Thợ Săn Tại Dị Giới
-
Chương 32: Đánh bại Lý Quỳ
“Đứng lại!” Lý Quỳ nhìn thấy Trần Vũ xông lên, liền lớn tiếng hô: “Nhóc con, ngươi dám trêu đùa Lý Quỳ ta?”
“Hả? Trêu đùa gì? Ta đang muốn lên Lương Sơn, ngươi cản ta làm gì?” Trần Vũ làm bộ tức giận nói.
“Nhóc con, muốn chết!” Lý Quỳ thấy vẻ mặt này của Trần Vũ thì vô cùng tức giận, hắn lập tức vung cây rìu trên tay xông tới.
“Nha nha, làm sao nói đánh là liền đánh như vậy chứ!” Trần Vũ bị dọa cho chết khiếp, vội vàng lui lại phía sau, hô lớn: “Minh ca, mau lên giúp ta!”
“Tiểu đệ chớ sợ, có Trần Minh ta ở đây rồi!” Trần Minh nghe Trần Vũ gọi, liền hét lớn một tiếng, xách theo hai cây rìu nhảy bổ tới.
Rầm!
Lập tức một trận va chạm mãnh liệt diễn ra, tạo thành âm thanh vô cùng chói tai.
“Minh ca, cố lên!” Trần Vũ vừa lui về lại phía sau, liền trèo lên lưng Đại Thỏ Ngọc vỗ tay ầm ầm.
Mà Tiểu Phương thì rất tức giận, lườm hắn một cái, rồi lo lắng nói: “Ca của ta có thể đánh thắng được sao?”
“Hắn là Chiến sĩ Trung Cấp tầng ba, đẳng cấp của Minh ca chỉ là Sơ Cấp đỉnh phong, ngươi nói xem đại ca của ngươi có thể thắng được hay không?” Trần Vũ nói ra lời này càng làm cho Tiểu Phương lo lắng thêm, nhưng hắn rất nhanh liền nói bổ sung vào: “Nhưng ngươi cứ yên tâm đi! Ở đây còn có hai vị tỷ tỷ xinh đẹp lượt trận, ngươi cũng không cần phải lo lắng nha!”
Tiểu Phương quay sang thấy Hương nhi và Bạch Ngạn đều gật đầu, mới hơi yên tâm một chút!
Ầm!
Mà lúc này, cả Trần Minh và Lý Quỳ đã trải qua một hồi giao phong kịch liệt, Trần Minh bị lực lượng của Lý Quỳ đẩy lùi lại mấy bước, trong miệng hơi chảy ra một ít máu tươi.
Còn Lý Quỳ cũng hơi lùi lại một bước, nhưng đứng rất vững vàng, hắn lớn tiếng hô: “Tốt! Đã lâu rồi ta không gặp được một đối thủ ngang tài ngang sức như vậy! Hôm nay ta nhất định phải đánh cho đã tay mới được!”
Lý Quý nói xong liền tiếp tục xông tới. Mà Trần Minh cũng không chịu yếu thế chút nào, hắn đưa tay lên lau chỗ vết máu, hai tay đem hai cây rìu đập mạnh vào nhau, hô lớn: “Lại lên!”
Choang! Choang!
Hai thanh vũ khí không ngừng va chạm vào nhau, Trần Minh tuy chỉ là Sơ Cấp đỉnh phong, nhưng về lực lượng lại có thiên phú kinh người, cho nên lực lượng bây giờ của Trần Minh cũng không hề thua kém Lý Quỳ là bao nhiêu.
Lý Quý xoay người bủa xuống một rìu, Trần Minh vội vàng đem hai cây rìu trên tay bắt chéo lại, cản ở trước mặt của mình.
Choang!
Lực lượng của một rìu này không hề nhẹ chút nào, hai chân của Trần Minh suýt chút nữa thì bị lún sâu dưới đất. Dù như vậy, hiện tại dưới chân của Trần Minh cũng đã in xuống một cái dấu chân khá sâu. Phải biết, mặt đất ở nơi này tương đối cứng rắn, với lực lượng bình thường không thể nào tạo ra được dấu vết như vậy.
Tay của Trần Minh lúc này cũng hơi rơm rớm máu, nhưng vết máu này không những không làm cho khí thế của Trần Minh yếu đi, mà còn làm cho lực lượng của hắn lại bạo tăng.
Trần Minh rống to một tiếng, hô: “Tiếp của ta một rìu!”
Chỉ thấy hai tay Trần Minh xoay tròn trên không trung, như thể một cơn gió lốc, xông thẳng về phía Lý Quý. Lý Quỳ bị khí thể của Trần Minh ép cho có chút kinh sợ. Chỉ có điều, Lý Quỳ này cũng là một kẻ háo thắng, tuy bị khí thế của Trần Minh làm giật mình, nhưng rất nhanh hắn liền lao đến, rống to một tiếng: “Cút!”
Trần Vũ đứng ở ngoài trông thấy hai tên này đánh nhau, không khỏi trừng mắt. Cái này cũng gọi là đánh nhau sao? Cái này chính là đang liều mạng a!
Mà điều làm cho Trần Vũ giật mình nhất, chính là đẳng cấp của Trần Minh vậy mà trong lúc này nhận lấy được sự đột phá, bước vào Trung Cấp tầng một.
Như vậy cũng được sao?
Choang!
Lúc này, cả hai người Trần Minh và Lý Quỳ lại bắt đầu lao vào nhau liều mạng. Mà ở phía xa xa, cách nơi này chừng mấy dặm về hướng bắc đang có một nhóm người âm thầm quan sát về phía bên này. Nhóm người này gồm có ba nam, hai nữ. Bọn họ chính là một trong một trăm lẻ tám tên cướp ở Phượng Hoàng lĩnh này. Người cầm đầu là một nam nhân mặt đỏ, râu dài, dưới thân đang cưỡi một con Xích Dực Hổ, là một loại yêu thú có cánh, có thể phi hành trên không trung được, trên tay người này cầm lấy một trường đao, khí thế vô cùng kinh người. Người này là một võ giả Trung Cấp đỉnh phong, tên là Quan Thắng.
Đứng bên trái Quan Thắng là một gã pháp sư mặc pháp bào màu đen, gã này cũng đã đạt đến Trung Cấp đỉnh phong, tên là Ngô Dụng. Ngô Dụng đang dùng một cái ống nhòm để nhìn về phía trận chiến của Lý Quỳ và Trần Minh.
“Tình hình thế nào rồi?” Người lên tiếng hỏi thăm là một gã ma kiếm sĩ đứng bên phải của Quan Thắng. Người này ăn mặc tương đối kỳ lạ, ngoài lớp đạo bào màu đỏ ở bên ngoài, trên lưng của hắn còn mang lên một bộ cánh bằng xương trắng, có thể phi hành được. Người này ở trong đám thủ lĩnh của Lương Sơn cũng coi như có mấy phần danh tiếng, được người đời xưng tụng là Nhập Vân Long, Công Tôn Thắng.
Mà đứng phía sau ba người đàn ông này, là hai cô gái có dáng người vô cùng xinh đẹp, trên khuôn mặt của các nàng còn đeo lên một tầng che mặt màu đen, không để lộ ra dung nhan. Nhưng mà, hai cặp mắt to tròn, ngân ngấn nước của các nàng cũng đủ làm cho bất kỳ một gã đàn ông nào nhìn thấy bị mê hoặc. Hơn nữa, trên người các nàng lại ăn mặc cực kỳ tiết kiệm, ngoài mấy bộ phận quan trọng ra, hầu như toàn bộ cơ thể của các nàng đều được để lộ ra ngoài. Đặc biệt là các đường cong trên cơ thể, cự kỳ mê người.
Chỉ có điều là, trên tay của các nàng lại cầm lấy trường tiên (roi), mà dưới chân các nàng thì đang đứng bốn con Xích Diễm Hồ. Mỗi một con đều có thực lực Trung Cấp đỉnh phong. Đặc điểm đáng sợ nhất của loài yêu hồ này, không phải là việc chúng có năng lực công kích địch nhân bằng hỏa công, mà chính là năng lực thuấn di của bọn chúng. Chỉ trong một cái chớp mắt, đã có thể tiến lại gần công kích địch nhân.
Sau khi nghe Công Tôn Thắng hỏi thăm, Ngô Dụng mới đem ống dòm đưa qua, rồi nói: “Xem ra là cần chúng ta phải ra tay rồi!”
Công Tôn Thắng hơi nhìn một chút, liền gật đầu đáp: “Cũng đã đến lúc rồi!”
Sự xuất hiện của nhóm người này quả thật là đám người Trần Vũ không thể nào phát hiện ra được. Với lại, trận chiến của Lý Quỳ cùng Trần Minh đã bắt xuất hiện biến hóa.
Trần Minh sau khi đột phá lên Trung Cấp tầng một, thực lực một lần nữa bạo tăng, lực công kích của hắn nhanh chóng có thể áp chế được Lý Quỳ. Mà Trần Vũ nhìn thấy tình hình như vậy, cũng hưng phấn hô lên: “Minh ca, mau tránh ra! Đến phiên ta ra tay rồi!”
Vì nhiệm vụ lần này, Trần Vũ nhất định phải ra sức, hắn vừa hét lên liền bắn ra một tiễn. Một tiễn này như la lưu tinh, xuyên thẳng qua không trung, chính xác bắn trúng vào người của Lý Quỳ.
“Phập!”
Đột nhiên bị tập kích bất ngờ, Lý Quỳ cực kỳ tức giận, rống lên: “Tiểu quỷ, ngươi dám đánh lén ta!”
Thấy Lý Quỳ trừng mắt lên nhìn mình, Trần Vũ cũng không sợ, mà còn trừng ngược lại: “Có gì mà không dám! Xem tiễn của ta đây!”
“Phá Hồn Tiễn!”
Lần này, Trần Vũ đã dùng đến kỹ năng cao cấp của mình, mà không phải là một tiễn nhìn như vô hại vừa rồi. Lý Quỳ cũng không biết việc này, nên hắn bất chấp, mà lao tới vung cây rìu lên chém xuống. Trần Minh đương nhiên là không dễ dàng để cho Lý Quỳ công kích Trần Vũ. Chỉ thấy, Trần Minh cũng vung rìu tên chém ra ngăn cản lại.
Choang!
Một tiếng va chạm thật lớn vang lên, ánh lửa cũng bị bắn ra ngoài. Mà một tiễn vừa rồi của Trần Vũ cũng vừa kịp bắn tới, xuyên thẳng qua vai Lý Quỳ.
Lý Quỳ cảm thấy chuyện này có gì đó sai sai, rồi hắn bỗng nhiên cảm thấy linh hồn mình như bị rút ra, đau đớn mà ôm đầu rống to: “A, đau quá!”
Đây là kỹ năng cao cấp Phá Hồn Tiễn của hệ thống tặng cho Trần Vũ, nhìn bề ngoài của nó rất chi là bình thường, nhưng một khi nó công kích trúng địch nhân, nhất định sẽ làm cho linh hồn của kẻ đó bị tổn thương. Mà đối với mỗi một người tu luyện, linh hồn chính là thứ trọng yếu nhất, một khi bị tổn thương sẽ khó có thể bù đắp được. Trừ phi bọn họ là mục sư, hay đám thuần thú sư có lực lượng linh hồn cường đại, bằng không, cho dù là một cường giả Thiên Giai, một khi linh hồn bị tổn thương, sẽ rơi vào trạng thái điên loạn.
Lý Quỳ đau đớn ôm đầu lăn lộn một hồi, rốt cuộc nhìn không được mà hôn mê ngay tại chỗ. Tất cả mọi người, kể cả Trần Vũ cũng đều vô cùng kinh ngạc.
“Đây là tuyệt chiêu gì? Làm sao lại lợi hại như vậy?” Trần Minh hoảng sợ nhìn về phía Trần Vũ, không tử chủ được mà đem rìu chắn ở trước người.
Trần Vũ cũng không nghĩ đến hiệu quả của chiêu này lại mạnh như vậy. Vì lúc hắn đối phó với long hồn của Hắc Long, hắn ít nhất cũng bắn trúng mấy chục tiễn a, mà tên đó cũng không có bị hôn mê như vậy nha!
Nếu mà hắn đem chuyện này nói cho Hắc Long biết, nó chắc chắn sẽ khinh thường hắn. Dù sao, Hắc Long cũng là một linh hồn thể, mà thực lực của nó so với Lý Quỳ không biết lại mạnh đến bao nhiêu lần. Chuyện này đương nhiên không thể so sánh được a!
“Lý Quỳ, ngươi bị làm sao vậy?”
Đúng lúc này, từ trên không trung đột nhiên lao tới một tên nam nhân mặc đạo bào màu đỏ, sau lưng là một đôi cánh được làm bằng xương trắng. Người này chính là Công Tôn Thắng, một trong một trăm lẻ tám vị thủ lĩnh của Lương Sơn.
“Hả? Trêu đùa gì? Ta đang muốn lên Lương Sơn, ngươi cản ta làm gì?” Trần Vũ làm bộ tức giận nói.
“Nhóc con, muốn chết!” Lý Quỳ thấy vẻ mặt này của Trần Vũ thì vô cùng tức giận, hắn lập tức vung cây rìu trên tay xông tới.
“Nha nha, làm sao nói đánh là liền đánh như vậy chứ!” Trần Vũ bị dọa cho chết khiếp, vội vàng lui lại phía sau, hô lớn: “Minh ca, mau lên giúp ta!”
“Tiểu đệ chớ sợ, có Trần Minh ta ở đây rồi!” Trần Minh nghe Trần Vũ gọi, liền hét lớn một tiếng, xách theo hai cây rìu nhảy bổ tới.
Rầm!
Lập tức một trận va chạm mãnh liệt diễn ra, tạo thành âm thanh vô cùng chói tai.
“Minh ca, cố lên!” Trần Vũ vừa lui về lại phía sau, liền trèo lên lưng Đại Thỏ Ngọc vỗ tay ầm ầm.
Mà Tiểu Phương thì rất tức giận, lườm hắn một cái, rồi lo lắng nói: “Ca của ta có thể đánh thắng được sao?”
“Hắn là Chiến sĩ Trung Cấp tầng ba, đẳng cấp của Minh ca chỉ là Sơ Cấp đỉnh phong, ngươi nói xem đại ca của ngươi có thể thắng được hay không?” Trần Vũ nói ra lời này càng làm cho Tiểu Phương lo lắng thêm, nhưng hắn rất nhanh liền nói bổ sung vào: “Nhưng ngươi cứ yên tâm đi! Ở đây còn có hai vị tỷ tỷ xinh đẹp lượt trận, ngươi cũng không cần phải lo lắng nha!”
Tiểu Phương quay sang thấy Hương nhi và Bạch Ngạn đều gật đầu, mới hơi yên tâm một chút!
Ầm!
Mà lúc này, cả Trần Minh và Lý Quỳ đã trải qua một hồi giao phong kịch liệt, Trần Minh bị lực lượng của Lý Quỳ đẩy lùi lại mấy bước, trong miệng hơi chảy ra một ít máu tươi.
Còn Lý Quỳ cũng hơi lùi lại một bước, nhưng đứng rất vững vàng, hắn lớn tiếng hô: “Tốt! Đã lâu rồi ta không gặp được một đối thủ ngang tài ngang sức như vậy! Hôm nay ta nhất định phải đánh cho đã tay mới được!”
Lý Quý nói xong liền tiếp tục xông tới. Mà Trần Minh cũng không chịu yếu thế chút nào, hắn đưa tay lên lau chỗ vết máu, hai tay đem hai cây rìu đập mạnh vào nhau, hô lớn: “Lại lên!”
Choang! Choang!
Hai thanh vũ khí không ngừng va chạm vào nhau, Trần Minh tuy chỉ là Sơ Cấp đỉnh phong, nhưng về lực lượng lại có thiên phú kinh người, cho nên lực lượng bây giờ của Trần Minh cũng không hề thua kém Lý Quỳ là bao nhiêu.
Lý Quý xoay người bủa xuống một rìu, Trần Minh vội vàng đem hai cây rìu trên tay bắt chéo lại, cản ở trước mặt của mình.
Choang!
Lực lượng của một rìu này không hề nhẹ chút nào, hai chân của Trần Minh suýt chút nữa thì bị lún sâu dưới đất. Dù như vậy, hiện tại dưới chân của Trần Minh cũng đã in xuống một cái dấu chân khá sâu. Phải biết, mặt đất ở nơi này tương đối cứng rắn, với lực lượng bình thường không thể nào tạo ra được dấu vết như vậy.
Tay của Trần Minh lúc này cũng hơi rơm rớm máu, nhưng vết máu này không những không làm cho khí thế của Trần Minh yếu đi, mà còn làm cho lực lượng của hắn lại bạo tăng.
Trần Minh rống to một tiếng, hô: “Tiếp của ta một rìu!”
Chỉ thấy hai tay Trần Minh xoay tròn trên không trung, như thể một cơn gió lốc, xông thẳng về phía Lý Quý. Lý Quỳ bị khí thể của Trần Minh ép cho có chút kinh sợ. Chỉ có điều, Lý Quỳ này cũng là một kẻ háo thắng, tuy bị khí thế của Trần Minh làm giật mình, nhưng rất nhanh hắn liền lao đến, rống to một tiếng: “Cút!”
Trần Vũ đứng ở ngoài trông thấy hai tên này đánh nhau, không khỏi trừng mắt. Cái này cũng gọi là đánh nhau sao? Cái này chính là đang liều mạng a!
Mà điều làm cho Trần Vũ giật mình nhất, chính là đẳng cấp của Trần Minh vậy mà trong lúc này nhận lấy được sự đột phá, bước vào Trung Cấp tầng một.
Như vậy cũng được sao?
Choang!
Lúc này, cả hai người Trần Minh và Lý Quỳ lại bắt đầu lao vào nhau liều mạng. Mà ở phía xa xa, cách nơi này chừng mấy dặm về hướng bắc đang có một nhóm người âm thầm quan sát về phía bên này. Nhóm người này gồm có ba nam, hai nữ. Bọn họ chính là một trong một trăm lẻ tám tên cướp ở Phượng Hoàng lĩnh này. Người cầm đầu là một nam nhân mặt đỏ, râu dài, dưới thân đang cưỡi một con Xích Dực Hổ, là một loại yêu thú có cánh, có thể phi hành trên không trung được, trên tay người này cầm lấy một trường đao, khí thế vô cùng kinh người. Người này là một võ giả Trung Cấp đỉnh phong, tên là Quan Thắng.
Đứng bên trái Quan Thắng là một gã pháp sư mặc pháp bào màu đen, gã này cũng đã đạt đến Trung Cấp đỉnh phong, tên là Ngô Dụng. Ngô Dụng đang dùng một cái ống nhòm để nhìn về phía trận chiến của Lý Quỳ và Trần Minh.
“Tình hình thế nào rồi?” Người lên tiếng hỏi thăm là một gã ma kiếm sĩ đứng bên phải của Quan Thắng. Người này ăn mặc tương đối kỳ lạ, ngoài lớp đạo bào màu đỏ ở bên ngoài, trên lưng của hắn còn mang lên một bộ cánh bằng xương trắng, có thể phi hành được. Người này ở trong đám thủ lĩnh của Lương Sơn cũng coi như có mấy phần danh tiếng, được người đời xưng tụng là Nhập Vân Long, Công Tôn Thắng.
Mà đứng phía sau ba người đàn ông này, là hai cô gái có dáng người vô cùng xinh đẹp, trên khuôn mặt của các nàng còn đeo lên một tầng che mặt màu đen, không để lộ ra dung nhan. Nhưng mà, hai cặp mắt to tròn, ngân ngấn nước của các nàng cũng đủ làm cho bất kỳ một gã đàn ông nào nhìn thấy bị mê hoặc. Hơn nữa, trên người các nàng lại ăn mặc cực kỳ tiết kiệm, ngoài mấy bộ phận quan trọng ra, hầu như toàn bộ cơ thể của các nàng đều được để lộ ra ngoài. Đặc biệt là các đường cong trên cơ thể, cự kỳ mê người.
Chỉ có điều là, trên tay của các nàng lại cầm lấy trường tiên (roi), mà dưới chân các nàng thì đang đứng bốn con Xích Diễm Hồ. Mỗi một con đều có thực lực Trung Cấp đỉnh phong. Đặc điểm đáng sợ nhất của loài yêu hồ này, không phải là việc chúng có năng lực công kích địch nhân bằng hỏa công, mà chính là năng lực thuấn di của bọn chúng. Chỉ trong một cái chớp mắt, đã có thể tiến lại gần công kích địch nhân.
Sau khi nghe Công Tôn Thắng hỏi thăm, Ngô Dụng mới đem ống dòm đưa qua, rồi nói: “Xem ra là cần chúng ta phải ra tay rồi!”
Công Tôn Thắng hơi nhìn một chút, liền gật đầu đáp: “Cũng đã đến lúc rồi!”
Sự xuất hiện của nhóm người này quả thật là đám người Trần Vũ không thể nào phát hiện ra được. Với lại, trận chiến của Lý Quỳ cùng Trần Minh đã bắt xuất hiện biến hóa.
Trần Minh sau khi đột phá lên Trung Cấp tầng một, thực lực một lần nữa bạo tăng, lực công kích của hắn nhanh chóng có thể áp chế được Lý Quỳ. Mà Trần Vũ nhìn thấy tình hình như vậy, cũng hưng phấn hô lên: “Minh ca, mau tránh ra! Đến phiên ta ra tay rồi!”
Vì nhiệm vụ lần này, Trần Vũ nhất định phải ra sức, hắn vừa hét lên liền bắn ra một tiễn. Một tiễn này như la lưu tinh, xuyên thẳng qua không trung, chính xác bắn trúng vào người của Lý Quỳ.
“Phập!”
Đột nhiên bị tập kích bất ngờ, Lý Quỳ cực kỳ tức giận, rống lên: “Tiểu quỷ, ngươi dám đánh lén ta!”
Thấy Lý Quỳ trừng mắt lên nhìn mình, Trần Vũ cũng không sợ, mà còn trừng ngược lại: “Có gì mà không dám! Xem tiễn của ta đây!”
“Phá Hồn Tiễn!”
Lần này, Trần Vũ đã dùng đến kỹ năng cao cấp của mình, mà không phải là một tiễn nhìn như vô hại vừa rồi. Lý Quỳ cũng không biết việc này, nên hắn bất chấp, mà lao tới vung cây rìu lên chém xuống. Trần Minh đương nhiên là không dễ dàng để cho Lý Quỳ công kích Trần Vũ. Chỉ thấy, Trần Minh cũng vung rìu tên chém ra ngăn cản lại.
Choang!
Một tiếng va chạm thật lớn vang lên, ánh lửa cũng bị bắn ra ngoài. Mà một tiễn vừa rồi của Trần Vũ cũng vừa kịp bắn tới, xuyên thẳng qua vai Lý Quỳ.
Lý Quỳ cảm thấy chuyện này có gì đó sai sai, rồi hắn bỗng nhiên cảm thấy linh hồn mình như bị rút ra, đau đớn mà ôm đầu rống to: “A, đau quá!”
Đây là kỹ năng cao cấp Phá Hồn Tiễn của hệ thống tặng cho Trần Vũ, nhìn bề ngoài của nó rất chi là bình thường, nhưng một khi nó công kích trúng địch nhân, nhất định sẽ làm cho linh hồn của kẻ đó bị tổn thương. Mà đối với mỗi một người tu luyện, linh hồn chính là thứ trọng yếu nhất, một khi bị tổn thương sẽ khó có thể bù đắp được. Trừ phi bọn họ là mục sư, hay đám thuần thú sư có lực lượng linh hồn cường đại, bằng không, cho dù là một cường giả Thiên Giai, một khi linh hồn bị tổn thương, sẽ rơi vào trạng thái điên loạn.
Lý Quỳ đau đớn ôm đầu lăn lộn một hồi, rốt cuộc nhìn không được mà hôn mê ngay tại chỗ. Tất cả mọi người, kể cả Trần Vũ cũng đều vô cùng kinh ngạc.
“Đây là tuyệt chiêu gì? Làm sao lại lợi hại như vậy?” Trần Minh hoảng sợ nhìn về phía Trần Vũ, không tử chủ được mà đem rìu chắn ở trước người.
Trần Vũ cũng không nghĩ đến hiệu quả của chiêu này lại mạnh như vậy. Vì lúc hắn đối phó với long hồn của Hắc Long, hắn ít nhất cũng bắn trúng mấy chục tiễn a, mà tên đó cũng không có bị hôn mê như vậy nha!
Nếu mà hắn đem chuyện này nói cho Hắc Long biết, nó chắc chắn sẽ khinh thường hắn. Dù sao, Hắc Long cũng là một linh hồn thể, mà thực lực của nó so với Lý Quỳ không biết lại mạnh đến bao nhiêu lần. Chuyện này đương nhiên không thể so sánh được a!
“Lý Quỳ, ngươi bị làm sao vậy?”
Đúng lúc này, từ trên không trung đột nhiên lao tới một tên nam nhân mặc đạo bào màu đỏ, sau lưng là một đôi cánh được làm bằng xương trắng. Người này chính là Công Tôn Thắng, một trong một trăm lẻ tám vị thủ lĩnh của Lương Sơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook