Thoại Hồ
-
Chương 11: Bệnh thương hàn (phần hai)
Phía sau lưng Bạch Lê cũng đồng dạng là da thịt trắng nõn bóng loáng, xương bả vai tiêm tế đối xứng, một đường cong từ lưng chạy dọc xuống dưới, đường cong thắt lưng đều cực kỳ mê người. Nhưng này có chút không trọng điểm, Du Thanh chỉ lơ đãng nhìn lướt qua, tầm mắt liền yên lặng dừng ở ấn ký hoa mai chính giữa lưng hắn.
Đóa mai này vừa nhìn liền biết không phải là vẽ ra tới, cũng không có nhan sắc khác, chỉ có một ít đường cong rõ ràng, quanh co uốn lượn tạo thành hình hoa mai năm cánh, hình dạng này không phải điêu tạc cũng phải được khắc ra, giống như là lấy một khuôn mẫu ấn trên da thịt.
Du Thanh nhìn ấn ký hoa mai này, đáy lòng ẩn ẩn hiện lên một tia cảm xúc khác thường, đến tột cùng thì cảm giác này là xảy ra chuyện gì, lại rất khó nhận biết rõ ràng.
Bạch Lê cảm thấy nghi hoặc tại sao hắn lại đột nhiên trầm mặc, bỗng chốc cảm thấy được phía sau lưng truyền đến xúc cảm ấm áp từ những đầu ngón tay, biết đó là ngón tay Du Thanh, trong lòng nhất thời dấy lên một mảnh biển lửa, không kịp suy tư vì cái gì liền nhanh chóng nhắm hai mắt lại ngăn chặn việc thiếu chút nữa liền thốt ra tiếng hừ nhẹ. (^_^)
Khi ngón tay chạm đến sau lưng hắn thì Du Thanh đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng rụt tay lại, cảm xúc ngổn ngang phức tạp trong lòng cứ quanh quẩn không đi, giống như bi lại giống như hỉ hỗn độn khó phân biệt được, lại phân không ra rõ ràng, bình tĩnh tâm thần, đưa tay dem khăn lau lên lưng hắn, thấp giọng hỏi:” A Lê, sao trên lưng ngươi lại có đóa hoa mai?”
Bạch Lê thế mới biết vừa rồi hắn chạm tay vào là bởi vì đóa hoa mai kia, một bên âm thầm may mắn thất thố vừa rồi không có bi hắn phát hiện, một bên ngâm ngâm cười nhạt:” Ta cũng không biết nó từ chỗ nào tới, vừa mới biết chuyện thì nó đã sinh trưởng ở trên người rồi ”.
Hoa mai ấn ký này ở cùng hắn đã gần hơn hai ngàn năm, lại sinh trưởng phía sau lưng nơi không thể nhìn thấy, nếu không phải được hỏi, Bạch Lê chính mình suýt chút nữa cũng quên đi sự tồn tại của nó, bất quá nếu có nhớ rõ cũng không làm nên chuyện gì, ấn tượng của hắn đối với đóa mai này nửa phần đều không có, chỉ biết là khi hắn biến thành hình người lần đầu tiên thì nó đã có ở trên người.
Du Thanh nghe hắn nói không biết liền cười khẽ:” Ta ngược lại quên, nhà ngươi ở nơi nào ngươi cũng không rõ ràng cơ mà”.
Bạch Lê không phục mà ở trong lòng trộm hừ một tiếng.
Du Thanh đem thân mình hắn lau sạch sẽ, giúp hắn mặt vào áo lót khô, lại đi thay chậu nước, lấy ra một cái khăn khác ngồi vào trước giường.
Bạch Lê nằm trong ở chăn, đoán được động tác kế tiếp của hắn, nhất thời quẫn bách:” Còn… còn muốn lau?”.
“ Toàn thần đều toát mồ hôi, chẳng lẽ chỉ lau một nửa mà không lau nửa còn lại?” Du Thanh sợ hắn bị lạnh lần nữa, lấy chăn đắp kín trên thân hắn, chỉ xốc lên nửa phía dưới, đem tay tham nhập thắt lưng hắn, bất tri bất giác lại chưa từng phát hiện mình đối với thư đồng từ đâu toát ra tới này đúng là chưa bao giờ có thật sâu kiên nhẫn.
Bạch Lê trên mặt ửng hồng một mảnh, trộm đem chăn kéo lên trên, trùm lên mặt, tránh ở trong chăn không tiếng động mà cười, mặc dù là hắn bị thoát trống trơn, lại tổng cảm thấy trong lòng dường như là mình đang chiếm tiện nghi người ta. (^______^)
Du Thanh lễ giáo mà không nhìn, chung quy hắn không phải là người có hành vi phóng đãng, chăn cũng không có xốc lên toàn bộ, chỉ đem chân lộ đi ra, bộ phận còn lại vẫn bị che đi, đưa tay vào thay hắn lau phía trước, lại nâng thắt lưng hắn lên lau mặt sau, giống như thầy bói xem voi, cũng làm được thuận thuận lợi lợi, cuối cùng đem hai chân cũng lau một hồi, thay hắn mặc hảo tiết khố, mới tình là xong.
Bạch Lê nghẹn trong ổ chăn vừa thẹn thùng lại vừa thích chí, chính mình cũng không biết biểu tình mình lúc này vặn vẹo thế nào, thẳng đến khi Du Thanh rút tay ra ngoài mới trộm hít không khí mới mẻ, tròng mắt oánh lượng giống như những chấm sáng trong bầu trời đêm, trong lòng nghĩ: Nếu có ngày A Thanh thích thượng ta, nhất định so với hiện tại còn muốn đối xử với ta tốt hơn thế nữa đi? Sau đó một mình vui rạo rực mà cười lên.
Ăn xong cơm trưa, Du Thanh lấy bức tranh đem ra phơi nắng, đi tới sờ sờ trán của hắn:” Đỡ nhiều chưa?”.
“ Ân “ Bạch Lê mắt không chớp mà nhìn hắn, gật gật đầu, nghĩ thầm rằng: A Thanh một chút việc gì đều không có, còn ta lại bệnh nặng một hồi, làm cho Hồ tộc rất mất mặt, nếu bọn họ biết Vương của mình ngay cả một phàm nhân cũng không bằng, có thể hay không mỗi ngày đều ở sau lưng giễu cợt ta a?
Đang miên man suy nghĩ, bên ngoài vang lên một đạo thanh âm trung khí mười phần:” Du công tử có ở nhà không?”.
DU Thanh cảm thấy thanh âm này có chút lạ tai, sửng sốt một chút, dịch dịch hảo góc chăn cho Bạch Lê rồi mới đi ra ngoài, vừa thấy ngoài cửa đứng một người ăn mặt trang trọng, lần thứ hai kinh ngạc:” Vị đại ca kia, không biết tìm tiểu sinh có chuyện gì?”.
“ Du công tử hạnh ngộ hạnh ngộ!” Người nọ nhiệt tình hướng hắn chắp tay, lễ phép chu đáo:” Tiểu nhân là người hầu trong Huyện nha, Huyện lệnh đại nhân sai tiểu nhân đến đây mời Du công tử ngày mai sang phủ một chuyến”.
Du Thanh chỉ sửng sốt một lát liền hiểu được ý hắn, nghĩ là bởi vì nguyên do mình đỗ cử nhân đi? Mặc dù không thích cùng những người này lui tới, nhưng tóm lại là trốn không thoát, vì thế chỉ cười cung kính nói:” Đa tạ ý tốt của Huyện lệnh đại nhân! Bất quá huynh đệ trong nhà tiểu sinh bị bệnh, ngày mai e là không đi được, quan sai đại ca ngài có thể hay không tạm hoãn cho hai ngày?”
Người nọ mặt lộ vẻ khó xử:” Này…. Đại nhân đã đem rượu và thức ăn ngày mai đều chuẩn bị tốt, nếu là không đi, tiểu nhân sợ là không tốt báo cáo kết quả công việc a…”
Sắc mặt Du Thanh cũng đồng dạng khó xử.
Người nọ nói xong lại “A” lên một tiếng:” Theo ta được biết, Du công tử không có huynh đệ đi?”
“ Ách…Là thư đồng của tiểu sinh”.
Người nọ vừa nghe cười ha ha:” Du công tử quả nhiên là trọng tình trọng nghĩa, chỉ vì một cái tiểu thư đồng đều làm cho ngươi quan tâm đến vậy. Nhưng việc này đối với ngươi cũng không tốt a, đại nhân chính là có thành ý mời ngươi, ngươi sao lại có thể vì một cái thư đồng mà làm phật ý tốt của đại nhân đâu?”
Du Thanh nghe xong trong lòng nhất thời có chút không duyệt, trên mặt vẫn mang theo mỉm cười, đáy mắt lộ ra vài phần lãnh ý khó phát giác, đang muốn mở miệng lần nữa, phía sau đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm suy yếu:” A Thanh”.
Bạch Lê đã sớm nghe thanh âm nói chuyện của bọn họ, tùy tiện khoác kiện xiêm y rồi đi xuống giường, đi tới cửa mới phát hiện đầu nặng đến lợi hại, vựng vựng hồ hồ mà cảm giác thiên hoàn địa chuyển, đành phải đem thân mình dựa vào bên khung cửa, nâng ánh mắt nhìn Du Thanh, trên mặt mang theo vài phần bệnh thái đỏ ửng, màu da hơi có vẻ tái nhợt, lại kỳ dị mà hiện lên vài phần mê hoặc.
Người truyền lời kia vừa nhấc đầu liền thấy một nam tử đẹp đến tận xương tủy đang dựa vào cửa phòng, nhất thời nhìn đến ngây người.
Du Thanh nghe được thanh âm của hắn liền nhìn lại, thoáng chốc thay đổi sắc mặt, bước nhanh qua đem hắn đỡ lấy, trong thanh âm lộ ra nghiêm khắc:” Ngươi như thế nào tùy tiện đi ra? Bị cảm lạnh lần nữa thì phải làm thế nào? Mau vào đi!”.
Bạch Lê thuận theo mà bị hắn đẩy vào nhà, quay đầu thấy đôi hàng mi gần trong gang tấc đang nhíu cùng một chỗ, nhịn không được nhỏ tâm mà nuốt nuốt nước miếng:” Ngươi sinh khí ư?”
“Hồ nháo!” Du Thanh đem hắn đặt vào ổ chăn:” Mặc dù muốn đứng dậy đi ra ngoài, cũng nên mặc xiêm y cho tốt, không muốn sống nữa chăng?”
“ A Thanh, ta không sao, ngươi đi đi”. Bạch Lê tuy rằng trong đầu không có loại ý nghĩ thế tục như “Cũng đừng đắc tội Huyện lệnh đại nhân”, bất quá trong tiềm thức vẫn cảm thấy mình không nên làm ảnh hưởng đến bất cứ chuyện gì của Du Thanh, nếu không hắn sẽ cảm thấy mình giống như là một cái trói buộc.
Du Thanh sắc mặt khôi phục ôn hòa:” Bệnh thương hàn của ngươi còn không có hảo”.
“ Ta tật sự không có việc gì, đêm nay ngủ một giấc là được, ngày mai sẽ tốt hơn nhiều”. Bạch Lê thấy hắn bất vi sở động, đem tay kéo kéo y phục của hắn, vẻ mặt khẩn cầu.
Du Thanh bị bộ dạng như vậy của hắn đùa nở nụ cười, đem tay hắn nhét vào ổ chăn, tại tóc hắn sờ sờ, do dự một lúc lâu mới gật gật đầu:” Hảo”.
Đóa mai này vừa nhìn liền biết không phải là vẽ ra tới, cũng không có nhan sắc khác, chỉ có một ít đường cong rõ ràng, quanh co uốn lượn tạo thành hình hoa mai năm cánh, hình dạng này không phải điêu tạc cũng phải được khắc ra, giống như là lấy một khuôn mẫu ấn trên da thịt.
Du Thanh nhìn ấn ký hoa mai này, đáy lòng ẩn ẩn hiện lên một tia cảm xúc khác thường, đến tột cùng thì cảm giác này là xảy ra chuyện gì, lại rất khó nhận biết rõ ràng.
Bạch Lê cảm thấy nghi hoặc tại sao hắn lại đột nhiên trầm mặc, bỗng chốc cảm thấy được phía sau lưng truyền đến xúc cảm ấm áp từ những đầu ngón tay, biết đó là ngón tay Du Thanh, trong lòng nhất thời dấy lên một mảnh biển lửa, không kịp suy tư vì cái gì liền nhanh chóng nhắm hai mắt lại ngăn chặn việc thiếu chút nữa liền thốt ra tiếng hừ nhẹ. (^_^)
Khi ngón tay chạm đến sau lưng hắn thì Du Thanh đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng rụt tay lại, cảm xúc ngổn ngang phức tạp trong lòng cứ quanh quẩn không đi, giống như bi lại giống như hỉ hỗn độn khó phân biệt được, lại phân không ra rõ ràng, bình tĩnh tâm thần, đưa tay dem khăn lau lên lưng hắn, thấp giọng hỏi:” A Lê, sao trên lưng ngươi lại có đóa hoa mai?”
Bạch Lê thế mới biết vừa rồi hắn chạm tay vào là bởi vì đóa hoa mai kia, một bên âm thầm may mắn thất thố vừa rồi không có bi hắn phát hiện, một bên ngâm ngâm cười nhạt:” Ta cũng không biết nó từ chỗ nào tới, vừa mới biết chuyện thì nó đã sinh trưởng ở trên người rồi ”.
Hoa mai ấn ký này ở cùng hắn đã gần hơn hai ngàn năm, lại sinh trưởng phía sau lưng nơi không thể nhìn thấy, nếu không phải được hỏi, Bạch Lê chính mình suýt chút nữa cũng quên đi sự tồn tại của nó, bất quá nếu có nhớ rõ cũng không làm nên chuyện gì, ấn tượng của hắn đối với đóa mai này nửa phần đều không có, chỉ biết là khi hắn biến thành hình người lần đầu tiên thì nó đã có ở trên người.
Du Thanh nghe hắn nói không biết liền cười khẽ:” Ta ngược lại quên, nhà ngươi ở nơi nào ngươi cũng không rõ ràng cơ mà”.
Bạch Lê không phục mà ở trong lòng trộm hừ một tiếng.
Du Thanh đem thân mình hắn lau sạch sẽ, giúp hắn mặt vào áo lót khô, lại đi thay chậu nước, lấy ra một cái khăn khác ngồi vào trước giường.
Bạch Lê nằm trong ở chăn, đoán được động tác kế tiếp của hắn, nhất thời quẫn bách:” Còn… còn muốn lau?”.
“ Toàn thần đều toát mồ hôi, chẳng lẽ chỉ lau một nửa mà không lau nửa còn lại?” Du Thanh sợ hắn bị lạnh lần nữa, lấy chăn đắp kín trên thân hắn, chỉ xốc lên nửa phía dưới, đem tay tham nhập thắt lưng hắn, bất tri bất giác lại chưa từng phát hiện mình đối với thư đồng từ đâu toát ra tới này đúng là chưa bao giờ có thật sâu kiên nhẫn.
Bạch Lê trên mặt ửng hồng một mảnh, trộm đem chăn kéo lên trên, trùm lên mặt, tránh ở trong chăn không tiếng động mà cười, mặc dù là hắn bị thoát trống trơn, lại tổng cảm thấy trong lòng dường như là mình đang chiếm tiện nghi người ta. (^______^)
Du Thanh lễ giáo mà không nhìn, chung quy hắn không phải là người có hành vi phóng đãng, chăn cũng không có xốc lên toàn bộ, chỉ đem chân lộ đi ra, bộ phận còn lại vẫn bị che đi, đưa tay vào thay hắn lau phía trước, lại nâng thắt lưng hắn lên lau mặt sau, giống như thầy bói xem voi, cũng làm được thuận thuận lợi lợi, cuối cùng đem hai chân cũng lau một hồi, thay hắn mặc hảo tiết khố, mới tình là xong.
Bạch Lê nghẹn trong ổ chăn vừa thẹn thùng lại vừa thích chí, chính mình cũng không biết biểu tình mình lúc này vặn vẹo thế nào, thẳng đến khi Du Thanh rút tay ra ngoài mới trộm hít không khí mới mẻ, tròng mắt oánh lượng giống như những chấm sáng trong bầu trời đêm, trong lòng nghĩ: Nếu có ngày A Thanh thích thượng ta, nhất định so với hiện tại còn muốn đối xử với ta tốt hơn thế nữa đi? Sau đó một mình vui rạo rực mà cười lên.
Ăn xong cơm trưa, Du Thanh lấy bức tranh đem ra phơi nắng, đi tới sờ sờ trán của hắn:” Đỡ nhiều chưa?”.
“ Ân “ Bạch Lê mắt không chớp mà nhìn hắn, gật gật đầu, nghĩ thầm rằng: A Thanh một chút việc gì đều không có, còn ta lại bệnh nặng một hồi, làm cho Hồ tộc rất mất mặt, nếu bọn họ biết Vương của mình ngay cả một phàm nhân cũng không bằng, có thể hay không mỗi ngày đều ở sau lưng giễu cợt ta a?
Đang miên man suy nghĩ, bên ngoài vang lên một đạo thanh âm trung khí mười phần:” Du công tử có ở nhà không?”.
DU Thanh cảm thấy thanh âm này có chút lạ tai, sửng sốt một chút, dịch dịch hảo góc chăn cho Bạch Lê rồi mới đi ra ngoài, vừa thấy ngoài cửa đứng một người ăn mặt trang trọng, lần thứ hai kinh ngạc:” Vị đại ca kia, không biết tìm tiểu sinh có chuyện gì?”.
“ Du công tử hạnh ngộ hạnh ngộ!” Người nọ nhiệt tình hướng hắn chắp tay, lễ phép chu đáo:” Tiểu nhân là người hầu trong Huyện nha, Huyện lệnh đại nhân sai tiểu nhân đến đây mời Du công tử ngày mai sang phủ một chuyến”.
Du Thanh chỉ sửng sốt một lát liền hiểu được ý hắn, nghĩ là bởi vì nguyên do mình đỗ cử nhân đi? Mặc dù không thích cùng những người này lui tới, nhưng tóm lại là trốn không thoát, vì thế chỉ cười cung kính nói:” Đa tạ ý tốt của Huyện lệnh đại nhân! Bất quá huynh đệ trong nhà tiểu sinh bị bệnh, ngày mai e là không đi được, quan sai đại ca ngài có thể hay không tạm hoãn cho hai ngày?”
Người nọ mặt lộ vẻ khó xử:” Này…. Đại nhân đã đem rượu và thức ăn ngày mai đều chuẩn bị tốt, nếu là không đi, tiểu nhân sợ là không tốt báo cáo kết quả công việc a…”
Sắc mặt Du Thanh cũng đồng dạng khó xử.
Người nọ nói xong lại “A” lên một tiếng:” Theo ta được biết, Du công tử không có huynh đệ đi?”
“ Ách…Là thư đồng của tiểu sinh”.
Người nọ vừa nghe cười ha ha:” Du công tử quả nhiên là trọng tình trọng nghĩa, chỉ vì một cái tiểu thư đồng đều làm cho ngươi quan tâm đến vậy. Nhưng việc này đối với ngươi cũng không tốt a, đại nhân chính là có thành ý mời ngươi, ngươi sao lại có thể vì một cái thư đồng mà làm phật ý tốt của đại nhân đâu?”
Du Thanh nghe xong trong lòng nhất thời có chút không duyệt, trên mặt vẫn mang theo mỉm cười, đáy mắt lộ ra vài phần lãnh ý khó phát giác, đang muốn mở miệng lần nữa, phía sau đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm suy yếu:” A Thanh”.
Bạch Lê đã sớm nghe thanh âm nói chuyện của bọn họ, tùy tiện khoác kiện xiêm y rồi đi xuống giường, đi tới cửa mới phát hiện đầu nặng đến lợi hại, vựng vựng hồ hồ mà cảm giác thiên hoàn địa chuyển, đành phải đem thân mình dựa vào bên khung cửa, nâng ánh mắt nhìn Du Thanh, trên mặt mang theo vài phần bệnh thái đỏ ửng, màu da hơi có vẻ tái nhợt, lại kỳ dị mà hiện lên vài phần mê hoặc.
Người truyền lời kia vừa nhấc đầu liền thấy một nam tử đẹp đến tận xương tủy đang dựa vào cửa phòng, nhất thời nhìn đến ngây người.
Du Thanh nghe được thanh âm của hắn liền nhìn lại, thoáng chốc thay đổi sắc mặt, bước nhanh qua đem hắn đỡ lấy, trong thanh âm lộ ra nghiêm khắc:” Ngươi như thế nào tùy tiện đi ra? Bị cảm lạnh lần nữa thì phải làm thế nào? Mau vào đi!”.
Bạch Lê thuận theo mà bị hắn đẩy vào nhà, quay đầu thấy đôi hàng mi gần trong gang tấc đang nhíu cùng một chỗ, nhịn không được nhỏ tâm mà nuốt nuốt nước miếng:” Ngươi sinh khí ư?”
“Hồ nháo!” Du Thanh đem hắn đặt vào ổ chăn:” Mặc dù muốn đứng dậy đi ra ngoài, cũng nên mặc xiêm y cho tốt, không muốn sống nữa chăng?”
“ A Thanh, ta không sao, ngươi đi đi”. Bạch Lê tuy rằng trong đầu không có loại ý nghĩ thế tục như “Cũng đừng đắc tội Huyện lệnh đại nhân”, bất quá trong tiềm thức vẫn cảm thấy mình không nên làm ảnh hưởng đến bất cứ chuyện gì của Du Thanh, nếu không hắn sẽ cảm thấy mình giống như là một cái trói buộc.
Du Thanh sắc mặt khôi phục ôn hòa:” Bệnh thương hàn của ngươi còn không có hảo”.
“ Ta tật sự không có việc gì, đêm nay ngủ một giấc là được, ngày mai sẽ tốt hơn nhiều”. Bạch Lê thấy hắn bất vi sở động, đem tay kéo kéo y phục của hắn, vẻ mặt khẩn cầu.
Du Thanh bị bộ dạng như vậy của hắn đùa nở nụ cười, đem tay hắn nhét vào ổ chăn, tại tóc hắn sờ sờ, do dự một lúc lâu mới gật gật đầu:” Hảo”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook