Thỏa Mãn Kịp Thời
-
14: Trêu Chọc Anh Ta H Nhẹ
Người đàn ông ngồi thẳng tắp, dưới lớp vải thô ráp lại nhô lên một cục u không nhỏ.
Ánh mắt Nguyễn Tiêu trực tiếp chuyển đến chỗ hạ bộ của người đàn ông, nơi đó đang ẩn giấu một thứ đồ chơi lớn, căng phồng quần thành một cái lều, càng lúc càng ngóc đầu cao hơn.
Trong đầu cô trực tiếp lọc bỏ lớp vải đó, toàn bộ đều là hình ảnh khỏa thân của Triệu Mặc, cây gậy đen thô ẩn trong rừng rậm đen rậm, cơ bắp chân rắn chắc, bàn tay to thô ráp vuốt ve vật to lớn đang ngẩng cao.
Khi Nguyễn Tiêu dùng bàn tay nhỏ sờ loạn trên người Triệu Mặc, hạ thể của anh ta đã có xu hướng ngóc đầu, mà bây giờ cô trực tiếp đè lên chỗ nhạy cảm đó, người anh em mới được khai trai của anh ta lập tức có phản ứng.
Anh ta nắm lấy cổ tay cô, khó khăn nói: "Nguyễn Tiêu! đừng".
Nguyễn Tiêu càng phấn khích, hiếm khi có lúc cô có thể chế ngự anh ta, tối qua cô khóc lóc cầu xin anh ta dừng lại, anh ta như điên như dại không nghe, đến sau cô vừa cào vừa cấu bỏ chạy vẫn bị anh ta giữ chặt eo kéo về hung hăng làm một trận.
Mắt Nguyễn Tiêu sáng lên, dựa vào việc anh ta đang lái xe không dám động đậy, nghiêng người, một tay chống lên đùi anh ta, một tay cởi thắt lưng của anh ta!
Một bàn tay nhỏ hơi lạnh từ từ thò vào, bên trong nóng đến mức đáng sợ, không đợi người đàn ông ngăn cản, cô kéo quần anh ta xuống, giải phóng vật khổng lồ đang hừng hực khí thế.
Đầu khấc tím đen cứng như sắt, trong không khí còn vương chút mùi tanh.
Mùi vị dâm đãng khắc sâu trong hai ngày này lập tức đánh thức ham muốn của Nguyễn Tiêu, hơi thở của cô có chút ngừng lại, liếc mắt nhìn con đường phía trước xe vẫn vô tận, từ từ cúi xuống!
Cánh tay chống lên bảng điều khiển, chóp mũi của cô và cây gậy thịt nóng hổi chỉ cách nhau chưa đầy mười cm.
Cơ thể Triệu Mặc khởi phục nhanh hơn, tiếng thở dốc dần dần vờn quanh bên tai cô, anh ta không thể làm gì với cô, bên đường không thể dừng xe, anh ta cũng không thể động đậy lung tung, chỉ có thể mặc cho người phụ nữ muốn làm gì thì làm.
Đầu ngón tay Nguyễn Tiêu gảy nhẹ vào đầu khấc to lớn hung hăng ngang ngược ngày thường, chăm chú nhìn phản ứng của khối thịt đen tím to bằng nắm tay.
Ngón tay cái của Nguyễn Tiêu ấn lên con mắt nhỏ biết thở đó, chỉ hơi cọ xát, cô đã nghe thấy tiếng rên rỉ trầm thấp của người đàn ông trên đầu, ngay sau đó từ lỗ sáo nhỏ xuống vài giọt dịch tiền liệt tuyến tanh hôi.
Nguyễn Tiêu một tay nắm lấy cây gậy thịt, một tay khác phủ lên, lòng bàn tay mềm mại mịn màng áp lên, che kín toàn bộ đầu khấc từ từ ma sát.
Đây là lần đầu tiên cô quan sát cây gậy thịt của đàn ông ở cự ly gần như vậy, thậm chí cả những nếp nhăn và gân xanh trên đó cũng nhìn rõ mồn một, cô nắm lấy thân trụ dài thô to lên xuống theo động tác vuốt ve, dịch nhờn trên đầu chảy ra nhiều hơn, theo cổ tay cô chảy xuống.
Điều kỳ lạ là cô chỉ thấy mới lạ hấp dẫn, không thấy khó coi, mặc dù thứ đó vừa xấu vừa to, đen thô tím tái, đầu khấc cứng như đá cuội trong phòng xông hơi bốc hơi nóng.
Nguyễn Tiêu không kìm được thè lưỡi nhỏ ra, thử liếm một cái.
Mùi vị không được ngon lắm, vừa tanh vừa hôi, mặn mặn.
"Hít--"
Triệu Mặc cuối cùng cũng không nhịn được, xương cụt tê dại.
Cái lưỡi mềm mại ẩm ướt của người phụ nữ khiến anh ta suýt không khống chế được.
Nguyễn Tiêu chỉ liếm một cái, đã có không ít dịch nhờn dính vào miệng, mũi cô gần như bị mùi tanh hôi của anh ta lấp đầy.
Cô không muốn ăn nữa.
Nguyễn Tiêu đứng thẳng dậy, eo cũng cứng đờ, uống liền mấy ngụm nước mà mùi vị đó vẫn không trôi đi.
Trong khi đó, "cậu nhỏ" của Triệu Mặc vẫn trơ trơ trọi trọi dựng đứng giữa không trung, anh liếc nhìn người phụ nữ đang không ngừng uống nước, vẻ không vui hỏi: "Chê à?"
nguyễn Tiêu lau tay, ân cần kéo quần lên cho anh, rồi cách trứ quần vỗ vỗ "cậu nhỏ" vẫn đang cứng ngắc, "Không, chỉ là cảm thấy hơi lạ".
Thực ra, giữa hai chân cô cũng hơi ê ẩm, tiểu huyệt không ngừng phun ra dâm thủy, làm ướt cả quần lót.
Triệu Mặc nheo mắt, biển báo vừa đi qua sáng rực dòng chữ tám mươi km.
Khóe mắt khẽ giật giật, nhìn "người anh em" đáng thương của mình bị đối xử đặc biệt, anh nhịn đến nổi gân xanh trên trán.
Một ngày không làm, muốn lật tung mái nhà.
Những ngón tay thon dài của người đàn ông xoa nhẹ vô lăng bọc da, âm thầm dùng sức, im lặng một lúc, cuối cùng anh cũng bình tĩnh lại, giọng khàn khàn: " nguyễn Tiêu, đừng đắc ý".
nguyễn Tiêu vỗ nhẹ vào đùi anh: "Thế nào? Không phục à?"
Triệu Mặc đưa bản đồ chỉ đường cho cô xem.
Khoảng cách đến đích là sáu mươi ba km.
nguyễn Tiêu nằm bên cửa sổ xe bực bội, tên đàn ông xấu xa đã lén đi đường tắt! Chút thời gian này căn bản không đủ để anh dập tắt ngọn lửa!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook