Thịnh Thế Thiên Kiêu
-
Chương 8: Không Thể Kiềm Chế, Tán Tỉnh
Edit: Samie
Danh gia vọng tộc rất sĩ diện, quan tâm hình tượng, dù phải kìm nén đau đớn, thậm chí bây giờ hoàn toàn không thể hít thở được, Tiêu Cảnh An cũng sẽ không làm ra loại chuyện đáng xấu hổ như là lè lưỡi ra.
Bởi vì ngạt thở, khuôn mặt của Tiêu Cảnh An tụ đầy máu, đỏ đến dọa người, nhưng chính vì như vậy, trên mặt hắn không còn lộ ra vẻ dữ tợn, chỉ thống khổ thở dốc: “Sở, Sở...Cửu Ca, ngươi, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”
“Đương nhiên là xin lỗi!” Sở Cửu Ca nói một cách đương nhiên.
Nàng có ký ức của nguyên chủ, nhưng chung quy cũng không phải nguyên chủ, đối với danh môn thế gia... Nàng không hề kiêng kị như vậy.
“Người trong gia tộc họ Tiêu! Không nói xin lỗi!” Tiêu Cảnh An nói một cách khó khăn, nhưng từng chữ đều rất rõ ràng.
Đây chính là sự kiêu ngạo của người trong thế gia.
Mặc dù Sở Cửu Ca không thể nào kính sợ thế gia từ trong xương, nhưng lại biết được khí khái của thế gia, thà chết chứ không chịu khuất phục là như thế nào.
Nàng cũng là người đọc sách, cũng đã từng đọc qua Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến trước đây.
Tiêu Cảnh An sẽ không vì bị nàng uy hϊếp mà xin lỗi, nhưng ở đây cũng không chỉ có một mình Tiêu Cảnh An, ở đây còn có một Viên Vân Hoa.
Nếu như Tiêu Cảnh An chết trên tay nàng, Tiêu gia tất nhiên sẽ trả thù tên hung thủ là nàng, nhưng Tiêu gia cũng sẽ không bỏ qua cho người đã gián tiếp hại chết Tiêu Cảnh An là Viên Vân Hoa.
Biết phải làm sao, người có quyền thế, phần lớn đều thích giận lẫy.
Sở Cửu Ca liếc nhìn Viên Vân Hoa, cười nói: “Nếu đã không xin lỗi, vậy ngươi đi chết đi.”
“Hự...” Sở Cửu Ca tăng thêm lực đạo, Tiêu Cảnh An phát ra tiếng rên thống khổ, tròng mắt trắng dã.
“Dừng tay.” Viên Vân Hoa cùng ba người áo xám đồng thời mở miệng, vội vàng tiến lên ngăn cản Sở Cửu Ca, lại không dám thật sự động thủ với nàng.
Sở Cửu Ca quả thực không nhúc nhích, nhưng đầu gối lại đặt trên xương cụt của Tiêu Cảnh An, dựa sát vào bên tai hắn, môi đỏ khẽ mở: “Thiếu công tử, ngươi nói…Nếu ngươi tè ra quần trước mặt mọi người, sẽ như thế nào?”
Sở Cửu Ca dựa vào Tiêu Cảnh An rất gần, nhìn qua giống như đang quấn cổ vào nhau, tư thái mập mờ. Tiếng nói của nàng lại nhỏ, ngoại trừ Tiêu Cảnh An, không ai nghe được nàng nói gì, chỉ nghĩ là nàng đột nhiên tới gần Tiêu Cảnh An, muốn chiếm tiện nghi của hắn.
“Vô sỉ! Phóng đãng!” Viên Vân Hoa tức giận đến run rẩy, liên tục tuôn ra những từ ngữ khó nghe, “Sở Cửu Ca, ta cho ngươi biết...Ngươi chính là một con cóc ghẻ không biết xấu hổ, bất kể là Cảnh An hay là Bắc Vương, đều không phải là người mà ngươi có thể mơ tưởng tới, ngươi đừng có nằm mơ, Cảnh An sẽ không thích ngươi, thư tình mà ngươi viết cho Cảnh An, Cảnh An căn bản không hề nhìn qua.”
Viên Vân Hoa không thích Tiêu Cảnh An, người mà Viên Vân Hoa thích là Bắc Vương, nhưng nàng ta không dám gả cho Bắc Vương, nàng ta sợ chết.
Bắc Vương liên tục khắc chết tám vị hôn thê, ai biết vị thứ chín có thể chết hay không. Nhưng cho dù nàng ta không dám gả, cũng không nhìn nổi người bên ngoài gả cho Bắc Vương.
Trong lúc vô tình nhìn thấy bức thư trên bàn của Tiêu Cảnh An, biết được ở trong thư Sở Cửu Ca cầu hắn đưa nàng rời khỏi đông lâm vào sáng nay, nàng ta mạnh mẽ kéo lấy Tiêu Cảnh An đến xem Sở Cửu Ca bị chê cười.
Đương nhiên, dụng ý của Viên Vân Hoa chính là muốn làm lớn chuyện Sở Cửu Ca ái mộ Tiêu Cảnh An, muốn cùng Tiêu Cảnh An bỏ trốn, tốt nhất là huyên náo đến mức khiến Sở Cửu Ca không thể gả cho Bắc Vương.
Viên Vân Hoa nghĩ kỹ hết thảy, lại không có nghĩ đến nàng ta ra quân bất lợi, quất roi hủy mặt của Sở Cửu Ca không thành, lại phá hỏng gương mặt của chính mình.
Sự tình đã mất đi khống chế, Viên Vân Hoa chỉ có thể lấy nội dung bức thư mà Sở Cửu Ca viết cho Tiêu Cảnh An tới uy hϊếp nàng, không nghĩ tới Sở Cửu Ca căn bản không hề để ở trong lòng, thậm chí nhìn cũng không nhìn Viên Vân Hoa, cúi đầu ghé vào sau tai Tiêu Cảnh An, thúc giục Tiêu Cảnh An, “Thiếu công tử”
“Ngươi...” Hơi nóng phả vào tai, tê tê dại dại, dường như có một luồng điện chạy qua xương cụt, Tiêu Cảnh An còn chưa kịp lĩnh hội đây là cảm giác gì, bỗng giật mình...
Danh gia vọng tộc rất sĩ diện, quan tâm hình tượng, dù phải kìm nén đau đớn, thậm chí bây giờ hoàn toàn không thể hít thở được, Tiêu Cảnh An cũng sẽ không làm ra loại chuyện đáng xấu hổ như là lè lưỡi ra.
Bởi vì ngạt thở, khuôn mặt của Tiêu Cảnh An tụ đầy máu, đỏ đến dọa người, nhưng chính vì như vậy, trên mặt hắn không còn lộ ra vẻ dữ tợn, chỉ thống khổ thở dốc: “Sở, Sở...Cửu Ca, ngươi, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?”
“Đương nhiên là xin lỗi!” Sở Cửu Ca nói một cách đương nhiên.
Nàng có ký ức của nguyên chủ, nhưng chung quy cũng không phải nguyên chủ, đối với danh môn thế gia... Nàng không hề kiêng kị như vậy.
“Người trong gia tộc họ Tiêu! Không nói xin lỗi!” Tiêu Cảnh An nói một cách khó khăn, nhưng từng chữ đều rất rõ ràng.
Đây chính là sự kiêu ngạo của người trong thế gia.
Mặc dù Sở Cửu Ca không thể nào kính sợ thế gia từ trong xương, nhưng lại biết được khí khái của thế gia, thà chết chứ không chịu khuất phục là như thế nào.
Nàng cũng là người đọc sách, cũng đã từng đọc qua Cựu thời Vương Tạ đường tiền yến trước đây.
Tiêu Cảnh An sẽ không vì bị nàng uy hϊếp mà xin lỗi, nhưng ở đây cũng không chỉ có một mình Tiêu Cảnh An, ở đây còn có một Viên Vân Hoa.
Nếu như Tiêu Cảnh An chết trên tay nàng, Tiêu gia tất nhiên sẽ trả thù tên hung thủ là nàng, nhưng Tiêu gia cũng sẽ không bỏ qua cho người đã gián tiếp hại chết Tiêu Cảnh An là Viên Vân Hoa.
Biết phải làm sao, người có quyền thế, phần lớn đều thích giận lẫy.
Sở Cửu Ca liếc nhìn Viên Vân Hoa, cười nói: “Nếu đã không xin lỗi, vậy ngươi đi chết đi.”
“Hự...” Sở Cửu Ca tăng thêm lực đạo, Tiêu Cảnh An phát ra tiếng rên thống khổ, tròng mắt trắng dã.
“Dừng tay.” Viên Vân Hoa cùng ba người áo xám đồng thời mở miệng, vội vàng tiến lên ngăn cản Sở Cửu Ca, lại không dám thật sự động thủ với nàng.
Sở Cửu Ca quả thực không nhúc nhích, nhưng đầu gối lại đặt trên xương cụt của Tiêu Cảnh An, dựa sát vào bên tai hắn, môi đỏ khẽ mở: “Thiếu công tử, ngươi nói…Nếu ngươi tè ra quần trước mặt mọi người, sẽ như thế nào?”
Sở Cửu Ca dựa vào Tiêu Cảnh An rất gần, nhìn qua giống như đang quấn cổ vào nhau, tư thái mập mờ. Tiếng nói của nàng lại nhỏ, ngoại trừ Tiêu Cảnh An, không ai nghe được nàng nói gì, chỉ nghĩ là nàng đột nhiên tới gần Tiêu Cảnh An, muốn chiếm tiện nghi của hắn.
“Vô sỉ! Phóng đãng!” Viên Vân Hoa tức giận đến run rẩy, liên tục tuôn ra những từ ngữ khó nghe, “Sở Cửu Ca, ta cho ngươi biết...Ngươi chính là một con cóc ghẻ không biết xấu hổ, bất kể là Cảnh An hay là Bắc Vương, đều không phải là người mà ngươi có thể mơ tưởng tới, ngươi đừng có nằm mơ, Cảnh An sẽ không thích ngươi, thư tình mà ngươi viết cho Cảnh An, Cảnh An căn bản không hề nhìn qua.”
Viên Vân Hoa không thích Tiêu Cảnh An, người mà Viên Vân Hoa thích là Bắc Vương, nhưng nàng ta không dám gả cho Bắc Vương, nàng ta sợ chết.
Bắc Vương liên tục khắc chết tám vị hôn thê, ai biết vị thứ chín có thể chết hay không. Nhưng cho dù nàng ta không dám gả, cũng không nhìn nổi người bên ngoài gả cho Bắc Vương.
Trong lúc vô tình nhìn thấy bức thư trên bàn của Tiêu Cảnh An, biết được ở trong thư Sở Cửu Ca cầu hắn đưa nàng rời khỏi đông lâm vào sáng nay, nàng ta mạnh mẽ kéo lấy Tiêu Cảnh An đến xem Sở Cửu Ca bị chê cười.
Đương nhiên, dụng ý của Viên Vân Hoa chính là muốn làm lớn chuyện Sở Cửu Ca ái mộ Tiêu Cảnh An, muốn cùng Tiêu Cảnh An bỏ trốn, tốt nhất là huyên náo đến mức khiến Sở Cửu Ca không thể gả cho Bắc Vương.
Viên Vân Hoa nghĩ kỹ hết thảy, lại không có nghĩ đến nàng ta ra quân bất lợi, quất roi hủy mặt của Sở Cửu Ca không thành, lại phá hỏng gương mặt của chính mình.
Sự tình đã mất đi khống chế, Viên Vân Hoa chỉ có thể lấy nội dung bức thư mà Sở Cửu Ca viết cho Tiêu Cảnh An tới uy hϊếp nàng, không nghĩ tới Sở Cửu Ca căn bản không hề để ở trong lòng, thậm chí nhìn cũng không nhìn Viên Vân Hoa, cúi đầu ghé vào sau tai Tiêu Cảnh An, thúc giục Tiêu Cảnh An, “Thiếu công tử”
“Ngươi...” Hơi nóng phả vào tai, tê tê dại dại, dường như có một luồng điện chạy qua xương cụt, Tiêu Cảnh An còn chưa kịp lĩnh hội đây là cảm giác gì, bỗng giật mình...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook