Cả đêm qua, Taehyung chỉ ngồi lì một chỗ cùng với tấm lưng chi chít vết thương, mà chẳng hề chợp mắt dù chỉ một chút.

Ngồi tựa mình lên bức tường phía sau, ánh mắt hướng về một khoảng không vô định. Hiện tại... dường như anh không còn động lực gì để tiếp tục sống trong thế giới muôn vàn những điều tiêu cực này nữa.

Bây giờ chỉ mới 4h sáng, tiết đông nên mặt trời vẫn chưa hẳn ló rạng. Căn phòng từng chìm trong bóng tối mù mịt, đã được những tia sáng e thẹn lấp ló qua khe cửa sổ, chiếu vào chàng trai với gương mặt vô cảm, không một trạng thái nào hiện diện.

Trong tâm trí Taehyung giờ chỉ toàn hình bóng Jeon Jungkook... anh chỉ muốn lấy lại thỏ nhồi bông của mình cũng chẳng thể sao?

Lý do gì mà thượng đế cứ luôn muốn cướp hết mọi thứ anh đang nắm giữ vậy... Ông trời có quá tham lam và ích kỷ không đây?

Ban đầu đã vô tình cướp luôn hai sinh mạng của bố mẹ, ngay sau đó là người bà bao năm vất vả nuôi nấng anh, còn bây giờ thì? một linh hồn chỉ có thể xuất hiện trong giấc mộng mà cũng dứt khoát cướp đi mất?

Thật là quá bất công mà!

Tự hỏi, đến bao giờ Kim Taehyung mới được sống trong những niềm hạnh phúc? thay vì những nỗi đau thoi thóp chẳng thể nào nguôi.

Cứ ngồi lặng im với nỗi đau trong tâm và vết thắt trong lòng, đến khi chuông báo thức quen thuộc vang lên, anh mới xác nhập lại tâm hồn đang thất thần của mình.

Đưa tay ra tắt chuông báo, ngồi cả một đêm như vậy khiến cơ thể đang đau nhức, giờ lại càng mệt mỏi hơn.

Taehyung cũng không phải là người yêu đuối gì, dăm ba vết thương ở cơ thể anh chịu được. Nhưng vết nứt nơi trái tim thì rất cần một ai đó đến chữa lành... và người ấy chỉ có thể Jeon Jungkook, linh hồn trong thỏ bông của anh mà thôi.

Dù hiện tại không biết thỏ bông ở nơi nào, nhưng anh vẫn mong muốn khi đến trường có thể tìm lại được. Nhưng ngôi trường rộng lớn như vậy biết tìm ở đâu chứ?

Không lẽ bây giờ phải cầu xin đám Sujo nói vị trí chúng nó vứt sao? Mà chắc gì đám nó chịu trả lời.

Tâm trạng Taehyung giờ chẳng ổn tẹo nào, một chút cũng không.

Thở hắt ra một hơi đầy mệt mỏi, định ra ngoài làm công việc thường ngày của mình là chuẩn bị bữa sáng, nhưng ở ngoài nhà chẳng thấy có một bóng người. Cả ba người sáng nay đều đã ra ngoài ăn, mà không một lời báo trước với Taehyung.

Do bà Lee vẫn đang tức vụ hôm qua con trai bà bị thằng giúp việc trong nhà đánh cho mất dạng, nên hôm nay mới không muốn ăn bữa sáng do tay Taehyung làm. Chắc chắn Lee Sujo cũng rất nhất trí với quyết định đấy.

Càng tốt thôi, dù gì hiện tại Taehyung cũng nào có tâm trạng gì để vào bếp làm bữa sáng cho gia đình có thằng con trai đã cướp mất nguồn sống của mình chứ? Đã vậy, những vết thương sau lưng cũng là chính người mang danh nghĩa dì ruột tàn nhẫn ban tặng. Nên anh càng chẳng ham hố gì đụng mặt gia đình kia.

Taehyung liền cố gắng lấy lại tinh thần, đi vệ sinh cá nhân một lúc, rồi liền đến trường mà không cả ăn sáng.

Anh muốn đến trường để tìm lại thỏ bông, dù biết điều đó không có lấy một chút hy vọng nhỏ nhoi nào, nhưng anh vẫn nhất quyết hy vọng có thể tìm được.

Taehyung cần có Jeon Jungkook... rất cần cậu đến bên làm động lực, để cho anh có thể tiếp tục sống trong cái xã hội đầy những điều bất công, dù chỉ ở trong cơn mơ đi chăng nữa.


.

Ngôi trường này thật sự rất rộng lớn, đồng nghĩa với việc có rất nhiều chỗ để bọn Sujo lấy làm nơi vứt thỏ bông. Nhưng thùng rác mới là một nơi lí tưởng nhất, Taehyung nghĩ thế.

Nên sáng nay anh đã chạy thật nhanh đến trường sớm, mặc cho thể trạng hiện tại không được sung sức như thường ngày.

Anh muốn đến sớm để kịp thời kiểm tra những thùng rác ở trong trường, trước khi các cô dọn vệ sinh đem đi đổ mất.

Nhưng đáp trả lại sự mong chờ của Taehyung, lại là một nỗi thất vọng. Anh đã tìm hết tất cả các thùng rác, rác thì có rất nhiều, nhưng thỏ bông của anh lại chẳng thấy đâu.

Niềm vô vọng tràn trề trong tiềm thức, anh đành thở dài rồi trở về lớp của mình.

Nhờ chuyện hôm qua Taehyung tay không, một mình hạ gục cả năm thằng không mấy nhỏ con, khiến bạn học ai cũng có cái nhìn khác về anh.

Không phải là những ánh nhìn ngưỡng mộ, mà là sợ lỡ động đến đỉnh điểm sự chịu đựng của Taehyung, sẽ lại bị đánh tím tái mặt mũi như đám Sujo thì khổ.

Thấy thanh niên cùng với gương mặt như sắp giết người đến nơi, từ ngoài cửa bước vào, lũ học sinh ngồi trong lớp liền thu gọn ánh mắt, tránh chạm vào đôi mắt có vẻ đang rất giận dữ của Taehyung.

Nếu như là thường ngày, thì chúng nó sẽ thi nhau nhìn anh rồi cười cợt, bày đủ thứ chuyện để trêu chọc, coi đó là một thú vui. Nhưng sau vụ hôm qua, bỗng nhiên ai cũng cảm thấy tốt nhất không nên dây vào thanh niên kia làm gì, rồi lại tự rước họa vào thân.

Bước đến chỗ ngồi của mình, mặt vẫn không lấy một chút cảm xúc. Nếu nơi lý tưởng để vứt đồ như thùng rác còn không thấy, thì Taehyung biết tìm thỏ bông ở đâu đây?

Đang ngồi yên lặng với mớ cảm xúc hỗn độn trong thâm tâm, thì hung thủ giết chết trái tim Taehyung đang hiên ngang bước vào lớp.

Vẫn là Lee Sujo và đám bạn cậu ta, vừa mới đi đến cửa đã bắt gặp được ánh nhìn lạnh lùng vô bờ của người hôm qua vừa nện cho mình một trận.

Nhưng cậu ta cũng đã được dùng cây gậy lớn đánh lại Taehyung cho bõ tức rồi, sắc mặt liền trở nên nhởn nhơ, nhìn thanh niên đang ngồi trong lớp bằng vẻ mặt đầy thách thức.

Thiết nghĩ, hôm qua Taehyung đánh Sujo, bà Lee đã đe dọa rằng nếu còn tái phạm nữa sẽ bị tống cổ ra khỏi nhà. Huống hồ Sujo lại rất thích cảnh tượng Kim Taehyung bị mẹ mình đá khỏi Lee gia, đến lúc đó Taehyung sẽ chẳng có nơi nương thân, đồng nghĩa với việc cũng sẽ không được đến trường để học nữa.

Giữ suy nghĩ đó trong đầu, mọi sợ hãi đối với cậu ta hôm qua khi bị Taehyung đánh liền tiêu tan. Sujo vênh mặt thẳng chân tiến đến chỗ anh.

"Thằng nhóc gan to, hôm qua mày bị ăn mấy chục phát gậy, thấy có ngon không?" giọng nói Sujo đầy mỉa mai, còn nhướn mày như đang khiêu khích, xem Taehyung liệu còn dám khùng lên đánh mình.

Lũ học sinh nghe thấy Sujo nói Taehyung hôm qua bị đánh, ai cũng biết rằng thể nào người ra tay đánh anh sẽ là bà Lee, mẹ của Lee Sujo.

"Không bị đuổi ra khỏi nhà là may rồi." một cậu học sinh liền chõ mõm vào, mượn cớ để tiếp tục công cuộc được trêu chọc thanh niên Taehyung như bình thường.


Cả lớp này ai cũng biết Taehyung là giúp việc nhà Sujo, hôm qua vì đánh cậu chủ của mình nên bị bà Lee phạt cho một trận, thật đáng đời mà.

Một thằng ăn nhờ ở đậu mà dám leo lên đầu chủ nhà, đúng là không ưa nổi, suy nghĩ của chúng nó luôn là vậy.

"Nào, đứng dậy bật lại tao một lần nữa, thử hỏi xem liệu có bị đuổi thẳng cổ không? hahaha."

Đứng bên cạnh Taehyung, đáp lại lời nói của cậu học sinh ban nãy bằng giọng điệu hết sức ra dáng thách thức, cậu ta còn gõ gõ hai cái lên bàn ngay trước mặt anh.

"Đúng không thằng ăn bám?"

Sau câu nói đó, cả lớp liền được một phen để cười cợt, khiến Taehyung càng khó chịu. Anh không ngồi im nhẫn nhịn nữa mà đập mạnh tay xuống mặt bàn, đứng phắt dậy, lại túm cổ áo của Lee Sujo một cách đột ngột.

"Mày vứt thỏ bông của tao ở chỗ nào, HẢ?" gầm lên đưa ra câu hỏi, mắt anh đầy vẻ căm hận nhìn thẳng vào Sujo.

Bất chợt cảm thấy hơi rợn người, chẳng nhẽ Taehyung lại không sợ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà hay sao mà vẫn dám tiếp diễn mọi chuyện như hôm qua?

"Tao đã nói, tao vứt nó đi rồi!"

Bóp chặt lấy cổ tay thanh niên vẫn đang nhìn mình bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, có vẻ như Lee Sujo cũng không hề có ý định hạ mình, do bản tính cao ngạo của cậu ta không cho phép.

Câu nói "vứt nó đi rồi" chui vào màng nhĩ Taehyung, một câu nói không lấy chút khả quan nào, càng khiến anh chẳng thể kiềm chế nổi hành động của mình.

Dứt khoát đưa tay đấm thẳng vào mồm Lee Sujo, làm cậu ta như muốn đập mặt vào cái bàn ngay bên cạnh.

"Mày là thằng khốn, Lee Sujo!"

Taehyung giận dữ, tiếp tục xách cổ Sujo lên, tẩn liên tiếp vào mặt, đến mức máu cũng đã tràn ra khỏi mép. Đám bạn của cậu ta vì sợ sẽ bị đánh lây như hôm qua, nên chả ai dám liều mình xông vào giải cứu cả. Chúng nó liền chạy đi mách lẻo giáo viên, với ý nghĩ thể nào Kim Taehyung cũng xong đời khi dám tiếp tục đánh con trai của chủ nhà.

.

Mặt mũi chưa lành hẳn dư âm của ngày hôm qua, mà hôm nay đã bầm tím không chừa một khe hở. Má Sujo sưng lên một cục, thấy được rằng sức đấm của Taehyung không hề yếu.

Bà Lee bị nhà trường lại một lần nữa gọi lên giải quyết chuyện con bà và cháu bà đánh nhau, sau đó liền đưa cả hai về Lee gia.

Thấy sự tức giận xuất hiện rõ ràng trên gương mặt của mẹ mình, Lee Sujo liền quên đau đớn, thay vào đó là một niềm vui sướng vì cảm tưởng như sắp có một kịch vui.


Nếu bị đánh bầm dập như này xong, Kim Taehyung mà bị đuổi cổ ra khỏi nhà thì cũng không thiệt mấy. Một suy nghĩa quả thật hợp lý mà.

...

Về đến nhà, bà Lee không nói không rằng, đùng đùng bước vào căn phòng nhỏ của Taehyung, lấy ra chiếc ba lô đã được người giúp việc đút sẵn quần áo anh ở bên trong.

Bước ra đứng trước mặt thanh niên vẫn giữ nguyên trạng thái vô cảm đang ở ngay trước cửa lớn. Bà vô tình quăng ba lô vào thẳng mặt Taehyung.

"Biết mình phải làm gì rồi đấy, còn không mau cút khỏi đây?"

Thuận theo mong muốn của Lee Sujo, thì Taehyung đã chính thức bị mẹ mình đá ra khỏi Lee gia.

Anh cũng không còn điều gì để trăn trở, cúi người nhặt chiếc ba lô vừa bị ném rơi xuống dưới đất. Lại ngước gương mặt không một cảm xúc lên, nhẹ nhàng cúi đầu như đang chào tạm biệt người dì đã có lòng cưu mang mình bao năm qua. Rồi lặng lẽ bước ra khỏi cánh cổng Lee gia, không thiết ngoái đầu nhìn lại.

Không phải Taehyung thích việc mình bị đuổi đi, mà anh biết dù có cầu xin thế nào đi chăng nữa, cũng không cứu vãn được điều gì. Bà Lee sẽ không bao giờ nhân nhượng bỏ qua việc con trai bà hết lần này đến lần khác bị một thằng nhóc giúp việc trong nhà đánh.

Mặc dù Kim Taehyung rõ ràng là cháu ruột của bà ta.

Đáng thương lại chồng chất đáng thương, giờ Taehyung đã trở thành một thằng nhóc vô gia cư, lại không có lấy một người thân, hay người bạn nào để nhờ vả.

Thêm nỗi đau mất đi sự xuất hiện của Jeon Jungkook, càng khiến tâm trạng anh đi xuống thậm tệ. Như một chiếc xe đạp đã bị ai đó tàn nhẫn cắt đứt mất dây phanh, rồi thả tay cho nó tự do lao từ đỉnh dốc xuống.

Ông trời giống đang thương cảm, bỗng đổ xuống một cơn mưa rầm rã tựa hồ muốn khóc thay chàng trai đáng thương Kim Taehyung.

Chẳng biết là ông trời đang thương thay cho số phận trớ trêu của anh, hay là biết anh không còn nơi nào để trở về, nên trút thẳng một cơn mưa nặng hạt để anh đón trọn.

Lang thang cùng chiếc ba lô với vài bộ quần áo bên trong, bước đi dưới cơn mưa trong một niềm vô vọng, vì không còn nơi nào là điểm dừng của anh nữa cả.

Nhưng Taehyung lại không nghĩ đến điều đó, mà trí óc anh vẫn chỉ luôn phất phảng hình bóng của Jeon Jungkook.

Anh muốn nhìn thấy Jeon Jungkook, anh muốn cậu thiên sứ xinh đẹp đáng yêu của mình xà vào lòng, trao cho anh nụ hôn ngọt ngào để xoa dịu vết trầy trong tâm.

Điều đó giờ có mơ cũng chẳng được.

Chỉ vì cơn thịnh nộ không thể kìm hãm, đã khiến Taehyung vừa mất đi nơi ở, lại vừa mất đi một tương lai tốt đẹp mà anh từng nuôi hy vọng. Việc đó thì có đáng là gì, khi anh mất luôn cả người đã khiến cho trái tim anh biết xao xuyến?

Cứ ngỡ rằng từ giờ đến hết đời sẽ được hưởng một tình yêu trọn vẹn với Jungkook trong những giấc mơ, mà giờ giấc mơ ấy đã dứt khoát vụt mất không một dấu vết.

Tựa hồ nó chỉ là một giấc mộng hoang đường xuyên suốt ngay từ ban đầu...

Trái tim anh nhói lên như đang bị một lực thắt vô hình tác động vào.

Biết làm cách nào để có thể nhìn thấy Jeon Jungkook khi mất đi thỏ nhồi bông đây?

Chẳng có một cách nào cả!


.

Cứ một mình bước đi trên đường phố đông đúc xe cộ tại nơi Seoul hoa lệ, cả người Taehyung bây giờ ướt sũng do cơn mưa nặng hạt ban nãy để lại.

Định nán lại nơi hàng ghế bên lề đường để cho đôi chân mỏi nhừ như muốn mất đi cảm giác có thể nghỉ ngơi. Và anh cũng chẳng biết, sau khi hết mỏi sẽ đi đâu... hay lại tiếp tục lang thang trên đường như một kẻ ăn mày đầu đường xó chợ?

"Cướp... cướp..."

Nghe thấy có người hô cướp, Taehyung liền vứt chiếc ba lô sang một bên, mặc cho đôi chân đang đau nhức vì đi quá lâu, chạy thật nhanh đuổi theo tên cướp.

Chưa kịp chạy xa, tên cướp đã thành công bị Taehyung tóm gọn, rồi lấy lại được chiếc túi xách cho nạn nhân.

Anh liền lôi cả người, cả đồ trở về nơi có một người phụ nữ trung niên đang đứng đợi trong vẻ lo lắng.

"Túi của cô đây." Taehyung nhẹ giọng, trao trả lại túi xách cho người phụ nữ ấy.

"Ta cảm ơn cậu nhé chàng trai." bà nở ra một nụ cười nhân hậu, đưa tay nhận lại túi của mình.

"Để ta gọi cảnh sát đến nhé?"

"Đừng... đừng gọi cảnh sát mà, t-tôi xin lỗi, tôi biết lỗi rồi. Tại con gái tôi không có gì để bỏ bụng cả, con bé đang sắp nả vì đói nữa, nên..." người đàn ông sợ hãi, run rẩy lên tiếng van xin.

Nghe thấy người đang bị mình xách cổ kể lể, Taehyung liền nhíu đôi mày rậm của mình lại.

"Vậy tại sao ông không đi làm kiếm tiền nuôi con gái ông, mà còn đi cướp đồ người ta?"

Tên cướp nhẹ thở ra một hơi đầy bất lực.

"Chẳng nơi nào chịu nhận tôi vào làm cả, đi làm thuê vác mướn được vài đồng thì bị đám giang hồ cướp hết sạch... vậy nên tôi mới trót dại, sợ con gái mình không chịu được đói mới bắt chước theo cách bọn người kia."

Taehyung nửa ngờ nửa tin, nhưng nhìn vẻ mặt của ông ta có vẻ không hề nói dối. Lòng thương người của anh lại trỗi dậy, vì bà đã từng dạy anh rằng khi gặp người khó khăn hơn mình phải biết giúp đỡ họ.

Taehyung liền thả ông ta ra, nhưng không cho ông rời đi. Anh tiến đến nơi ba lô mình đang bị vứt lăn lóc trên hàng ghế, lấy ra một số tiền đủ để ăn một bữa cơm hộp cho hai người, đem đến đưa tên cướp ban nãy. Số tiền đó là ông Lee đã len lén cất vào cho Taehyung, vì không thể ngăn cản nổi vợ mình.

Ông ta liền rối rít cảm ơn, còn xúc động đến mức rơi cả nước mắt, mặc cho người cậu thanh niên trước mặt đang ướt sũng, ông cũng ôm lấy để bày tỏ sự biết ơn.

Đợi khi người đàn ông kia rời đi rồi, anh mới để ý đến người phụ nữ trung niên vẫn đang đứng đó quan xát mình từ nãy đến giờ

"Ta muốn mời cậu đến nhà dùng bữa tối thay cho lời cảm ơn được không?"

___________

Đừng nản vì mất đi sự xuất hiện của bé thỏ kookoo nha, bé sắp xuất hiện trong một thân phận khác rùi =))) và chú kim cũng chuận bị lột xác ^^

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương