Thịnh Thế Khói Lửa
-
Chương 228: Anh họ trên tivi
Nơi này thực ra không hề nhỏ. Nó là một hòn đảo ngoài Thái Bình Dương, không xuất hiện trên bản đồ thế giới vì nó thuộc sở hữu tư nhân. Hệ thống phòng hộ đặt trên đảo hoành tráng đến kinh ngạc. Đây là Cát Tường nói, chứ cụ thể hệ thống phòng hộ này mạnh mẽ đến đâu Hỉ Ca còn chưa có cơ hội chứng kiến.
Trên đảo có nhiều hộ gia đình khác nữa. Nghe nói, đây là nơi tổ chức xây dựng để làm chỗ nghỉ ngơi cho bọn hắn sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Có bao nhiêu người sống trên đảo, Hỉ Ca không biết. Tạm thời cô mới nhìn thấy 3 người ngoài bọn Cát Tường mà thôi. Hỉ Ca vẫn nghĩ, làm nghề sát thủ, hẳn toàn là mấy tên có khuôn mặt lãnh khốc. Sự thật thì… cô bị ảnh hưởng bởi tiểu thuyết hơi nhiều. Bởi vì, bọn họ đều là người bình thường. À, ngoài trừ chức nghiệp của họ có chút đặc thù. E hèm, duy nhất một thời điểm, bọn họ quả thật trông rất đáng sợ, chính là thời gian ăn cơm.
Trên đảo có một tòa nhà trung tâm, dùng làm nhà bếp và nhà ăn chung. Những tổ viên vừa trở về, có điểm mệt mỏi, không muốn tự tay xuống bếp, sẽ chạy tới đây mua thức ăn. Nghe nói, giá tiền một suất ăn của nơi này cao gấp 10 lần bên ngoài. Lần đầu tiên Hỉ Ca nghe được giá tiền của một phần cơm, cô có một xúc động muốn đi học nấu ăn ngay lập tức. Không ngờ làm đầu bếp lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy!!!!
Hỉ Ca ở trên đảo được 5 ngày. Hôm nay là lần đầu tiên cô đi tới nhà ăn. Sau đó cô nhìn thấy một màn khó tin.
Khách gọi một dĩa cơm, lập tức có một dĩa cơm bay cái véo từ tay ông chủ đến trước mặt khách. Khách hỏi xin khăn ăn. Ông chủ dùng phi tiêu móc vào cái khăn, phóng cái véo đến bàn của khách. Hình như dùng đao và phi tiêu thì sẽ nhanh hơn??? Bàn ăn nơi này toàn bộ đều bằng gỗ. Trên bề mặt có rất nhiều vết tích lồi lõm như những vệt sẹo minh chứng cho năm tháng phong ba của nó.
Hỉ Ca đứng ngoài cửa, nhìn một màn chén đĩa bay đầy trời. Cô cảm thấy đến nơi này chắc không phải để ăn cơm mà là ăn chén đĩa. Ông chủ mất nửa ngày mới nhìn thấy Hỉ Ca, tươi cười đi tới.
“Tiểu thư là người mới sao?”
Cái gì người mới? Hỉ Ca có chút không hiểu, chỉ có thể mở to mắt nhìn ông ta. Kỳ thật, cô còn muốn ở trong nhà. A Thất bảo hắn sẽ trổ tài nấu ăn. Đáng tiếc, phòng bếp được trang hoàng xa hoa kia ngoài trừ muối, cơ bản không có gia vị nào khác. Hỉ Ca thắc mắc, không lẽ bọn hắn ăn cơm với muối?
“À… tôi mới đến mấy hôm trước.” – Hỉ Ca bị ông chủ nhìn chằm chằm nửa ngày, không thể làm gì khác hơn là mở miệng giải thích.
“Ồ… thực không dễ dàng. Cuối cùng tổ chức cũng xuất hiện thêm một cô gái~” – Ông chủ nhiệt tình vỗ vai Hỉ Ca, ra vẻ thân thiết – “Muốn ăn gì? Ta sẽ giảm 20% cho ngươi.”
“…” – Hỉ Ca còn tưởng cô sẽ được ăn miễn phí chứ. Được rồi, là cô nghĩ quá nhiều.
“Lão mập, 7 cân thịt bò, xào 3 cân…” – Người thì chưa thấy nhưng âm thanh đã tới trước.
Sau đó 2 người xuất hiện từ con đường lát sỏi, vừa đi vừa quần ẩu. Đợi tới khi đến trước cửa, bọn họ mới nhìn thấy Hỉ Ca.
“Ủa, sao đại tẩu lại đến đây?” – vừa nói vừa ló đầu vào bên trong phòng ăn quét mắt một vòng, thấy chỉ có vài khách nhân, lúc này mới thở ra.
Hai tên này chính là người Hỉ Ca gặp hôm mới tới. Người nhỏ gầy, gọi là Quỷ Thủ. Nghe nói, cả nhà hắn từ đời ông cố tổ đều là tiểu thâu (móc túi). Đến đời này, hắn đã đem sự nghiệp phát dương quang đại, trở thành thần thâu (móc túi như thần). Bình thường, lúc A Thất đi ăn cơm, trong phạm vi 100 mét xung quanh nhà ăn đều không có một con ruồi chứ đừng nói là con người. Xem hoàn cảnh hiện tại, chỉ có một mình Hỉ Ca tới đây mà thôi.
“À, ta tới hỏi mượn chút xì dầu…” – Hỉ Ca còn chưa nói hết. Quỷ Thủ liền vọt vào nhà ăn như chốn không người, cầm lấy một bình xì dầu.
“Đại tẩu, đi thong thả.”
“Ai da, tên Quỷ Thủ chết bầm, chai xì dầu của ta…” – Ông chủ tức giận đến thở phì phì túm lấy Quỷ Thủ hét ầm lên. Ông lại không để ý đến cách xưng hô của Quỷ Thủ.
“Xì dầu cái rắm. Ông nói coi, chai xì dầu đáng tiền, hay mạng của ông đáng tiền hơn? Coi chừng lão đại đích thân đến đây là toi đời.” – Mặc dù A Thất sẽ không xuống tay với họ, bất quá, sự xuất hiện của hắn đủ để mọi người có bóng ma tâm lý.
Không có biện pháp, bởi vì đại đa số người ở đây đều do A Thất đích thân truyền thụ. Sau khi bị hắn dày vò qua, trong lòng ai cũng tồn tại một nỗi sợ hãi mơ hồ. Ông chủ quán ăn là một trong những nạn nhân đáng thương nhất. Cho nên mỗi lần A Thất tới đây dùng cơm, đều là ăn quịt.
“Lão đại đã trở lại?” – Lão mập cảm thấy hai chân có chút run run, tính toán ông có nên đóng cửa nghỉ bán vài ngày hay không?
“Đâu chỉ trở lại, lão đại còn dẫn theo đại tẩu. Người vừa rồi chính là đại tẩu.” – Quỷ Thủ nói xong, mọi người đều trầm mặc, vẻ mặt bi ai. Không cần hoài nghi, bọn họ là bi thương giùm Hỉ Ca.
Lúc Hỉ Ca về nhà, A Thất vẫn đang vật lộn với một đống rau củ. Cô thích nhìn A Thất cắt thực vật. Không hổ thẹn là người chuyên dùng đao. Ngay cả động tác cắt gọt rau củ mà cũng đẹp mắt đến như vậy. Sản phẩm sau khi cắt xong có thể tính là một tác phẩm nghệ thuật. Mặc dù là nghệ thuật trừu tượng.
“Bà xã, em về rồi.” – A Thất quay đầu nhìn Hỉ Ca cười, trên tay vẫn không ngừng gọt vỏ khoai tây.
“Anh xác định còn muốn nấu tiếp?” – Không phải Hỉ Ca không tin A Thất. Mà là cô đói quá a~ Còn chưa biết bao giờ mới có đồ ăn nữa.
“Đương nhiên, anh sẽ chuẩn bị bữa ăn sáng cho em!” – A Thất kiên định gật đầu.
Hỉ Ca liếc mắt. Giờ là cơm trưa chứ bữa sáng gì nữa. Quên đi, cô ra phòng khách gặm bánh mì. Hiện giờ cô đã hiểu vì sao vừa nghe tới A Thất sẽ nấu bữa sáng thì Mặc Phi liền đưa cho cô nguyên khúc bánh mì.
Có lẽ trước khi hai người trở về, A Thất đã đặc biệt căn dặn, cho nên ngôi biệt thự này được trang trí không khác gì Sở gia. Ở mới vài ngày, Hỉ Ca đã muốn quên đây không phải là Sở gia. Cô ngồi xuống sô pha, gặm bánh mì, trong bếp tiếp tục vang lên những âm thanh binh binh bang bang gì đó. Hỉ Ca vô lực vỗ trán, sau đó cầm remote mở tivi. Điều quỷ dị chính là trên tivi không hiện chương trình của đài truyền hình, ngược lại, cô trông thấy vẻ mặt dữ tợn của anh họ .
“A Thất!!! Trong vòng ba ngày, phải giao em họ của ta ra!!!” – Sở Niệm nghiến răng nghiến lợi nói. Sau đó hình ảnh biến mất, ngay vị trí Sở Niệm vừa rồi xuất hiện một con quái thú với cái đầu phun lửa.
“Ông xã ~”
“Làm sao vậy?”
“Nhị ca xuất hiện trên tivi.” – Hỉ Ca không nghi ngờ tài năng của anh họ . Xâm nhập vệ tinh không quá khó. Chuyện này Hỉ Ca cũng có thể làm. Nhưng mà cô từng thử xâm nhập hệ thống vệ tinh của nơi này, kết quả bị thủ hạ của Tư Văn đánh bại. Xem ra, so với anh họ , trình độ hacker của cô vẫn còn rất kém.
“Tên kia lại muốn gì?” – A Thất bất mãn mà không kinh ngạc, chắc đã quen. Nguyên lai hai người dùng cách này để liên lạc với nhau. Quả nhiên không phải là phương pháp mà người bình thường có thể nghĩ ra.
“Bắt anh giao em ra.” – Hỉ Ca nhún vai. Cô bây giờ chính là áp trại phu nhân của thổ phỉ.
Trên đảo có nhiều hộ gia đình khác nữa. Nghe nói, đây là nơi tổ chức xây dựng để làm chỗ nghỉ ngơi cho bọn hắn sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Có bao nhiêu người sống trên đảo, Hỉ Ca không biết. Tạm thời cô mới nhìn thấy 3 người ngoài bọn Cát Tường mà thôi. Hỉ Ca vẫn nghĩ, làm nghề sát thủ, hẳn toàn là mấy tên có khuôn mặt lãnh khốc. Sự thật thì… cô bị ảnh hưởng bởi tiểu thuyết hơi nhiều. Bởi vì, bọn họ đều là người bình thường. À, ngoài trừ chức nghiệp của họ có chút đặc thù. E hèm, duy nhất một thời điểm, bọn họ quả thật trông rất đáng sợ, chính là thời gian ăn cơm.
Trên đảo có một tòa nhà trung tâm, dùng làm nhà bếp và nhà ăn chung. Những tổ viên vừa trở về, có điểm mệt mỏi, không muốn tự tay xuống bếp, sẽ chạy tới đây mua thức ăn. Nghe nói, giá tiền một suất ăn của nơi này cao gấp 10 lần bên ngoài. Lần đầu tiên Hỉ Ca nghe được giá tiền của một phần cơm, cô có một xúc động muốn đi học nấu ăn ngay lập tức. Không ngờ làm đầu bếp lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy!!!!
Hỉ Ca ở trên đảo được 5 ngày. Hôm nay là lần đầu tiên cô đi tới nhà ăn. Sau đó cô nhìn thấy một màn khó tin.
Khách gọi một dĩa cơm, lập tức có một dĩa cơm bay cái véo từ tay ông chủ đến trước mặt khách. Khách hỏi xin khăn ăn. Ông chủ dùng phi tiêu móc vào cái khăn, phóng cái véo đến bàn của khách. Hình như dùng đao và phi tiêu thì sẽ nhanh hơn??? Bàn ăn nơi này toàn bộ đều bằng gỗ. Trên bề mặt có rất nhiều vết tích lồi lõm như những vệt sẹo minh chứng cho năm tháng phong ba của nó.
Hỉ Ca đứng ngoài cửa, nhìn một màn chén đĩa bay đầy trời. Cô cảm thấy đến nơi này chắc không phải để ăn cơm mà là ăn chén đĩa. Ông chủ mất nửa ngày mới nhìn thấy Hỉ Ca, tươi cười đi tới.
“Tiểu thư là người mới sao?”
Cái gì người mới? Hỉ Ca có chút không hiểu, chỉ có thể mở to mắt nhìn ông ta. Kỳ thật, cô còn muốn ở trong nhà. A Thất bảo hắn sẽ trổ tài nấu ăn. Đáng tiếc, phòng bếp được trang hoàng xa hoa kia ngoài trừ muối, cơ bản không có gia vị nào khác. Hỉ Ca thắc mắc, không lẽ bọn hắn ăn cơm với muối?
“À… tôi mới đến mấy hôm trước.” – Hỉ Ca bị ông chủ nhìn chằm chằm nửa ngày, không thể làm gì khác hơn là mở miệng giải thích.
“Ồ… thực không dễ dàng. Cuối cùng tổ chức cũng xuất hiện thêm một cô gái~” – Ông chủ nhiệt tình vỗ vai Hỉ Ca, ra vẻ thân thiết – “Muốn ăn gì? Ta sẽ giảm 20% cho ngươi.”
“…” – Hỉ Ca còn tưởng cô sẽ được ăn miễn phí chứ. Được rồi, là cô nghĩ quá nhiều.
“Lão mập, 7 cân thịt bò, xào 3 cân…” – Người thì chưa thấy nhưng âm thanh đã tới trước.
Sau đó 2 người xuất hiện từ con đường lát sỏi, vừa đi vừa quần ẩu. Đợi tới khi đến trước cửa, bọn họ mới nhìn thấy Hỉ Ca.
“Ủa, sao đại tẩu lại đến đây?” – vừa nói vừa ló đầu vào bên trong phòng ăn quét mắt một vòng, thấy chỉ có vài khách nhân, lúc này mới thở ra.
Hai tên này chính là người Hỉ Ca gặp hôm mới tới. Người nhỏ gầy, gọi là Quỷ Thủ. Nghe nói, cả nhà hắn từ đời ông cố tổ đều là tiểu thâu (móc túi). Đến đời này, hắn đã đem sự nghiệp phát dương quang đại, trở thành thần thâu (móc túi như thần). Bình thường, lúc A Thất đi ăn cơm, trong phạm vi 100 mét xung quanh nhà ăn đều không có một con ruồi chứ đừng nói là con người. Xem hoàn cảnh hiện tại, chỉ có một mình Hỉ Ca tới đây mà thôi.
“À, ta tới hỏi mượn chút xì dầu…” – Hỉ Ca còn chưa nói hết. Quỷ Thủ liền vọt vào nhà ăn như chốn không người, cầm lấy một bình xì dầu.
“Đại tẩu, đi thong thả.”
“Ai da, tên Quỷ Thủ chết bầm, chai xì dầu của ta…” – Ông chủ tức giận đến thở phì phì túm lấy Quỷ Thủ hét ầm lên. Ông lại không để ý đến cách xưng hô của Quỷ Thủ.
“Xì dầu cái rắm. Ông nói coi, chai xì dầu đáng tiền, hay mạng của ông đáng tiền hơn? Coi chừng lão đại đích thân đến đây là toi đời.” – Mặc dù A Thất sẽ không xuống tay với họ, bất quá, sự xuất hiện của hắn đủ để mọi người có bóng ma tâm lý.
Không có biện pháp, bởi vì đại đa số người ở đây đều do A Thất đích thân truyền thụ. Sau khi bị hắn dày vò qua, trong lòng ai cũng tồn tại một nỗi sợ hãi mơ hồ. Ông chủ quán ăn là một trong những nạn nhân đáng thương nhất. Cho nên mỗi lần A Thất tới đây dùng cơm, đều là ăn quịt.
“Lão đại đã trở lại?” – Lão mập cảm thấy hai chân có chút run run, tính toán ông có nên đóng cửa nghỉ bán vài ngày hay không?
“Đâu chỉ trở lại, lão đại còn dẫn theo đại tẩu. Người vừa rồi chính là đại tẩu.” – Quỷ Thủ nói xong, mọi người đều trầm mặc, vẻ mặt bi ai. Không cần hoài nghi, bọn họ là bi thương giùm Hỉ Ca.
Lúc Hỉ Ca về nhà, A Thất vẫn đang vật lộn với một đống rau củ. Cô thích nhìn A Thất cắt thực vật. Không hổ thẹn là người chuyên dùng đao. Ngay cả động tác cắt gọt rau củ mà cũng đẹp mắt đến như vậy. Sản phẩm sau khi cắt xong có thể tính là một tác phẩm nghệ thuật. Mặc dù là nghệ thuật trừu tượng.
“Bà xã, em về rồi.” – A Thất quay đầu nhìn Hỉ Ca cười, trên tay vẫn không ngừng gọt vỏ khoai tây.
“Anh xác định còn muốn nấu tiếp?” – Không phải Hỉ Ca không tin A Thất. Mà là cô đói quá a~ Còn chưa biết bao giờ mới có đồ ăn nữa.
“Đương nhiên, anh sẽ chuẩn bị bữa ăn sáng cho em!” – A Thất kiên định gật đầu.
Hỉ Ca liếc mắt. Giờ là cơm trưa chứ bữa sáng gì nữa. Quên đi, cô ra phòng khách gặm bánh mì. Hiện giờ cô đã hiểu vì sao vừa nghe tới A Thất sẽ nấu bữa sáng thì Mặc Phi liền đưa cho cô nguyên khúc bánh mì.
Có lẽ trước khi hai người trở về, A Thất đã đặc biệt căn dặn, cho nên ngôi biệt thự này được trang trí không khác gì Sở gia. Ở mới vài ngày, Hỉ Ca đã muốn quên đây không phải là Sở gia. Cô ngồi xuống sô pha, gặm bánh mì, trong bếp tiếp tục vang lên những âm thanh binh binh bang bang gì đó. Hỉ Ca vô lực vỗ trán, sau đó cầm remote mở tivi. Điều quỷ dị chính là trên tivi không hiện chương trình của đài truyền hình, ngược lại, cô trông thấy vẻ mặt dữ tợn của anh họ .
“A Thất!!! Trong vòng ba ngày, phải giao em họ của ta ra!!!” – Sở Niệm nghiến răng nghiến lợi nói. Sau đó hình ảnh biến mất, ngay vị trí Sở Niệm vừa rồi xuất hiện một con quái thú với cái đầu phun lửa.
“Ông xã ~”
“Làm sao vậy?”
“Nhị ca xuất hiện trên tivi.” – Hỉ Ca không nghi ngờ tài năng của anh họ . Xâm nhập vệ tinh không quá khó. Chuyện này Hỉ Ca cũng có thể làm. Nhưng mà cô từng thử xâm nhập hệ thống vệ tinh của nơi này, kết quả bị thủ hạ của Tư Văn đánh bại. Xem ra, so với anh họ , trình độ hacker của cô vẫn còn rất kém.
“Tên kia lại muốn gì?” – A Thất bất mãn mà không kinh ngạc, chắc đã quen. Nguyên lai hai người dùng cách này để liên lạc với nhau. Quả nhiên không phải là phương pháp mà người bình thường có thể nghĩ ra.
“Bắt anh giao em ra.” – Hỉ Ca nhún vai. Cô bây giờ chính là áp trại phu nhân của thổ phỉ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook