Thỏa Thuận Hôn Nhân Có Độ Phù Hợp Cao
-
Chương 4: "Vậy hôn anh đi. Anh sẽ cho em xuống xe."
Người phỏng vấn nhanh chóng chia mọi người trong phòng họp lớn thành bốn tổ đưa họ đến bốn phòng họp khác nhau. Đồng Miên cùng mấy người bạn học khác phỏng vấn nhóm nhanh chóng bị gọi đến số, đẩy cửa phòng họp phỏng vấn nhưng Đồng Miên không thấy Đoạn Việt Chinh.
Họp tổ xong, nữ sinh bên cạnh cậu có chút tò mò: "Có vị sếp lớn nào vừa mới phỏng vấn chúng tôi? Ông chủ lớn trông như thế nào?"
Một nam sinh trả lời cô: "Chắc không có sếp lớn cậu chưa tra xem sếp lớn là ai sao?"
"Quên kiểm tra." Nữ sinh nhanh chóng cúi đầu tìm kiếm, rất nhanh liền tìm được, có chút kinh ngạc: "Trời ạ, ông chủ lớn trẻ như vậy mà đẹp trai như vậy?
Nam sinh xịt mũi coi thường: "Nông cạn, nhìn mặt cũng biết." Nữ sinh vội vàng đưa điện thoại cho Đồng Miên hỏi ý kiến của cậu: " Đẹp trai không? Có phải là rất đẹp trai? Cái này còn không đẹp trai? Cái gì gọi là nông cạn, đây là gu thẩm mỹ của mọi người."
Đồng Miên ăn ngay nói thật: "Rất đẹp trai."
Vừa nói xong, cửa phòng hội nghị bên cạnh mở ra Đoạn Việt Chinh dẫn đầu bước ra ngoài.
Hắn mặc một bộ âu phục, lễ phục rất nghiêm túc vai rộng eo hẹp chân dài, khí chất vô cùng mạnh mẽ. Đặc biệt là khi hắn chải ngược tóc mái hôm nay để lộ vầng trán sạch sẽ, nét mặt rắn rỏi rất có tính công kích.
Đồng Miên ngẩng đầu, ngây người nhìn hắn.
Hắn dường như không nhìn thấy Đồng Miên, đi về phía trước không thèm nhìn ngang. Hai giám đốc điều hành cấp cao đi theo sau anh ta và xì xào về màn trình diễn của các ứng viên vừa rồi.
Đồng Miên cúi đầu từ trong túi lấy ra một viên kẹo cưới bóc ra ngậm vào giữa môi và răng.
Hương sữa ngọt ngào còn có loại hương hoa đặc biệt.
Nhóm ban đầu của vòng phỏng vấn thứ hai đã bị gián đoạn, các số được gọi theo thứ tự, ba người phỏng vấn gặp một người cùng một lúc, một phía. Đồng Miên bị gọi đẩy ra cửa phòng họp Đoạn Việt Chinh ngồi ở chính giữa, ngẩng đầu lên hai người trực tiếp nhìn nhau.
Đoạn Việt Chinh mỉm cười chào hỏi bằng tiếng Anh: "Xin chào, Đồng Miên."
Đồng Miên nói: "Xin chào."
Cuộc phỏng vấn đều bằng tiếng Anh, đầu tiên Đồng Miên tự giới thiệu bản thân sau đó bắt đầu đối mặt với các câu hỏi từ ba người phỏng vấn. Đoạn Việt Chinh không nói chủ yếu là do hai người phỏng vấn bên cạnh đặt câu hỏi, câu hỏi khá lắt léo, tâm lý của Đồng Miên tương đối tốt trả lời cũng tốt. Hai người phỏng vấn cũng khá hài lòng với cậu, trên mặt đều là ý cười.
Một trong số họ nói: "Tôi không có gì để hỏi. Đoạn, anh thì sao?"
Đoạn Việt Chinh không có tên tiếng Anh, những người khác đều gọi bằng họ của hắn. Đoạn Việt Chinh lật xem sơ yếu lý lịch của Đồng Miên hỏi: "Một câu hỏi giả định. Nếu sếp là vợ chồng cậu, thái độ làm việc của cậu có thay đổi không?"
Đồng Miên: "..."
Hai người phỏng vấn khác cũng nhìn Đoạn Việt Chinh, hỏi ông chủ lớn tại sao câu hỏi khó đoán như vậy.
Đồng Miên bình tĩnh nói: "Nếu là tôi, tôi có thể không nhận ra thân phận của mình ngoài cấp trên và cấp dưới khi còn làm việc. Tôi tin rằng đây là một cách tiếp cận chuyên nghiệp hơn, tôi chỉ là một đồng nghiệp thuần túy trong công việc."
Đoạn Việt Chinh không tỏ ra ý kiến "Ồ" một tiếng, lại lật xem sơ yếu lý lịch, đột nhiên hỏi: "Cậu có biết tổng giám đốc của công ty là ai không?"
Đồng Miên: "Là anh."
Đoạn Việt Chinh: "Được rồi, tôi không có bất kỳ câu hỏi nào khác, Đồng Miên, tôi rất mong đợi cậu sẽ tham gia Hoa Hạ trong tương lai."
Đồng Miên có chút khẩn trương. Có ý tứ gì? Là phát offer sao? Nhưng rõ ràng cuộc phỏng vấn vẫn chưa kết thúc. Sau bữa trà chiều, buổi chiều có áp lực vòng thứ ba.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, Hoa Hạ tổ chức một buổi nghỉ giải lao ngắn, yêu cầu các ứng viên đến quán cà phê để uống trà chiều. Không chỉ có ứng viên, vừa rồi còn có một số người phỏng vấn bao gồm cả sếp lớn.
Điều này khiến tất cả các ứng viên đều lo lắng.
Đồng Miên dùng thìa nhỏ khuấy cà phê, điện thoại đột nhiên rung lên.
Mở WeChat, tin nhắn đến từ "Học trưởng ".
Cậu đổi một ghi chú Đoạn Việt Chinh đổi thành " Học trưởng". Tên ghi chú rất đầy đủ, rất lạnh nhạt, ghi chú "Lão công", "Trượng phu" cái gì, gọi liền cảm thấy xấu hổ, tốt nhất là gọi học trưởng.
Học trưởng hỏi:
- Cà phê có ngon không?
Cậu nhìn lên, thấy Đoạn Việt Chinh đang ngồi cách đó không xa, bên cạnh có hai người phỏng vấn và một vài ứng viên đang trò chuyện. Đoạn Việt Chinh đang nhìn về phía cậu, vừa thấy cậu ngẩng đầu, lập tức nhếch khóe miệng.
Sự vui vẻ thầm kín của một mối tình công sở không giải thích được hiện lên trong lòng Đồng Miên.
Yêu thôi chưa đủ phải không?!
Đồng Miên bình tĩnh cúi đầu, một tay trả lời tin nhắn: "Cũng được... Vị không khác biệt thụy hạnh là mấy."
Đoạn Việt Chinh cúi đầu, nhàn nhạt gõ một tay: "Hạt cà phê ở nhà ngon hơn cái này, anh về nấu cho em."
Đồng Miên: "..."
Cậu không biết tại sao, nhưng cậu luôn cảm thấy mình như bị gạ gẫm, thật kỳ cục.
Đoạn Việt Chinh có lẽ đã trò chuyện đủ với những ứng viên đó, đứng dậy với tách cà phê trên tay. Nhìn xung quanh, hắn đi về hướng Đồng Miên một cách khá tự nhiên.
Nữ sinh bên cạnh Đồng Miên nhanh chóng lo lắng kéo cậu: "Sếp lớn tới rồi."
Đồng Miên: "Ừ."
Nữ sinh: "Anh ta sẽ nói chuyện với chúng ta ở bàn này... Cậu không lo lắng sao?"
Đồng Miên chậm rãi lắc đầu, cậu rất bình tĩnh.
Sếp lớn kéo một chiếc ghế bên cạnh, tự nhiên ngồi xuống, khách khí chào hỏi: "Xin chào."
Người bên cạnh nhanh chóng đáp lời: "Xin chào."
Đồng Miên thấy được có sự đục nước béo cò* xen lẫn trong trong đó, cũng đi theo chào hỏi.
(*Đục nước béo cò lả một thành ngữ chỉ: Kẻ cơ hội lợi dụng hoàn cảnh rối ren nội bộ mà kiếm lợi lộc.)
Thế là sếp lớn vô cùng hòa khí tán gẫu, có hỏi mấy câu như "muốn vào bộ phận nào", "tại sao lại chọn Hoa Hạ". Cùng một loại câu hỏi, nhưng tất cả mọi người như lâm đại địch.
Đồng Miên hoàn toàn không có cách nào khẩn trương... Những người phỏng vấn khác vẫn có thể khiến cậu lo lắng, nhưng sếp lớn thật sự không có cách nào khiến cậu lo lắng. Cậu lặng lẽ dùng thìa nhỏ múc món tráng miệng, ông chủ lớn quay lại nhìn cậu đột nhiên hỏi: "Ngon không?"
Đồng Miên nhất thời nghẹn họng nói: "Rất ngon, rất ngọt."
Sếp lớn lấy trong túi ra một viên kẹo cưới, cười nói: "Thích đồ ngọt thì đến ăn kẹo đi." Hắn cười, "Kẹo cưới của tôi".
Đồng Miên vô thức duỗi tay ra, trong lòng bàn tay đặt một lượng lớn kẹo mừng, đối mặt với ý cười của Đồng Miên, lỗ tai bất giác đỏ bừng.
Ăn kẹo mừng của chính mình...
Cậu lúng ta lúng túng nói: "Cảm ơn".
Đoạn Việt Chinh đi sang bàn khác trò chuyện, tất cả những ứng viên khác cùng bàn đều nhìn Đồng Miên với vẻ mặt kỳ quái. Làm sao có người cùng ăn với sếp lớn mà ăn không hề căng thẳng? Ăn uống thì được nhưng sếp lớn đối xử khác người và cho kẹo... Đúng là may mắn.
Sau bữa trà, tiếp tục vòng phỏng vấn thứ 3. Không có Đoạn Việt Chinh trong số người phỏng vấn.
Sau khi phỏng vấn, Đồng Miên vào phòng vệ tinh để thay miếng dán ức chế. Khi cậu đang định thay đồ, có hai người vào phòng tắm cùng nhau trò chuyện. Một người nói: "Hôm nay, ông chủ lớn thế mà thực sự đặc biệt đến phỏng vấn tiểu bằng hữu, tính khí của anh ấy đã cải thiện sau khi kết hôn? Chắc chắn không phải, 12h đêm qua còn đem Eden mắng một trận đến rạng sáng 5 giờ, mắng đến khi làm lại báo cáo. "
"Bạo quân a..." Một người thở dài, "Nhưng là sếp lớn hôm nay tâm tình rất tốt."
"Cũng không rõ. Ai có thể đối phó loại bạo quân này, ba chủ là dũng sĩ gì." Ngừng một chút, nàng đột nhiên hỏi: "Vậy nên rốt cuộc bà chủ là ai, hoàn toàn không có nghe thấy tiếng gió nào còn bảo hộ thật tốt."
"Loại gia đình giàu có đó chẳng lẽ là hôn nhân gia tộc, đám cưới thế kỷ sao? Sao lại đột ngột như vậy?"
"Có lẽ là vì để bảo hộ bà chủ, không phải nghe nói bà chủ còn rất trẻ sao?"
Đồng Miên tựa lưng vào cửa ngăn, gương mặt đỏ bừng có chút phát sốt.
Sau 3 vòng phỏng vấn tổng thể, mọi người có thể về nhà chờ kết quả. Khi Đồng Miên bước ra khỏi cửa tòa nhà văn phòng Hoa Hạ, cậu nhận được điện thoại của học trưởng.
【Học trưởng: Chờ anh, anh đưa em về trường. 】
Đồng Miên gõ:
【Không cần đâu học trưởng, em sẽ về bằng tàu điện ngầm. 】
【 Học trưởng: Đừng cử động. 】
Đồng Miên đứng đó, nhìn thấy Đoạn Việt Chinh xuống thang máy dành cho chủ tịch theo sau là một số giám đốc điều hành. Cậu do dự một lúc, nên đi hay "đừng động đậy", không muốn tiết lộ mối quan hệ cậu nhanh chóng ra khỏi cổng, đi về phía lối vào tàu điện ngầm.
Chuông điện thoại lại vang lên, là điện thoại.
Cậu cầm lên, Đoạn Việt Chinh đối diện thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích, chờ anh hai phút, được rồi." Đồng Miên quay đầu lại, nhìn thấy Đoạn Việt Chinh cùng một đám người điều hành Hoa Hạ, đều ra khỏi cửa. Đoạn Việt Chinh điều chỉnh tai nghe Bluetooth, trên môi nở một nụ cười.
Một vị MD ở phía sau Đoạn Việt Chinh nói đùa: "Đoạn, sao đột nhiên giọng nói của cậu lại mềm như vậy?"
Đoạn Việt Chinh nói, "Trò chuyện với vợ tôi." Hắn cao hứng liếc nhìn một nhóm AB độc thân phía sau, nói, "Tôi đi đón vợ sau khi tan sở."
Đồng nghiệp:"......"
Tại sao bọn tôi lại như một con chó đột nhiên bị đá vào lề đường?
Đồng Miên đi xa cổng công ty hơn một chút, hai ba trăm mét liền dừng lại gần sân ga công cộng, trên lưng đeo cặp sách nhìn lên biển báo dừng xe.
Sau hai phút, một chiếc Audi A8 dừng lại bên đường. Cửa sổ hạ xuống, Đoạn Việt Chinh ôn nhu nói: "Lên xe nào, bạn học Đồng Miên."
Đồng Miên ngồi vào ghế lái phụ, Đoạn Việt Chinh thắt dây an toàn nói: "Trước tiên đi ăn cơm, sau đó trở về trường học, được không?"
Đồng Miên nhìn hắn đáp: "Được."
Đoạn Việt Chinh đưa cậu đến một nhà hàng Quảng Đông dùng bữa tối, cách chế biến rất tỉ mỉ, hải sản đều rất tươi ngon, trên bàn đầy mùi thơm phức. Khi đã ăn no được tám phần, Đồng Miên thận trọng cầm giấy ăn nhìn Đoạn Việt Chinh: "Học trưởng, kết quả phỏng vấn..."
Đoạn Việt Chinh nói, "Phòng nhân sự sẽ thông báo cho em về việc này."
"Không thể... nói trước cho em biết sao?"
Đoạn Việt Chinh giả bộ không cam lòng: "Chúng ta là quan hệ gì để anh nói cho em biết trước?"
Đồng Miên lỗ tai đỏ lên, bĩu môi nói: "Không nói thì đừng nói, em không muốn biết."
Đoạn Việt Chinh: "..."
1
Thất bại.
Đoạn Việt Chinh thở dài: "Anh cũng có thể nói trước với em, Là anh, người chồng mới cưới của em, tôi sẽ âm thầm tiết lộ tin tức cho em, chúc mừng bạn học Đồng Miên, em được tuyển."
Đồng Miên rất vui. Qua nửa phút, mới thận trọng hỏi: "Em làm tốt chứ? Anh có nói giùm em không?"
"Anh không nói thay em, cả năm người phỏng vấn đều cho rằng em rất giỏi, xứng đáng có cơ hội thực tập này. Em cảm thấy thế nào? Không tự tin sao? Còn nghĩ là anh giúp em không?"
Đồng Miên nhỏ giọng nói: "Bởi vì tất cả mọi người đều nói Hoa Hạ rất khó tiến vào."
Đoạn Việt Chinh sờ sờ tóc của cậu: "Em rất ưu tú đem tấy cả đả động. Anh cũng vậy."
"Cũng cái gì?"
"Bị em đả động."
Đồng Miên "ồ" lên một tiếng có chút ngại ngùng, một lúc sau đột nhiên thốt ra một câu: "Anh đừng cứ nói mãi những lời như thế. Nói loại lời này, khiến tim em đập rất nhanh."
Đoạn Việt Chinh nói: "Anh sẽ cố gắng hết sức. Anh chỉ nói sự thật." Xe dừng ở ngoài cổng trường mà Đồng Miên yêu cầu.
Đoạn Việt Chinh nói: " Đồng Miên, chúng ta đã kết hôn rồi, em có muốn cân nhắc hay không?, xem xét việc chuyển ra khỏi ký túc xá? sống với anh? "
Đồng Miên mở to đôi mắt: "..."
Đoạn Việt Chinh liệt kê những lợi ích dành cho cậu: "Gần công ty, đi làm chỉ mất mười phút, thực tập thuận tiện hơn. Nếu em muốn đến lớp, anh có thể đón em đưa em đến trường, không chậm trễ thời gian. Thậm chí tốt hơn, chúng ta sống cùng nhau chứng bị rối loạn và rối loạn kích ứng sẽ được kiểm soát. Em nghĩ sao? "
Đồng Miên lại lắc đầu: "Không, không... Học trưởng, em cảm thấy như vậy không tốt. Em không có, em không cùng Alpha, không phải, em không quen."
1
"Vậy sau khi tốt nghiệp thì sao? Chúng ta luôn phải sống cùng nhau."
Đôi mắt Đồng Miên ươn ướt nhìn anh năn nỉ: "Em... Bây giờ có chút, không tiếp thu nhanh được như vậy..."
Đoạn Việt Chinh cảm thấy không đành lòng. Cửa xe bị khóa lại, nhưng hắn không để Đồng Miên xuống xe, hắn khoác tay lên vô lăng, quay đầu nhìn Đồng Miên nói: "Cái này em cũng từ chối tôi, cái kia cũng không đồng ý. Chúng ta kết hôn cũng giống như chưa kết hôn, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ Đồng Miên? Chỉ có một mình tôi vui vẻ. "
Đồng Miên khẩn trương nhìn hắn.
Mùi bạc hà tươi xanh trong không khí dần trở nên nồng nặc. Đồng Miên cảm thấy toàn thân nóng bừng. Nó không phải do chứng kích ứng hay rối loạn gây ra, mà là do bị một Alpha phù hợp dẫn dụ, kiểu t.ình dục mà trước đây cậu chưa từng cảm nhân. Cậu nhìn Đoạn Việt Chinh cắn môi: "Học trưởng, anh... đừng thả tin tức tố, em... em..."
2
Đoạn Việt Chinh hờ hững quay mặt về phía cậu ra hiệu: "Vậy thì hôn anh đi. Anh cho em xuống xe."
Họp tổ xong, nữ sinh bên cạnh cậu có chút tò mò: "Có vị sếp lớn nào vừa mới phỏng vấn chúng tôi? Ông chủ lớn trông như thế nào?"
Một nam sinh trả lời cô: "Chắc không có sếp lớn cậu chưa tra xem sếp lớn là ai sao?"
"Quên kiểm tra." Nữ sinh nhanh chóng cúi đầu tìm kiếm, rất nhanh liền tìm được, có chút kinh ngạc: "Trời ạ, ông chủ lớn trẻ như vậy mà đẹp trai như vậy?
Nam sinh xịt mũi coi thường: "Nông cạn, nhìn mặt cũng biết." Nữ sinh vội vàng đưa điện thoại cho Đồng Miên hỏi ý kiến của cậu: " Đẹp trai không? Có phải là rất đẹp trai? Cái này còn không đẹp trai? Cái gì gọi là nông cạn, đây là gu thẩm mỹ của mọi người."
Đồng Miên ăn ngay nói thật: "Rất đẹp trai."
Vừa nói xong, cửa phòng hội nghị bên cạnh mở ra Đoạn Việt Chinh dẫn đầu bước ra ngoài.
Hắn mặc một bộ âu phục, lễ phục rất nghiêm túc vai rộng eo hẹp chân dài, khí chất vô cùng mạnh mẽ. Đặc biệt là khi hắn chải ngược tóc mái hôm nay để lộ vầng trán sạch sẽ, nét mặt rắn rỏi rất có tính công kích.
Đồng Miên ngẩng đầu, ngây người nhìn hắn.
Hắn dường như không nhìn thấy Đồng Miên, đi về phía trước không thèm nhìn ngang. Hai giám đốc điều hành cấp cao đi theo sau anh ta và xì xào về màn trình diễn của các ứng viên vừa rồi.
Đồng Miên cúi đầu từ trong túi lấy ra một viên kẹo cưới bóc ra ngậm vào giữa môi và răng.
Hương sữa ngọt ngào còn có loại hương hoa đặc biệt.
Nhóm ban đầu của vòng phỏng vấn thứ hai đã bị gián đoạn, các số được gọi theo thứ tự, ba người phỏng vấn gặp một người cùng một lúc, một phía. Đồng Miên bị gọi đẩy ra cửa phòng họp Đoạn Việt Chinh ngồi ở chính giữa, ngẩng đầu lên hai người trực tiếp nhìn nhau.
Đoạn Việt Chinh mỉm cười chào hỏi bằng tiếng Anh: "Xin chào, Đồng Miên."
Đồng Miên nói: "Xin chào."
Cuộc phỏng vấn đều bằng tiếng Anh, đầu tiên Đồng Miên tự giới thiệu bản thân sau đó bắt đầu đối mặt với các câu hỏi từ ba người phỏng vấn. Đoạn Việt Chinh không nói chủ yếu là do hai người phỏng vấn bên cạnh đặt câu hỏi, câu hỏi khá lắt léo, tâm lý của Đồng Miên tương đối tốt trả lời cũng tốt. Hai người phỏng vấn cũng khá hài lòng với cậu, trên mặt đều là ý cười.
Một trong số họ nói: "Tôi không có gì để hỏi. Đoạn, anh thì sao?"
Đoạn Việt Chinh không có tên tiếng Anh, những người khác đều gọi bằng họ của hắn. Đoạn Việt Chinh lật xem sơ yếu lý lịch của Đồng Miên hỏi: "Một câu hỏi giả định. Nếu sếp là vợ chồng cậu, thái độ làm việc của cậu có thay đổi không?"
Đồng Miên: "..."
Hai người phỏng vấn khác cũng nhìn Đoạn Việt Chinh, hỏi ông chủ lớn tại sao câu hỏi khó đoán như vậy.
Đồng Miên bình tĩnh nói: "Nếu là tôi, tôi có thể không nhận ra thân phận của mình ngoài cấp trên và cấp dưới khi còn làm việc. Tôi tin rằng đây là một cách tiếp cận chuyên nghiệp hơn, tôi chỉ là một đồng nghiệp thuần túy trong công việc."
Đoạn Việt Chinh không tỏ ra ý kiến "Ồ" một tiếng, lại lật xem sơ yếu lý lịch, đột nhiên hỏi: "Cậu có biết tổng giám đốc của công ty là ai không?"
Đồng Miên: "Là anh."
Đoạn Việt Chinh: "Được rồi, tôi không có bất kỳ câu hỏi nào khác, Đồng Miên, tôi rất mong đợi cậu sẽ tham gia Hoa Hạ trong tương lai."
Đồng Miên có chút khẩn trương. Có ý tứ gì? Là phát offer sao? Nhưng rõ ràng cuộc phỏng vấn vẫn chưa kết thúc. Sau bữa trà chiều, buổi chiều có áp lực vòng thứ ba.
Sau khi phỏng vấn kết thúc, Hoa Hạ tổ chức một buổi nghỉ giải lao ngắn, yêu cầu các ứng viên đến quán cà phê để uống trà chiều. Không chỉ có ứng viên, vừa rồi còn có một số người phỏng vấn bao gồm cả sếp lớn.
Điều này khiến tất cả các ứng viên đều lo lắng.
Đồng Miên dùng thìa nhỏ khuấy cà phê, điện thoại đột nhiên rung lên.
Mở WeChat, tin nhắn đến từ "Học trưởng ".
Cậu đổi một ghi chú Đoạn Việt Chinh đổi thành " Học trưởng". Tên ghi chú rất đầy đủ, rất lạnh nhạt, ghi chú "Lão công", "Trượng phu" cái gì, gọi liền cảm thấy xấu hổ, tốt nhất là gọi học trưởng.
Học trưởng hỏi:
- Cà phê có ngon không?
Cậu nhìn lên, thấy Đoạn Việt Chinh đang ngồi cách đó không xa, bên cạnh có hai người phỏng vấn và một vài ứng viên đang trò chuyện. Đoạn Việt Chinh đang nhìn về phía cậu, vừa thấy cậu ngẩng đầu, lập tức nhếch khóe miệng.
Sự vui vẻ thầm kín của một mối tình công sở không giải thích được hiện lên trong lòng Đồng Miên.
Yêu thôi chưa đủ phải không?!
Đồng Miên bình tĩnh cúi đầu, một tay trả lời tin nhắn: "Cũng được... Vị không khác biệt thụy hạnh là mấy."
Đoạn Việt Chinh cúi đầu, nhàn nhạt gõ một tay: "Hạt cà phê ở nhà ngon hơn cái này, anh về nấu cho em."
Đồng Miên: "..."
Cậu không biết tại sao, nhưng cậu luôn cảm thấy mình như bị gạ gẫm, thật kỳ cục.
Đoạn Việt Chinh có lẽ đã trò chuyện đủ với những ứng viên đó, đứng dậy với tách cà phê trên tay. Nhìn xung quanh, hắn đi về hướng Đồng Miên một cách khá tự nhiên.
Nữ sinh bên cạnh Đồng Miên nhanh chóng lo lắng kéo cậu: "Sếp lớn tới rồi."
Đồng Miên: "Ừ."
Nữ sinh: "Anh ta sẽ nói chuyện với chúng ta ở bàn này... Cậu không lo lắng sao?"
Đồng Miên chậm rãi lắc đầu, cậu rất bình tĩnh.
Sếp lớn kéo một chiếc ghế bên cạnh, tự nhiên ngồi xuống, khách khí chào hỏi: "Xin chào."
Người bên cạnh nhanh chóng đáp lời: "Xin chào."
Đồng Miên thấy được có sự đục nước béo cò* xen lẫn trong trong đó, cũng đi theo chào hỏi.
(*Đục nước béo cò lả một thành ngữ chỉ: Kẻ cơ hội lợi dụng hoàn cảnh rối ren nội bộ mà kiếm lợi lộc.)
Thế là sếp lớn vô cùng hòa khí tán gẫu, có hỏi mấy câu như "muốn vào bộ phận nào", "tại sao lại chọn Hoa Hạ". Cùng một loại câu hỏi, nhưng tất cả mọi người như lâm đại địch.
Đồng Miên hoàn toàn không có cách nào khẩn trương... Những người phỏng vấn khác vẫn có thể khiến cậu lo lắng, nhưng sếp lớn thật sự không có cách nào khiến cậu lo lắng. Cậu lặng lẽ dùng thìa nhỏ múc món tráng miệng, ông chủ lớn quay lại nhìn cậu đột nhiên hỏi: "Ngon không?"
Đồng Miên nhất thời nghẹn họng nói: "Rất ngon, rất ngọt."
Sếp lớn lấy trong túi ra một viên kẹo cưới, cười nói: "Thích đồ ngọt thì đến ăn kẹo đi." Hắn cười, "Kẹo cưới của tôi".
Đồng Miên vô thức duỗi tay ra, trong lòng bàn tay đặt một lượng lớn kẹo mừng, đối mặt với ý cười của Đồng Miên, lỗ tai bất giác đỏ bừng.
Ăn kẹo mừng của chính mình...
Cậu lúng ta lúng túng nói: "Cảm ơn".
Đoạn Việt Chinh đi sang bàn khác trò chuyện, tất cả những ứng viên khác cùng bàn đều nhìn Đồng Miên với vẻ mặt kỳ quái. Làm sao có người cùng ăn với sếp lớn mà ăn không hề căng thẳng? Ăn uống thì được nhưng sếp lớn đối xử khác người và cho kẹo... Đúng là may mắn.
Sau bữa trà, tiếp tục vòng phỏng vấn thứ 3. Không có Đoạn Việt Chinh trong số người phỏng vấn.
Sau khi phỏng vấn, Đồng Miên vào phòng vệ tinh để thay miếng dán ức chế. Khi cậu đang định thay đồ, có hai người vào phòng tắm cùng nhau trò chuyện. Một người nói: "Hôm nay, ông chủ lớn thế mà thực sự đặc biệt đến phỏng vấn tiểu bằng hữu, tính khí của anh ấy đã cải thiện sau khi kết hôn? Chắc chắn không phải, 12h đêm qua còn đem Eden mắng một trận đến rạng sáng 5 giờ, mắng đến khi làm lại báo cáo. "
"Bạo quân a..." Một người thở dài, "Nhưng là sếp lớn hôm nay tâm tình rất tốt."
"Cũng không rõ. Ai có thể đối phó loại bạo quân này, ba chủ là dũng sĩ gì." Ngừng một chút, nàng đột nhiên hỏi: "Vậy nên rốt cuộc bà chủ là ai, hoàn toàn không có nghe thấy tiếng gió nào còn bảo hộ thật tốt."
"Loại gia đình giàu có đó chẳng lẽ là hôn nhân gia tộc, đám cưới thế kỷ sao? Sao lại đột ngột như vậy?"
"Có lẽ là vì để bảo hộ bà chủ, không phải nghe nói bà chủ còn rất trẻ sao?"
Đồng Miên tựa lưng vào cửa ngăn, gương mặt đỏ bừng có chút phát sốt.
Sau 3 vòng phỏng vấn tổng thể, mọi người có thể về nhà chờ kết quả. Khi Đồng Miên bước ra khỏi cửa tòa nhà văn phòng Hoa Hạ, cậu nhận được điện thoại của học trưởng.
【Học trưởng: Chờ anh, anh đưa em về trường. 】
Đồng Miên gõ:
【Không cần đâu học trưởng, em sẽ về bằng tàu điện ngầm. 】
【 Học trưởng: Đừng cử động. 】
Đồng Miên đứng đó, nhìn thấy Đoạn Việt Chinh xuống thang máy dành cho chủ tịch theo sau là một số giám đốc điều hành. Cậu do dự một lúc, nên đi hay "đừng động đậy", không muốn tiết lộ mối quan hệ cậu nhanh chóng ra khỏi cổng, đi về phía lối vào tàu điện ngầm.
Chuông điện thoại lại vang lên, là điện thoại.
Cậu cầm lên, Đoạn Việt Chinh đối diện thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích, chờ anh hai phút, được rồi." Đồng Miên quay đầu lại, nhìn thấy Đoạn Việt Chinh cùng một đám người điều hành Hoa Hạ, đều ra khỏi cửa. Đoạn Việt Chinh điều chỉnh tai nghe Bluetooth, trên môi nở một nụ cười.
Một vị MD ở phía sau Đoạn Việt Chinh nói đùa: "Đoạn, sao đột nhiên giọng nói của cậu lại mềm như vậy?"
Đoạn Việt Chinh nói, "Trò chuyện với vợ tôi." Hắn cao hứng liếc nhìn một nhóm AB độc thân phía sau, nói, "Tôi đi đón vợ sau khi tan sở."
Đồng nghiệp:"......"
Tại sao bọn tôi lại như một con chó đột nhiên bị đá vào lề đường?
Đồng Miên đi xa cổng công ty hơn một chút, hai ba trăm mét liền dừng lại gần sân ga công cộng, trên lưng đeo cặp sách nhìn lên biển báo dừng xe.
Sau hai phút, một chiếc Audi A8 dừng lại bên đường. Cửa sổ hạ xuống, Đoạn Việt Chinh ôn nhu nói: "Lên xe nào, bạn học Đồng Miên."
Đồng Miên ngồi vào ghế lái phụ, Đoạn Việt Chinh thắt dây an toàn nói: "Trước tiên đi ăn cơm, sau đó trở về trường học, được không?"
Đồng Miên nhìn hắn đáp: "Được."
Đoạn Việt Chinh đưa cậu đến một nhà hàng Quảng Đông dùng bữa tối, cách chế biến rất tỉ mỉ, hải sản đều rất tươi ngon, trên bàn đầy mùi thơm phức. Khi đã ăn no được tám phần, Đồng Miên thận trọng cầm giấy ăn nhìn Đoạn Việt Chinh: "Học trưởng, kết quả phỏng vấn..."
Đoạn Việt Chinh nói, "Phòng nhân sự sẽ thông báo cho em về việc này."
"Không thể... nói trước cho em biết sao?"
Đoạn Việt Chinh giả bộ không cam lòng: "Chúng ta là quan hệ gì để anh nói cho em biết trước?"
Đồng Miên lỗ tai đỏ lên, bĩu môi nói: "Không nói thì đừng nói, em không muốn biết."
Đoạn Việt Chinh: "..."
1
Thất bại.
Đoạn Việt Chinh thở dài: "Anh cũng có thể nói trước với em, Là anh, người chồng mới cưới của em, tôi sẽ âm thầm tiết lộ tin tức cho em, chúc mừng bạn học Đồng Miên, em được tuyển."
Đồng Miên rất vui. Qua nửa phút, mới thận trọng hỏi: "Em làm tốt chứ? Anh có nói giùm em không?"
"Anh không nói thay em, cả năm người phỏng vấn đều cho rằng em rất giỏi, xứng đáng có cơ hội thực tập này. Em cảm thấy thế nào? Không tự tin sao? Còn nghĩ là anh giúp em không?"
Đồng Miên nhỏ giọng nói: "Bởi vì tất cả mọi người đều nói Hoa Hạ rất khó tiến vào."
Đoạn Việt Chinh sờ sờ tóc của cậu: "Em rất ưu tú đem tấy cả đả động. Anh cũng vậy."
"Cũng cái gì?"
"Bị em đả động."
Đồng Miên "ồ" lên một tiếng có chút ngại ngùng, một lúc sau đột nhiên thốt ra một câu: "Anh đừng cứ nói mãi những lời như thế. Nói loại lời này, khiến tim em đập rất nhanh."
Đoạn Việt Chinh nói: "Anh sẽ cố gắng hết sức. Anh chỉ nói sự thật." Xe dừng ở ngoài cổng trường mà Đồng Miên yêu cầu.
Đoạn Việt Chinh nói: " Đồng Miên, chúng ta đã kết hôn rồi, em có muốn cân nhắc hay không?, xem xét việc chuyển ra khỏi ký túc xá? sống với anh? "
Đồng Miên mở to đôi mắt: "..."
Đoạn Việt Chinh liệt kê những lợi ích dành cho cậu: "Gần công ty, đi làm chỉ mất mười phút, thực tập thuận tiện hơn. Nếu em muốn đến lớp, anh có thể đón em đưa em đến trường, không chậm trễ thời gian. Thậm chí tốt hơn, chúng ta sống cùng nhau chứng bị rối loạn và rối loạn kích ứng sẽ được kiểm soát. Em nghĩ sao? "
Đồng Miên lại lắc đầu: "Không, không... Học trưởng, em cảm thấy như vậy không tốt. Em không có, em không cùng Alpha, không phải, em không quen."
1
"Vậy sau khi tốt nghiệp thì sao? Chúng ta luôn phải sống cùng nhau."
Đôi mắt Đồng Miên ươn ướt nhìn anh năn nỉ: "Em... Bây giờ có chút, không tiếp thu nhanh được như vậy..."
Đoạn Việt Chinh cảm thấy không đành lòng. Cửa xe bị khóa lại, nhưng hắn không để Đồng Miên xuống xe, hắn khoác tay lên vô lăng, quay đầu nhìn Đồng Miên nói: "Cái này em cũng từ chối tôi, cái kia cũng không đồng ý. Chúng ta kết hôn cũng giống như chưa kết hôn, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ Đồng Miên? Chỉ có một mình tôi vui vẻ. "
Đồng Miên khẩn trương nhìn hắn.
Mùi bạc hà tươi xanh trong không khí dần trở nên nồng nặc. Đồng Miên cảm thấy toàn thân nóng bừng. Nó không phải do chứng kích ứng hay rối loạn gây ra, mà là do bị một Alpha phù hợp dẫn dụ, kiểu t.ình dục mà trước đây cậu chưa từng cảm nhân. Cậu nhìn Đoạn Việt Chinh cắn môi: "Học trưởng, anh... đừng thả tin tức tố, em... em..."
2
Đoạn Việt Chinh hờ hững quay mặt về phía cậu ra hiệu: "Vậy thì hôn anh đi. Anh cho em xuống xe."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook