Thịnh Thế Yêu Sủng
Chương 76: Trả thù

*********, còn lựa những biện pháp ra tay rất sạch sẽ để không ai nhìn ra được là ba ta đã ra tay.

Hừ, dù nàng là người hiện đại đam mê hòa bình cũng nhịn không được nữa, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, ai nhịn được chứ Bạch Tiểu Bảo nàng cũng nhịn không được rồi.

Nhược Ly rất tán thưởng với hành động này của Bạch Tiểu Bảo, hài lòng nhìn Bạch Tiểu Bảo một cái, xem ra Tiểu Bảo cũng không phải cái bánh bao thích im hơi lặng tiếng .

"Ngươi!" Đại phu nhân tức muốn điên lên được, Bạch Tiểu Bảo luôn luôn bị bà ta giẫm ở dưới bàn chân lại dám đối xử với bà ta như vậy, nhưng bà ta đã quên tình cảnh của mình lúc này bất lợi như thế nào.

"Ta thế nào?" Bạch Tiểu Bảo yếu ớt nói: "Có phải nên là người chịu đựng sự giẫm đạp của bà. Đại nương, Tiểu Bảo không phải cố ý, ai kêu ngực ngươi lớn như vậy, không đá cũng có lỗi với nó!"

". . . . . ." Dạ Mị đứng bên cạnh khóe miệng co quắp, Bạch Tiểu Bảo còn có thể ước lượng được ngực của Đại phu nhân, hiểu biết của hắn với nàng lại tăng thêm về phương diện này, nàng ấy thật là nữ tử sao?

"Ngươi!" Đại phu nhân dù nhanh mồm nhanh miệng, nhưng cũng không thốt nên lời, bà ta trừng mắt nhìn chằm chằm nhìn Bạch Tiểu Bảo, hận không được nuốt luôn nàng.

"Bốp!" Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Bạch Tiểu Bảo xoa bàn tay nhỏ bé ửng đỏ của mình, khuôn mặt vô tội nhìn Đai phu nhân bụm mặt nói không nên lời

"Ngươi!" Nửa bên mặt Đại phu nhân sưng lên, giận đến mức không nói được một câu tử tế.

Bạch Tiểu Bảo nhìn bà ta, chớp chớp đôi mắt to long lanh, sau đó thờ ơ nói: "Bà bị đánh là do ánh mắt của bà đó, Đại nương, ta thỏa mãn bà, sao bà còn tức giận chứ?"

Nói xòn lại tát bà ta thêm một cái: "A, chắc bà muốn đồng đều hai bên đúng không, giờ thấy thoải mái chưa?"

"Ngươi, tiện nhân!" Lúc này Đại phu nhân cuối cùng cũng nói được một câu, hai cái bạt tai này khiến gò má bà ta của sưng lên thật cao, miệng cũng chảy máu, có thể thấy được hai cái tát này dùng bao nhiêu sức lực.

Đôi mắt phượng của Dạ Mị nhìn chằm chằm, nhìn là sợ hết hồn hết vía, sao hắn có cảm giác nha đầu này giống Nhược Ly ở chỗ liều mạng cùng nhẫn tâm nhỉ, trong lòng lập tức cảm thấy sợ, thật may là bình thường nàng không trả đũa hắn, nha đầu này lúc trở nên hung ác cũng rất dọa người.

"Tiểu Bảo, cho ngươi." Nhược Ly đưa một cái bình màu đen cho Bạch Tiểu Bảo, sau đó nhẹ nhàng nói: "Đây là vạn kiến cắn cốt."

Bạch Tiểu Bảo cẩn thận nhận lấy, đối với mấy cái chai lọ của Nhược Ly, nàng phải cẩn thận. Biết Nhược Ly là đệ tử của Dạ Mị, càng thêm trò học từ thầy mà giỏi hơn thầy, phương diện dụng độc hết sức âm độc.

"Nhỏ lên một giọt, bảo đảm bà ta sẽ đau ngứa vô cùng, gãi đến máu thịt lẫn lộn cũng sẽ không dừng lại." Nhược Ly cười lạnh nhìn Đại phu nhân vẻ mặt đang phách lối, rất hài lòng nhìn sắc mặt bà ta dần dần trở nên thành trắng bệch theo lời nói của nàng: "Cảm giác tự mình gãi tới chết nhất định rất khó quên đúng không?"

"Ồ! Không đúng, ngươi đã chết rồi, có gì mà khó quên hay không khó quên chứ!" Nhược Ly tỏ vẻ như bừng tỉnh hiểu ra, càng khiến sắc mặt Đại phu nhân thêm trắng bệch.

"Cầu xin. . . . . . Van cầu ngươi tha mạng!" Đại phu nhân rất thức thời, lập tức quỳ trên mặt đất, nhào đến chân của Nhược Ly, cầu xin tha thứ.

"Hả?" Nhược Ly không thèm để ý, một cước đạp bà ta ra, chán ghét nhìn ống quần bị Đại phu nhân nắm vào.

Nàng vừa lườm vừa dẫm lên tay Đại phu nhân, theo tiếng kêu gào thảm thiết đại phu nhân, nàng càng dùng sức nghiền nghiền.

"Không ai nói cho ngươi biết, đừng sờ loạn y phục của người khác sao?" Tâm tình Nhược Ly hiển nhiên rất không tốt, sống chung với Dạ Ly Lạc một thời gian, nàng cũng có hơi thích sạch sẽ, rất ghét người không liên quan đụng vào mình.

Đại phu nhân thấy vị này chính là chủ nhân máu lạnh, lập tức đem toàn bộ hi vọng đặt lên người Bạch Tiểu Bảo, bà ta biết, Bạch Tiểu Bảo là người dễ nói chuyện. Vội vàng nhào tới dưới chân của nàng, nhưng bà ta đã quên vừa có người mới dạy dỗ rằng bà ta không nên tùy tiện đụng vào y phục của người khác, một phát bắt được ống quần Bạch Tiểu Bảo, lên tiếng van xin.

"Tiểu Bảo, đại nương sai lầm rồi, ngươi sẽ tha thứ cho ta đúng không? Về sau ta nhất định đối xử với ngươi thật tốt!" Bà ta khóc lóc nức nở, bộ dạng biết vậy chẳng làm. Bạch Tiểu Bảo lạnh lùng nhìn bà ta, trong lòng không khỏi bi thương, trước kia Tiểu Bảo thật đúng là một hài tử hiền lành, nếu để cho nàng nhìn thấy Đại phu nhân thế này, chắc hẳn nhất định sẽ mềm lòng, đáng tiếc nàng không phải Bạch Tiểu Bảo trước kia nữa, nàng là người hiện đại, người hiện đại có thù oán tất phải trả.

Bạch Tiểu Bảo dùng yêu lực một cước đá bà ta bay ra, sau đó nhấc chân dẫm lên cái tay còn lại của Đại phu nhân, nhất thời tiếng hét như tiếng lợn bị chọc tiết vang vọng trong phòng .

Bạch Tiểu Bảo lạnh lùng nhìn bà ta, sau đó nói: "Mới vừa rồi tỷ tỷ không phải đã dạy bà, không nên tùy tiện đụng y phục của người khác hay sao, bà thật là vô tâm, vẫn không chịu đem lời của tỷ tỷ để ở trong lòng sao?"

Đại phu nhân vừa nghe, trong nháy mắt hoảng sợ nhìn về phía Nhược Ly, nuốt nước bọt, biết hôm nay không bị trừng trị, có lẽ sẽ không được Bạch Tiểu Bảo bỏ qua, vội vàng tát vào mặt mình, nói: "Ta vô tâm, là lỗi của ta, mong rằng nữ hiệp tha mạng."

"Ta không phải là nữ hiệp gì cả." Nhược Ly lạnh lùng nhìn Đại phu nhân, đột nhiên nhếch môi cười, nụ cười này, khiến Dạ Mị cảm thấy sống lưng lạnh toát.

"Chỉ là, ngươi đã nói ngươi vô tâm, vậy ta muốn xem ngươi có thật sự vô tâm hay không nhỉ!" Nhược Ly vừa lên tiếng, Đại phu nhân kinh sợ liên tiếp lui về phía sau.

"Cô nương tha mạng! Tiểu Bảo, mau cứu ta!"

Bạch Tiểu Bảo chỉ yên lặng nhìn bà ta, nàng biết Yêu giới có quy củ của Yêu giới, nàng không thể tùy tiện làm xáo trộn. Huống chi, nàng cũng cảm thấy đây là kết quả do bà ta này gieo gió gặt bão.

"Dạ Mị, khoét người bà ta, lấy trái tim ra xem thử, nhưng là đừng làm cho bà ta chết!" Nhược Ly thản nhiên nói, toát lên khí thế của bá chủ Yêu giới, lạnh nhạt coi thường Đại phu nhân giống như con kiến hôi dưới chân.

Dạ Mị lĩnh mệnh, trừng phạt này ở Yêu giới chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần moi trái tim ra một cách hoàn hảo, chắc chắn sẽ không thể chết. Cho nên chuyện này không khó.

Dạ Mị dùng định thân chú cố định Đại phu nhân một chỗ, sau đó đưa tay, chính xác lấy trái tim của bà ta ra, Nhược Ly chỉ thản nhiên nhìn trái tim đang đập trong tay Dạ Mị.

Bạch Tiểu Bảo dù sao cũng là người hiện đại, thấy chuyện máu tanh kinh hãi như vậy vội vàng nhắm mắt lại, hàng lông mi cũng hơi run rẩy, hiển nhiên rất sợ.

Nhược Ly cũng không ép nàng, dù sao không phải là mỗi người đều trời sanh khát máu giống như nàng.

Phương: Ai mang truyện này ra khỏi

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương