Thịnh Thế Thanh Phong
Chương 139: Lâm chiến

ĐỘI QUÂN CỦA NGAO THỊNH DỪNG CHÂN TẠI THÀNH SONG HỒNG. Trời thì tối muộn nên họ không thể tùy tiện tiến vào sa mạc, một phần cũng vì bởi lúc này vẫn chưa rành rẽ lắm về địa hình.

Căn cứ vào những gì Ô Cuồng miêu tả thì vùng này vô cùng nguy hiểm, không thích hợp để quá nhiều người cùng đi vào một lúc, cần phải thăm dò địa hình thêm nhiều lần nữa. Mấy ngày nay, lão đang gấp rút vẽ ra bản đồ thực tế chuẩn bị cho cuộc tham chiến.

Một mình Ngao Thịnh đứng trên cầu Song Hồng, dõi mắt nhìn ra đại mạc mênh mông cát vàng.

Buổi đêm ở sa mạc cũng chỉ có thênh thang đêm tối mà thôi. Những tia sáng lập lòe như thể trong cõi mơ vụt chớp vụt tắt.

Ngao Thịnh cố gắng dõi mắt ra xa nhất có thể, hòng nhìn thấy được thành trì nằm tại nơi đất trời giao nhau kia…nhưng mọi thứ cứ mịt mùng quạnh quẽ. Cái cảm giác xa xôi không thể nắm bắt hòa cùng đêm tối này khiến hắn cứ thấy cả người run rẩy lên. Chẳng biết vì bất an hay kích động. Hơn nữa, cảm giác mông lung ấy như có một ma lực đang giương bàn tay to lớn ra kéo tuột hắn vào trong vũng đen hắc ám. Mặt khác, hắn lại khát khao muốn xâm nhập vào tận cùng của đêm, xé toạc tấm thảm nhung này để nhìn cho tỏ mặt trời, và rồi, ở dải đất ngập tràn ánh sáng cùng muôn vàn hoa vàng, Tương Thanh sẽ đứng đấy, nhìn hắn mà nhoẻn miệng cười.

......

Ngay lúc này, trên tòa thành cao nhất Man Quốc, cũng đang có một người trầm ngâm đứng lặng.

Sau khi bước vào trung tâm đại mạc, lần đầu tiên Tương Thanh vận lại bộ y phục trắng ngần kia mà đứng ở nơi cao nhất, phóng mắt nhìn ra cõi xa xăm.

Y chẳng biết mình đã xác định phương hướng đúng chưa, nhưng dựa theo nẻo trăng sáng, y biết nơi mình đang nhìn về là hướng đông, cũng chính là hướng đến của Ngao Thịnh.

Tương Thanh hy vọng, trong đêm đen không tỏ lối đi đường về này, tấm áo bào trắng tinh kia sẽ có thể khiến Ngao Thịnh nhìn thấy được mình. Dẫu chỉ là một mảnh áo thoáng bay bay trong gió lạnh cũng đủ rồi. Nhưng, làm sao Tương Thanh biết, Ngao Thịnh không thể nhìn thấy được y. Y lặng lẽ đứng trên đỉnh thành, ngay cả một đại quân đông đảo xa xôi vạn dặm kia còn nhìn không tới thì sao một mình Ngao Thịnh đơn độc sẽ thấy tỏ.

“Hắn không thể nhìn thấy ngươi được.” Bỗng có một giọng nói vang lên phía sau y.

Tương Thanh quay đầu lại, người đến là Hạ Lỗ Minh.

Chẳng biết gã xuất hiện từ bao giờ, nhưng đã đứng ở bên cạnh, một tay vịn vào bờ thành, hướng nhìn ra xa.

“Khi ta vừa đến đây, cũng thường hay đứng ở nơi này.” Hạ Lỗ Minh nói, “Vì nghĩ rằng, chỉ cần đứng ở đây, sẽ có thể nhìn được rất xa rất xa.”

“Rất xa?” Tương Thanh cười buồn, “Thật ra đứng ở đây chẳng thể nhìn thấy được gì.”

“Cho nên mới cảm thấy là rất xa.” Hạ Lỗ Minh bật cười, “Sa mạc này như thể một nhà giam to lớn, một khi đã lạc vào đây, nếu không có đà mã cùng người dẫn đường thì chẳng cách nào ra được ngoài.”

Tương Thanh xoay người lại nhìn gã, “Chẳng bao lâu nữa sẽ khai chiến, ngươi định thế nào?”

Hạ Lỗ Minh nhún nhún vai, “Còn có thể thế nào nữa, đương nhiên làm việc ta phải làm.”

“Ngươi thật sự hận Man Vương sao?” Tương Thanh hỏi.

Hạ Lỗ Minh lắc đầu, “Ta cảm thông cho ông ta nhưng chưa hẳn là ông ta cũng vậy…Nhưng ta cảm thấy, ít ra thì, ta may mắn hơn. Vì còn có thể nhìn thấy ngươi.”

Tương Thanh khẽ nhíu mày, đoạn lại nói, “Không phải…Ngươi may mắn hơn ông ấy không phải vì ta vẫn còn sống.”

“Sao?” Hạ Lỗ Minh khó hiểu.

“Mà là còn có người đang đợi ngươi.” Tương Thanh nhìn xuống bên dưới tòa thành.

Hạ Lỗ Minh ngạc nhiên, cúi đầu nhìn theo, chỉ thấy Vạn Qua đang giả đò đi ngang qua, ngẩng đầu đưa mắt lên phía trên này…nhưng vừa nhìn thấy gã thì liền hoảng hốt bỏ chạy.

Hạ Lỗ Minh nhịn không được bật cười.

“Trong mắt ngươi hiển hiện rõ cảm tình dành cho hắn.” Tương Thanh nói, “Ta có thể nhìn thấy được.”

Hạ Lỗ Minh quay đầu lại nhìn y một lúc mới hỏi lại, “Thì đã sao?”

“Đưa hắn đi đi.” Tương Thanh khuyên giải, “Ngươi hoàn toàn có thể bắt đầu lại một lần nữa.”

Hạ Lỗ Minh rũ mi mắt nhìn xuống, buồn bã cười, “Ngươi cũng biết mà, ta rất ngốc.”

“Ngươi chỉ là hơi cố chấp mà thôi, vậy thì không thể coi như là ngốc.” Tương Thanh lắc đầu.

“Cho nên trong một lúc, đầu ta chỉ có thể nghĩ đến một việc.” Hạ Lỗ Minh thở dài, “Một khi việc này còn chưa hoàn thành thì sao có thể bắt đầu việc thứ hai?”

Tương Thanh đương nhiên hiểu được ý định của gã, thở dài nói, “Phải thế nào thì mới coi là chấm dứt?”

“….Ta tận mắt thấy Ngao Thịnh mang ngươi đi một cách bình an, để người vĩnh viễn rời xa ta…hoặc là, ta vĩnh viễn rời xa ngươi.” Hạ Lỗ Minh đáp.

“Như thế là không công bằng với Vạn Qua.” Tương Thanh cắn môi, “Hắn vẫn luôn đợi ngươi.”

“Nếu bây giờ ta đưa hắn đi mới là bất công với hắn.” Hạ Lỗ Minh nhìn ra phía xa xa, “Nếu chưa từng bắt đầu thì cùng lắm chỉ là một ý nghĩ thoáng qua mà thôi. Nhưng một khi đã manh nha rồi, dẫu chỉ là ý niệm, nếu qua loa chấm dứt thì có khác gì tự tù đày mình sau này.”

Tương Thanh bật cười rồi vươn tay vỗ vai Hạ Lỗ Minh. Đoạn, y lại rời khỏi tòa thành, đi xuống bên dưới, liền nhìn thấy Vạn Qua đứng nấp ở góc tường mà nheo mắt nhìn y.

Tương Thanh mỉm cười với hắn.

Vạn Qua lườm hắn, “Cười cái rắm!”

Tương Thanh lại càng cười to hơn, “Đúng vậy, ta đang cười cái rắm.”

“Ngươi…” Vạn qua nổi quạu.

Tương Thanh lại lắc lắc đầu, “Có lẽ hắn sẽ đứng đó một lúc nữa đấy, lên trên đó với hắn đi.”

“Đừng có mơ!” Vạn Qua mạnh miệng trả treo nhưng lại ngước đầu nhìn lên trên.

“Nên đi đi.” Tương Thanh nghiêm mặt nói, “Hạnh phúc phải do chính mình nắm lấy, bỏ qua một lần biết đâu sẽ lỡ mất cả đời.” Đoạn lại quay người rời đi.

Vạn Qua đứng chần chừ bên dưới một lúc nhưng rồi cũng nhấc chân bước lên thành. Hắn đi đến ngồi xuống bên cạnh Hạ Lỗ Minh. Hai người cũng không nói gì, chỉ yên lặng sóng vai nhau ngồi nhìn ra phía xa xa màn đêm.

Tương Thanh trở về phòng.

Khi đi ngang qua biệt viện, tình cờ nhìn thấy Man Vương đứng trong mái đình. Nương theo tầm mắt ông, Tương Thanh có thể thấy ông đang nhìn lên phía tòa thành cao nhất….Nơi đó, có Hạ Lỗ Minh và Vạn Qua đang ngồi bên nhau.

“Hai người bọn họ vốn không xứng đôi.”

Ngay lúc Tương Thanh lướt qua Man Vương thì lại nghe ông nói, “Tại sao lại muốn vun vén cho họ đến với nhau?”

Tương Thanh dừng bước, xoay người lại nhìn Man Vương, “Không ai quy định rằng những người không xứng đôi thì chẳng thể bên nhau. Mà là vì họ ở cạnh nhau nên mới xứng đôi.”

Man Vương nhướng mày cười khổ, “Khó lòng tưởng tượng đến viễn cảnh họ có thể đi cùng nhau đến cuối cùng, tính cách khác xa nhau vậy mà.”

Tương Thanh trầm mặc một lúc mới đáp lời, “Hai người họ đều rất cô đơn, lại có hoàn cảnh giống nhau, tâm tình cũng giống nhau.”

“Như vậy mà ở bên nhau?” Man Vương khó hiểu hỏi, “Từ trước, ta đã biết là Vạn Qua thích Hạ Lỗ Minh, nhưng hắn ta lại chẳng có ý gì với Vạn Qua cả. Lẽ nào vì cô đơn mà lại chấp nhận người mình không thích?”

“Lúc Ngao Thịnh thích tôi, tôi cũng không có cảm giác gì với hắn cả.” Tương Thanh đột nhiên nói.

Man Vương sửng sốt, nhớ lại năm đó…Tương Vân cũng là một tên đầu gỗ hạng nặng. Khi ông đã yêu y đến là tha thiết rồi vậy mà y vẫn chẳng hay biết gì, còn luôn coi hai người là huynh đệ tốt của nhau nữa chứ.

Nhìn được nụ cười hạnh phúc của Man Vương, Tương Thanh lại nói tiếp, “Tính cách của ta và Ngao Thịnh cũng đối lập nhau một trời một vực…Ông và cha tôi cũng chẳng xứng đôi.”

Man Vương có chút ngây ra nhìn Tương Thanh.

Tương Thanh nhoẻn miệng cười, “Không phải hai người cũng vì quá cô đơn nên mới yêu nhau sao? Lúc không còn người đó nữa thì quay về với nỗi cô đơn lớn lao hơn ban đầu….”

Man Vương chấn động nhìn Tương Thanh xoay người rời đi, không quên bỏ lại một câu, “Hai người vì cô đơn nên mới ở lại cạnh nhau. Vì ở cạnh nhau nên mới không còn cô đơn nữa. Hạ Lỗ Minh hẳn là phải cảm tạ Vạn Qua vì trên đời này không có nhiều người nguyện ý vừa chịu đựng nỗi trống trải của bản thân vừa dung nạp thêm nỗi cô tịch của một người khác, rồi lại còn lặng lẽ đợi hắn quay đầu lại nhìn mình.”

Phải cho đến khi Tương Thanh đã rời khỏi lâu lắm rồi, Man Vương mới phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu lên nhìn trời đêm mà nhoẻn miệng cười. Xem ra, kẻ cô đơn quá lâu sẽ bị che mờ hai mắt…Ông cô đơn từ rất lâu rồi, chẳng biết Vân của ông ở bên kia thế giới có cô đơn giống ông không?

......

Ngao Thịnh đứng ở đầu cầu nhìn bầu trời đêm, mãi đến lúc cái cổ đau rần lên thì mới giật mình đưa tay xoa xoa gáy. Hắn vừa định trở về thì lại thấy Tần Vọng Thiên đã ra khỏi đại trướng từ lúc nào, đi ngang qua cầu Song Hồng, dấn thân vào trong đại mạc.

Ngao Thịnh sửng sốt, vừa muốn mở miệng cản y lại thì chợt thấy có một chiếc bóng đang dùng tốc độ cực nhanh lao ra khỏi đại mạc mịt mùng đêm.

Ngao Ô đi ra phía trước mặt hắn, đứng ở đầu cầu mà rướn cổ gầm lên.

Chiếc bóng kia như đã nghe thấy tiếng gầm chỉ đường mà gia tăng tốc độ, xác định được phương hướng chuẩn xác hơn.

Tần Vọng Thiên đi nhanh về phía trước, tựa hồ chẳng tin được từ sâu trong đại mạc lại đang dần dần hiện ra bóng người mà y ngày nhớ đêm mong kia, cho đến khi giọng nói thân thương truyền đến, ——”VỌNG VỌNG!”

Kẻ đang lao ra từ trong đại mạc chính là Mộc Lăng.

Mộc Lăng ngày tính đêm tính, vừa lúc tính được ngày đội quân đến được đây nên liền gấp rút chạy đến tương phùng.

Viên Liệt vốn muốn ngăn cản hắn, trời khuya đêm tối, đại mạc quả thật không an toàn, nhưng Mộc Lăng mà chịu nghe lời thì còn gì là Mộc Lăng nhà chúng ta nữa.

Vì vậy mà Viên Liệt cùng đành theo Mộc Lăng lao ra khỏi đại mạc. Đương nhiên, Mộc thần y đi nhanh hơn….Hai người đi trong sa mạc, tốt nhất là nên kẻ trước người sau mà đi, đặng còn có thể nhắc nhở nhau nếu như có đi lạc.

“Mộc Mộc!” Khi nãy, Tần Vọng Thiên đã cảm thấy bồn chồn rồi. Tuy rằng mỗi ngày y đều nhớ nhung mong ngóng Mộc Mộc nhà mình nhưng lại chưa khi nào thấy lòng cồn cào như hôm nay. Còn chưa biết bản thân mình đang nghĩ gì thì y đã vội lao ra ngoài. Quả nhiên liền nhìn thấy một bóng người đang chạy từ phía xa xa đến.

Mộc Lăng mỉm cười, chạy nhào vào trong lòng Tần Vọng Thiên.

Tần Vọng Thiên vội ôm chầm lấy hắn.

“Vọng Vọng, có nhớ ta không hở?” Mộc Lăng ôm Tần Vọng Thiên, mạnh tay bóp vai của y, “Đại gia muốn ăn thức ăn ngươi làm!”

Tần Vọng Thiên nhớ Mộc Lăng gần chết, vội hôn lấy hôn để vào mặt hắn, “Bây giờ đi làm cho ngươi ăn liền, làm thiên hạ đệ nhất oa nha, chịu không?”

“Chịu!” Mộc Lăng cọ mặt vào vai Tần Vọng Thiên mà mè nheo.

Ngao Thịnh đứng ở trên cầu, nhìn hai người hạnh phúc tương phùng mà nhịn chẳng đặng phải cong miệng cười. Hắn ta vốn ngỡ là mình khi nhìn thấy cảnh này sẽ phải ganh tỵ hay hâm mộ lắm nhưng lúc này đây, ngoài thấy vui thay cho hai người kia thì chẳng còn thấy gì nữa.

Không lâu sau, Viên Liệt cũng đã trở lại.

Ông và Ân Tịch Ly thì hàm súc hơn nhiều. Chỉ nhìn nhau một lúc rồi Viên Liệt liền kéo Ân Tịnh Ly vào trong lều.

Viên Liệt là người tính tình cứng nhắc, luôn đẩy người khác ra xa mình. Tần Vọng Thiên thở dài, chẳng biết Ân Tịch Ly thích cái khối băng đó ở điểm nào nữa.

Ngao Thịnh nhìn thấy tất thảy…Phía xa xa, hướng Tây Nam có hai đội nhân mã đang chạy đến, đèn đuốc sáng choang, đều là đoàn ngựa thồ. Hắn biết, một đội nhân mã của Dã Lũng Kì, một đội là quân Tây Bắc của Vương Hi.

Đúng lúc này, bỗng nghe thấy một vài tướng sĩ vốn đến từ Hắc Vân Bảo bỗng vỗ tay tung hô.

Ngao Thịnh xoay mặt nhìn lại, liền nhìn thấy từ phía nam cũng đang có hai đoàn người ngựa đang đến.

Một nhánh là lực lượng Tu La Bảo do Giáp Ất Bính Đinh dẫn đầu. Còn nhánh kia là do hai người một tuấn mã cầm quân – Tư Đồ-rất-tiêu-sái và Tiểu Hoàng-rất-đáng yêu.

Ngao Thịnh bó tay  —— Có cần phải khoa trương thế không?

Đoạn, Thịnh ta lại ngẩng đần nhìn ra mảng trời đêm mênh mông kia mà hé mở nụ cười cuồng ngạo —— Thanh, ta đến ri!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương