Thịnh Thế Khói Lửa
Chương 52: Hoa đào của Sở lão cha

(hoa đào ở đây ý chỉ tình nhân này nọ)

Khi Sở Tiếu Ca xuất hiện, người của Khổ Độ liền xôn xao. Kỳ thật rất nhiều người của Khổ Độ đối với chuyện Sở Tiếu Ca bị ghép vào tội phản đồ vẫn còn chưa tin tưởng. Nhưng hiện giờ cậu xuất hiện ở đây, lại giúp đỡ Thứ giết chết Chư Cát Hầu, cậu có nói mình trong sạch, sợ rằng không ai chịu tin.

Nếu đã muốn rời khỏi Khổ Độ, Sở Tiếu Ca sẽ không để ý người ta nghĩ gì về cậu. Oán cừu đã kết, cần gì giả mù sa mưa. Có thù thì báo, vậy thôi. Đây là tính cách của người nhà họ Sở.

Sau khi Minh Độ Thiên chết, một dược sư khác trong đội định cứu sống hắn, đáng tiếc Thất Tử không cho người ta cơ hội, một kích giây sát dược sư duy nhất còn lại của Khổ Độ. Không có dược sư, Khổ Độ chính là cá nằm trên thớt. Bọn Hỉ Ca cơ bản là xuống tay tàn sát. Thất Tử và Sở Tiếu Ca đều là thích khách có lực công kích cao, hơn nữa còn biết ẩn độn, chính là đối thủ khó lòng phòng bị nhất.

Minh Độ Thiên không hồi địa phủ. Anh nằm đó nhìn toàn bộ người của mình bị giết sạch mới thôi.

Ba hướng khác của tổng đàn, tình hình lại không mấy khả quan. Tuy đội ngũ do Minh Độ Thiên dẫn đầu tiến đánh cửa đông, nhưng sự thật thì đội chủ lực của Khổ Độ lại tập trung ở phía nam.

Thấy cửa phía nam sắp bị người công phá. Bọn Hỉ Ca liếc mắt nhìn nhau. Hỉ Ca rất muốn giả lơ, bất quá người ta thường nói “của đi thay người”, xem như nể mặt 50 vạn kim tệ vậy.

Để lại một đội ngũ trông giữ cửa phía đông, Hỉ Ca cùng Thất Tử trực tiếp chạy sang phía nam hổ trợ. Về phần Sở Tiếu Ca, giết Chư Cát Hầu đã đủ tiêu trừ oán hận. Dù sao cậu cùng người Khổ Độ giao tình một thời gian, quan hệ không tồi, cậu không có hứng thú ra tay với đồng đội cũ. Cho nên ngay khi Chư Cát Hầu hồi địa phủ, Sở Tiếu Ca liền rời đi. Hỉ Ca không nói gì. Mỗi người có cách giải quyết sự việc khác nhau, cô không muốn bắt buộc em trai.

Lúc này cửa nam đã gần bị công phá hoàn toàn. Người của Long tộc chết rất nhiều. Bọn họ chiếm ưu thế hơn được một chút là nhờ vào địa hình, bởi vì toàn bộ bang chúng đều lựa chọn điểm sống lại ngay bên trong tổng đàn, cho nên dù thực lực kém hơn Khổ Độ nhưng bọn họ vẫn miễn cưỡng ngăn cản được thế tấn công của địch.

Trên đường chạy qua cửa phía Nam, Hỉ Ca nhìn thấy Long Khố Nhi đang giao đấu với một thích khách. Hỉ Ca xoay đầu, làm bộ như không thấy, chạy qua công kích một tên Khổ Độ khác. Cũng không biết mọi người của Thứ sao lại ăn ý đến vậy, dù ai đang đứng gần Long Khố Nhi, đánh tới đánh lui làm sao cũng nhất quyết không xử lý tên thích khách kia hộ cô bé, kết quả làm cho cô bé thật sự bị giết chết.

Người của Long tộc không phải bị mù, bất quá bọn họ lại không thể nói gì. Đến lúc này, Long tộc đều hiểu, thực lực của Thứ không kém như bọn họ đã nghĩ. Người ta ngay cả lão đại của Khổ Độ còn có thể giết, cỡ nào khủng bố a. Nếu lần này không có Thứ hổ trợ, sợ rằng ngay cả một cái cửa tổng đàn họ cũng không giữ nổi.

Hai phe chiến đấu liên tục trong mấy giờ. Người của Khổ Độ còn khoảng 100 người. Long tộc thì còn nguyên số lượng, bất quá mỗi người đều rớt ít nhất 2-3 cấp. Tổn thất của Thứ chẳng đáng kể, nhiều người còn chưa chết lần nào.

Lúc này, hình như nhận được tin tức từ Minh Độ Thiên, người của Khổ Độ đồng loạt rút lui.

“Sớm biết dễ dàng như vậy, chúng ta tự mình thủ bang là được rồi, còn lãng phí tiền làm gì.” – Long Khố Nhi sau khi chết qua 4 lần liền có thái độ cực kỳ bất mãn với bọn Hỉ Ca. Rõ ràng ở gần ngay bên cạnh, vậy mà không ai chịu ra tay giúp đỡ. Thế là ngay khi cuộc chiến chấm dứt, Long Khố Nhi bắt đầu hoạch họe.

Hỉ Ca nhún vai, từ chối cho ý kiến. Cô chính là cố ý đó, thì làm sao?! Mà đây chỉ là khởi đầu thôi, về sau, nếu gặp lại Long Khố Nhi, cô tuyệt đối sẽ không nương tay. Hỉ Ca tự nhận mình không phải là người rộng lượng.

Cát Tường nhìn Long Khố Nhi, không nói gì, quay người trở về thủ ở cửa đông. Người của Khổ Độ cũng không xuất hiện trở lại. Thực làm cho người ta thất vọng. Vốn tưởng Minh Độ Thiên chẳng dễ dàng buông tha như vậy. Nhưng mọi người thủ đủ 12 giờ cũng không thấy ai đến đánh nữa.

“Cảm ơn các ngươi đã hổ trợ.” – Sau khi hệ thống tuyên bố Long tộc kiến bang thành công, Long Chiến đi đến trước mặt Cát Tường, nói lời khách sáo.

“Không cần khách khí. Chúng ta nhận tiền nên phải làm việc thôi. Cáo từ.” – Cát Tường cười cười, liếc mắt nhìn Long Khố Nhi. Hắn đảm bảo, sau lần giao dịch này, bọn hắn sẽ không cùng Long tộc ký giao kèo gì nữa.

Đợi thông đạo đại lục mở ra, Minh Độ Thiên sẽ nhanh chóng thành lập bang hội, khi ấy mới thực sự là thử thách của Long tộc. Bất quá, Long tộc rốt cuộc sẽ có kết quả ra sao, này không liên quan gì đến Thứ.

“Vậy ta không tiễn.” – Long Chiến nhìn thấy sự lạnh nhạt của Cát Tường, nhịn không được có chút xấu hổ.

Sau khi rời khỏi Long tộc, Hỉ Ca đi theo Cát Tường lấy vài mỏ quặng cấp 3 cùng một ít bản vẽ lam phẩm, sau đó một mình chạy đến điếm thợ rèn để luyện độ thuần thục kỹ năng. Rèn vũ khí suốt 2 tiếng, xem thành quả cùng tiêu hao phẩm không sai biệt lắm, Hỉ Ca liền ngừng tay, đem toàn bộ vũ khí lam phẩm 40 cấp vừa đúc xong quăng vào kho hàng, nói lời chào với bọn Thất Tử, hạ tuyến đi nghỉ ngơi.

“Chị hai, nhanh như vậy đã xuống sao?” – Hỉ Ca vừa mở cửa phòng ngủ đã thấy Sở Tiếu Ca và Quan Tả đang ăn cơm, nhìn đồng hồ, không ngờ đã 2 giờ trưa.

“Sao bây giờ hai người mới ăn cơm?” – Hỉ Ca ngồi xuống, Quan Tả đi vào bếp xới cho Hỉ Ca một chén cơm.

“Em vừa hạ tuyến, anh họ thì mới trở về.” – Sở Tiếu Ca trả lời.

Hỉ Ca gật đầu. Xem ra tối hôm qua Quan Tả không trở về, hôm nay vừa về đến nhà liền bị em trai lôi kéo bắt đi nấu cơm. Nghĩ nghĩ, anh họ xem như là tinh anh (người tài giỏi), vậy mà phải loay hoay trong bếp nấu nướng, hình như không đúng cho lắm. Hỉ Ca trầm tư, xem ra cô phải bồi dưỡng em trai thành thần bếp a, bằng không ngày nào đó Quan Tả rời đi, ai lãnh trách nhiệm nuôi cơm cho cô?!

“Đúng rồi, chị hai, mẹ vừa gọi điện thoại cho em, muốn chị về nhà một chuyến. Hình như mẹ có chuyện trọng yếu muốn nói với chị.” – Sở Tiếu Ca nén cười nhìn Hỉ Ca, vẻ mặt “sung sướng khi thấy người gặp nạn”.

“Xú tiểu tử, em lại đi cáo trạng cái gì hử?” – Hỉ Ca trừng mắt nhìn, khẳng định tiểu tử này lại nói xấu cô. Chỉ cần nghĩ đến người mẹ bạo lực của mình, Hỉ Ca nhịn không được run rẩy.

“Em cái gì cũng chưa nói nha. Dù sao thì trên điện thoại, có vẻ mẹ đang rất bất mãn với chị. Bà nhấn mạnh là chị phải về nhà gặp mặt, bằng không bà sẽ chạy qua đây.”

Em trai phẫy tay. Haiz~ ai bảo chị hai cho tới bây giờ còn không có bạn trai, lại không chịu đi ra ngoài, mẹ sợ chị hai bị ế nên đành ra mặt thay chị a.

Ăn cơm chiều xong, Hỉ Ca về phòng thay đồ, mặc một bộ trang phục nhẹ nhàng màu trắng, đem tóc cột lên cao, sắc mặt âm trầm đi ra khỏi nhà. Hẳn giờ này papa còn ở công ty, Hỉ Ca tính đi tìm papa trước, hỏi thăm tình hình một chút, tránh cho chuyện cô vừa bước qua cửa liền bị mẹ giáo huấn.

Công ty của papa hơi xa, đi đường mất độ một tiếng, Hỉ Ca nhìn nhìn trời, thời tiết không tệ lắm, có nắng nhưng không hanh nóng, dạo này cô toàn ru rú trong nhà, thế này vừa lúc, Hỉ Ca quyết định đi bộ đến công ty. Tản bộ khoảng nửa giờ, Hỉ Ca đột nhiên cảm giác có điểm không đúng. Cô luyện võ thường xuyên, tinh thần đặc biệt mẫn cảm, nếu có người cứ nhìn chằm chằm, cô sẽ cảm giác được. Trên đường, người đến người đi rất nhiều, chính là không biết vì sao, Hỉ Ca cảm giác có người đi theo cô, nhưng cô tìm thế nào cũng không nhận ra ai đang theo dõi mình. Thần kinh cứ căng thẳng như thế cho đến tận lúc bước vào công ty của lão cha, lúc này Hỉ Ca mới nhẹ nhàng thở ra.

Trong đại sảnh công ty, cô gái ở quầy tiếp tân có ngoại hình rất động lòng người, âm thanh lại thánh thót dễ nghe, đáng tiếc cô ta không nhận biết Hỉ Ca. Cô ta rất lịch sự ngăn Hỉ Ca ở ngoài cửa. Thật tình, muốn gặp chính cha ruột của mình mà còn phải thông báo lấy hẹn a. Hỉ Ca lại không mang theo di động bên người. Cô nói cô là con gái của tổng giám độc, kết quả không ai chịu tin!

Nhân viên lễ tân xem như là người tốt, mặc dù không tin vào thân phận của Hỉ Ca nhưng vẫn gọi điện lên văn phòng hỏi thăm thử. Đáng tiếc không gặp tổng giám đốc, mà gặp nữ thư ký mới nhậm chức của tổng giám đốc. Vị thư ký lạnh lùng trả lời một câu: “Giám đốc không có con gái” sau đó “bang” một tiếng dập máy.

Hỉ Ca ngốc lăng, cô không được thừa nhận!!!!

Bất quá, đã đến đây thì Hỉ Ca sẽ không trở về dễ dàng như vậy. Đại sảnh công ty có phòng chờ, Hỉ Ca bất đắc dĩ đi đến sô pha ngồi xuống. Còn một tiếng nữa mới tan tầm, Hỉ Ca gác chân ngồi đọc báo để tiêu phí thời gian.

Một tiếng sau, Hỉ Ca xem hết toàn bộ tạp chí trên bàn, lúc này mới thấy papa đi ra từ thang máy chuyên dụng. Sở lão cha thoạt nhìn như mới 35-36 tuổi. Đi phía sau là một cô gái trẻ tuổi, ánh mắt nhìn ông mê đắm.

“Papa.” – Hỉ Ca hướng Sở lão cha ngoắc ngoắc.

“Bảo bối, con đến lúc nào? Sao không đi lên?” – Sở lão cha nhìn thấy con gái liền sửng sốt, chạy vội qua cười nói.

“Vì sao ư? Một giờ trước, con bị thư ký của papa chặn lại. Con đề nghị a… papa vẫn nên tìm một nam thư ký trung thực thì hơn.” – Hỉ Ca liếc nhìn cô gái phía sau lão cha, cười lạnh nói.

“Ách… nữ nhi a, này cũng không phải lỗi của cô ấy.” – Sở lão cha có chút xấu hổ.

“Hử? Cô ấy có thông tri cho papa sao? Vậy có thể nói cho con vì sao papa không cho con đi lên hay không?” – Hỉ Ca mĩm cười xán lạn.

Papa của cô dù rất sợ mụ mụ, nhưng điều này không có nghĩa ông không đào hoa. Điều Hỉ Ca khó hiểu nhất là, hoa đào của lão cha toàn là những cô nương trẻ tuổi, thậm chí có người còn sàn sàn tuổi với cô nữa. Rất nhiều cô gái bạo gan đánh chủ ý muốn trở thành tình nhân của lão cha. Hỉ Ca nhìn vẻ mặt say đắm của nữ thư ký liền nhíu mày không ưa. Lão cha còn dám nói xạo để đỡ tội cho cô ta. Vấn đề không đơn giản rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương