Thợ Săn Tại Dị Giới
Chương 46: Ngũ đại gia tộc

Phượng Hoàng trấn, là một tòa thành tương đối lớn, nó kéo dài từ phía tây của Âu Lạc quốc, đến phía đông nước Văn Lang, và giáp ranh với phía nam của Triệu quốc. Chính vì thế, nó đã trở thành một tòa thành vô cùng trọng yếu đối với cả ba đại vương triều.

Chỉ có điều, tòa thành thị này lại không phụ thuộc vào bất kỳ một thế lực nào trong ba đại vương triều này, mà nó lại nằm trong tay của năm đại gia tộc ở đây. Năm đại gia tộc này, lần lượt là Đỗ gia nắm giữ Bắc Trấn, Vương gia chiếm cứ vùng Đông Trấn, Kim gia thì ở Tây Trấn. Riêng Mạc gia lại thành lập một tòa gia trang rộng lớn hơn mấy trăm dặm đóng ở phía ngoài thành nam, tự xưng là Trấn Nam Vương Phủ.

Trong năm đại gia tộc này, chỉ còn lại một mình Vô Danh Thị là gia tộc duy nhất không trú đóng ở Phượng Hoàng trấn, cũng không có người nào biết bọn họ đang ở đâu, mà người trong gia tộc này cũng vô cùng bí ẩn, rất ít khi xuất hiện ở trước mặt thế nhân. Nhưng mà, gia tộc này lại là gia tộc mạnh nhất trong năm đại gia tộc ở đây, cũng là gia tộc duy nhất có thể cân bằng thế lực giữa các đại gia tộc với nhau, khiến cho năm đại gia tộc này cùng tồn tại một cách vô cùng vi diệu.

Mà cách đây khoảng chừng năm trăm năm trước, trong gia tộc này bỗng nhiên xuất hiện một vị thiên tài tuyệt thế, tự xưng là Vô Danh Kiếm Khách, một người một kiếm đi khiêu chiến thiên tài khắp nơi trong thiên hạ, đánh đâu thắng đó, không ai địch nổi. Người bị Vô Danh Kiếm Khách khiêu chiến, chưa từng có ai đỡ được ba kiếm của hắn, và tất cả đều bị hắn giết chết. Thế nhưng, có một điều kỳ lạ là, không có bất kỳ một vị trưởng bối nào của đám thiên kiêu kia dám tìm đến Vô Danh Kiếm Khách để trả thù. Bởi vì, có người đã từng đánh tiếng nói rằng, trong nhà của tên thiếu niên này, có một vị trưởng bối là Bán Thần đỉnh phong, dưới Thần Cấp, không có ai là đối thủ của ông ta. Đã có người không tin, đem người đến vây giết Vô Danh Kiếm Khách. Thế nhưng, chỉ sau một đêm, toàn bộ gia tộc của người đó đều bị huyết tẩy không còn một mạng. Mà vị trưởng bối Thánh Cấp đỉnh phong kia bị giết chết rất thảm, toàn bộ tứ chi đều bị người ta cắt đứt, đầu thì được đóng vào một cây cọc gỗ, treo trước cửa nhà. Kể từ đó, uy danh của Vô Danh Thị không ai mà không biết, chỉ cần nghe đến tên, đều khiến thiên hạ khiếp sợ không thôi!



Trong ánh đèn ma pháp chiếu lấy từng cuộn công văn đặt ở trên bàn, một người đàn ông trung niên dáng vẻ uy nghiêm, đang chăm chú ngồi đọc công văn, đột nhiên con mắt ông ta hơi nheo lại, rồi vẫn tiếp tục chăm chú đọc, chỉ có điều, âm thanh lại hướng một góc tối trong phòng để nói chuyện: “Ngươi đến có việc gì?”

Trong góc tối của căn phòng, bỗng nhiên đi ra một cái bóng đen, cái bóng này như muốn hòa lẫn vào trong màn đêm, nếu như không có ánh đèn ma pháp chiếu vào, quả thật là rất khó nhận ra sự tồn tại của hắn. Cái bóng đen đó hơi cúi thấp người xuống, cẩn thận nói: “Thưa đại nhân, tiểu thư lại dẫn theo mấy người đi ra ngoài săn bắt yêu thú rồi!”

Chỉ thấy hai hàng lông mày của người đàn ông trung niên hơi nhíu chặt, sau đó mới buông lỏng ra, nói: “Ài, con tiểu nha đầu này đã bao nhiêu tuổi rồi, làm sao vẫn còn ham chơi như vậy chứ? Thật là…”

Nói đến nửa chừng, ông ta hơi đưa tay lên, xoa xoa lấy vần thái dương của mình, nói: “Ám Dạ, ngươi cho người chú ý đến hành tung của nàng, tuyệt đối không thể để cho nàng gặp bất kỳ chuyện gì, hiểu chưa?”

“Dạ, thuộc hạ hiểu rồi!” Cái bóng đen cúi thấp người xuống, chắp tay một cái, sau đó liền hòa vào trong màn đêm vô tận, biến mất không thấy đâu nữa.

Mà người đàn ông trung niên lại nhìn về phía nơi bóng đen này vừa biến mất, khẽ thì thầm một tiếng: “Xem chừng, những ngày tháng yên ổn cũng sắp không còn bao lâu nữa rồi!”



Tại bên ngoài Phượng Hoàng trấn, đi xuôi về nam ba bốn trăm dặm, là khu vực của Yêu Thú Sơn Mạch. Đây là một cái sơn mạch được tạo thành từ rất nhiều dãy núi liên kết lại với nhau, trải dài qua các vùng lãnh thổ của các quốc gia bên trong Đại Việt Thánh Triều, thậm chí nó còn vượt qua cả Đông Vực, kéo đến tận cùng của dãi lục địa này. Nhưng từ trước đến nay, chưa từng có ai có thể vượt qua đến nơi tận cùng của Yêu Thú Sơn Mạch.

Bởi vì, bên trong sơn mạch này là nơi sinh sống của rất nhiều yêu thú, càng đi vào sâu bên trong, thì càng xuất hiện nhiều loại yêu thú cường đại. Thiên Giai yêu thú hầu như không phải là thứ quý hiếm khó gặp gì, ở đây đôi khi có nhiều loại Thiên Giai yêu thú sống thành từng bầy, một khi đội săn nào xui xẻo gặp phải một bầy yêu thú như vậy, thì bọn họ chỉ có xác định là lành ít dữ nhiều rồi.

Thế nhưng, Thiên Giai yêu thú cũng không phải là tồn tại tối cao nhất trong dãy Yêu Thú Sơn Mạch này. Ở trong này có rất nhiều loại Thánh Thú, thậm chí là Bán Thần Thú cũng có không ít. Nhưng mà, những loại yêu thú như thế thường có lãnh địa riêng của mình, sống đơn độc, không tạo thành bầy.

Mà lúc này, lại có một nhóm người đang xâm nhập vào bên trong Yêu Thú Sơn Mạch. Đi đầu là một cô gái có dáng người nhỏ nhắn, trên người mặc một bộ đồ màu lam, chân đeo lục lạc, tay cầm kiếm. Dưới thân của nàng là một con Khiếu Nguyệt Lang, là một con Thiên Giai yêu thú tầng một. Đi bên cạnh nàng, còn có tám người, trong đó bao gồm bốn nam, bốn nữ. Nam thì mặc chiến giáp màu đỏ, trên vai đeo trường cung, dưới thân là Thiết Giáp Tê Ngưu, nhìn rất oai phong, khí phách. Mà bốn nữ nhân kia cũng không hề kém cạnh một chút nào. Ngoài dung mạo tương đối xinh đẹp ra, các nàng còn là những Thuần Thú Sư Cao Cấp, trên vai đeo trường cung, hông giắt kiếm ngắn, tay cầm roi da. Đứng bên cạnh các nàng là bốn con Huyền Phong Thú, bọn chúng là loại yêu thú có tốc độc rất nhanh, lực công kích cũng vô cùng mạnh mẽ.

“Tiểu thư, phía trước đã là Yêu Thú Sơn Mạch rồi! Bây giờ trời tối, có rất nhiều yêu thú mạnh mẽ đi săn đêm, chúng ta nên dựng trại ở bên ngoài này, chờ đợi một đêm rồi ngày mai hãy đi săn!” Một trong bốn nữ hộ vệ đi theo bên cạnh cô gái nhỏ kia lên tiếng khuyên nhủ.

“Không được! Ta nghe nói, vào ban đêm thì đám Dạ Ma mới đi ra ngoài ăn đêm. Mà hôm nay ta đã cá cược với bọn họ rồi, nếu ta không bắt được Dạ Ma đem về, thì bọn họ sẽ cười vào mặt ta. Đến lúc đó, ta làm sao mà còn mặt mũi đi gặp mọi người! Với lại, bên cạnh ta còn có các ngươi, và cả Nguyệt Lang bảo hộ rồi! Ta có gì phải sợ chứ!” Cô gái nhỏ đưa tay vuốt vuốt lấy lông mao trên người của Khiếu Nguyệt Lang, rồi hếch mũi lên nói.

“Nhưng mà…”

Nữ hộ vệ kia lại muốn tiếp tục khuyên nhủ, nhưng lại bị thiếu nữ ở trước mặt cắt ngang: “Không nhưng nhị gì hết! Nếu các ngươi sợ thì cứ trở về trước đi, một mình ta đi vào bên trong Yêu Thú Sơn Mạch này bắt Dạ Ma!”

Nàng nói xong, liền vỗ nhẹ lên lưng của Khiếu Nguyệt Lang để cho nó hướng vào bên trong đi tiếp, trong mũi thì hừ lên một tiếng: “Hừ, đúng là đồ nhát gan!”

Đám người bọn họ chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau, rồi cắn răng mà đi theo phía sau của nàng. Dù như thế nào đi chăng nữa, cô gái nhỏ này cũng là con gái của thành chủ, tiểu thư của Mạc gia. Đám người bọn họ mà để cho nàng có một chút thương tổn nào, e rằng không chỉ bản thân bọn họ gặp nguy hiểm, mà ngay cả người thân cũng khó bề sống yên ổn được.

Đám người bọn họ cũng không cần đi lâu lắm, liền nhìn thấy phía trước bay đến một bầy bướm đen, trên cánh dập dờn một tầng ánh sáng màu xanh nhạt, như ẩn như hiện vào trong đêm tối. Cô gái nhỏ kia vừa nhìn thấy bầy bướm đêm này, trong miệng không ngừng hô lên: “Là Dạ Ma, đây chính là Dạ Ma! Mau, mau đi lên bắt bọn chúng lại cho ta! Không được để thoát một con nào!”

Tám người hộ vệ đi theo bên cạnh, không ai nói với ai, đều tự tay động thủ, đem mấy con bướm đêm này bắt lại. Những con bướm đêm này, nhìn dáng vẻ bay đến rất chậm, nhưng thật ra tốc độ của chúng lại nhanh đến một cách bắt ngờ. Nhưng đối với tám người bọn họ mà nói, việc này chẳng qua chỉ là một chút lòng thành mà thôi. Có người dùng tay để bắt lấy đám Dạ Ma này, có người thì dùng một tấm lưới mỏng quăng tới đem chúng thu lại. Dù sao tám người này đều có thực lực không tệ, mà đám Dạ Ma này ngoài tốc độ và sự linh hoạt ra, bọn chúng cũng chỉ là đám yêu thú cấp thấp mà thôi, không có một chút lực uy hiếp nào.

“Ồ, thứ kia là thứ gì?” Đột nhiên vào lúc này, cô gái nhỏ kia lại chỉ tay về một hướng ở trong rừng rậm, rồi hô lên.

Khi tám người quay sang nhìn lại, liền âm thầm kêu lên một tiếng không ổn. Vì lúc này, cô gái nhỏ kia đã thúc giục Khiếu Nguyệt Lang chạy đuổi theo một cái bóng trắng ở trong rừng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương