Thoại Hồ
Chương 22: An ủi

Ra khỏi thành Lâm Dương, một đường đi này lại mất rất nhiều thời gian, đợi khi hai người đến kinh thành thì trời đã vào đông khắc nghiệt.

Kinh thành phồn hoa thì không cần phải nói, nhưng nếu so với thành Lâm Dương thì càng thêm trật tự ngay ngắn hơn, dù sao cũng là dưới chân thiên tử, làm việc gì đều bị trói buộc bởi nhiều quy củ, nhìn từ bên ngoài vĩnh viễn chỉ thấy một mặt ngăn nắp xinh đẹp.

Cử nhân từ ngũ hồ tứ hải, các châu huyện quy tụ về kinh thành tham gia thi Hội, năm trước đã tới không ít, đầy trên đường cái đều có thể nhìn thấy những người nam tử trí thức đầy thân phong độ, có người nhìn còn trẻ tuổi, có người hai bên thái dương đã lấm tấm hoa râm.

Để có thể bước vào làm quan, có không ít người là nhờ vào tiến cử mà thăng lên, còn những kẻ trên đường đi thi khoa cử này phần lớn đều là người thường, gia thế giống nhau, nhất là người lớn tuổi, càng có thể nhìn ra là nghèo khó khốn khổ.

Bạch Lê đối với những việc này không hiểu mấy, đều là suốt một đường đi này Du Thanh nói cho hắn biết, nói rằng người mười năm học tập gian khổ đâu chỉ có ngàn vạn, một triều đại thi đỗ chỉ có mấy người?

Những thư sinh văn nhược trên đường này, tuổi càng lớn sẽ càng vất vả, có một vài là đọc sách nhiều năm mới có thể đạt được tư cách thi Hội, có một vài là khảo một lần, hai lần cũng không có thi đỗ, còn phải thi lặp đi lặp lại nhiều lần.

Bạch Lê nghe được nghĩ mà sợ, tuy rằng biết rõ Du Thanh có thể đỗ Trạng Nguyên nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu:” Nếu lần này a Thanh không thể thi đỗ, lần sau còn thi nữa không?”.

“ Sẽ không” Du Thanh trả lời không một chút do dự.

“ Tại sao sẽ không?” Bạch Lê có chút nghi hoặc, lập tức cười lên:” Có phải là a Thanh khẳng định rằng mình có thể khảo trúng đúng không?”.

Du Thanh cười cười, lắc đầu nói:” Là có chín phần nắm chắc, bất quá nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (*), hơn nữa sự việc trên thế giới này vốn dĩ không có gì là tuyệt đối công bằng, ta cũng không ôm nhiều hi vọng”.

Bạch Lê nghe được càng thêm nghi hoặc:” Vậy tại sao ngươi lại nói là không khảo nữa?”.

“ Ngốc à, trên đời này con đường sinh tồn còn có ngàn ngàn vạn vạn cách, ta tội tình gì phải chấp nhất đối với một chiếc cầu độc mộc (*) này?”.

Bạch Lê nghe được nhãn tình sáng lên, bắt lấy ống tay áo của hắn rồi cười rộ một cái thật sáng lạn:” A Thanh, ngươi cũng đã không muốn làm đại quan, chúng ta đây có thể trở về làm việc khác, cuộc thi khổ cực như vậy, một ngày một đêm đứng ở bên trong, ta cũng không thể đi vào chăm sóc ngươi…”

Du Thanh buồn cười mà nhìn hắn:” Sao ngươi biết cuộc thi phải đứng bên trong một ngày một đêm?”.

Đầu tim Bạch Lê nhảy dựng, lúc này mới phát hiện mình lỡ miệng, vội vàng lấy lại bình tĩnh, nói:” Lúc trước trên đường đi, nghe người khác nói”.

Du Thanh vẫn chưa nghĩ nhiều, cười nói:” Nhĩ lực của ngươi lại khen ngược, ta cũng còn chưa nghe thấy nữa”.

Vẻ mặt Bạch Lê tự hào:”Ta tai thính mắt tinh!”.

Du Thanh nhìn thấy bộ dáng đắc ý này của hắn, ý cười trong mắt càng dạt dào, nhịn không được đưa tay sờ sờ đầu hắn.

Bạch Lê tuy là thư đồng nhưng lại chưa bao giờ ăn mặc như thư đồng, một búi tóc đơn giản, một dải băng thiển sắc uốn lượn theo một đầu tóc đen như mực rũ trên vai lưng, bất luận là nhìn từ góc độ nào cũng đều thập phần bắt mắt. Hơn nữa Du Thanh phong thần tuấn lãng, khí chất bất phàm, nguyên bản hai người đi trên đường liền hấp dẫn đông đảo ánh mắt. Lúc này hành động của Du Thanh đối với hắn thân mật đến khó có thể diễn tả, càng làm cho người đi đường sôi nổi ghé mắt vào.

Du Thanh chú ý tới những tầm mắt dừng trên người, lúc này mới hoàn hồn, vội vàng lấy tay ra, quả thực là không có bất kỳ cảm xúc ào não nào, ngược lại bởi vì sự thất thố của mình mà có chút buồn cười, nghĩ đến từ sau khi thu lưu tên ngốc này thì mình thường xuyên thất thần, thật sự là hận không thể nâng mặt hắn lên hảo hảo nhéo nhéo, xoa xoa. (^_^)

Bất đắc dĩ mà thở dài, đem tầm mắt dứt khỏi người hắn, ôn nhu cười nói:” Đi thôi, trước tiên tìm chỗ đặt chân đã”.

Bạch Lê gật gật đầu, theo hắn đi hai bước, đột nhiên nhớ tới đề tài lúc trước đột nhiên bị lái sang hướng khác, trong lòng lại bắt đầu ngứa ngáy, giật nhẹ tay áo Du Thanh, hỏi:” A Thanh, ngươi đã không muốn làm đại quan, vì sao còn muốn tham gia thi Hội? Chúng ta trở về không tốt sao?”.

Du Thanh có chút kinh ngạc với sự chấp nhất của hắn, nghi hoặc nhìn hắn:” Ngươi hy vọng ta trở về?”

“ Cũng không phải…” Bạch Lê rũ mắt xuống, chột dạ:” A Thanh nếu có thể thăng lên làm đại quan, về sau cũng không cần qua những ngày nghèo khó nữa, ta cao hứng còn không kịp, làm sao mà không nguyện ý đâu? Chỉ là… Cuộc thi khổ cực như vậy, nghe nói có nhiều người bị ngất bên trong, ta lo lắng…”.

Trong lòng Du Thanh ấm áp, nắm lấy bàn tay hắn đang buông thõng bên người, lập tức nghĩ đến tình cảnh lúc này liền nắn nắn hai cái rồi buông ra, cười nói:” Ta không giống với những người đọc sách khác, từ nhỏ cũng đã từng làm qua một số việc nhà nông đơn giản, thân mình nào có yếu ớt như vậy? Lại nói, ta cũng không chấp nhất với cuộc thi, mà chỉ là vì muốn hoàn thành tâm nguyện của ân sư”.

“A?” Lực chú ý của Bạch lê còn tại nơi lòng bàn tay mới bị nắm lấy của mình, nghe hắn nói xong thì đột nhiên sực tỉnh, giương mắt nghi hoặc nhìn hắn:”Ân sư?”.

Du Thanh thấy đôi mắt mê mang lại lộ ra vẻ ngoài ý muốn của hắn, bất giác buồn cười:” Chẳng lẽ ngươi cho rằng học vấn của ta là từ trong bụng mẹ chui ra?”.

“ Nguyên lai a Thanh cũng đã từng đến trường a?” Bạch Lê cười rộ lên, tuy rằng hắn nhận thức Du Thanh lâu như vậy, nhưng đối với những việc của Du Thanh trước khi nhận thức nhau thì hắn hoàn toàn không biết chút nào, lúc này nghe xong, cảm thấy mình và Du Thanh gần gũi hơn một bước, nhịn không được vui sướng trong lòng.

Du Thanh cười gật gật đầu, nghĩ đến chuyện cũ lại nhịn không được mà thở dài một tiếng:” Đến trường đều yêu cầu đóng học phí, vốn là ta không có tư cách đi vào đọc sách,  chính mình tránh ở bên ngoài học trộm một năm, sau đó thì bị ân sư phát hiện, cho rằng sẽ bị trách phạt, không nghĩ tới thầy ấy sau khi bảo ta làm hai câu thơ thì rất vui vẻ, liền ngoại lệ cho ta vào học”.

Bạch Lê nghiêm túc nghe, gật gật đầu:” Ân sư là một người tốt!”.

Du Thanh đối với việc hắn chỉ đơn giản nghe nói mà liền định đoạt xem người khác là tốt hay xấu thì có chút dở khóc dở cười, nghĩ đến thì đây cũng là chỗ đơn thuần đáng quý của hắn, vậy nên cũng không nói gì nữa, lại tiếp tục nói:” Ân sư quan tâm ta rất nhiều, thầy ấy ở nơi thâm sơn cùng cốc này dạy học cả đời, cuối cùng lại thấy được hi vọng trên người ta, trước khi lâm chung vẫn luôn mãi dặn dò, ngóng trông ta hoàn thành tâm nguyện nhiều năm của thầy”.

Bạch Lê không nghĩ tới nguyên nhân hắn tham gia cuộc thi là như thế này, ngơ ngác nhìn hắn, tuy rằng đã sớm hiểu biết với cách làm người của hắn, nhưng vẫn là nhịn không được mà nghĩ: Quả nhiên là ta không nhìn lầm người…

“ Sẽ không, a Thanh nhất định sẽ thi đỗ”.

Du Thanh cho là hắn đang cổ vũ mình, nhẹ cười, lập tức thấy ánh mắt hắn trong suốt, con ngươi tối đen dường như bị bịt kín một tầng hơi nước, không khỏi kinh ngạc:” Làm sao vậy?”

Bạch Lê há miệng thở dốc, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống.

Du Thanh cả kinh, bị phản ứng của hắn làm cho chân tay luống cuống, vội vàng kéo hắn đến một ngõ nhỏ không người, đưa tay xoa mặt hắn, lo lắng hỏi:” Làm sao vậy? Đang tốt lành tự dưng sao lại khóc lên?”.

Bạch Lê được hắn an ủi, nhất thời khóc càng dữ dội hơn, đôi mắt ngân ngấn lệ, hít hít cái mũi:” A Thanh, ngươi sau khi thi đỗ Trạng Nguyên rồi thì có phải sẽ chẳng cần ta nữa hay không?”.

Du Thanh vừa nghe dở khóc dở cười, luống cuống tay chân lau mặt cho hắn, nhẹ giọng nói:” Có đỗ hay không đỗ gì thì cũng sẽ không bỏ mặc ngươi, ngươi đang miên man suy nghĩ cái gì vậy?”.

“ Ta cái gì cũng không có, a Thanh lại phải làm đại quan….” Bạch Lê vừa nghĩ tới cái gì mà Trạng Nguyên, công chúa, phò mã này nọ thì tim nhất thời như bị dao cắt, khóc càng lợi hại hơn, muốn ngừng cũng không được.

Du Thanh vừa đau đầu vừa đau lòng, ôm mặt hắn nhưng cũng không biết phải nói lời an ủi nào mới tốt, trong lòng loạn thành một đoàn, vội vàng ôm hắn vào trong ngực, tại trên đầu, trên lưng hắn không ngừng mà nhuận khí:” Được rồi được rồi, đừng nghĩ lung tung, ta sẽ không bỏ mặc ngươi, nếu đỗ hay không đỗ thì vẫn mang ngươi theo bên người”.

Bạch Lê thình lình bị hắn ôm lấy, tim đập thiếu chút nữa ngưng lại, đột nhiên quên khóc, trên gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt dâng lên một tầng đỏ ửng mỏng manh, hô hấp đều có chút loạn.

Du Thanh thấy hắn yên tĩnh lại, vội vàng cách ra một khoảng mà nhìn hắn, nâng hai tay lên nâng mặt hắn rồi lau đi những giọt nước mắt còn vương lại, vẻ mặt bất đắc dĩ:” Bình thường thấy ngươi ngốc hồ hồ, như thế nào mà trong đầu lại có nhiều quanh co khúc khuỷu như vậy? Ta có bao giờ nói là sẽ mặc kệ ngươi đâu?”.

Bạch Lê nhìn sự ôn nhu trong mắt hắn, tim đập chợt nhanh chợt chậm, nửa vểnh miệng lên, vẻ mặt ủy khuất mà sửng sốt nửa ngày mới phát ra thanh âm:” Ngươi chưa nói, là ta tự tưởng tượng…”

Du Thanh nhịn không được cười ra tiếng, thấy tầng đỏ ửng trên hai má hắn nửa ngày cũng chưa tan, một đôi tròng mắt linh động ướt át, trên hàng mi cong dài vẫn còn vương lệ, giống như sương sớm đọng trên rèm cửa, nhưng bộ dáng lê hoa đái vũ này (*) lại không hiện lên một chút mảnh mai nào, ngược lại lại lộ ra một cỗ quật cường, lần thứ hai nhìn xem làm hắn có chút thất thần.

Bạch Lê bị hắn gần gũi như thế, cái cảm xúc thương tâm gì đó đều biến mất hết, hít hít cái mũi, nghĩ lại thì mình dù gì cũng là cửu vĩ linh hồ, nếu thật sự đi đến bước vô kế khả thi đó thì liền dùng phép thuật bảo tên Hoàng đế lão nhân kia hạ một đạo thánh chỉ, cho cái nàng công chúa nọ gả cho một đại thần già nhất xấu nhất trong triều! (^_^)

Nghĩ như vậy, người mà mới vừa rồi còn khóc đến nỗi không nhìn ra phương hướng kia trong nháy mắt nín khóc mỉm cười, cầm lấy tay Du Thanh hỏi:” A Thanh, hôm nay chúng ta đặt chân ở nơi nào?”.

Du Thanh đang chuẩn bị an ủi thêm mấy câu, không nghĩ tới tự mình hắn lại trở nên tốt lắm, sửng sốt nữa ngày chỉ cảm thấy đầu muốn đau, lấy một bàn tay nhéo nhéo mặt hắn:” Khuôn mặt này so với tiết trời tháng sáu còn nhanh hơn, ta muốn đuổi theo cũng không kịp”. ( Ý nói nắng mưa thất thường).

Bạch Lê hoàn toàn không thèm để ý đến hắn nói cái gì, bị hắn cầm tay đến nỗi tâm tình thực sung sướng, tươi cười càng sáng lạn.

Sau đó, hai người lại vòng vo trên đường một canh giờ, tìm một khách *** tương đối tiện nghi trọ lại, nói là hợp túi tiền nhưng nếu so với thành Lâm Dương thì còn đắt hơn vài phần, dù sao nơi này là kinh thành, không thể so với địa phương khác.

Du Thanh thấy Bạch Lê mang vẻ mặt đau lòng mà vùi đầu lấy hà bao, cười cười kéo hắn đến bên người, an ủi:” Chỉ là ở tạm nơi này, ngày mai đến trường thi đưa lên danh thiếp báo danh, cuộc thi còn phải mấy tháng nữa mới tới, chúng ta có thể ra ngoài thành tìm hộ gia đình, nói với bọn họ thuê một phòng không dùng tới ở lại mấy tháng, có thể tiết kiệm được không ít ngân lượng”.

Bạch Lê sắc mặt vui vẻ: “Thật sự?”

“Đương nhiên.” Du Thanh gật đầu:” Ở trọ lâu dài thì đương nhiên là thuê một phòng có lợi hơn, cho dù ở trong thành thuê, cũng so với trọ khách *** thì còn tiện nghi hơn rất nhiều”.

“ Đã biết!” Bạch Lê mừng đến nỗi liên tục gật đầu, xoay người tỉ mỉ cất kỹ hà bao, trở về liền ôm lấy thắt lưng Du Thanh một phen, cười nói:” Ngoài thành thanh tịnh, chúng ta ở lại ngoài thành được không?”

Du Thanh thẳng tắp nhìn đôi mắt rực rỡ của hắn, sửng sốt một lát, vươn tay ôm hắn lại, nhẹ giọng đáp:” Hảo”.

Tim bạch Lê đập cuồng loạn, không khống chế được mà trong lòng tràn ngập vui sướng, ngốc hồ hồ nhìn hắn một lúc lâu, nhón chân lên hôn một cái lên môi hắn, hôn xong lại đột nhiên bị hành động của mình làm giật mình.

Một đường này, hắn đã muốn tập thành thói quen mỗi đêm trước khi ngủ hôn bất ngờ một cái, nhưng ban ngày lại chưa từng làm như thế, lúc này đầu óc mê muội liền quên thời gian, lại không thể giả bộ ngủ, trên mặt lập tức đỏ ửng lên, cảm thấy hoảng hốt mà vội vàng xoay người.

Tay Du Thanh căng thẳng giữ chặt hắn, xoay thân mình hắn lại, nhìn hắn thật sâu, nhìn mãi cho đến khi hô hấp của hắn trở nên hỗn loạn, đưa tay sờ lên mặt hắn, lòng bàn tay chạm vào đường cong lung linh nơi sườn mặt hắn, rũ mắt xuống kề sát lại hắn vài phần, rồi dừng lại, khuôn mặt hai người cách nhau thật gần.

Chú thích:

(*)Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: Giống như cái câu bên mình là người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi khác cao hơn.

(*): Lê hoa đái vũ: Bạn cứ tưởng tượng đến hoa lê trắng muốt bị mưa rắc lên những giọt nước li ti.

(*) Cầu độc mộc: Bên Việt Nam là cầu khỉ ^_^ Hì hì hồi đó leo cầu khỉ xém té xuống con kênh nhỏ. Hú hồn hú vía ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương