Thơ Tình Trong Gió
Chương 14

Lúc này không hiểu sao bị nhét ba lọ sữa chua, hai người bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, có chút mơ hồ.

Tống Kiểu Kiểu lấy sữa chua Đường Kỳ đưa mang cho Từ Cám: "Tớ không uống, cho cậu."

Từ Cám nhìn qua, lắc lắc hai lọ trên tay mình, xé ống hút ra cắm vào, vừa quay về vừa nói: "Cậu uống đi, chỗ tớ vẫn còn hai lọ đây."

Tống Kiểu Kiểu cầm sữa chua, cái này không phải hãng cô thích uống...

Từ Cám hút một ngụm sữa chua, đột nhiên "oh" một tiếng: "Lục Kinh Tả?"

Tống Kiểu Kiểu ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy Lục Kinh Tả đi về phía bọn cô.

"Cậu đến mua đồ sao?" Sau khi lại gần, Tống Kiểu Kiểu hỏi cậu.

Lục Kinh Tả không nói gì, tầm mắt nhàn nhạt rơi trên lọ sữa chua trong tay cô, Tống Kiểu Kiểu chớp mắt, hỏi: "Cậu muốn uống à?"

"Uhm." Thanh âm trầm lắng.

"Hả?" Chuyện này trái lại làm Tống Kiểu Kiểu bị sốc, cô chính là hỏi bâng quơ thôi, cũng thật không nghĩ là cậu sẽ lấy.

Lục Kinh Tả xòe tay ra về phía cô, Tống Kiểu Kiểu nhìn đôi bàn tay trắng ngần duỗi ra trước mặt mình, sau đó mang sữa chua trong tay đưa cho cậu, nhỏ giọng mà lẩm bẩm trong miệng: "Không phải ghét uống sữa chua sao?"

"Bên ngoài đang mưa, quay về lớp sớm một chút, tớ sẽ giải đề với cậu."

"Uhm."

Tống Kiểu Kiểu dắt Từ Cám quay lại lớp, lúc về Từ Cám còn nói: "Cậu cho cậu ấy sao không cho tớ hả?"

"Không phải cậu không cần sao?"

"Nhưng đó là tớ muốn để cậu uống mà, cũng là của Đường Kỳ cho." Dáng vẻ Từ Cám vô cùng đau đớn.

"Thế phải làm sao? Vậy tớ lại đi đòi về cho cậu?"

"Aiz, được rồi được rồi."

Đường Kỳ vừa trở về lớp học, mới lấy di động ra định bụng chơi game, một bạn cùng lớp liền hét to ngay cửa: "Đường Kỳ, có người tìm!"

"Tới đây tới đây." Đường Kỳ lấy di động để trên mặt bàn rồi chạy ra ngoài, cậu ta kinh ngạc khi thấy Lục Kinh Tả đứng ngay cửa: "Bạn học Lục, không phải cậu đang tìm tớ đấy chứ?"

Lục Kinh Tả nhìn Đường Kỳ, ánh mắt lạnh lùng, thuận tiện mang sữa chua trong tay ném vào cậu ta: "Tự mình uống."

Đường Kỳ nhìn dáng người cao gầy mảnh khảnh của cậu ấy, rồi lại cúi đầu nhìn sữa chua trong tay mình, đầu óc có chút mơ hồ: "Là sao?"

Sau khi trở về chỗ ngồi, Sở Nhập Ngô liếc nhìn sữa chua trong tay cậu ta, thuận miệng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Bản thân Đường Kỳ cũng không thể hiểu: "Không biết nữa, cậu ấy cho tớ. Thôi kệ đi, chơi game chơi game."

Mà Triệu Thanh Nghiên bên cạnh liếc nhìn sữa chua bị Đường Kỳ để trên bàn, khóe miệng lộ ra ý cười như có như không.

Tống Kiểu Kiểu đang ngồi trên ghế của mình đấu tranh làm 《Ba Năm》, đột nhiên một lọ sữa chua từ nhãn hiệu cô thường uống đặt ngay trên góc bàn mình. Cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt chính là khuôn mặt đẹp trai của Lục Kinh Tả, cậu kéo chiếc ghế bên cạnh ra ngồi xuống, cô còn chưa nói lời nào đã nghe cậu cất giọng lạnh nhạt: "Mới uống của cậu một lọ, lọ này là đền cho cậu."

Tống Kiểu Kiểu cầm sữa chua qua cắm ống hút vào, vừa uống vừa hỏi: "Uống một lọ đền một lọ, có ý gì sao?"

Lục Kinh Tả nghiêng đầu nhìn chỗ khác: "Uhm, có ý."

Tống Kiểu Kiểu: "..."

"Trước tiên đừng làm 《Ba Năm》, mang bài thi hóa học buổi sáng ra đây, bàn về hóa học."

"Uhm."

Từ Cám nằm gục trên bàn ngủ mê man, lúc vừa mở mắt đã nhìn thấy hai người đối diện, một người giảng một người nghe, hình ảnh không quá hài hòa, giây sau, cô ngáp một cái rồi xoay đầu tiếp tục ngủ.

Sau tiết cuối buổi chiều, Trần Thục không đến họp lớp, là lớp trưởng* Quyền Gia Lệ thay mặt phát động.

(* Mấy chương đầu tác giả viết Quyền Gia Lệ là lớp phó học tập còn Lục Kinh Tả là lớp trưởng, nhưng sau lại viết Quyền Gia Lệ là lớp trưởng luôn nên mình để nguyên theo ý tác giả.)

"Các bạn học, thứ sáu tuần sau trường chúng ta sẽ tổ chức đại hội thể thao mùa thu, có một số hạng mục đăng ký, mọi người hãy tích cực ghi danh tham gia một chút."

"Có gì vậy, lớp trưởng?"

"Môn đẩy tạ, nhảy xa, tiếp sức năm mươi mét, lên rổ một phút, nhảy dây một phút, thi đấu điền kinh một trăm mét, bốn trăm mét,... Tớ sẽ phát tờ đơn bên dưới cho các bạn, các bạn tham gia hạng mục nào thì đánh dấu vào mặt sau, các bạn hãy tích cực ghi danh tham gia."

Sau khi Quyền Gia Lệ mang tờ đơn phát xuống, tiếp tục nói: "Còn có một chuyện, đại hội thể thao kỳ này chúng ta tổ chức cùng với năm hai cao trung, cho nên còn có biểu diễn khai mạc."

"Biểu diễn? Biểu diễn cái gì?"

"Là nhảy múa."

"Cả lớp đều phải tham gia sao?"

"Đúng vậy, từng người một."

Quách béo mập lập tức gào thét nói: "Lớp trưởng, cậu muốn bọn tớ nhảy cao nhảy xa bọn tớ còn làm được, còn chuyện nhảy múa là của con gái, nếu mà cậu bảo bọn con trai chúng tớ làm thì chi bằng tới giết tớ đi."

"Cái gì, trai thẳng là như vậy sao? Con trai như nào mà không thể nhảy múa?" Nữ sinh phản pháo.

"Đúng đó, thế nào mà không nhảy được?"

Quách béo mập thấy trêu chọc nhiều bạn nữ tức giận, vội giải thích: "Không phải không phải, ý tớ nói nhảy múa thì phải xem những nàng tiên nhỏ lớp chúng ta nhảy thì xem mới được. Các cậu nhìn dáng người Béo ca tớ đây, nhảy lên không phải muốn mạng người sao?"

Quách béo mập khéo léo tâng bốc, ngay lập tức sự nóng nảy của các bạn nữ được thuyết phục mà lắng xuống, muốn có đường sống không nên quá mạnh bạo.

Nhảy múa thì trái lại Tống Kiểu Kiểu không lo lắng, bởi vì từ khi cô tám tuổi Vương Tuệ Lâm đã bắt đầu kiên trì đưa cô đi học múa dân tộc, học liên tục đến năm hai cao trung phân ban xã hội và tự nhiên* thì mang toàn bộ thời gian dùng cho việc học, lúc này mới nghỉ. Nhưng bao nhiêu năm như vậy vũ đạo căn bản vẫn phải có, cô sáp lại bên cạnh Lục Kinh Tả, nhỏ giọng nói: "Phải nhảy múa kìa, cậu không biết nhảy phải làm sao đây?"

(* Tại Trung Quốc, phân ban xã hội và tự nhiên thường tiến hành vào năm nhất đến năm hai cao trung, học sinh sẽ dựa vào sở thích cá nhân mà chọn ban xã hội hoặc ban tự nhiên, sau đó nhà trường sẽ thu xếp để học sinh bắt đầu tham gia lớp học. Bên ban xã hội sẽ học các môn: Chính trị, lịch sử, địa lý. Bên ban tự nhiên sẽ học các môn: Vật lý, hóa học, sinh học. Ngoài ra, dù chọn ban nào thì học sinh vẫn phải học ba môn bắt buộc là văn, toán, ngoại ngữ.)

Vào lúc Quyền Gia Lệ nói đến nhảy múa, lông mày Lục Kinh Tả cũng hơi nhăn lại, cậu nhìn cô khó xử, bộ dạng lại có chút đáng thương, Tống Kiểu Kiểu lập tức bị dáng vẻ này của cậu đâm phải, liền nói: "Được rồi được rồi, yên tâm đi, đừng lo lắng, tớ sẽ chỉ cậu."

"Chỉ mà không biết thì phải làm sao?"

"Tớ sẽ chỉ cậu từ từ, chỉ đến khi biết thì thôi, được không?"

Bờ môi Lục Kinh Tả mấp máy hai cái, sau đó hạ thấp giọng "uhm" một tiếng.

Tống Kiểu Kiểu cảm thấy dáng vẻ lúc này của cậu vô cùng dễ thương, không nhịn được mà nhìn cậu chằm chằm một hồi lâu.

Lục Kinh Tả bị cô nhìn mãi như thế, vành tai mơ hồ nóng lên, cậu liếc nhìn qua: "Sao cậu lại nhìn tớ như vậy?"

"Tớ phát hiện..." Tống Kiểu cố ý ngừng lại hai giây. "Lúc nãy cậu vô cùng dễ thương."

Lục Kinh Tả: "..."

Lục Kinh Tả dùng ngón tay chọt cánh tay cô một chút: "Điền đơn của cậu đi."

"Điền điền điền, nhưng mà đại hội thể thao cậu báo hạng mục nào vậy?"

"Lên rổ một phút."

"Xuất sắc thế?"

"Cậu cảm thấy tớ lên rổ rất xuất sắc sao?"

Tống Kiểu Kiểu dùng hai tay nắm thành quả đấm đặt trước mặt: "Xuất sắc, siêu cấp."

Lục Kinh Tả nhìn theo, lòng bàn tay hơi ngứa, kích động định đưa tay khẽ xoa đầu cô. Nhưng lúc này phía trước trăm mắt đang dõi theo, cậu nên nhẫn nhịn, cậu ho nhẹ một chút, hỏi cô: "Còn cậu? Báo cái gì?"

Tống Kiểu Kiểu dừng ở thi đấu điền kinh bốn trăm mét cho nữ, sau đó đánh một dấu móc rồi cầm đến trước mặt cậu lắc lắc.

"Bốn trăm mét?"

"Uhm, tớ cũng rất lợi hại."

Lục Kinh Tả liếc nhìn, sau đó cầm tờ đơn của cô qua, trực tiếp vạch bỏ bốn trăm mét, Tống Kiểu Kiểu mở to mắt: "Làm gì mà sửa của tớ?"

"Bốn trăm mét quá dài, chạy một trăm mét là được rồi." Sau đó cậu đánh dấu ở một trăm mét.

"Tớ có thể chạy bốn trăm mét."

"Chạy xong bốn trăm mét cậu sẽ rất khó chịu, chân đùi mềm nhũn ra, toàn thân vô lực, tim đập nhanh, cổ họng ngai ngái,..."

"OKOKOK, tớ chạy một trăm mét, chạy một trăm mét còn không được sao?" Cô vội thỏa hiệp, mang tờ đơn từ trong tay cậu giật lại, vừa điền tên mình vừa lẩm bẩm: "Lục Kinh Tả, vừa rồi cậu thành công đẩy lùi một người muốn vì lớp mà hiến dâng tấm lòng, cậu biết không?"

Lục Kinh Tả liếc nhìn cô: "Không thiếu người như cậu."

Tống Kiểu Kiểu: "..."

Vào lúc các bạn học điền đơn, Quyền Gia Lệ nói tiếp: "Vừa nãy nói chuyện nhảy múa trong lễ khai mạc, lớp chúng ta ba mươi người, mỗi người đều phải tham gia, không có ngoại lệ. Cụ thể nhảy cái gì, ngày mai chủ nhiệm lớp sẽ xác định lại, sau khi xác định lại, hai buổi sáng cuối tuần phải tới trường luyện múa, và mỗi buổi chiều từ thứ hai đến thứ năm sau khi kết thúc tiết cuối cùng cũng đều như vậy. Thời gian cho chúng ta không nhiều, vẫn hy vọng mọi người có thể phối hợp tận tình. Không nói sẽ làm được tốt nhất, nhưng cũng không nên tệ nhất, được chứ?"

Quyền Gia Lệ thành tích học tập tốt, trưởng thành rất xinh đẹp, tính cách lại dịu dàng, cho nên các bạn cùng lớp đều tín nhiệm cô, thấy cô đã nói như vậy, tự nhiên cũng liền đồng ý, tóm lại mọi người đã an định rõ ràng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương