Dù hai người không muốn, nhưng vẫn phải tách ra, sau khi Hoàng đế tắm rửa xong ôm Chu Thanh Nhược nằm ở trên giường, nghe Chu Thanh Nhược rầm rì nửa ngày, nhưng chỉ là dặn dò Hoàng đế phải chú ý thân thể..., thường ngày nếu người nào nói như vậy, Hoàng đế đã sớm không nhịn được, thế nhưng không những một lần lại một lần thành thật nghe hết lời Chu Thanh Nhược nói, còn đồng ý với Chu Thanh Nhược sẽ đúng giờ đưa tin tới đây, đừng nói là người khác, ngay cả Hoàng đế cũng cảm thấy mình có chút không thể tưởng tượng nổi.

Chu Thanh Nhược vội vàng an bài vật dụng tùy thân cho Hoàng đế, lại đợi Hoàng đế hồi lâu, lúc này nói xong lời đã cực kì mệt mỏi, ngáp không thôi, nhưng vẫn không muốn ngủ.

Trước kia khi bận rộn nhiều khi có ba bốn ngày Hoàng đế cũng không có ngủ qua, cho nên bây giờ tinh thần vẫn rất tốt, nhưng quay đầu nhìn thấy Chu Thanh Nhược ngáp liên tục nhưng dáng vẻ vẫn không muốn ngủ cảm thấy thật rất đáng yêu, hôn môi nàng một cái, dịu dàng nói, "Ngủ đi, chẳng lẽ ngày mai nàng không có ý định tiễn Trẫm sao?"

Thì ra khi Hoàng đế xuất chinh tự nhiên có Hoàng hậu đưa tiễn, nhưng Hoàng đế hiện nay hậu vị trống không, Tần phi duy nhất chính là Chu Thanh Nhược, dĩ nhiên chính là nàng tới đưa.

Chu Thanh  Nhược muốn  ngày mai đưa Hoàng đế xuất cung, lập tức ngoan ngoãn gối đầu trên cánh tay hoàng đế, nhắm hai mắt lại, nói, "Bệ hạ, ta ngủ." Trong lòng lại nghĩ, chẳng lẽ hôm nay cứ ngủ thuần khiết như vậy?

Hoàng đế nhìn bộ dáng Chu Thanh Nhược như vậy, chỉ cảm thấy vừa ngoan, vừa dịu ngoan, làm lòng y của cũng mềm đi, quả thật không biết phải yêu như thế nào, chỉ đành phải ôm thật chặt eo nàng, nhẹ nhàng nói, "Ngủ đi."

Bên trong nhà đốt một vài đèn cung đình, lộ ra ánh sáng ấm áp màu hồng quả quýt, gương mặt Hoàng đế tuấn tú còn mang theo sắc thái nhu hòa, giống như là băng tuyết tan rã sau mùa xuân, dịu dàng như vậy.

Vốn Chu Thanh Nhược đã nhắm hai mắt lại, lại thấy Hoàng đế ôm chặt mình, hai người dán tại một chỗ cơ hồ không hề có khe hở, có thể nghe được tiếng tim Hoàng đế đập thình thịch, làm cho nàng an tâm mà......, không nỡ buông bỏ, ý niệm không cam tâm trong lòng lại rục rịch ngóc đầu, nàng lại không nhịn được mở mắt, ngay sau đó liền nhìn thấy ánh mắt dịu dàng như nước của Hoàng đế, chỉ cảm thấy tâm tình khổ tâm bị đè nén rốt cuộc như muốn lao nhanh ra như nước sông bị kìm hãm tuôn ra mãnh liệt.

Hoàng đế thấy ánh mắt Chu Thanh Nhược biến đổi nóng bỏng, sau đó cũng không quản nhiều mà hôn lên.

Nụ hôn Chu Thanh Nhược giống như mặt trời nóng bỏng mùa hè, nhanh chóng làm Hoàng đế mất đi lý trí vốn có, yên lặng một giây liền hôn trở về.

* bỗng chốc bắt đầu cháy hừng hực.

Vốn Chu Thanh Nhược là muốn đứa bé, hôm nay cộng thêm Hoàng đế phải xuất chinh, rời đi một khoảng thời gian, càng không buông tha, cho nên hôm nay đây coi như là thoát ra ngoài.

Hoàng đế vẫn là có mấy phần lý trí, có điều hôm nay Chu Thanh Nhược nhiệt tình quá mức, vừa nhu tình tựa nước hôn lên y, edit by , vừa cởi xuống áo bào, lộ ra xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp, còn có cái yếm màu đỏ bao quanh bộ ngực đầy đặn, còn để tay Hoàng đế lên phía trên, làm cho Hoàng đế nhất thời cảm thấy khí nóng dâng trào, thân thể ở chỗ nào đó lập tức liền cứng rắn như sắt.

Hoàng đế trưởng thành lâu như vậy, bởi vì lý do thân thể vẫn luôn không chân chính chạm qua nữ nhân, cho nên vẫn còn rất hồn nhiên, lần này Chu Thanh Nhược lại chịu lỗ vốn tới quyến rũ y, làm cho thần trí Hoàng đế càng mờ mịt hơn.

Nhưng trong lòng vẫn có một âm thanh đang nói, không được, ta còn chưa chuẩn bị xong......, Hoàng đế cũng không muốn chạm vào Chu Thanh Nhược lúc này, một mặt là mình chưa chuẩn bị xong, một vấn đề khác là lần này y xuất chinh ít nhất cũng phải nửa năm, nhiều hơn có lẽ một năm cũng có, ngộ nhỡ Chu Thanh Nhược có thai thì làm thế nào?

Y không muốn vì thế mà phải vướng bận, y nghĩ phải tận mắt nhìn Chu Thanh Nhược có thai, sau đó sinh hạ đứa bé.

"Đợi chút." Hoàng đế rốt cuộc bắt được mấy phần lý trí, đẩy Chu Thanh Nhược ra nói. 

Chu Thanh Nhược dĩ nhiên biết Hoàng đế sẽ cự tuyệt, cho nên không có cảm giác khó chịu, ngược lại khi nhìn gương mặt đỏ bừng của Hoàng đế, ánh mắt hơi ngượng ngùng, cảm thấy thập phần đáng yêu, rất nhanh lại đè lên, ôm cổ Hoàng đế liền hôn cằm của y, dịu dàng hỏi, "Bệ hạ, muốn đợi cái gì?"

Đôi môi Chu Thanh Nhược mềm mại như là cánh hoa, Hoàng đế chỉ cảm thấy nụ hôn trên cằm này mịn màng giống như cánh hoa sờ nhẹ mình, dịu dàng và nóng bỏng như vậy, làm cho lòng y lại sôi trào lên.

Chu Thanh Nhược hạ quyết tâm, cho nên mặc dù trong lòng cũng khẩn trương run rẩy, nhưng động tác vẫn rất lớn mật, vừa hôn nhẹ cằm Hoàng đế, tay cũng không đàng hoàng đưa vào trong vạt áo Hoàng đế, vóc người Hoàng đế rất đẹp, cơ bụng mềm mại như nhung tơ bao quanh tảng đá, đại biểu cho sức lực đồng thời làm người ta mê muội, nàng vuốt ve qua lại, thậm chí là quên mất ước nguyện ban đầu, hoàn toàn trầm mê ở nơi này.

Hoàng đế cảm giác cả người mình đều bị đốt cháy, nụ hôn ấm áp, còn có đầu ngón tay như đốt lửa kia!

"Thật là lớn mật!"

Chu Thanh Nhược che miệng cười, ngọt ngào nói, "Bệ hạ, thiếp không bỏ được chàng."

Hoàng đế, "......"

"Thiếp sẽ rất nhớ chàng."

Hoàng đế, "......"

Tay Chu Thanh Nhược từ từ trượt đến eo Hoàng đế đè lên bộ vị đang nhô lên, nói, "Bệ hạ, thiếp thích chàng."

Hoàng đế chỉ cảm thấy một luồng nhiệt đang xông lên đầu, làm cho y nhất thời không biết phải làm sao, diễn đàn Lê ` Quý - Đôn,, chợt cảm thấy muốn vây thật chặt đối phương vào trong thân thể mình.

Ánh nến mông lung, bóng đêm an tĩnh, giờ khắc này hình như toàn thế giới chỉ còn sót hai người bọn họ, hô hấp Hoàng đế dồn dập, sóng lòng sôi sục, trong đầu nhớ lại những gì mình đã từng trải qua, lúc này chợt đã cảm thấy, những khổ cực từng trải qua trước kia cũng chỉ là mây khói mà thôi.

Y do dự một lát, rất nhanh lại đưa tay nắm bàn tay bướng bỉnh của Chu Thanh Nhược, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của nàng lật người đè lên, nói, "Trẫm hôm nay sẽ cho nàng biết cái giá của việc đốt lửa là thế nào."

Chu Thanh Nhược  đành phải ngượng ngùng cười, rất là xấu hổ đáng yêu.

Trong lòng Hoàng đế càng yêu thương không dứt, chỉ cảm thấy yêu thế nào cũng không đủ, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, nói, "Vẫn nghĩ chờ khi Trẫm đắc thắng trở về......, nàng lại không cho Trẫm cơ hội."

Hai người chàng chàng thiếp thiếp, bất quá chỉ trong chốc lát lại đốt nhiệt bên trong nhà lên, một mảnh cảnh xuân......

***

Là ai từng nói không nên trêu chọc đàn ông bị cấm dục nhiều năm?

Chu Thanh Nhược đau lưng, đôi chân cũng không giống là của mình......, nhưng khi cái đau qua đi, cái cảm giác ngọt ngào khó tả lại xông lên đầu, ban đầu lúc Khang vương không lâm hạnh qua, nàng cũng không mất hứng gì, thậm chí có mấy phần may mắn, Khang vương vừa nhìn đã biết là người hay thay đổi, có chút bạc tình, mặc dù nàng bất đắc dĩ vào cung, nhưng cũng không nguyện ý phó thác mình như thế.

Vậy mà hôm nay, bây giờ trong lòng nàng lại cảm thấy rất thỏa mãn.

Có lẽ, sâu xa bên trong chẳng lẽ là chờ đợi y sao?

Chu Thanh Nhược quay đầu lại liếc nhìn Hoàng đế trước mặt đang được quần thần vây quanh đi về phía đàn tế thiên bái thiên địa, hai người đã thức dậy từ rất sớm, dù sao sáng sớm Hoàng đế sẽ phải tế bái thiên địa, sau đó đi xuất chinh, đây là một nghi thức thần thánh hết sức phức tạp.

Hoàng đế dường như có linh cảm, quay đầu lại liếc nhìn Chu Thanh Nhược, hai người thông qua không trung nhìn nhau một lát, một ánh mắt dịu dàng như nước, một tràn đầy yêu thương, tương hợp trước nay chưa từng có

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương