Thịnh Thế Tiểu Thư
-
Chương 11: Chính là em
Lôi Hành Liệt cũng không biết bản thân đã phải chịu tra tấn bao lâu, chỉ biết khi mở mắt thì đã nằm trong phòng của mình.
“Sao anh lại làm như vậy với Tiểu Liệt? Nó chỉ là một đứa trẻ mới năm tuổi!” Giọng nói người phụ nữ không che giấu sự tức giận, Lôi Hành Liệt nhận ra đây là giọng nói của mẹ cậu, cậu không hình dung ra được một người phụ nữ ôn nhu như bà khi tức giận lên sẽ có bộ dạng như thế nào.
“Năm tuổi thì làm sao? Năm đó tôi năm tuổi cũng là bị đẩy vào căn phòng tối huấn luyện đấy thôi.” Người đàn ông lạnh lùng lên tiếng, trong giọng nói đều là sự không kiên nhẫn.
“Làm sao anh có thể nói như vậy? Nó cũng chỉ là một đứa trẻ, ra tay nặng như vậy anh không sợ nó chết hay sao chứ?” Có trời mới biết khi Hứa Tịnh Văn nhìn thấy con trai mặt mũi bầm dập, bước chân loạn choạng, cả người bê bét máu thì vô cùng kinh hãi, nếu không phải có quản gia bên cạnh cảnh tỉnh thì bà sớm đã ngất xỉu.
“Nếu nó mang dòng máu của Lôi gia thì sẽ không dễ dàng chết như vậy.”
“Lôi gia Lôi gia, anh suốt ngày chỉ biết mang Lôi gia ra, anh không hề coi nó là con của anh đúng không?” Hứa Tịnh Văn đau khổ nhìn người đàn ông trước mắt, bà biết bản thân không danh không phận theo ông là đánh mất gia giáo, đánh mất mặt mũi Hứa gia nhưng bà chưa bao giờ hối hận về quyết định này, chỉ là hiện tại nhìn thấy con trai thành ra như vậy, Hứa Tịnh Văn đột nhiên cảm thấy, trước kia lựa chọn ở bên cạnh ông liệu có là việc làm đúng đắn?
Lôi gia là hắc đạo có tiếng ở Thượng Hải, Lôi Khiếu Thiên lại là gia chủ Lôi gia, con trai của ông sau này sợ là phải nối nghiệp ông, mặc dù Hứa Tịnh Văn chỉ muốn Lôi Hành Liệt có một cuộc sống bình thường nhưng một khi đã mang dòng máu của Lôi gia, cho dù chạy đằng trời cũng không thoát được nghịch cảnh này, bởi vì Lôi Khiếu Thiên chỉ có hai đứa con trai cho nên thân là con cả, Lôi Hành Liệt tất nhiên nhận được sự chú ý của ông, ông muốn bồi dưỡng cậu thành người kế nghiệp cũng là chuyện thường nhưng Hứa Tịnh Văn lại không nghĩ như vậy.
Lôi gia tồn tại mấy trăm năm, đó là nơi đầm rồng hang hổ, hơn nữa Lôi Hành Liệt lại chỉ mang thân phận con riêng, sau này nếu muốn kế thừa Lôi Khiếu Thiên thì chỉ còn một cách là đạp ngã con trai của chính thất để thượng vị, Hứa Tịnh Văn không nghĩ nhìn thấy con trai bà gặp nguy hiểm, cũng không nghĩ đến cảnh tượng con trai sẽ trở thành một người vô tình như Lôi Khiếu Thiên.
“Nếu tôi không coi nó là con cô nghĩ rằng tôi sẽ bồi dưỡng nó sao?” Lôi Khiếu Thiên trầm giọng, trong giọng nói đều là sự không vui, hắn là Lôi gia gia chủ, trước giờ chỉ có người khác khom lưng hạ giọng trước mặt hắn, làm gì có chuyện hắn nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy với người khác?
Hứa Tịnh Văn là ngoại lệ, bất quá Lôi Khiếu Thiên cũng không muốn ngoại lệ này tiếp tục tồn tại, hắn là người tiếp quản cả một cơ đồ đại nghiệp, bá chủ của thế giới ngầm Thượng Hải, làm sao có thể nhân nhượng với một người phụ nữ như Hứa Tịnh Văn được?
Nếu không phải bà ôn nhu thiện lượng, thấu hiểu lòng người, lại sinh cho hắn một đứa con trai thì hắn sớm đã đi tìm người phụ nữ khác rồi.
“Bồi dưỡng? Anh gọi đây là bồi dưỡng? Anh đây là đang giết nó.”
“Nếu tôi muốn giết nó thì có cần tốn thời gian cùng công sức như vậy không?”
“Không thể như vậy, tôi sẽ mang nó rời khỏi nơi này.”
“Cô không được đi.”
“Anh buông tôi ra, tôi sẽ không để con trai tôi chết trong tay anh.”
“...”
Tiếng cãi nhau truyền vào tai khiến cậu nhịn không được nhíu mày, trước kia mẹ cậu rất yêu thương cha cậu, bà luôn dùng thái độ ôn nhu như nước để quan tâm ông, mà cha cậu... mặc dù thái độ không nóng không lạnh nhưng cũng chưa bao giờ dùng thái độ thiếu kiên nhẫn như thế, hiện tại hai người tranh cãi gây gắt, không ai nhường ai... là bởi vì cậu sao?
Vậy mà cậu còn cho rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Cậu bị một đám người xa lạ đánh đập dã man, nhìn thấy cậu không có lực chống cự với đám người kia ông ta không chỉ không tiến lên giúp cậu mà còn nhìn cậu với đôi mắt lạnh lẽo như nhìn một cái xác chết vô hồn, tựa như trong mắt ông cậu chẳng qua chỉ là một thứ đồ vật gì đó, có cũng được mà không có cũng được.
Những kí ức tàn nhẫn đó, cậu cho rằng đó chỉ là một giấc mơ nhưng hóa ra đó lại là sự thật.
Đôi khi sự thật thật tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức có thể khiến một đứa trẻ năm tuổi bỗng chốc trưởng thành trong một đêm.
“Mẹ...” Giọng nói khàn khàn, vô cùng khó nghe, hoàn toàn không hề đả động đến cuộc tranh cãi, nhưng Hứa Tịnh Văn vẫn luôn chú ý đến người trên giường, mặc dù có cãi nhau nhưng ánh mắt bà thủy chung chưa hề rời khỏi người cậu, cho nên cậu có động tĩnh bà liền nhận thấy.
“Tiểu Liệt, Tiểu Liệt...” Hứa Tịnh Văn thoát khỏi giam cầm của người đàn ông mà đi đến bên giường, gương mặt bà lúc này đã đầy nước mắt, nhìn thấy cậu tỉnh lại, đôi mắt bà hiện lên tia vui sướng.
“Mẹ...” Lôi Hành Liệt định đưa tay lau nước mắt cho bà nhưng thân thể cậu lại không có sức lực, hơn nữa mỗi lần động đậy đều khiến cậu đau đến nhăn mày.
“Con đừng động đậy...” Thấy cậu muốn động bà liền ngăn cản, nhưng không dám dùng sức quá mạnh, sợ làm đau cậu.
“Tỉnh lại là tốt rồi.” Lôi Khiếu Thiên nhìn sắc mặt cậu tái nhợt, mặt mũi bầm dập, trên thân thể cũng có không ít vết thương vậy mà chân mày cũng chẳng thèm nhíu, dùng giọng điệu lạnh nhạt để nói một câu như vậy.
Nhìn đến người đàn ông, thân thể cậu rõ ràng là căng thẳng, Hứa Tịnh Văn nhận thấy con trai không thích hợp liền đưa tay trấn an cậu miệng cũng không quên an ủi: “Tiểu Liệt ngoan, có mẹ ở đây rồi, mẹ sẽ bảo vệ con.”
Dưới sự trấn an của bà, thân thể cậu dần thả lỏng, bất quá ánh mắt cậu vẫn chăm chú nhìn vào người đàn ông, đôi mắt cậu lắng đọng như nước hồ, trong suốt như gương, khi người đàn ông nhìn vào đôi mắt đó thì không khỏi nhíu mày.
Ông không thích đôi mắt này của cậu, mặc dù tướng mạo của cậu giống ông đến bảy phần nhưng đôi mắt cậu lại được di truyền từ Hứa Tịnh Văn, Hứa Tịnh Văn là một phụ nữ ôn nhu, cho nên đôi mắt bà lúc nào cũng chứa hơi nước, bộ dạng yếu đuối mỏng manh khiến đàn ông nhìn vào liền muốn bảo vệ, mà Lôi Hành Liệt, ánh mắt cậu tuy giống với Hứa Tịnh Văn nhưng so với bà ánh mắt cậu lại đặc biệt có hồn, sâu thẳm như biển, đôi lúc lại âm trầm như bầu trời đêm, nếu cậu không chịu bộc lộ cảm xúc của mình thì sẽ không ai có thể nhận thấy được suy nghĩ của cậu qua đôi mắt đó, lúc này cũng vậy, ông không thể nào biết được suy nghĩ của cậu.
“Ánh mắt này của con là gì?” Lôi Khiếu Thiên trước giờ luôn nhận được ánh mắt kính sợ của người khác, lúc này lại đối diện với ánh mắt trong suốt của cậu khiến ông có chút không vui.
Lôi Hành Liệt chuyển mắt, không có tiếp tục nhìn ông nữa, trong đầu cậu lúc này cũng chỉ có hình bóng của người phụ nữ bên cạnh, bàn tay ấm áp của bà cầm lấy tay cậu khiến cậu cảm nhận được hơi ấm.
“Lôi Hành Liệt!” Lôi Khiếu Thiên thấy cậu không trả lời, không khỏi tức giận gầm lên một tiếng.
“Đủ rồi!” Nhận thấy thân thể của cậu run lên từng đợt, Hứa Tịnh Văn tức giận đứng lên, nà là người phụ nữ ôn nhu, trước giờ chưa bao giờ nổi giận với người khác, vậy mà lúc này bà lại vì con trai mình mà nổi giận với người đàn ông trước mặt, bá chủ thế giới ngầm ở Thượng Hải.
“Tiểu Liệt vừa mới tỉnh lại, ông lại muốn hô lớn hô nhỏ cái gì? Chẳng lẽ những chuyện ông làm còn chưa đủ sao? Bây giờ nó ngã bệnh rồi ông cũng không chịu buông tha cho nó, ông đây là muốn ép chết mẹ con tôi có phải không?!” Vừa dứt lời bà liền khóc nức nở, đối với dung nhan kiều diễm lê hoa đái vũ kia, đổi lại là ngày thường ông nhất định sẽ tiến lên an ủi bà nhưng hôm nay thì không, ông nhìn bà một cái thật sâu rồi quay người rời đi, một câu cũng không nói.
“Tiểu Liệt, là mẹ có lỗi với con...” Người đàn ông đi rồi, bà lập tức đi về phía giường ôm lấy cậu khóc nức nở, đó là lần đầu tiên Lôi Hành Liệt nhìn thấy mẹ cậu khóc, giọt nước mắt rơi xuống môi cậu, có vị mặn và khổ, cậu không thích mùi vị này lắm.
Ngày hôm sau cậu nằm trên giường dưỡng bệnh, không đúng, là dưỡng thương, mẹ câu một bên chăm sóc cậu mà cha cậu từ đầu chí cuối đều không có xuất hiện, ngày thứ hai vẫn như vậy, cho đến ngày thứ năm những vết bầm trên da thịt đã biến mất, sức khỏe cậu phục hồi không ít thì lúc này ông mới xuất hiện.
Cậu còn nghĩ rằng ông đến là để thăm cậu, không ngờ khi gặp cậu thần sắc tỉnh táo thì câu đầu tiên ông nói lại là: “Nghỉ ngơi tốt rồi thì đi huấn luyện đi.”
Mấy ngày nay cậu cũng đã nghe thuộc hạ của cha cậu nói qua, sở dĩ ông đưa cậu đến nhà kho đó để người khác đánh đập cậu thực chất là ông muốn huấn luyện cậu trở thành người mạnh mẽ, Lôi gia con cháu đơn bạc, cậu lại là con trai trưởng của ông, ông là đang có ý định bồi dưỡng cậu thành người thừa kế của mình, cậu nên lấy làm vinh hạnh mới đúng, không nên yếu đuối như một đứa trẻ mà tìm mẹ khóc lóc.
Lôi Hành Liệt không biết công việc của cha cậu là gì, bất quá nhìn qua cách ông ăn mặc, vũ khí trên người ông, cách ông đối xử với thuộc hạ liền biết ông có thân phận không tầm thường, ít nhất cũng là... làm ăn phi pháp.
Lôi Hành Liệt chỉ là một đứa trẻ, có rất nhiều chuyện cậu không phân biệt được đúng sai, cho nên đối với công việc của cha cậu, cậu được chứng kiến từ nhỏ đến lớn nên cậu không cảm thấy việc làm của cha cậu là sai trái, mặc dù nhiều lần mẹ cậu đã bảo sau này cậu không cần giống như cha cậu làm việc này.
Ông muốn bồi dưỡng cậu làm người thừa kế, cậu tất nhiên là vui vẻ nhưng cách ông bồi dưỡng một người thừa kế là để cho một đứa trẻ bị đánh không có sức chống trả sao?
Đang lúc cậu đấu tranh không biết bản thân có nên đi theo ông hay không, bởi vì vết thương trên người cậu mặc dù đã khỏi rồi nhưng còn ẩn ẩn đau đớn, lúc này Hứa Tịnh Văn đột nhiên xông vào ôm chằm lấy cậu.
“Ông không được đưa Tiểu Liệt đến nơi đó nữa, tôi sẽ không để ông đưa thằng bé đi.”
“Chuyện này không phải do cô quyết định.” Lôi Khiếu Thiên cười lạnh, phất tay một cái phía sau liền xuất hiện mấy người đàn ông cao lớn khác, một người phụ nữ như Hứa Tịnh Văn làm sao có thề là đối thủ của mấy người đàn ông, cho nên rất nhanh liền bị tách ra.
“Tiểu Liệt...” Hứa Tịnh Văn bị một người đàn ông đẩy, người đàn ông không dám dùng quá nhiều sức lực nhưng thân thể Hứa Tịnh Văn yếu ớt, vì bị đụng liền ngã xuống giường.
“Mẹ...” Thấy bà bị ngã, Lôi Hành Liệt giãy giụa, muốn thoát khỏi giam cầm của người đàn ông nhưng sức lực của một đứa trẻ vốn chẳng là bao, hoàn toàn không lay động được người đàn ông.
“Nếu con còn tiếp tục chống cự, mẹ con không chỉ bị ngã đơn giản như vậy đâu.” Giọng nói lạnh lẽo, trầm tĩnh khiến Lôi Hành Liệt không thể tin tưởng vào tai mình.
“Bà ấy là vợ của ông!” Lôi Hành Liệt trừng mắt, tựa hồ như muốn khẳng định điều gì đó, đáng tiếc làm cậu thất vọng, người đàn ông nghe cậu nói vậy tựa như nghe thấy chuyện cười, thần sắc trên mặt lại càng thêm lạnh lùng.
“Vợ? Phải không?”
Lôi Hành Liệt: “!!!”
Cậu không hiểu cha cậu là đang có ý gì, bất quá cũng không cho cậu cơ hội mở miệng, cha cậu đã cho người dẫn cậu đi.
“Đưa nó đi.”
“Tiểu Liệt...” Cánh cửa đóng lại, Hứa Tịnh Văn ngồi trên giường khóc nức nở, con trai của bà... là bà sai rồi sao?
Một lần huấn luyện là hai năm, Lôi Hành Liệt bảy tuổi đã không còn là Lôi Hành Liệt năm tuổi, cả người cậu tản ra hơi thở âm trầm khiến mẹ cậu ngày ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, mà cha cậu thì càng nhìn cậu với ánh mắt hài lòng.
Một ngày nọ, rốt cuộc cậu cũng biết được câu nói của năm đó của cha cậu là có ý gì.
“Cô chính là Hứa Tịnh Văn?” Người phụ nữ ngoại quốc với mái tóc màu vàng, đôi mắt màu xanh đặc trưng, làn da bà rất trắng, hoàn toàn là một mỹ nhân, chỉ là khí thế của bà có chút sắc bén, khiến Hứa Tịnh Văn không khỏi sợ hãi vài phần.
“Đúng vậy, xin hỏi cô là...”
“Là tình nhân của chồng tôi mà cô không biết tôi là ai sao?”
“Tình nhân của chồng cô?” Hứa Tịnh Văn trừng lớn mắt, sắc mặt nháy mắt liền trở nên tái nhợt, hiển nhiên bà đã đoán được thân phận của người phụ nữ trước mặt.
“Cô là...”
“Belinda Wilson, Lôi gia chủ mẫu.” Người phụ nữ gọi Belinda Wilson cong lên khóe môi, móng tay màu đỏ tươi đưa lên khóe miệng, đôi mắt màu xanh như biển kia nhìn Hứa Tịnh Văn toàn là sự khinh thường.
[Phần còn lại xin liên hệ [email protected] để biết thêm thông tin chi tiết]
“Sao anh lại làm như vậy với Tiểu Liệt? Nó chỉ là một đứa trẻ mới năm tuổi!” Giọng nói người phụ nữ không che giấu sự tức giận, Lôi Hành Liệt nhận ra đây là giọng nói của mẹ cậu, cậu không hình dung ra được một người phụ nữ ôn nhu như bà khi tức giận lên sẽ có bộ dạng như thế nào.
“Năm tuổi thì làm sao? Năm đó tôi năm tuổi cũng là bị đẩy vào căn phòng tối huấn luyện đấy thôi.” Người đàn ông lạnh lùng lên tiếng, trong giọng nói đều là sự không kiên nhẫn.
“Làm sao anh có thể nói như vậy? Nó cũng chỉ là một đứa trẻ, ra tay nặng như vậy anh không sợ nó chết hay sao chứ?” Có trời mới biết khi Hứa Tịnh Văn nhìn thấy con trai mặt mũi bầm dập, bước chân loạn choạng, cả người bê bét máu thì vô cùng kinh hãi, nếu không phải có quản gia bên cạnh cảnh tỉnh thì bà sớm đã ngất xỉu.
“Nếu nó mang dòng máu của Lôi gia thì sẽ không dễ dàng chết như vậy.”
“Lôi gia Lôi gia, anh suốt ngày chỉ biết mang Lôi gia ra, anh không hề coi nó là con của anh đúng không?” Hứa Tịnh Văn đau khổ nhìn người đàn ông trước mắt, bà biết bản thân không danh không phận theo ông là đánh mất gia giáo, đánh mất mặt mũi Hứa gia nhưng bà chưa bao giờ hối hận về quyết định này, chỉ là hiện tại nhìn thấy con trai thành ra như vậy, Hứa Tịnh Văn đột nhiên cảm thấy, trước kia lựa chọn ở bên cạnh ông liệu có là việc làm đúng đắn?
Lôi gia là hắc đạo có tiếng ở Thượng Hải, Lôi Khiếu Thiên lại là gia chủ Lôi gia, con trai của ông sau này sợ là phải nối nghiệp ông, mặc dù Hứa Tịnh Văn chỉ muốn Lôi Hành Liệt có một cuộc sống bình thường nhưng một khi đã mang dòng máu của Lôi gia, cho dù chạy đằng trời cũng không thoát được nghịch cảnh này, bởi vì Lôi Khiếu Thiên chỉ có hai đứa con trai cho nên thân là con cả, Lôi Hành Liệt tất nhiên nhận được sự chú ý của ông, ông muốn bồi dưỡng cậu thành người kế nghiệp cũng là chuyện thường nhưng Hứa Tịnh Văn lại không nghĩ như vậy.
Lôi gia tồn tại mấy trăm năm, đó là nơi đầm rồng hang hổ, hơn nữa Lôi Hành Liệt lại chỉ mang thân phận con riêng, sau này nếu muốn kế thừa Lôi Khiếu Thiên thì chỉ còn một cách là đạp ngã con trai của chính thất để thượng vị, Hứa Tịnh Văn không nghĩ nhìn thấy con trai bà gặp nguy hiểm, cũng không nghĩ đến cảnh tượng con trai sẽ trở thành một người vô tình như Lôi Khiếu Thiên.
“Nếu tôi không coi nó là con cô nghĩ rằng tôi sẽ bồi dưỡng nó sao?” Lôi Khiếu Thiên trầm giọng, trong giọng nói đều là sự không vui, hắn là Lôi gia gia chủ, trước giờ chỉ có người khác khom lưng hạ giọng trước mặt hắn, làm gì có chuyện hắn nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy với người khác?
Hứa Tịnh Văn là ngoại lệ, bất quá Lôi Khiếu Thiên cũng không muốn ngoại lệ này tiếp tục tồn tại, hắn là người tiếp quản cả một cơ đồ đại nghiệp, bá chủ của thế giới ngầm Thượng Hải, làm sao có thể nhân nhượng với một người phụ nữ như Hứa Tịnh Văn được?
Nếu không phải bà ôn nhu thiện lượng, thấu hiểu lòng người, lại sinh cho hắn một đứa con trai thì hắn sớm đã đi tìm người phụ nữ khác rồi.
“Bồi dưỡng? Anh gọi đây là bồi dưỡng? Anh đây là đang giết nó.”
“Nếu tôi muốn giết nó thì có cần tốn thời gian cùng công sức như vậy không?”
“Không thể như vậy, tôi sẽ mang nó rời khỏi nơi này.”
“Cô không được đi.”
“Anh buông tôi ra, tôi sẽ không để con trai tôi chết trong tay anh.”
“...”
Tiếng cãi nhau truyền vào tai khiến cậu nhịn không được nhíu mày, trước kia mẹ cậu rất yêu thương cha cậu, bà luôn dùng thái độ ôn nhu như nước để quan tâm ông, mà cha cậu... mặc dù thái độ không nóng không lạnh nhưng cũng chưa bao giờ dùng thái độ thiếu kiên nhẫn như thế, hiện tại hai người tranh cãi gây gắt, không ai nhường ai... là bởi vì cậu sao?
Vậy mà cậu còn cho rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Cậu bị một đám người xa lạ đánh đập dã man, nhìn thấy cậu không có lực chống cự với đám người kia ông ta không chỉ không tiến lên giúp cậu mà còn nhìn cậu với đôi mắt lạnh lẽo như nhìn một cái xác chết vô hồn, tựa như trong mắt ông cậu chẳng qua chỉ là một thứ đồ vật gì đó, có cũng được mà không có cũng được.
Những kí ức tàn nhẫn đó, cậu cho rằng đó chỉ là một giấc mơ nhưng hóa ra đó lại là sự thật.
Đôi khi sự thật thật tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức có thể khiến một đứa trẻ năm tuổi bỗng chốc trưởng thành trong một đêm.
“Mẹ...” Giọng nói khàn khàn, vô cùng khó nghe, hoàn toàn không hề đả động đến cuộc tranh cãi, nhưng Hứa Tịnh Văn vẫn luôn chú ý đến người trên giường, mặc dù có cãi nhau nhưng ánh mắt bà thủy chung chưa hề rời khỏi người cậu, cho nên cậu có động tĩnh bà liền nhận thấy.
“Tiểu Liệt, Tiểu Liệt...” Hứa Tịnh Văn thoát khỏi giam cầm của người đàn ông mà đi đến bên giường, gương mặt bà lúc này đã đầy nước mắt, nhìn thấy cậu tỉnh lại, đôi mắt bà hiện lên tia vui sướng.
“Mẹ...” Lôi Hành Liệt định đưa tay lau nước mắt cho bà nhưng thân thể cậu lại không có sức lực, hơn nữa mỗi lần động đậy đều khiến cậu đau đến nhăn mày.
“Con đừng động đậy...” Thấy cậu muốn động bà liền ngăn cản, nhưng không dám dùng sức quá mạnh, sợ làm đau cậu.
“Tỉnh lại là tốt rồi.” Lôi Khiếu Thiên nhìn sắc mặt cậu tái nhợt, mặt mũi bầm dập, trên thân thể cũng có không ít vết thương vậy mà chân mày cũng chẳng thèm nhíu, dùng giọng điệu lạnh nhạt để nói một câu như vậy.
Nhìn đến người đàn ông, thân thể cậu rõ ràng là căng thẳng, Hứa Tịnh Văn nhận thấy con trai không thích hợp liền đưa tay trấn an cậu miệng cũng không quên an ủi: “Tiểu Liệt ngoan, có mẹ ở đây rồi, mẹ sẽ bảo vệ con.”
Dưới sự trấn an của bà, thân thể cậu dần thả lỏng, bất quá ánh mắt cậu vẫn chăm chú nhìn vào người đàn ông, đôi mắt cậu lắng đọng như nước hồ, trong suốt như gương, khi người đàn ông nhìn vào đôi mắt đó thì không khỏi nhíu mày.
Ông không thích đôi mắt này của cậu, mặc dù tướng mạo của cậu giống ông đến bảy phần nhưng đôi mắt cậu lại được di truyền từ Hứa Tịnh Văn, Hứa Tịnh Văn là một phụ nữ ôn nhu, cho nên đôi mắt bà lúc nào cũng chứa hơi nước, bộ dạng yếu đuối mỏng manh khiến đàn ông nhìn vào liền muốn bảo vệ, mà Lôi Hành Liệt, ánh mắt cậu tuy giống với Hứa Tịnh Văn nhưng so với bà ánh mắt cậu lại đặc biệt có hồn, sâu thẳm như biển, đôi lúc lại âm trầm như bầu trời đêm, nếu cậu không chịu bộc lộ cảm xúc của mình thì sẽ không ai có thể nhận thấy được suy nghĩ của cậu qua đôi mắt đó, lúc này cũng vậy, ông không thể nào biết được suy nghĩ của cậu.
“Ánh mắt này của con là gì?” Lôi Khiếu Thiên trước giờ luôn nhận được ánh mắt kính sợ của người khác, lúc này lại đối diện với ánh mắt trong suốt của cậu khiến ông có chút không vui.
Lôi Hành Liệt chuyển mắt, không có tiếp tục nhìn ông nữa, trong đầu cậu lúc này cũng chỉ có hình bóng của người phụ nữ bên cạnh, bàn tay ấm áp của bà cầm lấy tay cậu khiến cậu cảm nhận được hơi ấm.
“Lôi Hành Liệt!” Lôi Khiếu Thiên thấy cậu không trả lời, không khỏi tức giận gầm lên một tiếng.
“Đủ rồi!” Nhận thấy thân thể của cậu run lên từng đợt, Hứa Tịnh Văn tức giận đứng lên, nà là người phụ nữ ôn nhu, trước giờ chưa bao giờ nổi giận với người khác, vậy mà lúc này bà lại vì con trai mình mà nổi giận với người đàn ông trước mặt, bá chủ thế giới ngầm ở Thượng Hải.
“Tiểu Liệt vừa mới tỉnh lại, ông lại muốn hô lớn hô nhỏ cái gì? Chẳng lẽ những chuyện ông làm còn chưa đủ sao? Bây giờ nó ngã bệnh rồi ông cũng không chịu buông tha cho nó, ông đây là muốn ép chết mẹ con tôi có phải không?!” Vừa dứt lời bà liền khóc nức nở, đối với dung nhan kiều diễm lê hoa đái vũ kia, đổi lại là ngày thường ông nhất định sẽ tiến lên an ủi bà nhưng hôm nay thì không, ông nhìn bà một cái thật sâu rồi quay người rời đi, một câu cũng không nói.
“Tiểu Liệt, là mẹ có lỗi với con...” Người đàn ông đi rồi, bà lập tức đi về phía giường ôm lấy cậu khóc nức nở, đó là lần đầu tiên Lôi Hành Liệt nhìn thấy mẹ cậu khóc, giọt nước mắt rơi xuống môi cậu, có vị mặn và khổ, cậu không thích mùi vị này lắm.
Ngày hôm sau cậu nằm trên giường dưỡng bệnh, không đúng, là dưỡng thương, mẹ câu một bên chăm sóc cậu mà cha cậu từ đầu chí cuối đều không có xuất hiện, ngày thứ hai vẫn như vậy, cho đến ngày thứ năm những vết bầm trên da thịt đã biến mất, sức khỏe cậu phục hồi không ít thì lúc này ông mới xuất hiện.
Cậu còn nghĩ rằng ông đến là để thăm cậu, không ngờ khi gặp cậu thần sắc tỉnh táo thì câu đầu tiên ông nói lại là: “Nghỉ ngơi tốt rồi thì đi huấn luyện đi.”
Mấy ngày nay cậu cũng đã nghe thuộc hạ của cha cậu nói qua, sở dĩ ông đưa cậu đến nhà kho đó để người khác đánh đập cậu thực chất là ông muốn huấn luyện cậu trở thành người mạnh mẽ, Lôi gia con cháu đơn bạc, cậu lại là con trai trưởng của ông, ông là đang có ý định bồi dưỡng cậu thành người thừa kế của mình, cậu nên lấy làm vinh hạnh mới đúng, không nên yếu đuối như một đứa trẻ mà tìm mẹ khóc lóc.
Lôi Hành Liệt không biết công việc của cha cậu là gì, bất quá nhìn qua cách ông ăn mặc, vũ khí trên người ông, cách ông đối xử với thuộc hạ liền biết ông có thân phận không tầm thường, ít nhất cũng là... làm ăn phi pháp.
Lôi Hành Liệt chỉ là một đứa trẻ, có rất nhiều chuyện cậu không phân biệt được đúng sai, cho nên đối với công việc của cha cậu, cậu được chứng kiến từ nhỏ đến lớn nên cậu không cảm thấy việc làm của cha cậu là sai trái, mặc dù nhiều lần mẹ cậu đã bảo sau này cậu không cần giống như cha cậu làm việc này.
Ông muốn bồi dưỡng cậu làm người thừa kế, cậu tất nhiên là vui vẻ nhưng cách ông bồi dưỡng một người thừa kế là để cho một đứa trẻ bị đánh không có sức chống trả sao?
Đang lúc cậu đấu tranh không biết bản thân có nên đi theo ông hay không, bởi vì vết thương trên người cậu mặc dù đã khỏi rồi nhưng còn ẩn ẩn đau đớn, lúc này Hứa Tịnh Văn đột nhiên xông vào ôm chằm lấy cậu.
“Ông không được đưa Tiểu Liệt đến nơi đó nữa, tôi sẽ không để ông đưa thằng bé đi.”
“Chuyện này không phải do cô quyết định.” Lôi Khiếu Thiên cười lạnh, phất tay một cái phía sau liền xuất hiện mấy người đàn ông cao lớn khác, một người phụ nữ như Hứa Tịnh Văn làm sao có thề là đối thủ của mấy người đàn ông, cho nên rất nhanh liền bị tách ra.
“Tiểu Liệt...” Hứa Tịnh Văn bị một người đàn ông đẩy, người đàn ông không dám dùng quá nhiều sức lực nhưng thân thể Hứa Tịnh Văn yếu ớt, vì bị đụng liền ngã xuống giường.
“Mẹ...” Thấy bà bị ngã, Lôi Hành Liệt giãy giụa, muốn thoát khỏi giam cầm của người đàn ông nhưng sức lực của một đứa trẻ vốn chẳng là bao, hoàn toàn không lay động được người đàn ông.
“Nếu con còn tiếp tục chống cự, mẹ con không chỉ bị ngã đơn giản như vậy đâu.” Giọng nói lạnh lẽo, trầm tĩnh khiến Lôi Hành Liệt không thể tin tưởng vào tai mình.
“Bà ấy là vợ của ông!” Lôi Hành Liệt trừng mắt, tựa hồ như muốn khẳng định điều gì đó, đáng tiếc làm cậu thất vọng, người đàn ông nghe cậu nói vậy tựa như nghe thấy chuyện cười, thần sắc trên mặt lại càng thêm lạnh lùng.
“Vợ? Phải không?”
Lôi Hành Liệt: “!!!”
Cậu không hiểu cha cậu là đang có ý gì, bất quá cũng không cho cậu cơ hội mở miệng, cha cậu đã cho người dẫn cậu đi.
“Đưa nó đi.”
“Tiểu Liệt...” Cánh cửa đóng lại, Hứa Tịnh Văn ngồi trên giường khóc nức nở, con trai của bà... là bà sai rồi sao?
Một lần huấn luyện là hai năm, Lôi Hành Liệt bảy tuổi đã không còn là Lôi Hành Liệt năm tuổi, cả người cậu tản ra hơi thở âm trầm khiến mẹ cậu ngày ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, mà cha cậu thì càng nhìn cậu với ánh mắt hài lòng.
Một ngày nọ, rốt cuộc cậu cũng biết được câu nói của năm đó của cha cậu là có ý gì.
“Cô chính là Hứa Tịnh Văn?” Người phụ nữ ngoại quốc với mái tóc màu vàng, đôi mắt màu xanh đặc trưng, làn da bà rất trắng, hoàn toàn là một mỹ nhân, chỉ là khí thế của bà có chút sắc bén, khiến Hứa Tịnh Văn không khỏi sợ hãi vài phần.
“Đúng vậy, xin hỏi cô là...”
“Là tình nhân của chồng tôi mà cô không biết tôi là ai sao?”
“Tình nhân của chồng cô?” Hứa Tịnh Văn trừng lớn mắt, sắc mặt nháy mắt liền trở nên tái nhợt, hiển nhiên bà đã đoán được thân phận của người phụ nữ trước mặt.
“Cô là...”
“Belinda Wilson, Lôi gia chủ mẫu.” Người phụ nữ gọi Belinda Wilson cong lên khóe môi, móng tay màu đỏ tươi đưa lên khóe miệng, đôi mắt màu xanh như biển kia nhìn Hứa Tịnh Văn toàn là sự khinh thường.
[Phần còn lại xin liên hệ [email protected] để biết thêm thông tin chi tiết]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook