến phòng riêng của nhà hàng.
So với sự xuề xòa của ngày hôm qua, hôm nay tôi đã cố tình ăn mặc chỉnh tề.
"Anh."
Tôi lại nhìn Diệp Di, nở một nụ cười vừa phải.
"Chị dâu."
Ly rượu của Tư Yến dừng giữa không trung, ngẩng đầu nhìn tôi.
Ánh mắt sâu thẳm khó hiểu.
Tôi nhận thấy bên cạnh mình có một chỗ trống, vừa vặn nghe thấy có người nói.
"Anh Hạc của tôi sao còn chưa đến vậy?"
Ngay sau đó, cánh cửa không xa được mở ra.
Giang Hạc bước vào.
Khi ngồi xuống bên cạnh tôi, hơi lạnh ngoài trời trên người anh ấy tỏa ra nhè nhẹ.
"Anh Giang Hạc."
Anh ấy "ừ" một tiếng, không nhìn tôi.
Tôi đoán anh ấy hẳn đã quên chuyện hiểu lầm giữa tôi và anh ấy rồi.
Một năm trước, tôi say rượu, gọi điện cho số mới của Tư Yến, nói lời tỏ tình không rõ ràng.
Nhưng không ngờ Tư Yến thấy tôi quá phiền, đã để lại số điện thoại của bạn thân mình là Giang Hạc.
Bên kia im lặng hai giây, một giọng nói trong trẻo và dễ nghe truyền đến.
"Em thực sự thích anh sao?"
Tôi gật đầu với không khí, lẩm bẩm không rõ.
"Thích."
Tôi thấy không đủ nghiêm túc, lại trịnh trọng nói lại một lần nữa.
"Tư Yến, em thích anh lâu lắm rồi."
Giang Hạc khịt mũi lạnh lùng.
"Mẹ kiếp, anh là anh Giang Hạc của em."
Nói xong liền cúp điện thoại.
Còn tiện tay chặn luôn số tôi...
Nhưng không hiểu sao, cuối cùng anh ấy cũng không nói với Tư Yến về chuyện hiểu lầm đó.
Tôi đã cãi nhau kịch liệt với Tư Yến.
"Chúng ta không phải anh em ruột, tại sao em không thể thích anh?"
Giọng tôi chứa đầy đau khổ, đôi mắt đỏ hoe.
"Anh, anh có cần phải dẫn Diệp Di đến để k1ch thích em không?"
Anh dựa lưng vào tủ, xa cách nhìn tôi phát điên mà không chút cảm xúc.
"Nói xong chưa?"
Khi chạm vào ánh mắt tôi, anh nhíu mày và dời đi.
Dường như nhìn vào mắt tôi sẽ khiến anh khó chịu.
Tư Yến châm một điếu thuốc.
Đây là thói quen của anh khi buồn bã.
"Sầm Phồn Ngữ, lần sau nếu làm Diệp Di mất mặt trước mặt mọi người nữa, thì cút khỏi nhà này."
"Anh đang nghĩ..."
Anh gạt tàn thuốc, giọng điệu tùy ý nhưng khiến tôi run rẩy.
"Có nên đưa em đến bệnh viện tâm thần điều trị một thời gian không?"
Tôi ngơ ngác nhìn anh.
Vừa định nói gì đó, thì căn phòng đột nhiên tối sầm lại.
Là mất điện.
Ngoài ánh trăng yếu ớt chiếu vào từ cửa sổ, thì hầu như toàn bộ đều bị bóng tối nuốt chửng.
Ám ảnh thời thơ ấu bị mẹ nhốt trong căn phòng tối nhỏ ùa về như thác đổ.
Từ nhỏ tôi đã sợ bóng tối, Tư Yến biết điều đó.
"Anh..."
Tôi nhìn anh lùi lại, lập tức tiến tới.
Hoảng loạn lẩm bẩm:
"Đừng bỏ em lại một mình..."
Tôi bất lực nắm lấy tay áo anh.
Nhưng lần này, anh hất tay tôi ra.
Lạnh lùng nhìn tôi "phát bệnh".
"A Ngữ."
Ánh mắt từ trên cao của anh không chút gợn sóng.
"Em bị chiều hư rồi."
"Nhận một bài học cũng tốt, biết cái nào nên động vào, cái nào không nên động vào."
4. Tôi bị Tư Yến nhốt trong căn phòng này.
Lấy điện thoại, ipad, máy tính bảng ra, chỉnh độ sáng lên mức tối đa.
Tôi cuộn mình bên rìa ánh sáng đang dần yếu đi.
Mặc cho nước mắt rơi vô thanh xuống đầu gối.
Trong nỗi sợ hãi đan xen với mệt mỏi, tôi đột nhiên nhớ đến một cuộc tranh luận mà tôi đã xem cách đây không lâu.
Về việc có nên sử dụng siêu năng lực để khiến người mình yêu cũng yêu mình hay không.
Tôi có xem hết mà không lướt nhanh, nhưng chỉ nhớ mỗi một câu.
"Bản chất của tình yêu là sự sa ngã của ý chí tự do."
Tôi lặng lẽ tự hỏi mình trong ranh giới giữa ánh sáng yếu ớt và bóng đêm vô tận.
"Tôi có thực sự sai không."
Cho đến khi bình minh ló dạng, tôi vẫn không nghĩ ra câu trả lời chính xác.
Nhưng tôi...
Đã quyết định không thích Tư Yến nữa.
5. Tư Yến trở về lúc sáu giờ rưỡi sáng.
Tiếng mở cửa kéo tôi trở về thực tại, im lặng đứng dậy khỏi ghế sofa, xoa bóp đôi chân tê cứng.
"A Ngữ."
"Chuyện tối qua, em nên xin lỗi Diệp Di."
"Tối nay cùng nhau ăn tối, em nhớ chào."
Anh cố tình nhấn mạnh, có vẻ như sợ tôi phản kháng và chống đối anh.
Tôi khẽ ừ một tiếng, đi qua anh về phòng.
Nhưng khi đi ngang qua anh, tôi bị anh nắm lấy cổ tay.
Tư Yến có lẽ không ngờ đến phản ứng này của tôi, nhìn tôi hai giây.
Giọng điệu đột nhiên dịu dàng.
"Tối qua, có sợ không?"
"Anh chỉ là…”
"Không sao."
Tôi bình tĩnh gỡ tay anh ra, bình tĩnh ngắt lời anh.
"Anh, sau này em sẽ không sợ bóng tối nữa."
Anh hơi nhíu mày, nhìn tôi.
Tôi chỉ ngáp một cái, trở về phòng ngủ bù.
6. Buổi tối, tôi đến phòng riêng của nhà hàng.
So với sự xuề xòa của ngày hôm qua, hôm nay tôi đã cố tình ăn mặc chỉnh tề.
"Anh."
Tôi lại nhìn Diệp Di, nở một nụ cười vừa phải.
"Chị dâu."
Ly rượu của Tư Yến dừng giữa không trung, ngẩng đầu nhìn tôi.
Ánh mắt sâu thẳm khó hiểu.
Tôi nhận thấy bên cạnh mình có một chỗ trống, vừa vặn nghe thấy có người nói.
"Anh Hạc của tôi sao còn chưa đến vậy?"
Ngay sau đó, cánh cửa không xa được mở ra.
Giang Hạc bước vào.
Khi ngồi xuống bên cạnh tôi, hơi lạnh ngoài trời trên người anh ấy tỏa ra nhè nhẹ.
"Anh Giang Hạc."
Anh ấy "ừ" một tiếng, không nhìn tôi.
Tôi đoán anh ấy hẳn đã quên chuyện hiểu lầm giữa tôi và anh ấy rồi.
Một năm trước, tôi say rượu, gọi điện cho số mới của Tư Yến, nói lời tỏ tình không rõ ràng.
Nhưng không ngờ Tư Yến thấy tôi quá phiền, đã để lại số điện thoại của bạn thân mình là Giang Hạc.
Bên kia im lặng hai giây, một giọng nói trong trẻo và dễ nghe truyền đến.
"Em thực sự thích anh sao?"
Tôi gật đầu với không khí, lẩm bẩm không rõ.
"Thích."
Tôi thấy không đủ nghiêm túc, lại trịnh trọng nói lại một lần nữa.
"Tư Yến, em thích anh lâu lắm rồi."
Giang Hạc khịt mũi lạnh lùng.
"Mẹ kiếp, anh là anh Giang Hạc của em."
Nói xong liền cúp điện thoại.
Còn tiện tay chặn luôn số tôi...
Nhưng không hiểu sao, cuối cùng anh ấy cũng không nói với Tư Yến về chuyện hiểu lầm đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook