" Cái gì!? " Người ở đây kinh ngạc nhìn ta, bao gồm Li Tịch.

" Không tin sao? " ta nhìn Hồng Nhi nói.

" Cáp cáp cáp cáp, đừng tưởng rằng như vậy có thể lừa gạt người khác, ngươi lừa được người khác không lừa được ta. " Hồng Nhi cố chấp nói.

Kia... Nếu là ta có thể chứng minh ta là thân nữ nhi, Hồng Nhi cô nương ngươi như thế nào bồi thường tổn thất tinh thần cho ta? " Ta gian thương tính cách lại xuất hiện. Tha thứ ta, vô gian không phải thương nhân mà ~

" Cái này... " Hồng Nhi có chút do dự quan sát ta, định ở trên người ta tìm ra một chút đầu mối. Dĩ nhiên, ta cũng vui vẻ để cho nàng tìm ra ta đầu mối, ta cố ý hướng về phía Hồng Nhi cười đễu một chút, Hồng Nhi càng khổ não.

" Sao? Chẳng lẽ... Hồng Nhi cô nương ngươi sợ sao? " Ta cố ý nhấn mạnh sợ chữ này khiêu khích Hồng Nhi nói.

" Sợ? Bổn cô nương biết sợ? Ngươi thật vẫn không biết bổn cô nương không sợ trời không sợ đất. Được! Ngươi thật là thân nữ nhi, bổn cô nương sau này đi theo ngươi. " Hồng Nhi hào khí nói.

" Cái... Cái gì? Ngươi nói đi theo ý là... Ta đối với ngươi làm cái gì có thể...? " ta sợ ngây người.

" Trả lời. Mau lấy chứng cớ đi ra. " Hồng Nhi tự tin nói.

" Chậm... Vân Khuynh... Ngươi... " Li Tịch lo lắng nhìn ta.

Bạn đang đọc truyện Thổ Công Chúa Là Vợ Của Ta tại thế giới bách hợp: website MyTruyen(.)Com -

Ta sờ đầu Li Tịch một cái nói: " Đứa ngốc, nàng đi gọi Kỳ Nhi tới làm thịt ta đi. "

Li Tịch một nghe được câu này, yên lòng cười lên.

" Vậy thì mời Hồng Nhi cô nương chờ một chút. " ta kéo tay Li Tịch, đi tới phòng của mình.

Ta đẩy cửa vào phòng, đầu kia tiểu Bạch hồ lại hướng ta bay nhào tới, ta lập tức né tránh, tiểu Bạch hồ làm bộ tội nghiệp nhìn ta.

" Chớ nhìn ta như vậy, ngươi cũng không biết ngươi nặng bao nhiêu, tối hôm qua ta ngủ ngươi thiếu chút nữa đem ta đè chết, ta cảnh cáo ngươi ta cảnh cáo ngươi đồ vong ân phụ nghĩa không cho phép bổ nhào vào ta nữa. " Một người lại ở hướng hồ ly kháng nghị, lúc này bực nào cũng tức cười nha.

Phốc xích! Li Tịch buồn cười nhìn ta.

" Hừ! Tiểu Tứ, nàng lấy đồ cho ta đi. " Ta nũng nịu.

" Ai... Ngươi không phải muốn ta tới giúp ngươi chạy trốn sao? " Li Tịch dáng vẻ nghiêm túc thật khiến cho người ta cảm thấy nàng là đang hỏi mà không phải là điều tra.

" Hảo Tiểu Tứ nha, nàng không phải nói ta là thân nữ nhi nàng cũng sẽ thích ta sao? " Được rồi, ta chính là không biết xấu hổ.

" Ta cũng có nói qua, ngươi nếu là nữ nhân ta nhất định để cho Kỳ Nhi dạy dỗ một chút ngươi nha. " Li Tịch không hoảng hốt không vội vàng nói.

" Tiểu Tứ nha, ta muốn quần áo ~ " Ta ôm tay Li Tịch.

" Hảo hảo, món nợ này cùng ngươi tính sau vậy. " Li Tịch chủ động kéo tay tao, đem ta mang tới phòng nàng.

Nhớ không lầm, đây là lần thứ ba ta đến phòng Li Tịch, hai lần đầu các thứ, lần đầu tiên là cho người mang vào, lần thứ hai là cho người mang đi ra... Thật là có đủ bi thương mà. Ta đi tới quần áo chạm hoa mà Li Tịch treo. Ta cẩn thận quan sát cái này một phen.

Kệ đựng đồ được có ngăn trên, có một ít không biết tên hoa văn; Trở xuống có trang sức cấu kiện, không lẽ đây là được làm theo sở thích của Li Tịch? Trang sức cấu kiện phía dưới còn nữa hoành tài treo can; y giá đôn tử bộ phận còn có hoành tài tạo thành linh ô vuông, có nhất định chiều rộng, Li Tịch dùng để để giầy. Hoàng tộc quả nhiên là hoàng tộc, kệ đựng đồ cũng phải tinh tế như vậy, nếu là cầm đi bán nhất định kiếm được bao nhiêu tiền. Ta trong lòng bắt đầu đoán chừng giá trị của món đồ này.

" Ngươi thích món kia liền lấy đi. " Li Tịch cắt đứt suy nghĩ của ta.

" Ai... Ác, hảo nha. " Ta hoang mang rối loạn tiện tay cầm một món liền bắt đầu cởϊ qυầи áo ra. Đột nhiên tỉnh giấc đây là đang trước mặt Li Tịch ư, ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy mặt Li Tịch đã sớm hồng thấu. Hai ta lúng túng cười một tiếng, Li Tịch liền quay mặt qua chỗ khác.

Chuyện Lúng túng hơn lại xuất hiện, ta cầm bộ quần áo này quả thực có đủ khó khăn, ta như thế nào cũng xuyên không đi vào được. Kết quả là ta đánh nhắm mắt cầu cứu Li Tịch.

" sao... Tiểu Tứ, quần áo này của nàng có chút khó khăn xuyên... Nàng có thể giúp ta một chút không? " ta lúng túng hỏi.

" ừ... Ừ " Li Tịch có chút xấu hổ lộn lại, từ từ vì ta mặc quần áo.

Li Tịch thuần thục vì ta ở trên cao nhu nịt lên thắt lưng, váy sau lại dùng đai ở trước ngực cột lên. Cái góc độ này cùng Li Tịch cách nhau chỉ có một chưởng lòng ta bặc bặc nhảy cởn lên. Nhưng mà Li Tịch đeo đai ngực làm ta có chút khó khăn trong hô hấp, kết quả là ta lại mặt dầy hỏi Li Tịch.

" Tiểu Tứ nha, Cái này có thể hay không không cột chặc như vậy? " ta hỏi

" Không được, nếu không ngực ở trên sẽ trợt xuống tới. " Li Tịch nghiêm túc trả lời, tiếp tục giúp ta mặc quần áo.

Trợt xuống tới... Trợt xuống tới!? Hừ! Ta chính là một con ngựa dzép lú, không giống nàng ngực thiệt tráng lệ. Hừ!

Không cần thiết một hồi, Li Tịch liền giúp ta mặc xong quần áo. Đạm lam cùng màu trắng hợp với hình dáng ta, một bên để tóc dài, nữa hơi thi phấn đại, Mặc Hồ đích dáng vẻ trước mặt Li Tịch bây giờ.

" Tiểu Tứ, đi thôi. " Ta đưa tay ra tỏ ý kéo Li Tịch.

Li Tịch trên mặt bị phức tạp suy nghĩ quấn vòng quanh, nghi ngờ lại tức giận nhìn ta.

" Thế nào? " Ta buồn cười hỏi.

" Ta nên gọi ngươi Vân Khuynh, hay là Mặc Hồ? " Li Tịch hỏi.

Cái gì! Hóa ra nha đầu này bị cái này làm cho phiền não! Cáp cáp cáp cáp, Tiểu Tứ bảo bối thật la đáng yêu.

" Mạc Vân Khuynh là chân chính tên ta, Mặc Hồ là sư phó khởi đích, nếu không nàng có thể giới thiệu ta là tướng công. " Ta đùa bỡn khởi lưu manh.

" Cái... Cái gì! Mạc Vân Khuynh, ta cùng ngươi không có. " Li Tịch đỏ mặt nói xong qua câu liền kéo ta tay đi ra khỏi phòng.

Không có? Hóa ra Tiểu Tứ bảo bối nàng thích cùng ta dây dưa không rõ, hắc hắc. Được rồi, ta thừa nhận khi đó là ta muốn hơi quá.

Nếu ta hiếm thấy mặc quần áo sang trọng như vậy, ra sân cũng là điểm sang trọng, trực tiếp đi xuống quá nhàm chán... Hắc hắc, ta nghĩ tới một cái ý kiến hay, mà Li Tịch cũng ở trong lúc vô tình, cùng ta trở thành nhân vật chính.

Ta một bước nhanh về phía trước bắt được eo Li Tịch, né người nhảy một cái, dùng hồn u bước trên không trung bên tản bộ vừa đi về phía Hồng Nhi bên kia. Lúc này ta cùng Li Tịch giống như thần tiên quyến nữ hạ phàm. Cuối cùng, ta ngừng ở trước mặt Hồng Nhi. Hồng Nhi bị sợ trợn mắt hốc mồm.

" Yêu, Hồng Nhi cô nương ngươi phải nhớ lời ngươi. " Ta lời mang châm chọc nói.

" Ta... Ta... " Hồng Nhi có chút ủy khuất nói.

" Ngươi lưu lại, những người khác ta cho trở về. " Ta nói.

" Tiểu thư... " Trong đám người kia nhìn như là nha hoàn của Hồng Nhi kêu đã sớm sửng người.

" Đi, các ngươi ta cho trở về, bổn cô nương nhất ngôn cửu đỉnh, ta đã nói sẽ không đổi ý. " Hồng Nhi cứng rắn chống đở nói.

Hừ hừ, ngươi như vậy hại ta, ta sẽ hảo đối xử ngươi. ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương