Thỏ Thích Ăn Lang
-
Chương 15: Thỏ vào nhà tù
Thời gian trôi qua, năm tháng như thoi đưa.
Cùng Tô Dao cùng nhau hành tẩu giang hồ, không biết từ lúc nào đã sắp qua một năm. Mỗi khi Lang Vương nghĩ lại, cũng không khỏi thổn thức.
Tự ngày đó thỏ rời đi, trong một năm, thế mà thực sự không gặp lại nữa. Ban đầu cho là hắn thật sự đã chết rồi, cho đến tháng trước nghe nói có một thích khách tóc bạc như ma quỷ cầm quạt xông vào thiên lao ý đồ cướp tù, mới hoảng hốt phát hiện, thì ra, hắn còn sống.
Một năm qua, theo Tô Dao hành tẩu, Lang Vương đã biết rất nhiều chuyện chẳng bao giờ biết được. Tỷ như nhân loại có hoàng đế, giống như Lang Vương. Lại tỷ như hoàng đế nhân loại bây giờ là thùng rỗng kêu to, bởi vì người nắm quyền chân chính, là một nữ nhân. Mà bây giờ vị nữ nhân nắm quyền kia, cũng sắp trở thành hoàng đế chân chính.
Tô dao nói, nhân chi tương tử, kì ngôn dã thiện (người ta sắp chết, lời nói tốt lành), những lời này, dùng ở trên người Hoa Thố, nhất định là một chuyện tiếu lâm. Người ta nói con vịt chết còn mạnh miệng, con thỏ chết tiệt, sắp chết rồi mà còn cứng rắn. Lúc đầu khi nghe nói như thế, Lang Vương không hiểu ý trong đó, hỏi Tô Dao, Tô Dao chỉ cười nhạt không giải thích, hơi suy nghĩ hồi lâu, cười duyên liếc mắt nhìn Lang Vương một cái.
“Ngươi có biết vì sao cái đuôi ngắn cướp ngục không?”
Lang Vương lắc đầu không biết, không hứng thú lắm. Tô Dao khẽ lắc đầu, “Quả nhiên là tên mạnh miệng.”
Hơi quay đầu khó hiểu nhìn Tô Dao, Lang Vương lại có phản ứng với những lời này, “Ngươi nói cái gì?”
“Lời hay không nói hay lần, tiểu dã lang.” ngón tay Tô Dao chạm nhẹ môi, mị nhãn như tơ, “Nhưng mà có mấy lời ta nghĩ phải nói.” Tô Dao dừng một chút, nhẹ nhàng dựa vào đầu vai Lang Vương, “Tuy rằng bình thường cái đuôi ngắn làm việc quá đáng, nhưng lòng của hắn với ngươi, là thật.”.
Lang Vương nhẹ nhàng đẩy Tô Dao ra, mặt không chút thay đổi, “Chỉ giáo cho?”.
“Trên đời thường thường có một số người như vậy, trong lòng muốn như thế nào, nhưng hết lần này tới lần khác không làm như thế đó. Cực kỳ cao ngạo, cực kỳ quái dị, cực kỳ không được tự nhiên. Thái độ làm việc làm người, không cực đoan, sẽ không thấy mình đang sống. Nhân sinh như một vở kịch, vở kịch như nhân sinh.” Tô Dao híp mắt trêu tức cười khẽ, “Về phần cái đuôi ngắn, là cực phẩm trong những loại người này.”
“Vậy có quan hệ gì tới ta đâu?” Lang Vương tùy ý ngồi xuống, cười yếu ớt uống một ngụm rượu nguyên chất, dáng vẻ thờ ơ.
“Ngươi thực sự không lo lắng cho hắn? Nghe được hắn bị bắt, tiểu dã lang thật không có một chút do dự?” Giơ tay đoạt lấy ly ngọc trong tay Lang Vương, Tô Dao khom lưng tiến đến trước mặt Lang Vương, nhìn thẳng Lang Vương.
Lang Vương không nhìn Tô Dao, ánh mắt tránh né, cầm lấy bình rượu, tiếp tục uống.
Đứng lên, Tô Dao thở dài, “Tiểu dã lang, theo ta đi cứu hắn đi, bởi vì chỉ có ngươi, mới có thể cứu hắn.”
Cùng Tô Dao cùng nhau hành tẩu giang hồ, không biết từ lúc nào đã sắp qua một năm. Mỗi khi Lang Vương nghĩ lại, cũng không khỏi thổn thức.
Tự ngày đó thỏ rời đi, trong một năm, thế mà thực sự không gặp lại nữa. Ban đầu cho là hắn thật sự đã chết rồi, cho đến tháng trước nghe nói có một thích khách tóc bạc như ma quỷ cầm quạt xông vào thiên lao ý đồ cướp tù, mới hoảng hốt phát hiện, thì ra, hắn còn sống.
Một năm qua, theo Tô Dao hành tẩu, Lang Vương đã biết rất nhiều chuyện chẳng bao giờ biết được. Tỷ như nhân loại có hoàng đế, giống như Lang Vương. Lại tỷ như hoàng đế nhân loại bây giờ là thùng rỗng kêu to, bởi vì người nắm quyền chân chính, là một nữ nhân. Mà bây giờ vị nữ nhân nắm quyền kia, cũng sắp trở thành hoàng đế chân chính.
Tô dao nói, nhân chi tương tử, kì ngôn dã thiện (người ta sắp chết, lời nói tốt lành), những lời này, dùng ở trên người Hoa Thố, nhất định là một chuyện tiếu lâm. Người ta nói con vịt chết còn mạnh miệng, con thỏ chết tiệt, sắp chết rồi mà còn cứng rắn. Lúc đầu khi nghe nói như thế, Lang Vương không hiểu ý trong đó, hỏi Tô Dao, Tô Dao chỉ cười nhạt không giải thích, hơi suy nghĩ hồi lâu, cười duyên liếc mắt nhìn Lang Vương một cái.
“Ngươi có biết vì sao cái đuôi ngắn cướp ngục không?”
Lang Vương lắc đầu không biết, không hứng thú lắm. Tô Dao khẽ lắc đầu, “Quả nhiên là tên mạnh miệng.”
Hơi quay đầu khó hiểu nhìn Tô Dao, Lang Vương lại có phản ứng với những lời này, “Ngươi nói cái gì?”
“Lời hay không nói hay lần, tiểu dã lang.” ngón tay Tô Dao chạm nhẹ môi, mị nhãn như tơ, “Nhưng mà có mấy lời ta nghĩ phải nói.” Tô Dao dừng một chút, nhẹ nhàng dựa vào đầu vai Lang Vương, “Tuy rằng bình thường cái đuôi ngắn làm việc quá đáng, nhưng lòng của hắn với ngươi, là thật.”.
Lang Vương nhẹ nhàng đẩy Tô Dao ra, mặt không chút thay đổi, “Chỉ giáo cho?”.
“Trên đời thường thường có một số người như vậy, trong lòng muốn như thế nào, nhưng hết lần này tới lần khác không làm như thế đó. Cực kỳ cao ngạo, cực kỳ quái dị, cực kỳ không được tự nhiên. Thái độ làm việc làm người, không cực đoan, sẽ không thấy mình đang sống. Nhân sinh như một vở kịch, vở kịch như nhân sinh.” Tô Dao híp mắt trêu tức cười khẽ, “Về phần cái đuôi ngắn, là cực phẩm trong những loại người này.”
“Vậy có quan hệ gì tới ta đâu?” Lang Vương tùy ý ngồi xuống, cười yếu ớt uống một ngụm rượu nguyên chất, dáng vẻ thờ ơ.
“Ngươi thực sự không lo lắng cho hắn? Nghe được hắn bị bắt, tiểu dã lang thật không có một chút do dự?” Giơ tay đoạt lấy ly ngọc trong tay Lang Vương, Tô Dao khom lưng tiến đến trước mặt Lang Vương, nhìn thẳng Lang Vương.
Lang Vương không nhìn Tô Dao, ánh mắt tránh né, cầm lấy bình rượu, tiếp tục uống.
Đứng lên, Tô Dao thở dài, “Tiểu dã lang, theo ta đi cứu hắn đi, bởi vì chỉ có ngươi, mới có thể cứu hắn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook