Thịnh Thế Yêu Sủng
-
Chương 78: Trừng phạt
Nhược Ly thờ ơ liếc
nhìn người đàn bà lớn mật kia đang nắm chặt ống quần Bạch Tiểu Bảo, nàng rất không thích cách thức cầu xin tha thứ này của bà ta.
Bạch Tiểu Bảo cũng không thích bị người khác nắm chặt ống quần của mình không buông, bà ta lại còn dùng sức khiến quần của nàng muốn bị kéo xuống luôn.
Bạch Tiểu Bảo theo bản năng vẫy vẫy chân, muốn hất bà ta ra, thế nhưng mụ đàn bà này giống như bạch tuộc quấn chặt ống quần nàng không thả, lúc này nàng đang cảm thấy quần mình đang từng chút từng chút một tuột dần xuống.
Nhược Ly cũng nhận ra sự lúng túng của Bạch Tiểu Bảo, nhưng nàng không muốn nhúng tay, chỉ đứng ở một góc xem náo nhiệt.
Ngày quá nhàm chán, nếu nàng ra tay, mặc dù có thể nhanh chóng kết thúc, nhưng nàng lại lười. Nếu cuối cùng Bạch Tiểu Bảo không nhẫn tâm xuống tay được, đến lúc đó nàng sẽ ra tay dọn dẹp cục diện rối rắm này.
Dạ Mị bên kia cũng rảnh rỗi nghịch nghịch ngón tay, hắn đang nghĩ có thời gian chi bằng bắt lấy mấy người đem về thử thuốc, cũng tốt hơn ở nơi này xem náo nhiệt.
Bạch Tiểu Bảo lúc này đã nổi giận, một cước đạp bà ta ra, lúc động chân vẫn không quên túm lấy quần, sợ bị bà ta lôi đi.
Bà ta tưởng bà ta là ai mà có thể ở đây lên mặt chứ, phải làm cho bà ta biến mất mới được, bà ta không buông ra thì cần phải sử dụng bạo lực, như vậy mới chịu buông ra.
"Bớt giả bộ đi." Bạch Tiểu Bảo hừ lạnh một tiếng, nàng không phải Bạch Tiểu Bảo cam chịu bị người ức hiếp trước kia, hơn nữa nàng còn nhớ rất rõ đấy, hèn chi bà ta lại mất bình tĩnh đến thế, những lúc không có Đại phu nhân ở nhà, bà ta sẽ hành hạ nàng vô cùng tàn nhẫn.
Lúc này Tộc trưởng Thỏ Tộc hết nhìn nổi nữa, ông ta nhìn Bạch Tiểu Bảo, vẻ mặt không hề hèn mọn, trên mặt tràn đầy sự tức giận, mắt trừng lên, ngay cả râu cũng vểnh cả lên.
"Bạch Tiểu Bảo, ngươi cái đồ nghiệt súc này, dám mang theo người ngoài vào làm điều xằng bậy, đây là muốn tạo phản sao?" Tộc trưởng Thỏ tộc lúc này còn chưa nhận ra được tình hình, đưa cánh tay mập phì ngắn ngủn chỉ vào Nhược Ly.
Nhược Ly không cần suy nghĩ, ngón tay giương lên, chỉ thấy ngón tay tộc trưởng rơi xuống đất, ông ta đau đớn thét lên.
Lúc nhìn thấy ngón tay của ông ta rơi xuống đất, những nữ quyến kia cả kinh lại gào lên một trận, làm cho Nhược Ly nhíu chặt mày lại, "Kẻ nào còn ồn ào, ta sẽ khiến kẻ đó câm luôn!" Nàng lạnh lùng cảnh cáo, mặc dù giọng nói không lớn, nhưng ai cũng đều nghe, giọng nói lạnh lẽo như vọng về từ âm phủ lọt vào tai khiến bọn họ rét run.
Trong nháy mắt, ngoại trừ Tộc trưởng đang kêu rên thì cả đại sảnh đều trở nên an tĩnh.
"Rất tốt!" Nhược Ly nhả ra hai chữ, Dạ Mị bên kia nãy giờ rảnh rỗi cũng thấy ngứa ngáy, cũng nên ra tay làm cho thế giới an tĩnh lại mới được.
Tộc trưởng Thỏ tộc đang kêu rên chỉ thấy có cái gì xẹt qua, đầu lưỡi ông ta rõ ràng còn đang nảy lên lập tức rớt xuống đất, mọi người rõ ràng có thể nghe âm thanh đầu lưỡi rơi xuống đất, cùng với tiếng ú ớ đầy kinh hãi của Tộc trưởng.
Bạch Tiểu Bảo vẫn lạnh lùng nhìn, nàng cũng không hề đồng tình với ông ta, là do ông ta gieo gió gặt bão. Nữ nhi của mình tìm được đường sống trong chỗ chết mà quay về, vậy mà ông ta không thèm hỏi một câu còn mắng nàng là nghiệt chủng.
Đúng là một người cha tốt.
Bạch Tiểu Bảo tiến lên một bước, nhấc chân giẫm xuống cái lưỡi bị đứt, sau đó nở nụ cười nhìn Tộc trưởng Thỏ Tộc giận đến gân xanh nổi đầy trán, chậm rãi nói: "Ta có phải nghiệt chủng hay không, hẳn là ông biết rõ chứ nhỉ?"
Tộc trưởng Thỏ tộc nghẹn họng, thiếu chút nữa nghẹn chết, được Nhị phu nhân bên cạnh vuốt vuốt cho nhuận khí. Nhị phu nhân tin Phật, tâm địa luôn thiện lương, cho nên mặc kệ gặp chuyện gì cũng đều hết sức bình tĩnh.
"Nhưng nhìn ông thế này, có thể sinh con hay không cũng là một chuyện, nói không chừng cả ta và các ca ca, tỷ tỷ đều là con hoang!" Bạch Tiểu Bảo nói xong nhìn lướt qua một ca ca, sáu tỷ tỷ và ba muội muội đang đứng im một chỗ không dám lên tiếng.
Phụ thân của mình sắp bị người ta ngược đến chết, mà bọn họ ngay cả một tiếng động cũng không phát ra , e là sợ phiền toái rơi xuống đầu mình, thật đúng là những hài tử ngoan.
"Ồ! Ta sao lại quên mất nhỉ, ông không có lưỡi, làm sao mà thú nhận được chuyện đã làm phản đây?" Nhược Ly đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, nhưng ngay sau đó khẽ mỉm cười, nàng đã có chủ ý.
"Thôi, cho ngươi viết xuống đất vậy, dùng máu của mình ấy." Nhược Ly cực kỳ hài lòng với chủ ý này của mình, ban đầu nàng đi Mê Vụ sâm lâm đã nói trước rồi, kẻ phản bội sẽ không có kết quả tốt, ông ta đã biết rõ còn cố làm, tội chết là khó tránh khỏi.
Tộc trưởng Thỏ Tộc dù có bị đứt dây thần kinh cũng biết vị trước mặt này không dễ chọc vào, liền an tĩnh không dám phát ra tiếng ô ô nữa, vội vàng gật đầu đồng ý.
"Trừ Sài Tộc, còn có tộc nào tham dự nữa?" Nhược Ly lười biếng hỏi, thật ra dù ông ta có nói hay không, những kẻ khác nàng nhật định sẽ bắt được, tiêu diệt từng tên.
Tộc trưởng Thỏ Tộc nghe nàng hỏi vậy, lập tức cảnh giác, tội làm phản sẽ bị xử tru di cửu tộc, chuyện lớn này ông ta không thể thừa nhận được.
Ông ta liều mạng lắc đầu, muốn phủi sạch mọi chuyện. Nhược Ly mất kiên nhẫn nói: "Đại phu nhân của ngươi đã thừa nhận, xem ra không lột da ngươi thì ngươi sẽ không chịu thành thật rồi."
"Để ta xem ngươi cứng miệng được bao nhiêu!" Nhược Ly nói xong bước đến, tất cả nơi này đều được Dạ Mị bày kết giới nên căn bản d.đ.l.q.đ không sử dụng được yêu lực, hơn nữa Nhược Ly còn hạ độc nhuyễn cân tán, họ ngay cả động một cái cũng lao lực, vì vậy không sợ bọn họ sẽ phản kháng.
Nhược Ly lục lọi trong không gian của mình hồi lâu, đột nhiên lấy ra một bình nhỏ màu đỏ, sau đó lộ ra vẻ mặt hài lòng: "Chúng ta thử cái này một chút."
Nói xong Nhược Ly nhỏ một giọt ở trên đùi tộc trưởng Thỏ Tộc, lập tức nơi đó bị lủng một lỗ thật to, ông ta đau đến mức ngay cả ô ô cũng ô không nổi.
"Sao hả, những tộc kia là tộc nào?" Nhược Ly lạnh lùng nói, hiển nhiên chỉ là thuận miệng hỏi, căn bản cũng không trông cậy vào ông ta còn có hơi sức mà viết ra.
"Các ngươi có ai biết, nói ra, có thể chết sảng khoái hơn." Nhược Ly đứng ở đó, tỏa ra khí thế của bậc đế vương, nàng cúi đầu nhìn đám người đang nằm rạp ở dưới chân.
Nhược Ly như vậy, khiến một người ngoài cuộc như Tiểu Bảo cũng cảm thấy nàng cao cao tại thượng không thể xâm phạm, trong lòng nổi lên một sự tôn kính, bất giác cúi đầu xuống, cam nguyện thuần phục dưới chân nàng.
Nhược Ly như vậy cũng xinh đẹp không gì sánh được, mặc dù có mạng mỏng che mặt, thế nhưng một cái nhăn mày, một nụ cười, liền có thể hấp dẫn hồn phách của người khác.
Đám người kia gương mặt mờ mịt, muốn nói ra để cứu mạng mình, tuy nhiên họ thật chẳng biết gì mà nói.
"Thôi, bổn hoàng đã không còn kiên nhẫn!" Nhược Ly cau mày, không muốn dây dưa tiếp nữa.
Hai chữ bổn hoàng vừa thoát ra, đám người kia liền tái mặt, trong nháy mắt hiểu, đây chính là tiểu Yêu hoàng mới vừa lên ngôi, tin đồn nàng hết sức hung tàn, hôm nay thua bởi trên tay nàng, họ chỉ có thể van xin được chết thống khoái một chút.
Nàng quay đầu lại nhìn Bạch Tiểu Bảo, hỏi: "Tiểu Bảo, xử trí bọn họ như thế nào, ngươi định đoạt đi." Đây dù sao cũng là người nhà của nàng, mặc dù không có ai tử tế, nhưng Nhược Ly biết chuyện này phải giao cho nàng ấy xử lý.
"Nhị phu nhân chưa từng làm gì nên tha cho bà ấy, những người khác xử trí như thế nào đều được." Bạch Tiểu Bảo cũng lười để ý đến, có người nhà như vậy, thật sự cảm thấy ngột ngạt.
Nhược Ly gật đầu, hiển nhiên còn chưa nghĩ ra xử lý phải như thế nào đám người này. Lúc này Nhị phu nhân lại nhu nhu nhược nhược bước ra.
"Tiểu Bảo, Nhị nương bình thường đối với ngươi không tồi, giết phụ thân là tội khó có thể dung thứ, ngươi cũng không thể phạm vào! Nếu không sau khi chết sẽ không được yên lòng!" Nhị phu nhân hoàn toàn có lòng tốt khuyên can, bà cũng biết cuộc sống của Tiểu Bảo ở nhà hết sức khổ sở, thế nhưng tội giết phụ thân từ xưa tới nay đều bị thiên lôi đánh đấy.
Bạch Tiểu Bảo nhớ bà là một người phụ nữ dịu dàng, bà không có quyền thế gì, cũng thường xuyên bị ức hiếp, nhưng vẫn che chở cho Bạch Tiểu Bảo, ân tình này nàng luôn ghi nhớ.
Bạch Tiểu Bảo tiến lên đỡ Nhị phu nhân dậy, nói: "Nhị nương, chuyện sau khi chết thì sau này hẵng nói, hôm nay thù này không báo, nửa đời sau ta sẽ sống không thoải mái."
Nhị phu nhân bi thương nhìn vẻ mặt ngoan tuyệt của Bạch Tiểu Bảo, biết nàng lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, tính tình đã trở nên kiên cường, bất đắc dĩ thở dài, bà cũng coi như yên tâm về nàng.
"Tiểu Bảo, nếu như cần phải có người bị trừng phạt, vậy hãy để cho Nhị nương chịu đi, ngươi phải sống thật vui vẻ nhé." Nói xong, Nhị phu nhân liền cắn lưỡi tự sát, mãi đến khi bà đã ngừng thở, Bạch Tiểu Bảo vẫn còn ngây người kinh ngạc.
Cho đến khi bà ấy ngã xuống đất, Bạch Tiểu Bảo mới đờ đẫn nhìn bà, đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót, nàng biết đó là nổi bi ai của thân thể này.
Nhược Ly không nghĩ đến chuyện sẽ như thế này, nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Bạch Tiểu Bảo, trong lòng cũng không dễ chịu, mặc dù nàng đối với kẻ địch tàn nhẫn, nhưng đối với người mình nàng đa số rất mềm lòng.
Nhược Ly tiến lên một bước, nửa ngồi xuống, vỗ vỗ bả vai Tiểu Bảo, thấy nàng quay đầu miễn cưỡng cười với mình, lúc thấy Tiểu Bảo cười mà trong đôi mắt to cũng lóe nước mắt, trong lòng càng thêm khó chịu.
"Tìm người hậu táng, Tiểu Bảo, chúng ta đi về trước, còn bọn họ để sau này sử lý." Nhược Ly biết, Nhị phu nhân như vậy, cũng chỉ không muốn làm cho trên tay Tiểu Bảo dính máu, nếu chuyện cũ đã qua, nàng liền thỏa mãn tâm nguyện của bà ấy.
Mọi người vừa nghe, trong nháy mắt thở phào một cái, nhưng bọn họ không biết, chuyện đang chờ đợi bọn họ càng thảm thiết hơn.
Nhược Ly quay trở lại, thấy Bạch Tiểu Bảo vẫn gượng cười, cũng không lôi kéo nàng nữa, để cho nàng đi về nghỉ, còn mình thì đi xử lý những thứ tấu chương gây nhức đầu kia, Thỏ Tộc coi như là xong rồi, Sài Tộc, nàng còn phải nghĩ cách nào tốt nhất mới có thể trừ đi.
Dạ Ly Lạc vừa cùng Hiên Viên Tử Mặc uống trà xong, lúc này đi về thì phát hiện Nhược Ly đã trở lại, cũng không vội vã đi tìm nàng, chỉ cho gọi Dạ Lượng.
"Vương thượng!" Dạ Lượng hiện thân, cung kính thi lễ. Dạ Ly Lạc không ngừng lại, vẫn nhắm thẳng chỗ của Nhược Ly bước đến: "Chuyện của Thỏ Tộc thế nào?" Dạ Ly Lạc miễn cưỡng hỏi, hiển nhiên hắn tin tưởng Nhược Ly có thể xử lý rất tốt, chỉ là muốn biết nàng có bị thua thiệt gì không thôi, nhưng lại cảm thấy ý nghĩ của mình có hơi dư thừa, tiểu nha đầu kia, mới không mềm lòng để cho mình thua thiệt đâu.
Nhưng Dạ Lượng lại cứ ấp ùng, Dạ Ly Lạc lúc này mới thấy không đúng, dừng bước lại, nhìn hắn, trong đôi mắt đã xuất hiện sự không kiên nhẫn, Dạ Lượng chưa bao giờ ấp úng trước mặt hắn.
"Hồi vương thượng, lúc đó, Nhị phu nhân Thỏ Tộc từng đối xử với Bạch Tiểu Bảo rất tốt tự sát, Bạch Tiểu Bảo bị kích thích, Điện hạ liền không xử trí bọn họ nữa."
Bạch Tiểu Bảo cũng không thích bị người khác nắm chặt ống quần của mình không buông, bà ta lại còn dùng sức khiến quần của nàng muốn bị kéo xuống luôn.
Bạch Tiểu Bảo theo bản năng vẫy vẫy chân, muốn hất bà ta ra, thế nhưng mụ đàn bà này giống như bạch tuộc quấn chặt ống quần nàng không thả, lúc này nàng đang cảm thấy quần mình đang từng chút từng chút một tuột dần xuống.
Nhược Ly cũng nhận ra sự lúng túng của Bạch Tiểu Bảo, nhưng nàng không muốn nhúng tay, chỉ đứng ở một góc xem náo nhiệt.
Ngày quá nhàm chán, nếu nàng ra tay, mặc dù có thể nhanh chóng kết thúc, nhưng nàng lại lười. Nếu cuối cùng Bạch Tiểu Bảo không nhẫn tâm xuống tay được, đến lúc đó nàng sẽ ra tay dọn dẹp cục diện rối rắm này.
Dạ Mị bên kia cũng rảnh rỗi nghịch nghịch ngón tay, hắn đang nghĩ có thời gian chi bằng bắt lấy mấy người đem về thử thuốc, cũng tốt hơn ở nơi này xem náo nhiệt.
Bạch Tiểu Bảo lúc này đã nổi giận, một cước đạp bà ta ra, lúc động chân vẫn không quên túm lấy quần, sợ bị bà ta lôi đi.
Bà ta tưởng bà ta là ai mà có thể ở đây lên mặt chứ, phải làm cho bà ta biến mất mới được, bà ta không buông ra thì cần phải sử dụng bạo lực, như vậy mới chịu buông ra.
"Bớt giả bộ đi." Bạch Tiểu Bảo hừ lạnh một tiếng, nàng không phải Bạch Tiểu Bảo cam chịu bị người ức hiếp trước kia, hơn nữa nàng còn nhớ rất rõ đấy, hèn chi bà ta lại mất bình tĩnh đến thế, những lúc không có Đại phu nhân ở nhà, bà ta sẽ hành hạ nàng vô cùng tàn nhẫn.
Lúc này Tộc trưởng Thỏ Tộc hết nhìn nổi nữa, ông ta nhìn Bạch Tiểu Bảo, vẻ mặt không hề hèn mọn, trên mặt tràn đầy sự tức giận, mắt trừng lên, ngay cả râu cũng vểnh cả lên.
"Bạch Tiểu Bảo, ngươi cái đồ nghiệt súc này, dám mang theo người ngoài vào làm điều xằng bậy, đây là muốn tạo phản sao?" Tộc trưởng Thỏ tộc lúc này còn chưa nhận ra được tình hình, đưa cánh tay mập phì ngắn ngủn chỉ vào Nhược Ly.
Nhược Ly không cần suy nghĩ, ngón tay giương lên, chỉ thấy ngón tay tộc trưởng rơi xuống đất, ông ta đau đớn thét lên.
Lúc nhìn thấy ngón tay của ông ta rơi xuống đất, những nữ quyến kia cả kinh lại gào lên một trận, làm cho Nhược Ly nhíu chặt mày lại, "Kẻ nào còn ồn ào, ta sẽ khiến kẻ đó câm luôn!" Nàng lạnh lùng cảnh cáo, mặc dù giọng nói không lớn, nhưng ai cũng đều nghe, giọng nói lạnh lẽo như vọng về từ âm phủ lọt vào tai khiến bọn họ rét run.
Trong nháy mắt, ngoại trừ Tộc trưởng đang kêu rên thì cả đại sảnh đều trở nên an tĩnh.
"Rất tốt!" Nhược Ly nhả ra hai chữ, Dạ Mị bên kia nãy giờ rảnh rỗi cũng thấy ngứa ngáy, cũng nên ra tay làm cho thế giới an tĩnh lại mới được.
Tộc trưởng Thỏ tộc đang kêu rên chỉ thấy có cái gì xẹt qua, đầu lưỡi ông ta rõ ràng còn đang nảy lên lập tức rớt xuống đất, mọi người rõ ràng có thể nghe âm thanh đầu lưỡi rơi xuống đất, cùng với tiếng ú ớ đầy kinh hãi của Tộc trưởng.
Bạch Tiểu Bảo vẫn lạnh lùng nhìn, nàng cũng không hề đồng tình với ông ta, là do ông ta gieo gió gặt bão. Nữ nhi của mình tìm được đường sống trong chỗ chết mà quay về, vậy mà ông ta không thèm hỏi một câu còn mắng nàng là nghiệt chủng.
Đúng là một người cha tốt.
Bạch Tiểu Bảo tiến lên một bước, nhấc chân giẫm xuống cái lưỡi bị đứt, sau đó nở nụ cười nhìn Tộc trưởng Thỏ Tộc giận đến gân xanh nổi đầy trán, chậm rãi nói: "Ta có phải nghiệt chủng hay không, hẳn là ông biết rõ chứ nhỉ?"
Tộc trưởng Thỏ tộc nghẹn họng, thiếu chút nữa nghẹn chết, được Nhị phu nhân bên cạnh vuốt vuốt cho nhuận khí. Nhị phu nhân tin Phật, tâm địa luôn thiện lương, cho nên mặc kệ gặp chuyện gì cũng đều hết sức bình tĩnh.
"Nhưng nhìn ông thế này, có thể sinh con hay không cũng là một chuyện, nói không chừng cả ta và các ca ca, tỷ tỷ đều là con hoang!" Bạch Tiểu Bảo nói xong nhìn lướt qua một ca ca, sáu tỷ tỷ và ba muội muội đang đứng im một chỗ không dám lên tiếng.
Phụ thân của mình sắp bị người ta ngược đến chết, mà bọn họ ngay cả một tiếng động cũng không phát ra , e là sợ phiền toái rơi xuống đầu mình, thật đúng là những hài tử ngoan.
"Ồ! Ta sao lại quên mất nhỉ, ông không có lưỡi, làm sao mà thú nhận được chuyện đã làm phản đây?" Nhược Ly đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra, nhưng ngay sau đó khẽ mỉm cười, nàng đã có chủ ý.
"Thôi, cho ngươi viết xuống đất vậy, dùng máu của mình ấy." Nhược Ly cực kỳ hài lòng với chủ ý này của mình, ban đầu nàng đi Mê Vụ sâm lâm đã nói trước rồi, kẻ phản bội sẽ không có kết quả tốt, ông ta đã biết rõ còn cố làm, tội chết là khó tránh khỏi.
Tộc trưởng Thỏ Tộc dù có bị đứt dây thần kinh cũng biết vị trước mặt này không dễ chọc vào, liền an tĩnh không dám phát ra tiếng ô ô nữa, vội vàng gật đầu đồng ý.
"Trừ Sài Tộc, còn có tộc nào tham dự nữa?" Nhược Ly lười biếng hỏi, thật ra dù ông ta có nói hay không, những kẻ khác nàng nhật định sẽ bắt được, tiêu diệt từng tên.
Tộc trưởng Thỏ Tộc nghe nàng hỏi vậy, lập tức cảnh giác, tội làm phản sẽ bị xử tru di cửu tộc, chuyện lớn này ông ta không thể thừa nhận được.
Ông ta liều mạng lắc đầu, muốn phủi sạch mọi chuyện. Nhược Ly mất kiên nhẫn nói: "Đại phu nhân của ngươi đã thừa nhận, xem ra không lột da ngươi thì ngươi sẽ không chịu thành thật rồi."
"Để ta xem ngươi cứng miệng được bao nhiêu!" Nhược Ly nói xong bước đến, tất cả nơi này đều được Dạ Mị bày kết giới nên căn bản d.đ.l.q.đ không sử dụng được yêu lực, hơn nữa Nhược Ly còn hạ độc nhuyễn cân tán, họ ngay cả động một cái cũng lao lực, vì vậy không sợ bọn họ sẽ phản kháng.
Nhược Ly lục lọi trong không gian của mình hồi lâu, đột nhiên lấy ra một bình nhỏ màu đỏ, sau đó lộ ra vẻ mặt hài lòng: "Chúng ta thử cái này một chút."
Nói xong Nhược Ly nhỏ một giọt ở trên đùi tộc trưởng Thỏ Tộc, lập tức nơi đó bị lủng một lỗ thật to, ông ta đau đến mức ngay cả ô ô cũng ô không nổi.
"Sao hả, những tộc kia là tộc nào?" Nhược Ly lạnh lùng nói, hiển nhiên chỉ là thuận miệng hỏi, căn bản cũng không trông cậy vào ông ta còn có hơi sức mà viết ra.
"Các ngươi có ai biết, nói ra, có thể chết sảng khoái hơn." Nhược Ly đứng ở đó, tỏa ra khí thế của bậc đế vương, nàng cúi đầu nhìn đám người đang nằm rạp ở dưới chân.
Nhược Ly như vậy, khiến một người ngoài cuộc như Tiểu Bảo cũng cảm thấy nàng cao cao tại thượng không thể xâm phạm, trong lòng nổi lên một sự tôn kính, bất giác cúi đầu xuống, cam nguyện thuần phục dưới chân nàng.
Nhược Ly như vậy cũng xinh đẹp không gì sánh được, mặc dù có mạng mỏng che mặt, thế nhưng một cái nhăn mày, một nụ cười, liền có thể hấp dẫn hồn phách của người khác.
Đám người kia gương mặt mờ mịt, muốn nói ra để cứu mạng mình, tuy nhiên họ thật chẳng biết gì mà nói.
"Thôi, bổn hoàng đã không còn kiên nhẫn!" Nhược Ly cau mày, không muốn dây dưa tiếp nữa.
Hai chữ bổn hoàng vừa thoát ra, đám người kia liền tái mặt, trong nháy mắt hiểu, đây chính là tiểu Yêu hoàng mới vừa lên ngôi, tin đồn nàng hết sức hung tàn, hôm nay thua bởi trên tay nàng, họ chỉ có thể van xin được chết thống khoái một chút.
Nàng quay đầu lại nhìn Bạch Tiểu Bảo, hỏi: "Tiểu Bảo, xử trí bọn họ như thế nào, ngươi định đoạt đi." Đây dù sao cũng là người nhà của nàng, mặc dù không có ai tử tế, nhưng Nhược Ly biết chuyện này phải giao cho nàng ấy xử lý.
"Nhị phu nhân chưa từng làm gì nên tha cho bà ấy, những người khác xử trí như thế nào đều được." Bạch Tiểu Bảo cũng lười để ý đến, có người nhà như vậy, thật sự cảm thấy ngột ngạt.
Nhược Ly gật đầu, hiển nhiên còn chưa nghĩ ra xử lý phải như thế nào đám người này. Lúc này Nhị phu nhân lại nhu nhu nhược nhược bước ra.
"Tiểu Bảo, Nhị nương bình thường đối với ngươi không tồi, giết phụ thân là tội khó có thể dung thứ, ngươi cũng không thể phạm vào! Nếu không sau khi chết sẽ không được yên lòng!" Nhị phu nhân hoàn toàn có lòng tốt khuyên can, bà cũng biết cuộc sống của Tiểu Bảo ở nhà hết sức khổ sở, thế nhưng tội giết phụ thân từ xưa tới nay đều bị thiên lôi đánh đấy.
Bạch Tiểu Bảo nhớ bà là một người phụ nữ dịu dàng, bà không có quyền thế gì, cũng thường xuyên bị ức hiếp, nhưng vẫn che chở cho Bạch Tiểu Bảo, ân tình này nàng luôn ghi nhớ.
Bạch Tiểu Bảo tiến lên đỡ Nhị phu nhân dậy, nói: "Nhị nương, chuyện sau khi chết thì sau này hẵng nói, hôm nay thù này không báo, nửa đời sau ta sẽ sống không thoải mái."
Nhị phu nhân bi thương nhìn vẻ mặt ngoan tuyệt của Bạch Tiểu Bảo, biết nàng lần này tìm được đường sống trong chỗ chết, tính tình đã trở nên kiên cường, bất đắc dĩ thở dài, bà cũng coi như yên tâm về nàng.
"Tiểu Bảo, nếu như cần phải có người bị trừng phạt, vậy hãy để cho Nhị nương chịu đi, ngươi phải sống thật vui vẻ nhé." Nói xong, Nhị phu nhân liền cắn lưỡi tự sát, mãi đến khi bà đã ngừng thở, Bạch Tiểu Bảo vẫn còn ngây người kinh ngạc.
Cho đến khi bà ấy ngã xuống đất, Bạch Tiểu Bảo mới đờ đẫn nhìn bà, đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót, nàng biết đó là nổi bi ai của thân thể này.
Nhược Ly không nghĩ đến chuyện sẽ như thế này, nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của Bạch Tiểu Bảo, trong lòng cũng không dễ chịu, mặc dù nàng đối với kẻ địch tàn nhẫn, nhưng đối với người mình nàng đa số rất mềm lòng.
Nhược Ly tiến lên một bước, nửa ngồi xuống, vỗ vỗ bả vai Tiểu Bảo, thấy nàng quay đầu miễn cưỡng cười với mình, lúc thấy Tiểu Bảo cười mà trong đôi mắt to cũng lóe nước mắt, trong lòng càng thêm khó chịu.
"Tìm người hậu táng, Tiểu Bảo, chúng ta đi về trước, còn bọn họ để sau này sử lý." Nhược Ly biết, Nhị phu nhân như vậy, cũng chỉ không muốn làm cho trên tay Tiểu Bảo dính máu, nếu chuyện cũ đã qua, nàng liền thỏa mãn tâm nguyện của bà ấy.
Mọi người vừa nghe, trong nháy mắt thở phào một cái, nhưng bọn họ không biết, chuyện đang chờ đợi bọn họ càng thảm thiết hơn.
Nhược Ly quay trở lại, thấy Bạch Tiểu Bảo vẫn gượng cười, cũng không lôi kéo nàng nữa, để cho nàng đi về nghỉ, còn mình thì đi xử lý những thứ tấu chương gây nhức đầu kia, Thỏ Tộc coi như là xong rồi, Sài Tộc, nàng còn phải nghĩ cách nào tốt nhất mới có thể trừ đi.
Dạ Ly Lạc vừa cùng Hiên Viên Tử Mặc uống trà xong, lúc này đi về thì phát hiện Nhược Ly đã trở lại, cũng không vội vã đi tìm nàng, chỉ cho gọi Dạ Lượng.
"Vương thượng!" Dạ Lượng hiện thân, cung kính thi lễ. Dạ Ly Lạc không ngừng lại, vẫn nhắm thẳng chỗ của Nhược Ly bước đến: "Chuyện của Thỏ Tộc thế nào?" Dạ Ly Lạc miễn cưỡng hỏi, hiển nhiên hắn tin tưởng Nhược Ly có thể xử lý rất tốt, chỉ là muốn biết nàng có bị thua thiệt gì không thôi, nhưng lại cảm thấy ý nghĩ của mình có hơi dư thừa, tiểu nha đầu kia, mới không mềm lòng để cho mình thua thiệt đâu.
Nhưng Dạ Lượng lại cứ ấp ùng, Dạ Ly Lạc lúc này mới thấy không đúng, dừng bước lại, nhìn hắn, trong đôi mắt đã xuất hiện sự không kiên nhẫn, Dạ Lượng chưa bao giờ ấp úng trước mặt hắn.
"Hồi vương thượng, lúc đó, Nhị phu nhân Thỏ Tộc từng đối xử với Bạch Tiểu Bảo rất tốt tự sát, Bạch Tiểu Bảo bị kích thích, Điện hạ liền không xử trí bọn họ nữa."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook