Thịnh Thế Khói Lửa
-
Chương 7
Không ngoài dự đoán, Hỉ Ca trực tiếp giây sát. Bất quá nàng vẫn kịp nhìn thấy người ra tay ám toán mình. Chính là cái tên thuật sĩ vừa dụ quái đến đánh nàng kia. Mà bộ dáng của hắn lúc thấy nàng chết cũng đầy kinh ngạc. Hắn vốn tưởng một cái thuật sĩ cấp 10, đủ sức giết chết một con giao long thì thực lực phải rất khá mới đúng, không nghĩ tới chỉ có 2 tiểu hỏa cầu cũng có thể giết nàng. Đó là vì hắn căn bản không biết điểm phòng ngự và lượng máu của Hỉ Ca thấp đến đáng thương.
Hỉ Ca không lập tức hồi địa phủ để đầu thai mà nằm chết tại chỗ. Không phải nàng muốn ở lại để đối đầu với tên đó mà bởi vì nàng nhìn thấy một đám người đang đi tới. Người đi đầu thế nhưng là người mà nàng cực kỳ quen thuộc.
Minh Độ Thiên!
Không nghĩ tới ở chỗ này gặp gỡ hắn. Càng không nghĩ tới sẽ gặp hắn trong tình huống này. Bất quá hiện tại trừ bỏ cái tên, nàng đã không phải là Hỉ Ca của trước đây. Nói như vậy nghĩa là cho dù nàng đứng ngay trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không liếc nhiều thêm một cái.
Tên thuật sĩ thấy một đám người hướng về bên này, vốn tưởng là viện binh của Hỉ Ca đến để báo thù. Ai ngờ người nam nhân đi đầu chỉ liếc nhìn thi thể của Hỉ Ca một cái xong lạnh lùng quay người tiếp tục đi.
Hỉ Ca cười cười tự giễu chính mình, sau đó trước mắt tối sầm đã đến địa phủ.
Ngay nháy mắt khi thi thể của Hỉ Ca biến mất, Minh Độ Thiên đột nhiên đứng lại, đăm chiêu nhìn vào địa phương nàng vừa biến mất. Ở trong trò chơi Thịnh Thế, người chơi có thể lựa chọn ẩn tính danh, nhưng lúc hồi địa phủ, tên sẽ hiện lên. Vừa rồi Minh Độ Thiên chính là nhìn thấy một cái tên quen thuộc. Nhưng… có thật là nàng hay không?
Tên thuật sĩ thấy đám người Minh Độ Thiên bỗng nhiên dừng lại thì lập tức khẩn trương lên. Ở thế giới thật, tìm một người “thấy chuyện bất bình giữa đường chẳng tha” có lẽ rất khan hiếm, nhưng trong trò chơi này thì đầy rẫy mấy vị “anh hùng cứu mỹ nhân”. Nếu họ nhìn thấy chuyện hắn vừa đánh lén nữ nhân kia, quyết định động thủ thì hắn tuyệt đối không thể nào chống lại hơn 10 người quần công.
“Lão đại, cửu long đã muốn xuất hiện” Một nữ dược sư thân mặc trường bào màu trắng, thần tình lạnh lùng đứng kế bên Minh Độ Thiên báo cáo.
“Ừ, đi thôi” Minh Độ Thiên phẩy tay, hơn mười người liền đi theo anh ta tiến vào vùng trung tâm của Đầm Lầy Nước Sâu
Mặc dù không biết người trước mặt là ai, nhưng tên thuật sĩ cũng hiểu được trong trò chơi này người có thể đánh boss Cửu Long 25 cấp tuyệt đối không nhiều. Nếu không phải là các cao thủ trong top 50, đối đầu với boss Cửu Long, chỉ cần nó lấy vuốt khều một cái cũng sẽ chết ngay.
Nói cách khác, trợ thủ của người nam nhân kia đều là người chơi trên 15 cấp. Trong thời gian ngắn có thể tụ tập một đám người cấp cao như vậy, không cần nghĩ cũng có thể đoán được thế lực của người này to lớn cỡ nào. Cho dù là công hội lớn nhất Nam Uyên Thành – Hắc Ám Huyễn Tộc thì hội trưởng của bọn hắn là Huyễn Diễm cũng chỉ mới 16 cấp mà thôi.
Sự xuất hiện của nam nhân kia có phải hay không là dấu chấm hết cho Hắc Ám Huyễn Tộc? Tên thuật sĩ đứng trầm tư nửa ngày, cuối cùng tự giễu chính mình. Chuyện Nam Uyên Thành rơi vào tay thế lực nào thì quan hệ gì đến ta?
Hỉ Ca từ địa phủ đi ra, đã thấy Thu Thủy đứng ở điểm sống lại ở Nam Uyên Thành. Nàng tò mò hỏi:
“Thu Thủy, ngươi như thế nào cũng ở nơi này?”
“Ta vừa đi tìm ngươi, kết quả bị ba người giết chết” Sắc mặt Thu Thủy quả thật rất tái nhợt, giống như chịu qua kinh hách.
“Thật tấu xảo a, ta cũng bị ba tên đó giết chết” Hỉ Ca vỗ vỗ bả vai Thu Thủy, rặn ra một nụ cười khổ. Trong lòng lại thấy kỳ quái, lúc ở diêm vương điện, hình như nàng cũng không trông thấy Thu Thủy a. Bất quá diêm vương điện rất đông đúc, lúc nào cũng có người lui kẻ tới, có lẽ nàng không chú ý kỹ đi.
“Chúng ta báo cho Tiếu biết chuyện này đi”. Cách xưng hô của Thu Thủy đối với Sở Tiếu Ca thăng cấp nha. Nhớ lúc trước vẫn là Tiếu Ca Ca a. Hiểu rõ nàng ta còn chưa chết tâm, Hỉ Ca chỉ mĩm cười, không thèm để ý.
“Không cần phải nói, bị giết một lần mà thôi, chỉ là việc nhỏ.”
Cũng không phải là người mới chơi game lần đầu, mang trong lòng thắc mắc vì sao có người hội sẽ giết mình. Hỉ Ca ở trò chơi chém chém giết giết còn thiếu sao, giết người và bị người giết, đối với nàng đều là chuyện bình thường. Nếu đã chấp nhận chơi game, sớm muộn gì cũng gặp sự tình này. Đã giết người thì cũng nên sớm chuẩn bị để cho người ta giết.
“Vậy… chúng ta còn muốn đi Đầm Lầy Nước Sâu không?” Thu Thủy khiếp sợ hỏi.
“Ta đi một mình là được. Bọn họ ba người cũng không thể ngồi đồng ở nơi đó.” Hỉ Ca thấy Thu Thủy sau khi tử điệu liền không có ý định cùng mình đi liền không miễn cưỡng. Hai người vốn không có chuyện gì chung để nói, Thu Thủy lại xem nàng như tình địch. Nếu cả hai đều không thoải mái, thế thì tách ra sẽ tốt hơn.
Nhìn Hỉ Ca đi khuất dạng. Thu Thủy mới thu hồi ánh mắt. Nàng đi đến một góc sáng sủa, mở ra bản tán gẫu mật, nụ cười ngọt ngào trên môi cũng theo đó biến mất.
Sau khi trở lại Đầm Lầy Nước Sâu, Hỉ Ca quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng 3 người kia nữa. Bất quá lúc nàng tiến gần tế đàn long thần thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng. Bên ngoài tế đàn nằm la liệt thi thể của giao long. Nơi tế đàn trung ương, mười người đang vây đánh một con Hắc Long chín đầu.
Hỉ Ca vừa xuất hiện liền cảm nhận được những ánh mắt không mấy thân thiện của bọn họ. Nàng cũng chẳng quan tâm. Chỉ cần không phải là đồ ngốc liền có thể nhìn ra nàng không có khả năng đến cướp boss a. Một người làm sao mà cướp. Nếu muốn cướp cũng phải kéo them một đám chứ.
Đó là điều hiển nhiên. Nhưng sự thật thì luôn có những người không nói đạo lý. Hỉ Ca trông thấy vật phẩm nhiệm vụ của mình – cây phát trâm đang nằm gần bãi đá ở mé phải tế đàn. Nàng còn chưa tiến tới thì đã có người chặn lại, quát lớn:
“Cút, nếu không ta giết”
Hỉ Ca ngẩng đầu. Người nói chuyện không phải Minh Độ Thiên mà là nữ dược sư vẫn đi theo bên cạnh hắn thêm huyết. Nàng ta nhìn thấy Hỉ Ca, ánh mắt càng thêm băng lãnh.
Hỉ Ca liếc mắt nhìn qua đám người một cái, căn bản không thèm để ý đến lời nữ nhân vừa nói, lập tức hướng bên phải tế đàn đi qua. Nàng đương nhiên không sợ chết. Nhưng việc chết cũng không phải là thứ nàng thích làm thường xuyên. Nàng sở dĩ không đi, bởi vì nàng hiểu rõ bằng vào sức lực một mình nàng sẽ không tài nào qua lọt vòng vây thủ vệ bên ngoài tế đàn, chứ đừng nói là vào được đến trung tâm tế đàn để nhặt cây trâm.
Hiện tại bọn họ đã đem quái chung quanh tế đàn dọn sạch sẽ. Nàng làm sao lại buông tha cơ hội này a. Hơn nữa nàng biết Minh Độ Thiên đối với thủ hạ yêu cầu rất nghiêm khắc. Ở thời điểm đánh quái, mọi người đều phải tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của hắn. Từ trước tới nay chưa từng có người dám kháng ý. Cho nên nàng tự tin là vị nữ dược sư kia chỉ là uy hiếp vậy thôi chứ sẽ không đối với nàng tạo thành thương tổn gì.
Đáng tiếc lần này Hỉ Ca tính sai. Nàng vừa cầm đến cây trâm thì bên kia con Hắc Long chín đầu cũng kêu lên một tiếng rồi ầm ầm đổ xuống. Hỉ Ca theo bản năng quay đầu nhìn xem boss chín đầu rớt ra thứ gì tốt. Ai biết vừa mới quay đầu đã bị vị nữ dược sư kia trực tiếp quăng qua một chiêu cự chi thương.
Không ngoài ý muốn, Hỉ Ca lại lần nữa trở về diêm dương điện.
Hỉ Ca không lập tức hồi địa phủ để đầu thai mà nằm chết tại chỗ. Không phải nàng muốn ở lại để đối đầu với tên đó mà bởi vì nàng nhìn thấy một đám người đang đi tới. Người đi đầu thế nhưng là người mà nàng cực kỳ quen thuộc.
Minh Độ Thiên!
Không nghĩ tới ở chỗ này gặp gỡ hắn. Càng không nghĩ tới sẽ gặp hắn trong tình huống này. Bất quá hiện tại trừ bỏ cái tên, nàng đã không phải là Hỉ Ca của trước đây. Nói như vậy nghĩa là cho dù nàng đứng ngay trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không liếc nhiều thêm một cái.
Tên thuật sĩ thấy một đám người hướng về bên này, vốn tưởng là viện binh của Hỉ Ca đến để báo thù. Ai ngờ người nam nhân đi đầu chỉ liếc nhìn thi thể của Hỉ Ca một cái xong lạnh lùng quay người tiếp tục đi.
Hỉ Ca cười cười tự giễu chính mình, sau đó trước mắt tối sầm đã đến địa phủ.
Ngay nháy mắt khi thi thể của Hỉ Ca biến mất, Minh Độ Thiên đột nhiên đứng lại, đăm chiêu nhìn vào địa phương nàng vừa biến mất. Ở trong trò chơi Thịnh Thế, người chơi có thể lựa chọn ẩn tính danh, nhưng lúc hồi địa phủ, tên sẽ hiện lên. Vừa rồi Minh Độ Thiên chính là nhìn thấy một cái tên quen thuộc. Nhưng… có thật là nàng hay không?
Tên thuật sĩ thấy đám người Minh Độ Thiên bỗng nhiên dừng lại thì lập tức khẩn trương lên. Ở thế giới thật, tìm một người “thấy chuyện bất bình giữa đường chẳng tha” có lẽ rất khan hiếm, nhưng trong trò chơi này thì đầy rẫy mấy vị “anh hùng cứu mỹ nhân”. Nếu họ nhìn thấy chuyện hắn vừa đánh lén nữ nhân kia, quyết định động thủ thì hắn tuyệt đối không thể nào chống lại hơn 10 người quần công.
“Lão đại, cửu long đã muốn xuất hiện” Một nữ dược sư thân mặc trường bào màu trắng, thần tình lạnh lùng đứng kế bên Minh Độ Thiên báo cáo.
“Ừ, đi thôi” Minh Độ Thiên phẩy tay, hơn mười người liền đi theo anh ta tiến vào vùng trung tâm của Đầm Lầy Nước Sâu
Mặc dù không biết người trước mặt là ai, nhưng tên thuật sĩ cũng hiểu được trong trò chơi này người có thể đánh boss Cửu Long 25 cấp tuyệt đối không nhiều. Nếu không phải là các cao thủ trong top 50, đối đầu với boss Cửu Long, chỉ cần nó lấy vuốt khều một cái cũng sẽ chết ngay.
Nói cách khác, trợ thủ của người nam nhân kia đều là người chơi trên 15 cấp. Trong thời gian ngắn có thể tụ tập một đám người cấp cao như vậy, không cần nghĩ cũng có thể đoán được thế lực của người này to lớn cỡ nào. Cho dù là công hội lớn nhất Nam Uyên Thành – Hắc Ám Huyễn Tộc thì hội trưởng của bọn hắn là Huyễn Diễm cũng chỉ mới 16 cấp mà thôi.
Sự xuất hiện của nam nhân kia có phải hay không là dấu chấm hết cho Hắc Ám Huyễn Tộc? Tên thuật sĩ đứng trầm tư nửa ngày, cuối cùng tự giễu chính mình. Chuyện Nam Uyên Thành rơi vào tay thế lực nào thì quan hệ gì đến ta?
Hỉ Ca từ địa phủ đi ra, đã thấy Thu Thủy đứng ở điểm sống lại ở Nam Uyên Thành. Nàng tò mò hỏi:
“Thu Thủy, ngươi như thế nào cũng ở nơi này?”
“Ta vừa đi tìm ngươi, kết quả bị ba người giết chết” Sắc mặt Thu Thủy quả thật rất tái nhợt, giống như chịu qua kinh hách.
“Thật tấu xảo a, ta cũng bị ba tên đó giết chết” Hỉ Ca vỗ vỗ bả vai Thu Thủy, rặn ra một nụ cười khổ. Trong lòng lại thấy kỳ quái, lúc ở diêm vương điện, hình như nàng cũng không trông thấy Thu Thủy a. Bất quá diêm vương điện rất đông đúc, lúc nào cũng có người lui kẻ tới, có lẽ nàng không chú ý kỹ đi.
“Chúng ta báo cho Tiếu biết chuyện này đi”. Cách xưng hô của Thu Thủy đối với Sở Tiếu Ca thăng cấp nha. Nhớ lúc trước vẫn là Tiếu Ca Ca a. Hiểu rõ nàng ta còn chưa chết tâm, Hỉ Ca chỉ mĩm cười, không thèm để ý.
“Không cần phải nói, bị giết một lần mà thôi, chỉ là việc nhỏ.”
Cũng không phải là người mới chơi game lần đầu, mang trong lòng thắc mắc vì sao có người hội sẽ giết mình. Hỉ Ca ở trò chơi chém chém giết giết còn thiếu sao, giết người và bị người giết, đối với nàng đều là chuyện bình thường. Nếu đã chấp nhận chơi game, sớm muộn gì cũng gặp sự tình này. Đã giết người thì cũng nên sớm chuẩn bị để cho người ta giết.
“Vậy… chúng ta còn muốn đi Đầm Lầy Nước Sâu không?” Thu Thủy khiếp sợ hỏi.
“Ta đi một mình là được. Bọn họ ba người cũng không thể ngồi đồng ở nơi đó.” Hỉ Ca thấy Thu Thủy sau khi tử điệu liền không có ý định cùng mình đi liền không miễn cưỡng. Hai người vốn không có chuyện gì chung để nói, Thu Thủy lại xem nàng như tình địch. Nếu cả hai đều không thoải mái, thế thì tách ra sẽ tốt hơn.
Nhìn Hỉ Ca đi khuất dạng. Thu Thủy mới thu hồi ánh mắt. Nàng đi đến một góc sáng sủa, mở ra bản tán gẫu mật, nụ cười ngọt ngào trên môi cũng theo đó biến mất.
Sau khi trở lại Đầm Lầy Nước Sâu, Hỉ Ca quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng 3 người kia nữa. Bất quá lúc nàng tiến gần tế đàn long thần thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng. Bên ngoài tế đàn nằm la liệt thi thể của giao long. Nơi tế đàn trung ương, mười người đang vây đánh một con Hắc Long chín đầu.
Hỉ Ca vừa xuất hiện liền cảm nhận được những ánh mắt không mấy thân thiện của bọn họ. Nàng cũng chẳng quan tâm. Chỉ cần không phải là đồ ngốc liền có thể nhìn ra nàng không có khả năng đến cướp boss a. Một người làm sao mà cướp. Nếu muốn cướp cũng phải kéo them một đám chứ.
Đó là điều hiển nhiên. Nhưng sự thật thì luôn có những người không nói đạo lý. Hỉ Ca trông thấy vật phẩm nhiệm vụ của mình – cây phát trâm đang nằm gần bãi đá ở mé phải tế đàn. Nàng còn chưa tiến tới thì đã có người chặn lại, quát lớn:
“Cút, nếu không ta giết”
Hỉ Ca ngẩng đầu. Người nói chuyện không phải Minh Độ Thiên mà là nữ dược sư vẫn đi theo bên cạnh hắn thêm huyết. Nàng ta nhìn thấy Hỉ Ca, ánh mắt càng thêm băng lãnh.
Hỉ Ca liếc mắt nhìn qua đám người một cái, căn bản không thèm để ý đến lời nữ nhân vừa nói, lập tức hướng bên phải tế đàn đi qua. Nàng đương nhiên không sợ chết. Nhưng việc chết cũng không phải là thứ nàng thích làm thường xuyên. Nàng sở dĩ không đi, bởi vì nàng hiểu rõ bằng vào sức lực một mình nàng sẽ không tài nào qua lọt vòng vây thủ vệ bên ngoài tế đàn, chứ đừng nói là vào được đến trung tâm tế đàn để nhặt cây trâm.
Hiện tại bọn họ đã đem quái chung quanh tế đàn dọn sạch sẽ. Nàng làm sao lại buông tha cơ hội này a. Hơn nữa nàng biết Minh Độ Thiên đối với thủ hạ yêu cầu rất nghiêm khắc. Ở thời điểm đánh quái, mọi người đều phải tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của hắn. Từ trước tới nay chưa từng có người dám kháng ý. Cho nên nàng tự tin là vị nữ dược sư kia chỉ là uy hiếp vậy thôi chứ sẽ không đối với nàng tạo thành thương tổn gì.
Đáng tiếc lần này Hỉ Ca tính sai. Nàng vừa cầm đến cây trâm thì bên kia con Hắc Long chín đầu cũng kêu lên một tiếng rồi ầm ầm đổ xuống. Hỉ Ca theo bản năng quay đầu nhìn xem boss chín đầu rớt ra thứ gì tốt. Ai biết vừa mới quay đầu đã bị vị nữ dược sư kia trực tiếp quăng qua một chiêu cự chi thương.
Không ngoài ý muốn, Hỉ Ca lại lần nữa trở về diêm dương điện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook