Thịnh Thế Mưu Thần
-
Quyển 1 - Chương 25: Bắt đầu giao dịch
Editor: LaOngDao142
"Bổn công tử phát hiện... Có thể cùng Tứ tiểu thư làm giao dịch thật sự không tệ."
Thanh Y ngẩn ra, khôi phục lại cười nhạt nói: "Tiểu nữ tử không biết có cái gì đáng giá để có thể cùng Cửu công tử giao dịch. Cửu công tử nếu như có chính sự, không ngại đi tiền thính tìm gia phụ thương lượng."
"Gia phụ?" Dung Cẩn miễn cưỡng nhìn chằm chằm Mộc Thanh Y, nụ cười có chút ý vị thâm trường: "Tứ tiểu thư thật xem Mộc Trường Minh thành cha ruột của mình sao? Bổn công tử như thế nào cảm thấy Tứ tiểu thư coi trọng Cố gia đã cửa nát nhà tan hơn so với Mộc gia đây? Vừa mới nhìn thấy Cố đại công tử bị giam ở phủ Ninh Vương, đã không thể chờ đợi đi gặp Bình vương. Tứ tiểu thư là muốn..." Dung Cẩn thấy mình nói đến Cố đại công tử thì dưới đáy mắt thiếu nữ trước mắt này xẹt qua một tia sắc nhọn, Dung Cẩn hài lòng nở nụ cười.
Mộc Thanh Y nhìn chằm chằm nam tử vui vẻ nhưng tràn đầy nguy hiểm trước mắt, trong lòng cũng lấy làm kinh hãi. Mấy ngày nay nàng cũng không có hành động quá nhiều, vì sợ bị người khác nhìn ra dấu vết. Cũng không phải nàng sợ thân phận bị người biết được, vì loại chuyện mượn xác hoàn hồn trong dã sử tạp ký cũng có ghi lại, nhưng người bình thường căn bản sẽ không tin. Ngay cả Mộc Trường Minh cũng chỉ cho rằng nàng sau khi trải qua đại biến nên thay đổi tính tình thôi. Nhưng nếu như bị người nhìn ra quyết định của nàng, kết quả cũng sẽ không tốt hơn việc thân phận nàng bị bại lộ. Mộc Trường Minh và Mộ Dung Dục tuyệt đối sẽ tiên hạ thủ vi cường.
Mộc Thanh Y có tự tin với với chính mình, mặc dù không tính là thiên y vô phùng, nhưng cũng không đến nổi dễ dàng bị một Tây Việt hoàng tử mới vừa đến Hoa Quốc nhìn ra sơ hở như mới đúng.
Dường như hiểu Mộc Thanh Y nghĩ gì, Dung Cẩn có chút lười biếng chống hai tay ngồi xuống nhuyễn tháp, cười nhạt nói: "Thanh Thanh không cần lo lắng, bổn công tử không có cũng chứng cớ. Chẳng qua là nhìn ra Thanh Thanh đối với Mộc Trường Minh và người trong phủ Túc Thành Hầu có hận ý." Dung Cẩn chỉ ngón tay vào hai mắt, cười nói.
"Thanh Thanh muốn cứu Cố đại công tử đi?" Dung Cẩn mỉm cười nhìn Thanh Y, giống như lơ đãng hỏi.
Thanh Y nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Mộc Thanh Y cùng Cửu công tử không có quen thuộc đến như vậy, công tử gọi ta Tứ tiểu thư là được rồi."
"Thanh Thanh không cần khách khí như vậy, Thanh Thanh không ngại cũng có thể gọi bổn công tử là Cẩn hoặc Tử du cũng có thể." Dung Cẩn dịu dàng cười nói.
Mặc dù mới gặp mặt có hai lần, Thanh Y lại thật sâu sắc cảm thấy vị Cửu công tử này thập phần khó dây dưa. Đôi mi thanh tú cau lại cũng không để ý tới Dung Cẩn trêu chọc, nói: "Tiểu nữ không có gì để cùng Cửu công tử giao dịch, Cửu công tử mời trở về đi."
Dung Cẩn bị nàng liên tục cự tuyệt cũng không tức giận, tiện tay cầm lên một quyển sách mà Thanh Y lúc nãy thuận tay đặt lên bàn thản nhiên xem, cười nói: "Quốc thư kỷ niên? Tiểu thư khuê các Hoa Quốc không phải cũng chỉ thích xem một ít thi thư thoại bản sao? Có tài hoa hơn nữa cũng chỉ xem thêm một chút sách sử, loại sách như thế này ngược lại hiếm thấy. Sở thích của Thanh Thanh có chút đặc biệt đây."
Thật ra thì Quốc thư kỷ niên cũng không hiếm gặp đến như vậy, thậm chí có thể nói thế hệ văn nhân đọc cũng có số lượng đáng kể. Chính là một quyển ghi chép ghi lại cuộc hỗn chiến thiên hạ đại loạn vào ngàn năm trước, cho dù là một văn nhân, có thể đọc đến tinh thông cũng hiếm thấy. Chứ đừng nói đến để tiểu thư khuê phòng yêu thích.
Biết không thể đuổi được người này, Thanh Y chỉ đành phải ngồi xuống lần nữa, thản nhiên nói: "Cửu công tử muốn cùng Thanh Y nói giao dịch gì?"
Trên dung nhân tuấn mỹ của Dung Cẩn lộ ra một tia vui vẻ: "Phải như vậy chứ, bổn công tử thật sự không muốn cùng Thanh Thanh lời nói sắc bén a. Ta có thể giúp ngươi cứu Cố gia đại công tử."
Thanh Y thần sắc không động chỉ hỏi: "Như vậy cần ta làm cái gì?"
Dung Cẩn câu môi cười một tiếng nói: "Bổn công tử thiếu một thê tử, Thanh Thanh có bằng lòng nể mặt hay không?"
Thanh Y bình tĩnh nhìn nam tử mỹ nam tử trước mắt, hồi lâu mới mở miệng cười một tiếng nói: "Thanh Y tư chất thường thường, không chịu nổi vì công tử lương xứng. Mặt khác, mặc dù Thanh Y không muốn coi thường Cửu công tử, nhưng lấy thế lực của Cửu công tử ở Hoa Quốc, chỉ sợ không thể cứu đại biểu ca."
Bị người không chút lưu tình đâm xuyên, sắc mặt Cửu công tử cũng không tức giận, chẳng qua chỉ cười híp mắt nói: "Bổn công tử cho dù quyền thế ngập trời, cũng không thể mạnh mẽ xông vào phủ Ninh Vương cướp người a. Dĩ nhiên, nếu như Thanh Thanh chắc chắn muốn như vậy, bổn công tử thề cũng sẽ thay ngươi hoàn thành."
"Ý của công tử là nói không năng lực đối địch, chỉ có thể dùng trí?" Thanh Y thiêu mi nói, đợi Dung Cẩn gật đầu, Thanh Y câu môi cười nói: "Đã như vậy, tại sao Thanh Y còn cần Cửu công tử giúp một tay?"
Thấy Thanh Y trước sau đều không vào, Dung Cẩn cũng không khỏi phải thở dài, ai thán nói: "Nữ nhân quá thông minh... Thật không tốt..." Ai nói Mộc gia Tứ tiểu thư tài trí bình thường? Gia muốn giết chết hắn!
Thanh Y mỉm cười không nói, ánh mắt trong veo mang ý cười như nước trong gợn sóng nhìn nam tử biếng nhác tùy ý trước mắt.
"Nếu như bổn công tử có thể nói cho ngươi biết nguyên nhân Tần quốc phu nhân chết?" Dung Cẩn đột nhiên mở miệng hỏi.
Thanh Y ngẩn ra, trong ánh mắt bắn về phía Dung Cẩn nhất thời nhiều thêm mấy phần lãnh ý lạnh thấu xương. Nếu như người bình thường, đã sớm bị ánh mắt như vậy nhìn đến cả người không được tự nhiên, nhưng Dung Cẩn không chút để ý, vẫn như cũ vui vẻ dựa nửa người vào nhuyễn tháp một bộ dáng buồn ngủ.
Thanh Y từ từ thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm Dung Cẩn, hai mắt trầm tư, lúc lâu mới nhàn nhạt nói: "Bàn tay của công tử cũng không khỏi quá dài một chút, hoặc là nói... Dã tâm của công tử không khỏi quá lớn một chút đi." Hoàng tử một quốc gia khác, thế nhưng có thể sắp xếp nhiều cơ sở ngầm ở Đô thành Hoa Quốc ngàn dậm xa xôi như vậy, nếu nói không có dụng ý khác, người nào sẽ tin tưởng?
Sâu bên trong đáy mắt của Dung Cẩn lãnh ý tiêu tán mấy phần, trong mắt xẹt qua một tia tán thưởng. Nhẹ giọng thở dài nói: "Thanh Thanh thông minh như vậy, thật là làm cho bổn công tử có chút không buông tay được đây. Thanh Thanh không cần để ý như thế, bổn công tử bây giờ đối với Hoa Quốc không có hứng thú."
Thanh Y lạnh lùng cười một tiếng, bây giờ đối với Hoa Quốc không có hứng thú, chẳng qua bởi vì hắn phát hiện không có năng lực thôi. Thanh Y có thể nhìn hiểu dã tâm trong mắt người nam nhân này, bởi vì vốn dĩ hắn cũng không có che dấu.
"Thanh Thanh, chúng ta hiện tại đang nói không phải là giao dịch sao?" Vẻ mặt Cửu công tử có chút ủy khuất nói, Cửu công tử hắn tự mình đưa tới cửa tin tức, bao nhiêu người cầu xin cũng cầu xin không được. Thanh Thanh thế nhưng một chút cảm kích cũng không có...
Đáy mắt Thanh Y xẹt qua một tia bén nhọn, hồi lâu rốt cục gật đầu nói: "Được, Cửu công tử nói cho ta biết nguyên nhân mẫu thân ta tự sát. Nhưng... Cửu công tử muốn Thanh Y làm cái gì?"
Ánh mắt Dung Cẩn sáng lên, còn chưa kịp nói liền nhận được ánh mắt cảnh cáo của Mộc Thanh Y, nhắc nhở hắn không được nói hưu nói vượn nữa, nếu không đừng trách nàng không nói tình cảm. Cửu công tử bĩu môi, nhún vai nói: "Được rồi. Bổn công tử muốn Thanh Y tự tay điều chế U Hàn hương."
"U Hàn hương? Lãnh Hương phường là sản nghiệp của Cửu công tử?" Trong đầu Mộc Thanh Y chợt lóe tia sáng, rất nhiều chuyện nhất thời đã có đáp án. Nàng chỉ là một tiểu thư khuê các không được coi trọng ở kinh thành,cũng không có chút danh tiếng tại sao có thể khiến cho Tây Việt Quốc Cửu hoàng tử tự mình tới cửa bái phỏng, nguyên lai là trước đó vài ngày ở Lãnh Hương phường chọc phải phiền toái.
Dung Cẩn cười không đáp, Thanh Y nhàn nhạt nói: "Cửu công tử nên biết, chế hương là biểu tỷ ta, ta cũng không tinh thông chuyện này."
Dung Cẩn lơ đễnh: "Nhưng bổn công tử cảm thấy Thanh Thanh nhất định có thể làm được. Nếu không... Thanh Thanh có thể đưa một chút hương liệu đang dùng cho bổn công tử cũng có thể a. Nói không chừng quá mấy ngày nữa Thanh Thanh có thể chế ra được."
Thanh Y khóe miệng co rút, hương liệu trong phòng nàng đều là tự tay nàng điều chế. Dung Cẩn căn bản là đang giễu cợt nàng nói dối không biết điều chế hương.
Dung Cẩn cười híp mắt nhìn nhan thiếu nữ trong trẻo lạnh lùng trước mắt, nói: "Tóm lại, ngày U Hàn hương chế thành, Thanh Thanh sẽ biết được mọi chuyện của Tần quốc phu nhân từ đầu đến cuối."
"Bổn công tử phát hiện... Có thể cùng Tứ tiểu thư làm giao dịch thật sự không tệ."
Thanh Y ngẩn ra, khôi phục lại cười nhạt nói: "Tiểu nữ tử không biết có cái gì đáng giá để có thể cùng Cửu công tử giao dịch. Cửu công tử nếu như có chính sự, không ngại đi tiền thính tìm gia phụ thương lượng."
"Gia phụ?" Dung Cẩn miễn cưỡng nhìn chằm chằm Mộc Thanh Y, nụ cười có chút ý vị thâm trường: "Tứ tiểu thư thật xem Mộc Trường Minh thành cha ruột của mình sao? Bổn công tử như thế nào cảm thấy Tứ tiểu thư coi trọng Cố gia đã cửa nát nhà tan hơn so với Mộc gia đây? Vừa mới nhìn thấy Cố đại công tử bị giam ở phủ Ninh Vương, đã không thể chờ đợi đi gặp Bình vương. Tứ tiểu thư là muốn..." Dung Cẩn thấy mình nói đến Cố đại công tử thì dưới đáy mắt thiếu nữ trước mắt này xẹt qua một tia sắc nhọn, Dung Cẩn hài lòng nở nụ cười.
Mộc Thanh Y nhìn chằm chằm nam tử vui vẻ nhưng tràn đầy nguy hiểm trước mắt, trong lòng cũng lấy làm kinh hãi. Mấy ngày nay nàng cũng không có hành động quá nhiều, vì sợ bị người khác nhìn ra dấu vết. Cũng không phải nàng sợ thân phận bị người biết được, vì loại chuyện mượn xác hoàn hồn trong dã sử tạp ký cũng có ghi lại, nhưng người bình thường căn bản sẽ không tin. Ngay cả Mộc Trường Minh cũng chỉ cho rằng nàng sau khi trải qua đại biến nên thay đổi tính tình thôi. Nhưng nếu như bị người nhìn ra quyết định của nàng, kết quả cũng sẽ không tốt hơn việc thân phận nàng bị bại lộ. Mộc Trường Minh và Mộ Dung Dục tuyệt đối sẽ tiên hạ thủ vi cường.
Mộc Thanh Y có tự tin với với chính mình, mặc dù không tính là thiên y vô phùng, nhưng cũng không đến nổi dễ dàng bị một Tây Việt hoàng tử mới vừa đến Hoa Quốc nhìn ra sơ hở như mới đúng.
Dường như hiểu Mộc Thanh Y nghĩ gì, Dung Cẩn có chút lười biếng chống hai tay ngồi xuống nhuyễn tháp, cười nhạt nói: "Thanh Thanh không cần lo lắng, bổn công tử không có cũng chứng cớ. Chẳng qua là nhìn ra Thanh Thanh đối với Mộc Trường Minh và người trong phủ Túc Thành Hầu có hận ý." Dung Cẩn chỉ ngón tay vào hai mắt, cười nói.
"Thanh Thanh muốn cứu Cố đại công tử đi?" Dung Cẩn mỉm cười nhìn Thanh Y, giống như lơ đãng hỏi.
Thanh Y nhíu mày, nhàn nhạt nói: "Mộc Thanh Y cùng Cửu công tử không có quen thuộc đến như vậy, công tử gọi ta Tứ tiểu thư là được rồi."
"Thanh Thanh không cần khách khí như vậy, Thanh Thanh không ngại cũng có thể gọi bổn công tử là Cẩn hoặc Tử du cũng có thể." Dung Cẩn dịu dàng cười nói.
Mặc dù mới gặp mặt có hai lần, Thanh Y lại thật sâu sắc cảm thấy vị Cửu công tử này thập phần khó dây dưa. Đôi mi thanh tú cau lại cũng không để ý tới Dung Cẩn trêu chọc, nói: "Tiểu nữ không có gì để cùng Cửu công tử giao dịch, Cửu công tử mời trở về đi."
Dung Cẩn bị nàng liên tục cự tuyệt cũng không tức giận, tiện tay cầm lên một quyển sách mà Thanh Y lúc nãy thuận tay đặt lên bàn thản nhiên xem, cười nói: "Quốc thư kỷ niên? Tiểu thư khuê các Hoa Quốc không phải cũng chỉ thích xem một ít thi thư thoại bản sao? Có tài hoa hơn nữa cũng chỉ xem thêm một chút sách sử, loại sách như thế này ngược lại hiếm thấy. Sở thích của Thanh Thanh có chút đặc biệt đây."
Thật ra thì Quốc thư kỷ niên cũng không hiếm gặp đến như vậy, thậm chí có thể nói thế hệ văn nhân đọc cũng có số lượng đáng kể. Chính là một quyển ghi chép ghi lại cuộc hỗn chiến thiên hạ đại loạn vào ngàn năm trước, cho dù là một văn nhân, có thể đọc đến tinh thông cũng hiếm thấy. Chứ đừng nói đến để tiểu thư khuê phòng yêu thích.
Biết không thể đuổi được người này, Thanh Y chỉ đành phải ngồi xuống lần nữa, thản nhiên nói: "Cửu công tử muốn cùng Thanh Y nói giao dịch gì?"
Trên dung nhân tuấn mỹ của Dung Cẩn lộ ra một tia vui vẻ: "Phải như vậy chứ, bổn công tử thật sự không muốn cùng Thanh Thanh lời nói sắc bén a. Ta có thể giúp ngươi cứu Cố gia đại công tử."
Thanh Y thần sắc không động chỉ hỏi: "Như vậy cần ta làm cái gì?"
Dung Cẩn câu môi cười một tiếng nói: "Bổn công tử thiếu một thê tử, Thanh Thanh có bằng lòng nể mặt hay không?"
Thanh Y bình tĩnh nhìn nam tử mỹ nam tử trước mắt, hồi lâu mới mở miệng cười một tiếng nói: "Thanh Y tư chất thường thường, không chịu nổi vì công tử lương xứng. Mặt khác, mặc dù Thanh Y không muốn coi thường Cửu công tử, nhưng lấy thế lực của Cửu công tử ở Hoa Quốc, chỉ sợ không thể cứu đại biểu ca."
Bị người không chút lưu tình đâm xuyên, sắc mặt Cửu công tử cũng không tức giận, chẳng qua chỉ cười híp mắt nói: "Bổn công tử cho dù quyền thế ngập trời, cũng không thể mạnh mẽ xông vào phủ Ninh Vương cướp người a. Dĩ nhiên, nếu như Thanh Thanh chắc chắn muốn như vậy, bổn công tử thề cũng sẽ thay ngươi hoàn thành."
"Ý của công tử là nói không năng lực đối địch, chỉ có thể dùng trí?" Thanh Y thiêu mi nói, đợi Dung Cẩn gật đầu, Thanh Y câu môi cười nói: "Đã như vậy, tại sao Thanh Y còn cần Cửu công tử giúp một tay?"
Thấy Thanh Y trước sau đều không vào, Dung Cẩn cũng không khỏi phải thở dài, ai thán nói: "Nữ nhân quá thông minh... Thật không tốt..." Ai nói Mộc gia Tứ tiểu thư tài trí bình thường? Gia muốn giết chết hắn!
Thanh Y mỉm cười không nói, ánh mắt trong veo mang ý cười như nước trong gợn sóng nhìn nam tử biếng nhác tùy ý trước mắt.
"Nếu như bổn công tử có thể nói cho ngươi biết nguyên nhân Tần quốc phu nhân chết?" Dung Cẩn đột nhiên mở miệng hỏi.
Thanh Y ngẩn ra, trong ánh mắt bắn về phía Dung Cẩn nhất thời nhiều thêm mấy phần lãnh ý lạnh thấu xương. Nếu như người bình thường, đã sớm bị ánh mắt như vậy nhìn đến cả người không được tự nhiên, nhưng Dung Cẩn không chút để ý, vẫn như cũ vui vẻ dựa nửa người vào nhuyễn tháp một bộ dáng buồn ngủ.
Thanh Y từ từ thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm Dung Cẩn, hai mắt trầm tư, lúc lâu mới nhàn nhạt nói: "Bàn tay của công tử cũng không khỏi quá dài một chút, hoặc là nói... Dã tâm của công tử không khỏi quá lớn một chút đi." Hoàng tử một quốc gia khác, thế nhưng có thể sắp xếp nhiều cơ sở ngầm ở Đô thành Hoa Quốc ngàn dậm xa xôi như vậy, nếu nói không có dụng ý khác, người nào sẽ tin tưởng?
Sâu bên trong đáy mắt của Dung Cẩn lãnh ý tiêu tán mấy phần, trong mắt xẹt qua một tia tán thưởng. Nhẹ giọng thở dài nói: "Thanh Thanh thông minh như vậy, thật là làm cho bổn công tử có chút không buông tay được đây. Thanh Thanh không cần để ý như thế, bổn công tử bây giờ đối với Hoa Quốc không có hứng thú."
Thanh Y lạnh lùng cười một tiếng, bây giờ đối với Hoa Quốc không có hứng thú, chẳng qua bởi vì hắn phát hiện không có năng lực thôi. Thanh Y có thể nhìn hiểu dã tâm trong mắt người nam nhân này, bởi vì vốn dĩ hắn cũng không có che dấu.
"Thanh Thanh, chúng ta hiện tại đang nói không phải là giao dịch sao?" Vẻ mặt Cửu công tử có chút ủy khuất nói, Cửu công tử hắn tự mình đưa tới cửa tin tức, bao nhiêu người cầu xin cũng cầu xin không được. Thanh Thanh thế nhưng một chút cảm kích cũng không có...
Đáy mắt Thanh Y xẹt qua một tia bén nhọn, hồi lâu rốt cục gật đầu nói: "Được, Cửu công tử nói cho ta biết nguyên nhân mẫu thân ta tự sát. Nhưng... Cửu công tử muốn Thanh Y làm cái gì?"
Ánh mắt Dung Cẩn sáng lên, còn chưa kịp nói liền nhận được ánh mắt cảnh cáo của Mộc Thanh Y, nhắc nhở hắn không được nói hưu nói vượn nữa, nếu không đừng trách nàng không nói tình cảm. Cửu công tử bĩu môi, nhún vai nói: "Được rồi. Bổn công tử muốn Thanh Y tự tay điều chế U Hàn hương."
"U Hàn hương? Lãnh Hương phường là sản nghiệp của Cửu công tử?" Trong đầu Mộc Thanh Y chợt lóe tia sáng, rất nhiều chuyện nhất thời đã có đáp án. Nàng chỉ là một tiểu thư khuê các không được coi trọng ở kinh thành,cũng không có chút danh tiếng tại sao có thể khiến cho Tây Việt Quốc Cửu hoàng tử tự mình tới cửa bái phỏng, nguyên lai là trước đó vài ngày ở Lãnh Hương phường chọc phải phiền toái.
Dung Cẩn cười không đáp, Thanh Y nhàn nhạt nói: "Cửu công tử nên biết, chế hương là biểu tỷ ta, ta cũng không tinh thông chuyện này."
Dung Cẩn lơ đễnh: "Nhưng bổn công tử cảm thấy Thanh Thanh nhất định có thể làm được. Nếu không... Thanh Thanh có thể đưa một chút hương liệu đang dùng cho bổn công tử cũng có thể a. Nói không chừng quá mấy ngày nữa Thanh Thanh có thể chế ra được."
Thanh Y khóe miệng co rút, hương liệu trong phòng nàng đều là tự tay nàng điều chế. Dung Cẩn căn bản là đang giễu cợt nàng nói dối không biết điều chế hương.
Dung Cẩn cười híp mắt nhìn nhan thiếu nữ trong trẻo lạnh lùng trước mắt, nói: "Tóm lại, ngày U Hàn hương chế thành, Thanh Thanh sẽ biết được mọi chuyện của Tần quốc phu nhân từ đầu đến cuối."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook