Thợ Săn Tại Dị Giới
Chương 77: Cái chết của Trương Tú Liên

Ở một góc nhỏ trong một căn phòng bên trong doanh địa của Hắc Hổ bang, có một thiếu nữ đang ngồi trên ghế, tay vừa bóc thức ăn vừa tức giận mắng: “Mấy tên thối tha, các ngươi hãy đợi đấy! Chờ ta thoát đi ra ngoài, ta nhất định sẽ để cho tiểu Lang cắn chết các ngươi, hừ hừ, dám bắt bổn cô nương nhốt ở chỗ dơ bẩn như thế này, thật đúng là đáng ghét mà!”

Nàng mặc dù mắng người rất có khí thế, nhưng nàng ăn còn khí thế hơn nhiều. Mà đúng vào lúc này, phía ngoài phòng đi đến một nữ nhân dáng người thon gầy, trên người chỉ mặc đơn bạc một cái áo rộng thùng thình, phía bên trong còn có thể ẩn ẩn lộ ra một lớp da trắng bóng, và một vài chỗ tư mật khó mà che dấu. Thiếu nữ đang ngồi ăn ở trong phòng, vừa nhìn thấy nữ nhân này đi vào, hai mắt nàng liền sáng lên, nàng nhanh chóng đem cái đùi gà trên tay bỏ xuống bàn, vui vẻ nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi có phải là đến đây để cứu ta hay không?”

Thiếu nữ này chính là Mạc Linh Nhi, người bị mất tích mấy hôm trước. Mà nữ nhân xinh đẹp kia, chính là con dâu của Trịnh gia, là nữ nô phục thị Hắc Hổ khi nãy, nàng này tên là Trương Tú Liên.

Trương Tú Liên vừa nhìn thấy thiếu nữ trước mặt, khuôn mặt của nàng liền trở nên rạng ngời, nàng nói: “Linh Nhi tiểu thư, hôm nay hình như có người đến đây gây sự, lúc này phía bên ngoài cũng không có ai canh phòng, ta giúp tiểu thư thoát ra ngoài!”

“Vậy thì tốt quá! Vậy thì tốt quá!” Mấy ngày nay bị nhốt ở một chỗ trong phòng, trong lòng Mạc Linh Nhi đã cực kỳ chán ghét, hiện tại nghe nói đến việc trốn thoát khỏi đây, nàng làm sao không vui mừng cho được!

Nhưng mà muốn rời khỏi đây, chuyện đơn giản như vậy sao?

Lộp bộp!

Lúc này phía bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân người đi lại, trong lòng Trương Tú Liên liền giật thót, nàng vội vàng quay sang nói với Mạc Linh Nhi: “Linh Nhi tiểu thư, để ta ra ngoài xem thử ai tới, rồi ta sẽ tìm cách đem tiểu thư cứu ra ngoài!”

Nàng nói xong, cũng không đợi cho Mạc Linh Nhi đồng ý hay không, đã tự mình đi ra ngoài, đem cửa đóng lại. Phía bên ngoài hành lang lúc này, là một tên nam nhân dáng người có hơi nhỏ thó, trên người mặc một bộ áo choàng màu đen, phía bên tay phải còn cầm một cây pháp trượng bằng linh mộc, gã này là một trong chín vị thủ lĩnh của Hắc Hổ bang, được gọi là Thất Đương Gia, là một tên pháp sư cao cấp.

Khi gã đi đến phía cuối hành lang, nhìn thấy Tú Liên từ trong phòng nhốt Mạc Linh Nhi đi ra, gã không khỏi nhíu mày lại, nói: “Tiện nhân, ai cho ngươi chạy đến chỗ này? Mau cút đi cho ta!”

Gã vừa mở miếng mắng chửi vừa không ngừng đưa mắt quét lên trên người nàng. Tú Liên quả thật là một vu vật khiến cho tất cả đàn ông đều muốn chiếm đoạt nàng đặt ở trên giường, nhưng đáng tiếc nữ nhân này lại là đồ chơi của lão đại, cho dù hắn có mười lá gan cũng không dám chạm vào người nàng.

Mà vào lúc này, Trương Tú Liên đi vội tới, không biết là do đi quá nhanh hay là vì sợ hãi, mà thân hình của nàng lại lảo đảo té ngã về phía trước, vô tình đụng trúng lên người của gã pháp sư kia. Cảm nhận được hai luồng sóng thịt đầy đặng chạm vào đũng quần, lại nghe một mùi hương mê hoặc phả vào trong mũi, giữa hai chân của gã pháp sư bắt đầu có phản ứng. Mà càng chết người là bàn tay của Trương Tú Liên lại vô tình chạm phải vật cứng ở giữa hắng của hắn, làm cho cả người hắn đều tê rần cả lên.

“Thất Đương Giá, có phải là ngài cảm thấy rất khó chịu hay không? Để nô gia giúp ngài thỏa mãn nhé!” Giọng nói ỏn ẻn của Trương Tú Liên thì thào bên tai, như lời ru của ma quỷ, làm cho gã pháp sư trở nên dại ra, đợi cho hắn kịp phản ứng lại, thì cái quần cũng bị tuột xuống dưới tận đầu gối rồi!

Bàn tay thon mịn của Trương Tú Liên liên tục vuốt ve cái vất thể kinh tởm kia của hắn, cái miệng nhỏ cũng không ngừng liếm láp, làm cho hắn như muốn bay lên thiên đường, không thể nào mà kiềm chế được nữa. Mãi một lúc sau, cả thân hình của hắn trở nên cứng đờ, hai chân bắt đầu run lên.

Nhưng ngay lúc này, trên khuôn mặt của Trương Tú Liên lộ ra một tia sát ý, chỉ thấy nàng há miệng ra cắn mạnh một cái.

“Á!!!” Tên pháp sư kinh hãi la lớn một tiếng, tay hắn vỗ mạnh vào người Trương Tú Liên, đem nàng hất bay ra ngoài.

Lúc này, chỉ thấy trong miệng của Trương Tú Liên nhổ ra một khúc thịt cứng, mà khuôn mặt của nàng đều nhuộm lên đầy máu tươi, nhìn vô cùng kinh dị. Ở bên phía còn lại, tên pháp sư kia không khỏi vội vàng đem tay giữ lấy đũng quần, miệng thì không ngừng quát lớn: “Tiện nhân, mau đem vật đó trả lại cho ta!”

Trương Tú Liên lảo đảo đứng dậy, trên tay nàng đang cầm lấy khúc thịt của tên pháp sư kia, miệng chỉ cười khẽ khinh thường, nói: “Muốn lấy thì lại đây mà lấy!”

Tên pháp sư kia khi nào bị người khinh thường như vậy, hắn cố nén lấy cơn đau, rít gào một tiếng: “Tiện nhân, đi chết đi!”

Tên pháp sư này vừa lao tới, liền vung một chưởng vỗ thẳng lên trên đầu của Trương Tú Liên. Mà lúc này, sắc mặt của Trương Tú Liên lại vô cùng bình tĩnh, dường như không hề sợ hãi một chút nào.

“Bụp!”

Đầu của nàng dường như là một khối đậu hũ, bị một chưởng này vỗ chết tươi, nhưng khuôn mặt của tên pháp sư kia lại lóe lên một tia sợ hãi, hắn không cúi người nhìn lên ngực của mình, hai mắt như không thể nào tin được đây là sự thật. Một cây trâm cài tóc nhọn hoắc xuyen qua ngực, đâm thủng trái tim của hắn.

“Rầm!”

Cả thân hình của tên pháp sư ngã ầm xuống đất, mà cơ thể của Trương Tú Liên hơi rung lên, cà người nàng dường như vô lực, lảo đảo đi trở về phía cửa phòng giam giữ Mạc Linh Nhi. Lúc này, sinh mệnh lực trên người nàng hầu như đã tiêu hao hết, nhưng trong lòng nàng vẫn còn một tín niệm, đó là phải bằng mọi cách cứu thiếu nữ kia thoát khỏi chỗ ma quỷ này, nàng không muốn có người lại dẫm lên vết xe đổ của mình.

Ở trong phòng, Mạc Linh Nhi cũng nghe thấy động tĩnh phía bên ngoài, cho nên khi lúc nàng chạy ra, đã thấy cả người Trương Tú Liên là một mảnh máu me, không thể nào nhận ra được là người hay là ma quỷ.

“Tỷ, tỷ bị làm sao vậy?” Mạc Linh Nhi sợ hãi hô lên.

Trương Tú Liên vươn đôi bàn tay yếu ớt của mình ra, nói: “Chạy… đi…”

Nàng chỉ nói ra một câu như vậy, thế rồi cả người ngã ầm xuống, không còn một chút hơi thở nào nữa!

“Tỷ, tỷ đừng chết mà! Tỷ, ngươi mau tỉnh lại đi! Đi, để ta cứu ngươi ra ngoài, ta nhất định sẽ kêu cha ta cứu ngươi ra ngoài, ngươi mau tỉnh lại đi!” Mạc Linh Nhi vừa khóc vừa cố lây thân thể của Trương Tú Liên dậy, nhưng dù nàng có cố gắng như thế nào, thì Trương Tú Liên cũng không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Phía bên ngoài doanh địa của Hắc Hổ bang, Mạc Hiên đứng phía bên dưới, nhìn hồi lâu mà vẫn không thấy đám người Hắc Hổ bang kia đem Mạc Linh Nhi đi ra, nàng không khỏi sốt ruột nói: “Này, các ngươi có thật sự muốn đem đầu cảu tên này thu lại hay không? Nếu không ta sẽ đem nó ném cho chó ăn!”

“Ngươi dám!” Hắc Hổ đứng trên tường cao hai mắt không khỏi trợn ngược.

Mà Lý Mục đứng ở một bên cũng nhíu mày: “Lão Hổ, chuyện này là như thế nào? Làm sao người của ngươi đi lâu như vậy vẫn còn chưa có trở lại?”

“Hừ, cái tên lão Thất này, làm sao lại chậm chạp như thế? Lão Lục, ngươi mau đi vào trong xem thử tình hình như thế nào rồi? Bảo lão Thất nhanh chóng trở lại cho ta!” Hắc Hổ cảm thấy cực kỳ phiền muộn, vì mối làm ăn này mà ngày hôm nay hắn đã tổn thất mất một vị huynh đệ, chuyện này thật sự là đáng giá sao?

“Vâng, thưa đại ca!” Một tên nam nhân tay cầm búa gật đầu rời đi.

Nhưng hắn còn chưa đi được bao xa, phía trong doanh địa đột nhiên phóng ra một mồi lửa, mà trên bầu trời cũng bắn lên một tia pháo sáng. Mạc Hiên nhìn thấy cảnh này, lập tức cả kinh hô lên: “Là tính hiệu cầu cứu của tam muội, nhanh, tất cả theo ta liều mạng xông lên, nhất định không thể để cho tam muội gặp bất kỳ chuyện xấu gì!”

Nàng vừa nói xong, thân hình liền phóng lên trên tường cao, phía sau lưng nàng đám nữ nhân của Hồng Nữ quân cũng reo hò xông lên. Mà Trần Lâm thì nhìn sang Thập Tam Nương nói: “Ngươi thật sự có thể giải quyết được chuyện này sao?”

Thập Tam Nương hơi khẽ gật đầu, rồi mỉm cười nói: “Xin công tử cứ yên tâm đi!”

Mà phía bên kia, Hắc Hổ không khỏi tức giận mắng: “Con mẹ nó, rột cuộc là lão Thất đang làm cái gì? Làm sao cả doanh địa đều bị người ta đốt cháy thế kia?”

Nhưng không đợi cho hắn kịp nghĩ ngợi nhiều, trận pháp phía trước doanh địa đột nhiên kêu lên lụp bụp, sau đó một hồi, cả tòa trận pháp đều bị nổ nát hết!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương