Thịnh Thế Khói Lửa
Chương 65: Một con cá dẫn đến huyết án

“Nói như vậy, hiện tại tìm người nhập cư lậu rất khó khăn??” – Nếu chìa khóa thông đạo có giá trên trời, khẳng định rất nhiều ngoạn gia chạy đi làm nhiệm vụ liệp sát. Giá trị tôn kính chỉ cần 1000 là có thể nhận nhiệm vụ rồi. Tuy rằng ngoạn gia bình thường sẽ không có điểm giá trị tôn kính cao như vậy nhưng các gia tộc rồi bang phái lớn nhỏ đều tề tựu một đám cao thủ. Chỉ sợ hiện giờ muốn tìm người nhập cư lậu ở vùng lân cận Nam Uyên Thành là không được rồi.

“Thất ca nói chốc lát sẽ dẫn chúng ta đi Lâm Thành. Bên kia hình như cũng có khá nhiều người nhập cư lậu.” – Sở Tiếu Ca lại nướng xong một con cá, đưa qua cho Thất Tử, sau đó thu thập mọi thứ bỏ vào túi đựng thức ăn.

Túi đựng thức ăn là đặc chế vật phẩm giành cho ngoạn gia học kỹ năng đầu bếp. Ngoạn gia bình thường chỉ có thể dùng kỹ năng thu thập để cắt lấy da động vật hoặc là móc lấy nội đan này nọ (hem hiểu sao có từ “nội đan” xuất hiện ở đây, truyện này đâu thuộc thể loại huyền huyễn hả trời?!!), nhưng nếu cắt thịt sẽ không thể lưu trữ trong balô vì sẽ bị thối rữa. Thịt thối rữa sẽ biến thành một loại thực vật khuẩn, so với độc còn khủng bố hơn. Phản ứng đầu tiên của người chơi đang cất giữ đám thực vật khuẩn là choáng váng đầu óc, sau đó sẽ bị mất máu liên tục, kế tiếp có thể bị tiêu hao toàn bộ lực công kích cũng không biết chừng. Túi đựng thức ăn dùng để bảo quản thịt thà. Đây là vật phẩm đặc chế giành riêng cho đầu bếp. Túi đựng thức ăn của Sở Tiếu Ca vậy mà đến cấp tử phẩm. Phẩm chất của túi càng cao, số lượng ngăn bên trong càng nhiều. Là một cái cực phẩm nha. Xác suất bạo ra từ việc đánh quái là rất thấp. Giá trị đương nhiên là xa xỉ. Nguyên nhân của sự xa xỉ này, là do trong trò Thịnh Thế có quá nhiều người đi học kỹ năng đầu bếp. Không cần biết là vì tư tâm hay là vì lợi ích, nói chung, những người học qua kỹ năng đầu bếp đều sẽ không tiếc tiền để mua túi đựng thức ăn.

Hỉ Ca còn nhớ, lúc trước cô xem trên diễn đàn, có người nói rằng túi đựng thức ăn là vật phẩm có thể gia công. Đáng tiếc, cô chưa từng gặp qua họa đồ (bản vẽ của cái túi) truyền thuyết kia. Nếu lụm được họa đồ này, cơ bản giống như đang ôm một núi tiền. Hỉ Ca suy nghĩ mơ màng đến bất giác ngây ngô cười, thiếu chút nữa dọa đến Sở Tiếu Ca.

“Chị hai, chị làm sao vậy?”

“Không có gì. Chúng ta đi bây giờ sao?” – Hỉ Ca miễn cường thoát khỏi mộng tưởng, ngẩng đầu hỏi Thất Tử. Lúc này mới phát hiện Thất Tử thế nhưng vẫn đang nhìn cô chằm chằm, trên mặt là nụ cười quỷ dị, làm cho Hỉ Ca cảm thấy cả người không được tự nhiên.

“Không cần gấp. Người nhập cư tuyệt đối không thiếu. Nhất là 2 ngày này, sẽ càng ngày càng nhiều.” – Thất Tử đứng lên, vỗ bụi đất trên người.

“Trước tiên cũng nên đi dò xét tình hình một chút. Sợ rằng sau khi đại lục thông đạo mở ra, ngày tháng yên lành liền chấm dứt.” – Hỉ Ca cảm thán.

Nam nhân chơi trò chơi tất cả đều muốn xưng bá thiên hạ. Hiện tại, nền tảng các thế lực lớn đã hình thành, chỉ đợi đại lục mở ra, họ sẽ phát triển vượt bậc. Những người không có chí cầu tiến giống như cô, nếu không cố gắng sinh tồn, rất nhanh sẽ bị người ta đè đầu cưỡi cổ.

Mặc dù Hỉ Ca không nghĩ tới chuyện xưng vương xưng bá, nhưng cô cũng không thích bị người ta khi dễ. Nhìn lên đỉnh đầu, thấy mình mới 30 cấp, cô nhịn không được thở dài. Hiện giờ, trong Thịnh Thế đã xuất hiện một đám 40 cấp ngoạn gia. Cô không còn thuộc vào hàng top nữa, bất quá vẫn chưa rơi khỏi trung tầng đi?!

Lâm Thành cách Nam Uyên Thành không xa, chỉ cần vượt qua 2 cái bình nguyên, một cái hạp cốc là đến. Những nơi này đều là bản đồ quái 30 cấp đến 40 cấp. Ba người bọn họ không cưỡi tọa kỵ, quyết định đi bộ, thuận tiện xoát quái lấy điểm kinh nghiệm.

Mất hơn 2 giờ mới xuyên qua một cái bình nguyên, quái toàn bộ đều do Thất Tử cùng Sở Tiếu Ca giải quyết. Sau khi được Thất Tử chỉ điểm, Sở Tiếu Ca đặc biệt hưng phấn, trên đường đi, thấy quái liền vọt lên đầu tiên, bất kể là quái vật gì, cứ nhè cần cổ mà đâm. Có điều, động tác của Sở Tiếu Ca không lợi hại như Thất Tử, làm cho máu văng tứ tung.

“Ngươi đã nói gì với em trai của ta, sao nó lại kích động như vậy?” – Hỉ Ca cùng Thất Tử lèn phèn đi ở đằng sau.

“Ta chỉ nói, một thân bổn sự của ta là nhờ sát quái mà có, thuận tiện chỉ điểm vài chiêu mà thôi.”

“Sát quái mà có? Ngươi xác định ngươi đang nói thật?” – Hỉ Ca nhướng mày liếc Thất Tử một cái. Lời nói đó đi lừa tiểu hài tử thì được. Nếu sự lợi hại của hắn có thể tôi luyện từ trong việc giết quái, Thịnh Thế đã sớm trở thành thiên hạ của thích khách rồi. Hơn nữa, nếu hắn nói thật, về sau mọi người đi ngủ đều phải đem băng quấn cổ!!!

“À… cũng có chút dính líu chứ nhỉ?!” – đương sự cũng không thể tự xác định chân tướng.

“Thật là manh động.” – nhìn Sở Tiếu Ca giết một con trâu rừng mà toàn thân dính đầy máu, Hỉ Ca bĩu môi xem thường.

Sở Tiếu Ca ở trò chơi gần gũi Thất Tử có một lát liền sùng bái thành như vậy, nếu hắn biết thân phận ngoài đời của Thất Tử, dám chừng hắn sẽ lập một cái bàn thờ ở Sở gia cũng không biết chừng.

“Đỡ mệt nhọc, không phải sao?” – dọc theo đường đi, quái đều do Sở Tiếu Ca động thủ. Hỉ Ca cùng Thất Tử thoải mái rất nhiều.

Mặc dù nhìn Sở Tiếu Ca loăn xoăn lích xích thì cô chỉ hận không thể chạy lên kìm cương con ngựa chứng lại, nhưng Hỉ Ca rốt cuộc không làm gì. Đánh quái là loại hình lao động đòi hỏi thể lực cao. Để cho Sở Tiếu Ca tiếp tục ra sức thôi, coi như cho nó thêm trải nghiệm.

Vừa vượt qua bình nguyên tiến vào hạp cốc, ba người lần đầu tiên nhìn thấy người chơi ở trong này. Hỉ Ca kích động đứng lên mới phát hiện những người kia là thành viên của Long Tộc. Là một đám người cùng nhau đánh quái, thân thủ rất tốt, còn không dùng đến dược thủy, phỏng chừng là đội tinh anh của Long Tộc.

“Cần qua chào hỏi sao?” – Sở Tiếu Ca nhớ lần trước bọn Hỉ Ca giúp Long Tộc thủ thành, cậu nghĩ hai bên quan hệ không tồi nên lên tiếng hỏi.

Thất Tử nhún vai, không trả lời. Hỉ Ca liếc mắt nhìn, thấy trong đám người có 3 gương mặt quen thuộc, mím môi nói: – “Không cần, không quen.”

Hỉ Ca là người thù dai. Những người từng nói xấu cô, cô đều nhớ rõ. Nhưng hiện giờ cô cùng Long Tộc không có thâm cừu đại hận gì. Cứ mắt nhắm mắt mở xem như không thấy bọn người kia là được.

Vốn Hỉ Ca không muốn đối địch, ai biết những người kia giết quái xong lại chuyển địa bàn. Hạp cốc chỉ có một cửa ra rất hẹp, nhưng cũng là nơi có số lượng quái nhiều nhất, tốc độ xoát quái lại nhanh. Những người kia vậy mà chuyển qua chặn ngay cửa. Ba người Hỉ Ca muốn đi xuyên qua, tất phải đụng đầu.

Thất Tử cùng Hỉ Ca hai mặt nhìn nhau, hắn mĩm cười xoa xoa tay. Có lẽ đám người kia đã sớm nhìn thấy bọn Hỉ Ca. Chặn cửa là chủ ý muốn gây sự, bằng không, sớm không đi trễ không đi, đợi đến đúng lúc này mới dời địa bàn là sao.

“Ngươi nghĩ bọn hắn sẽ động thủ trước không?” – Hỉ Ca nghiêng đầu hỏi Thất Tử.

“Sẽ.” – Thất Tử mĩm cười, tay phải buông xuống, một thanh chủy thủ màu tím đã nằm trong tay.

“Làm sao khẳng định?” – cho dù Long Tộc bất mãn với Thứ, cũng không ngu đến nỗi chủ động khiêu khích chứ?

“Bởi vì ta khiêu khích trước.” – Thất Tử vừa dứt lời liền thuấn di* đi mất. Đúng lúc này, Hỉ Ca nhìn thấy một con ngư vương ở ngay bên cạnh đám người kia toàn thân biến thành màu đen.** thuấn di là kỹ năng di chuyển chớp nhoáng của đạo tặc & thích khách, lóe một cái là đi cả đoạn đường rồi.**

20 cấp biển sâu ngư vương là tinh anh quái. Vật phẩm bạo ra không tốt lắm nhưng điểm kinh nghiệm cho rất dày. Biến dị quái không có phương hướng chủ công, Hỉ Ca vừa nhìn thấy liền huy động pháp trượng. Không thể trách cô, ai biểu con quái này là vật vô chủ. một kích băng trùy của Hỉ Ca đánh vào thân con cá. Đám người Long Tộc không chạy tới giết quái mà trực tiếp chạy qua đây giết cô. Động tác ăn ý như vậy, cô mới không tin bọn họ chưa từng thương lượng với nhau từ trước.

Cũng may đám người này lấy đội hình xoát quái tiêu chuẩn, 2 kiếm khách, 2 thích khách, 1 dược sư. Đội ngũ này đánh quái rất nhanh, nhưng nếu là PK thì không tốt chơi lắm. Đặc biệt đối thủ lại là Hỉ Ca, chức nghiệp thuật sĩ, viễn thủ tấn công.

Hỉ Ca quăng ra một cái băng đống thuật, sau đó lôi kéo ngư vương quái chạy lui về sau. Có Thất Tử và Sở Tiếu Ca ở đây, cô chỉ cần ở một bên hổ trợ là được.

Sau khi bị Hỉ Ca làm chậm tốc độ, 4 tên kia vẫn không từ bỏ ý định đối với Hỉ Ca, vẫn kiên quyết hướng về phía cô mà chạy, nhất là 2 tên thích khách. Tốc độ của thích khách luôn cao hơn người thường, cho dù bị làm chậm, hiện giờ vẫn ngang ngửa tốc độ di chuyển của Hỉ Ca. Cô đành phải loạn chuyển, nơi nơi chạy trốn.

Cô cũng muốn PK, nhưng sau đích còn mang theo một con biến dị quái tinh anh, bị con cá này cạp một cái, mạng nhỏ của cô liền đi đời. Hỉ Ca phát hiện, kể từ sau khi cô chọn băng hệ thuật sĩ, số lần chạy trốn càng lúc càng nhiều. Thật là… có lỗi với danh hiệu viễn thủ tấn công mà!!

Hỉ Ca một bên tránh quái, một bên tung quần công kỹ năng. Lúc bắt đầu, 2 tên thích khách còn có dược sư thêm huyết nhưng một chốc thì không thấy nữa. Hỉ Ca nhìn lại mới thấy không biết khi nào thì Sở Tiếu Ca đã chuồn êm ra đằng sau, một đao giết chết dược sư của đối thủ.

… nhìn thi thể đáng thương trên mặt đất. Hỉ Ca thở dài. Cô vẫn nghĩ Thất Tử đã đủ thô bạo, ra tay liền sờ ngay cần cổ người ta. Không nghĩ tới Sở Tiếu Ca còn dã man hơn, hắn vậy mà đem đao đâm sâu vào cần cổ. Cho dù ngoạn gia có thiết lập chương trình bảo hộ*, nhìn lỗ thủng sâu hoắc nơi cần cổ kia, vẫn làm người ta sợ hãi a~ ** truyện võng du kiểu giả tưởng thế này, nghĩa là đeo mũ khôi giáp, quét hình toàn thân tiến vào trò chơi, độ chân thật 99%, thì sẽ nhắc tới thiết lập chương trình bảo hộ, hoặc là đóng mở cảm giác đau này nọ. Nếu đọc qua truyện du hí thì các bạn sẽ hiểu. Bởi vì mình không biết giải thích làm sao cho rõ nghĩa.**

Hai tên hỗn trướng kia đều không phải là nam nhân chân chính mà!!! Hỉ Ca ở bên này bị 2 người 1 quái đuổi theo sát nút, vậy mà họ lại mặc kệ, không thèm để ý. Mỗi người đối phó một kiếm khách, còn vừa đánh vừa nói chuyện phiếm!!!!

“Uầy, ta không có cướp lão bà của các ngươi, sao đuổi theo ta hoài vậy.” – Hỉ Ca vừa chạy vừa thở dốc, giá trị thể lực của cô nhanh chóng giảm xuống. Điểm thể lực của nữ ngoạn gia vốn không cao, chạy liên tục như vậy đã tiêu tốn 2/3 sức lực của cô. Cho dù bản thân cô có tố chất thể lực không tồi, nhưng đây là trò chơi, trừ bỏ một ít kỹ xảo có thể sử dụng, còn lại đều phải dựa theo số liệu quy định của hệ thống.

“Cần trợ giúp sao?” – sau khi giải quyết kiếm khách xong, Thất Tử đứng ở đằng xa, cười tươi rói, phất phất tay hỏi Hỉ Ca.

Sở Tiếu Ca xem như biết điều hơn, không có lên tiếng châm chọc, nhưng cũng không có ý định tiến lên hỗ trợ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương