Thịnh Thế Sủng Phi
-
Chương 17
Động tác Hoàng đế rất suồng sã, từ dịu dàng ban đầu đến gặm cắn lúc sau, thậm chí còn có ý muốn ăn Chu Thanh Nhược vào bụng luôn, lúc đầu Chu Thanh Nhược còn ngượng ngùng, sau đó chẳng biết khi nào, hoàn toàn không biết bây giờ đã xảy ra chuyện gì, nàng trải qua hai đời, nhưng vẫn là lần đầu tiên cùng một nam nhân thân mật như vậy.
Tay Hoàng đế như có ma lực, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, chạm tới nơi nào là khiến nơi đó bốc cháy, Chu Thanh Nhược giãy giụa thân thể vô ý thức muốn tránh xúc giác của Hoàng đế, nhưng khi tay kia thật sự rời khỏi, lại có cảm giác trống không cùng cực, làm nàng không tự chủ muốn nhích tới gần.
Phản ứng Chu Thanh Nhược như gần như xa càng khiến Hoàng đế nhiệt huyết sôi trào, giống như vừa được ăn loại trái cây yêu thích, mà trái cây này lại trốn mình..., đuổi đuổi bắt bắt, càng kích thích tâm tình Hoàng đế.
Tay Hoàng đế gắt gao nắm chặt Chu Thanh Nhược, cố định không cho nàng được nhúc nhích chút nào.
Chu Thanh Nhược cử động mấy lần phát hiện mình bị Hoàng đế khống chế chặt chẽ, đột nhiên một ý định táo bạo nổi lên, nàng không nhịn được giơ chân lên đá Hoàng đế, động tác không quá mạnh, nhưng lại khiến Hoàng đế nắm được nõn nà thon dài ** của nàng, thuận thế cởi y phục xuống.
Nhiệt độ bên trong phòng càng ngày càng cao, mặt Chu Thanh Nhược đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, thế nhưng Hoàng đế lại cảm thấy Chu Thanh Nhược trước mặt rất xinh đẹp, làm người ta chỉ hận muốn nuốt vào trong bụng.
Y cũng không biết thân thể nữ nhân lại mê người đến vậy, mềm mại, thơm ngát, giống như cánh hoa nở rộ, khiến người ta muốn hái, giày xéo, dẫm nát, điên cuồng chiếm đoạt, phóng túng hưởng thụ.
Thật ra Hoàng đế đã ẩn nhẫn nhiều năm, khó có khi buông thả như vậy, động tác khó tránh khỏi hơi thô bạo, Chu Thanh Nhược cũng là lần đầu, bị động tác vội vàng khẩn trương của Hoàng đế làm kinh hách, nhưng hai người đều cùng vui vẻ, trong đầu chứa hình ảnh đối phương, dĩ nhiên có khác chút, động tác thô bạo tỏ rõ y khẩn cấp cùng khát vọng, phản ứng ngượng ngùng là bày tỏ nàng trúc trắc vui sướng.
Trên đời này không có gì hạnh phúc hơn chuyện lưỡng tình tương duyệt cả, vì trong lòng có yêu, chuyện thăm dò này nọ cũng chỉ là nước chảy thành sông, thậm chí làm tình cảm càng thăng hoa. Thịnh thế sủng phi_Bích Vân Thiên_hoacodat_.... mừng sinh nhật box tiểu thuyết diễn đàn Lê QuÝ Đônnn lần thứ 6.....
Chu Thanh Nhược cảm thấy bàn tay Hoàng đế thật nóng bỏng, trong thân thể có một cỗ khát vọng mãnh liệt, nhưng lại không biết phải giải thoát như thế nào, mờ mịch mở mắt, thấy dưới ánh trăng gương mặt Hoàng đế vẫn anh tuấn sáng chói như thế, da thịt như ngọc, lông mày đậm nhưng cũng không dày không rậm, đôi mắt sâu thẳm như nước hồ, trong khoảnh khắc kia..., ánh mắt ấy lại ngập tràn dục lửa, hình như có thể đốt sạch người vậy, còn có cánh môi mê người giống như thạch hoa quả, làm người ta không nhịn được muốn cắn một cái...
Ưm, cổ Hoàng đế bị Chu Thanh Nhược quấn lấy, được nàng dâng nụ hôn.
Hoàng đế cảm nhận đầu lưỡi Chu Thanh Nhược giống như một tinh linh dễ dàng khuấy động làm y càng ngày càng nóng lên, ngọt ngào như vậy, đốt lửa như vậy, làm bản thân y vô lực kháng nghị.
Tại sao trước kia y không phát hiện loại tư vị này thực cốt như thế, làm người ta muốn ngừng mà không được, hay vì phía dưới là Chu Thanh Nhược sao?
Bởi vì không phải là ai khác mà là người sau khi y phát bệnh mơ hồ không rõ đột nhiên có một cô nương xông vào?
Trên mặt mặc dù mang theo chút bụi bặm, nhưng đôi mắt sáng tựa như vì sao chính là trong sự yên tĩnh lại có sự linh động dịu dàng, làm cho trong lúc y không phòng bị đã bị chạm phải.
Linh Ngọc ở bên ngoài trực đêm nghe được bên trong có tiếng động, nghĩ có phải nương nương tỉnh dậy rồi không, vỗ vỗ mặt lơ ngơ vừa mới tỉnh ngủ của mình, lại uống một ngụm trà lạnh, lúc này mới đứng lên chuẩn bị đi xem một chút, kết quả nàng vừa đi tới phía sau bình phong lại cảm giác tiếng động bên trong phòng hình như có điểm là lạ.
Tại sao nương nương hình như rất khổ sở, lại có vẻ có chút vui vẻ? Còn có tiếng Hoàng đế thở dốc?
Linh Ngọc cũng không biết tại sao lại đỏ mặt, nàng nhón chân lên từ trong khe hở nhìn vào trong, chỉ thấy bên trong tấm màn mỏng như cánh ve có hai thân thể trẻ tuổi đang quấn quýt một chỗ!
Oành, Linh Ngọc cảm thấy nhiệt huyết dâng trào..., nhớ tới Vương Thịnh từng nói xa nói gần hỏi nàng rốt cuộc nương nương và Hoàng thượng có cùng một chỗ hay không? Làm cho mặt nàng đỏ tới mang tai!
Nàng rón rén lui xuống, trong lòng suy nghĩ, có phải rất nhanh có thể nhìn thấy tiểu hoàng tử hồng hào rồi không? Mang vẻ mặt mong đợi trở về phòng ngoài.
Kết quả nàng vừa vặn ngồi xuống liền nhìn thấy Vương Thịnh đi vào với sắc mặt rất khó coi hỏi, “Bệ hạ đâu?”
Linh Ngọc theo bản năng cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không Vương Thịnh sẽ không tới đây vào lúc này, phải biết bởi vì Chu Thanh Nhược không thích nhiều người, càng không thích trước khi đi ngủ thái giám đến phục vụ mình, cho nên đến buổi tối bọn thái giám đều sẽ tránh đi, đến tối cũng chỉ còn một hai người ở đây, hỏi, “Có phải có chuyện gì hay không?” Made by mmm
Vương Thịnh cũng biết thói quen của Huyên phi nương nương, nghĩ tới đoán chừng là da mặt mỏng, vẫn xem thái giám như là nam nhân nên không có thói quen cho phục vụ, nghĩ đến chuyện này mặc dù rất khẩn cấp, nhưng vẫn biết mình ba ba đi vào thật không thích hợp, ôn hòa nói với Linh Ngọc, “Linh Ngọc cô nương, mới vừa rồi người tiên phong bên ngoài cửa Tây Môn nói Lục tướng quân chuyển tới hổ bài màu đỏ, nói là có quân tình khẩn cấp.”
Ở trong cung có thể có được thẻ bài như thế chỉ có mấy người đó, cũng đều là trọng thần tâm phúc của Hoàng đế, điều này hiển nhiên là chuyện hết sức khẩn cấp, nếu không không ai không biết chờ đến trời sáng cũng chỉ còn vài giờ nữa thôi.
Linh Ngọc cũng là người biết rõ chuyện nặng nhẹ, sắc mặt trắng bệch, vội vàng đứng lên.
***
Chu Thanh Nhược vùi mình vào trong chăn băng tơ tằm, sắc mặt vẫn còn hồng, cảm giác cực nóng mới vừa rồi hình như vẫn còn đây, nhưng người đã không còn ở đấy.
Nàng nghĩ tới phản ứng mới vừa rồi của mình chỉ hận không thể vùi mình giấu đi, thật là mắc cỡ mà, còn chủ động cởi y phục Hoàng đế, trong đầu nàng hình như còn có thể nhớ tới vừa rồi lúc Hoàng đế thấy nàng vội vã như vậy đã lộ ra nụ cười thỏa mãn, cảm giác vừa vui vẻ vừa nhu tình như vậy giống như là nữ nhân bảo bối trân quý trong lòng y.
Nghĩ tới đây trong lòng Chu Thanh Nhược cảm thấy rất xấu hổ, rất rối rắm, Linh Ngọc đứng một bên cả khuôn mặt cũng đỏ bừng khi nhìn thấy vết hôn chi chít trên người Chu Thanh Nhược, cất tiếng nhỏ như muỗi nói, “Nương nương, có muốn tắm rửa hay không?”
Ngâm mình trong dòng nước ấm áp, thần trí Chu Thanh Nhược khôi phục được mấy phần, vừa dùng khăn lau cổ vừa nghĩ rốt cuộc là có chuyện gì Lục Bội Ninh lại vội vàng vào cung như vậy?
Chẳng lẽ lại có chiến sự sao?
Chu Thanh Nhược lắc đầu, nhớ đến lúc ban đầu Hoàng đế mang binh tiến vào trong cung là tình cảnh thế nào, nếu lại có chiến sự, nàng thật sự không muốn nhìn thấy chuyện đánh giặc đâu.
Chờ Chu Thanh Nhược tắm xong quay lại, Hoàng đế đã quay trở về.
Y đứng sau án bàn, sắc mặt nửa sáng nửa tối, giữa hai lông mày đầy bén nhọn, mím chặt môi cùng ánh mắt sắc bén tựa như đao kiếm, rất khác biệt với Hoàng đế ngày thường, đó chính là sự cao hoa ngạo nghễ mà không người nào có thể với tới.
Chu Thanh Nhược không biết nói gì, sắc mặt Hoàng đế quá sắc bén, sắc bén đến mức tựa như thanh bảo kiếm Tứ Sắc lành lạnh, nàng không dám lên tiếng.
Đột nhiên Hoàng đế quay đầu lại, thấy là Chu Thanh Nhược, lòng cũng mềm đi, lại thấy nàng ướt đẫm sau khi tắm, khiếp sợ đứng nơi đó, cái dáng vẻ ấy làm lòng người thương tiếc yêu thương!
Hoàng đế nở nụ cười tươi tắn, giống như ánh mặt trời xua tan mây, lóa mắt sáng chói, Chu Thanh Nhược nhìn thấy tâm bỗng nhộn nhạo.
Chu Thanh Nhược nghe Hoàng đế nói, “Lại đây với Trẫm.”
Chờ nàng đi tới, Hoàng đế ôm cổ nàng, cằm chống lên đỉnh đầu nàng nói, “Tắm rửa rồi sao?”
Chu Thanh Nhược nghe lời nói Hoàng đế dịu dàng như lúc bình thường, trong lòng rốt cuộc cũng buông lỏng, hờn dỗi nói, “Bệ hạ làm thiếp đau quá.” Ý Chu Thanh Nhược là Hoàng đế không biết dịu dàng, để lại trên người nàng rất nhiều vết hôn, nhưng bây giờ nói ra như vậy lại toát ra ý vị phong tình, nàng nói xong đã đỏ mặt.
Rốt cuộc nàng đang nói cái gì vậy!
Hoàng đế thấy vẻ mặt Chu Thanh Nhược bởi vì đỏ mặt mà gương mặt càng mê người hơn, không nhịn được nhẹ cười ra tiếng, tiếng cười thuần hậu trong màn đêm dễ nghe như tiếng thần tiên vậy, Chu Thanh Nhược cảm thấy trong lòng đang gợn sóng lăn tăn.
“Khuya rồi, nhanh đi ngủ đi.” Hoàng đế nhìn sắc mặt Chu Thanh Nhược mắc cỡ đỏ bừng cả mặt, cảm thấy phiền não vừa rồi cũng bay biến mất sạch, cười khom lưng ôm người lên.
Chu Thanh Nhược cảm thấy trời đất quay cuồng sau đó bị Hoàng đế ôm lên giường theo kiểu công chúa. diễn.đàn.Lê.Quý. Đôn....
Mặt Hoàng đế cách mặt nàng rất gần, y cúi đầu hôn một cái lên môi nàng nói, “Sớm đi ngủ đi, Trẫm còn có việc.” Sau đó dịu dàng đắp chăn mỏng lên người Chu Thanh Nhược.
Lòng Chu Thanh Nhược vẫn chưa muốn buông bỏ nói, “Bệ hạ đi đâu vậy?”
Sắc mặt Hoàng đế lại trở nên nặng nề, trầm mặc một lúc, dường như đang châm chước dùng từ thế nào nói ra, “Tổng đốc Vân Quý - Phạm Thành Mậu mưu phản rồi.”
Lòng Chu Thanh Nhược cả kinh, đầu tiên là hai chữ mưu phản tiến vào đầu, sau đó là một chuyện khác, phụ thân của nàng Vũ Định Hầu đang ở Vân Quý làm một Tổng kỳ nho nhỏ!
Thế thì phụ thân sẽ xảy ra chuyện gì?
Tay Hoàng đế như có ma lực, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, chạm tới nơi nào là khiến nơi đó bốc cháy, Chu Thanh Nhược giãy giụa thân thể vô ý thức muốn tránh xúc giác của Hoàng đế, nhưng khi tay kia thật sự rời khỏi, lại có cảm giác trống không cùng cực, làm nàng không tự chủ muốn nhích tới gần.
Phản ứng Chu Thanh Nhược như gần như xa càng khiến Hoàng đế nhiệt huyết sôi trào, giống như vừa được ăn loại trái cây yêu thích, mà trái cây này lại trốn mình..., đuổi đuổi bắt bắt, càng kích thích tâm tình Hoàng đế.
Tay Hoàng đế gắt gao nắm chặt Chu Thanh Nhược, cố định không cho nàng được nhúc nhích chút nào.
Chu Thanh Nhược cử động mấy lần phát hiện mình bị Hoàng đế khống chế chặt chẽ, đột nhiên một ý định táo bạo nổi lên, nàng không nhịn được giơ chân lên đá Hoàng đế, động tác không quá mạnh, nhưng lại khiến Hoàng đế nắm được nõn nà thon dài ** của nàng, thuận thế cởi y phục xuống.
Nhiệt độ bên trong phòng càng ngày càng cao, mặt Chu Thanh Nhược đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, thế nhưng Hoàng đế lại cảm thấy Chu Thanh Nhược trước mặt rất xinh đẹp, làm người ta chỉ hận muốn nuốt vào trong bụng.
Y cũng không biết thân thể nữ nhân lại mê người đến vậy, mềm mại, thơm ngát, giống như cánh hoa nở rộ, khiến người ta muốn hái, giày xéo, dẫm nát, điên cuồng chiếm đoạt, phóng túng hưởng thụ.
Thật ra Hoàng đế đã ẩn nhẫn nhiều năm, khó có khi buông thả như vậy, động tác khó tránh khỏi hơi thô bạo, Chu Thanh Nhược cũng là lần đầu, bị động tác vội vàng khẩn trương của Hoàng đế làm kinh hách, nhưng hai người đều cùng vui vẻ, trong đầu chứa hình ảnh đối phương, dĩ nhiên có khác chút, động tác thô bạo tỏ rõ y khẩn cấp cùng khát vọng, phản ứng ngượng ngùng là bày tỏ nàng trúc trắc vui sướng.
Trên đời này không có gì hạnh phúc hơn chuyện lưỡng tình tương duyệt cả, vì trong lòng có yêu, chuyện thăm dò này nọ cũng chỉ là nước chảy thành sông, thậm chí làm tình cảm càng thăng hoa. Thịnh thế sủng phi_Bích Vân Thiên_hoacodat_.... mừng sinh nhật box tiểu thuyết diễn đàn Lê QuÝ Đônnn lần thứ 6.....
Chu Thanh Nhược cảm thấy bàn tay Hoàng đế thật nóng bỏng, trong thân thể có một cỗ khát vọng mãnh liệt, nhưng lại không biết phải giải thoát như thế nào, mờ mịch mở mắt, thấy dưới ánh trăng gương mặt Hoàng đế vẫn anh tuấn sáng chói như thế, da thịt như ngọc, lông mày đậm nhưng cũng không dày không rậm, đôi mắt sâu thẳm như nước hồ, trong khoảnh khắc kia..., ánh mắt ấy lại ngập tràn dục lửa, hình như có thể đốt sạch người vậy, còn có cánh môi mê người giống như thạch hoa quả, làm người ta không nhịn được muốn cắn một cái...
Ưm, cổ Hoàng đế bị Chu Thanh Nhược quấn lấy, được nàng dâng nụ hôn.
Hoàng đế cảm nhận đầu lưỡi Chu Thanh Nhược giống như một tinh linh dễ dàng khuấy động làm y càng ngày càng nóng lên, ngọt ngào như vậy, đốt lửa như vậy, làm bản thân y vô lực kháng nghị.
Tại sao trước kia y không phát hiện loại tư vị này thực cốt như thế, làm người ta muốn ngừng mà không được, hay vì phía dưới là Chu Thanh Nhược sao?
Bởi vì không phải là ai khác mà là người sau khi y phát bệnh mơ hồ không rõ đột nhiên có một cô nương xông vào?
Trên mặt mặc dù mang theo chút bụi bặm, nhưng đôi mắt sáng tựa như vì sao chính là trong sự yên tĩnh lại có sự linh động dịu dàng, làm cho trong lúc y không phòng bị đã bị chạm phải.
Linh Ngọc ở bên ngoài trực đêm nghe được bên trong có tiếng động, nghĩ có phải nương nương tỉnh dậy rồi không, vỗ vỗ mặt lơ ngơ vừa mới tỉnh ngủ của mình, lại uống một ngụm trà lạnh, lúc này mới đứng lên chuẩn bị đi xem một chút, kết quả nàng vừa đi tới phía sau bình phong lại cảm giác tiếng động bên trong phòng hình như có điểm là lạ.
Tại sao nương nương hình như rất khổ sở, lại có vẻ có chút vui vẻ? Còn có tiếng Hoàng đế thở dốc?
Linh Ngọc cũng không biết tại sao lại đỏ mặt, nàng nhón chân lên từ trong khe hở nhìn vào trong, chỉ thấy bên trong tấm màn mỏng như cánh ve có hai thân thể trẻ tuổi đang quấn quýt một chỗ!
Oành, Linh Ngọc cảm thấy nhiệt huyết dâng trào..., nhớ tới Vương Thịnh từng nói xa nói gần hỏi nàng rốt cuộc nương nương và Hoàng thượng có cùng một chỗ hay không? Làm cho mặt nàng đỏ tới mang tai!
Nàng rón rén lui xuống, trong lòng suy nghĩ, có phải rất nhanh có thể nhìn thấy tiểu hoàng tử hồng hào rồi không? Mang vẻ mặt mong đợi trở về phòng ngoài.
Kết quả nàng vừa vặn ngồi xuống liền nhìn thấy Vương Thịnh đi vào với sắc mặt rất khó coi hỏi, “Bệ hạ đâu?”
Linh Ngọc theo bản năng cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không Vương Thịnh sẽ không tới đây vào lúc này, phải biết bởi vì Chu Thanh Nhược không thích nhiều người, càng không thích trước khi đi ngủ thái giám đến phục vụ mình, cho nên đến buổi tối bọn thái giám đều sẽ tránh đi, đến tối cũng chỉ còn một hai người ở đây, hỏi, “Có phải có chuyện gì hay không?” Made by mmm
Vương Thịnh cũng biết thói quen của Huyên phi nương nương, nghĩ tới đoán chừng là da mặt mỏng, vẫn xem thái giám như là nam nhân nên không có thói quen cho phục vụ, nghĩ đến chuyện này mặc dù rất khẩn cấp, nhưng vẫn biết mình ba ba đi vào thật không thích hợp, ôn hòa nói với Linh Ngọc, “Linh Ngọc cô nương, mới vừa rồi người tiên phong bên ngoài cửa Tây Môn nói Lục tướng quân chuyển tới hổ bài màu đỏ, nói là có quân tình khẩn cấp.”
Ở trong cung có thể có được thẻ bài như thế chỉ có mấy người đó, cũng đều là trọng thần tâm phúc của Hoàng đế, điều này hiển nhiên là chuyện hết sức khẩn cấp, nếu không không ai không biết chờ đến trời sáng cũng chỉ còn vài giờ nữa thôi.
Linh Ngọc cũng là người biết rõ chuyện nặng nhẹ, sắc mặt trắng bệch, vội vàng đứng lên.
***
Chu Thanh Nhược vùi mình vào trong chăn băng tơ tằm, sắc mặt vẫn còn hồng, cảm giác cực nóng mới vừa rồi hình như vẫn còn đây, nhưng người đã không còn ở đấy.
Nàng nghĩ tới phản ứng mới vừa rồi của mình chỉ hận không thể vùi mình giấu đi, thật là mắc cỡ mà, còn chủ động cởi y phục Hoàng đế, trong đầu nàng hình như còn có thể nhớ tới vừa rồi lúc Hoàng đế thấy nàng vội vã như vậy đã lộ ra nụ cười thỏa mãn, cảm giác vừa vui vẻ vừa nhu tình như vậy giống như là nữ nhân bảo bối trân quý trong lòng y.
Nghĩ tới đây trong lòng Chu Thanh Nhược cảm thấy rất xấu hổ, rất rối rắm, Linh Ngọc đứng một bên cả khuôn mặt cũng đỏ bừng khi nhìn thấy vết hôn chi chít trên người Chu Thanh Nhược, cất tiếng nhỏ như muỗi nói, “Nương nương, có muốn tắm rửa hay không?”
Ngâm mình trong dòng nước ấm áp, thần trí Chu Thanh Nhược khôi phục được mấy phần, vừa dùng khăn lau cổ vừa nghĩ rốt cuộc là có chuyện gì Lục Bội Ninh lại vội vàng vào cung như vậy?
Chẳng lẽ lại có chiến sự sao?
Chu Thanh Nhược lắc đầu, nhớ đến lúc ban đầu Hoàng đế mang binh tiến vào trong cung là tình cảnh thế nào, nếu lại có chiến sự, nàng thật sự không muốn nhìn thấy chuyện đánh giặc đâu.
Chờ Chu Thanh Nhược tắm xong quay lại, Hoàng đế đã quay trở về.
Y đứng sau án bàn, sắc mặt nửa sáng nửa tối, giữa hai lông mày đầy bén nhọn, mím chặt môi cùng ánh mắt sắc bén tựa như đao kiếm, rất khác biệt với Hoàng đế ngày thường, đó chính là sự cao hoa ngạo nghễ mà không người nào có thể với tới.
Chu Thanh Nhược không biết nói gì, sắc mặt Hoàng đế quá sắc bén, sắc bén đến mức tựa như thanh bảo kiếm Tứ Sắc lành lạnh, nàng không dám lên tiếng.
Đột nhiên Hoàng đế quay đầu lại, thấy là Chu Thanh Nhược, lòng cũng mềm đi, lại thấy nàng ướt đẫm sau khi tắm, khiếp sợ đứng nơi đó, cái dáng vẻ ấy làm lòng người thương tiếc yêu thương!
Hoàng đế nở nụ cười tươi tắn, giống như ánh mặt trời xua tan mây, lóa mắt sáng chói, Chu Thanh Nhược nhìn thấy tâm bỗng nhộn nhạo.
Chu Thanh Nhược nghe Hoàng đế nói, “Lại đây với Trẫm.”
Chờ nàng đi tới, Hoàng đế ôm cổ nàng, cằm chống lên đỉnh đầu nàng nói, “Tắm rửa rồi sao?”
Chu Thanh Nhược nghe lời nói Hoàng đế dịu dàng như lúc bình thường, trong lòng rốt cuộc cũng buông lỏng, hờn dỗi nói, “Bệ hạ làm thiếp đau quá.” Ý Chu Thanh Nhược là Hoàng đế không biết dịu dàng, để lại trên người nàng rất nhiều vết hôn, nhưng bây giờ nói ra như vậy lại toát ra ý vị phong tình, nàng nói xong đã đỏ mặt.
Rốt cuộc nàng đang nói cái gì vậy!
Hoàng đế thấy vẻ mặt Chu Thanh Nhược bởi vì đỏ mặt mà gương mặt càng mê người hơn, không nhịn được nhẹ cười ra tiếng, tiếng cười thuần hậu trong màn đêm dễ nghe như tiếng thần tiên vậy, Chu Thanh Nhược cảm thấy trong lòng đang gợn sóng lăn tăn.
“Khuya rồi, nhanh đi ngủ đi.” Hoàng đế nhìn sắc mặt Chu Thanh Nhược mắc cỡ đỏ bừng cả mặt, cảm thấy phiền não vừa rồi cũng bay biến mất sạch, cười khom lưng ôm người lên.
Chu Thanh Nhược cảm thấy trời đất quay cuồng sau đó bị Hoàng đế ôm lên giường theo kiểu công chúa. diễn.đàn.Lê.Quý. Đôn....
Mặt Hoàng đế cách mặt nàng rất gần, y cúi đầu hôn một cái lên môi nàng nói, “Sớm đi ngủ đi, Trẫm còn có việc.” Sau đó dịu dàng đắp chăn mỏng lên người Chu Thanh Nhược.
Lòng Chu Thanh Nhược vẫn chưa muốn buông bỏ nói, “Bệ hạ đi đâu vậy?”
Sắc mặt Hoàng đế lại trở nên nặng nề, trầm mặc một lúc, dường như đang châm chước dùng từ thế nào nói ra, “Tổng đốc Vân Quý - Phạm Thành Mậu mưu phản rồi.”
Lòng Chu Thanh Nhược cả kinh, đầu tiên là hai chữ mưu phản tiến vào đầu, sau đó là một chuyện khác, phụ thân của nàng Vũ Định Hầu đang ở Vân Quý làm một Tổng kỳ nho nhỏ!
Thế thì phụ thân sẽ xảy ra chuyện gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook